Vay nóng Tima

Truyện:Huyền Thiên - Chương 809

Huyền Thiên
Trọn bộ 989 chương
Chương 809: Di Lặc Đại Toàn Kinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-989)

Siêu sale Shopee


Tốc độ!

Huyền Thiên Chân Kinh và năng lượng thần bí cứ tự nhiên lưu chuyển, khiến tốc độ Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan đột phá cực hạn một cách quỷ dị, bắt đầu nhanh chóng đề thăng.

Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng được!

Phải biết rằng, Dương Thiên Lôi vì muốn tăng nhanh tốc độ phi hành đã nghiên cứu pháp tắc thần thông tới cực hạn, thời gian một trăm năm, hắn dùng rất nhiều công sức đặt tại mặt này, có điều không thu lại được mấy kết quả. Nhưng hiện tại, Huyền Thiên Chân Kinh và năng lượng thần bí, Dương Thiên Lôi căn bản không hề thôi động, càng không có ngưng tụ thành bất kể trận pháp gì, thế nhưng lại thu được kết quả không tưởng.

Vốn hai người đang phi hành với tốc độ cực hạn, hơn nữa không thể tăng thêm mảy may, nhưng lúc này, sau khi Huyền Thiên Chân Kinh và năng lượng thần bí tự động vận chuyển, hai người sản sinh ra một cỗ lực lượng không lớn, cỗ lực lượng này phảng phất đã siêu việt chế ước pháp tắc thiên đạo, đột phá không gian và thời gian trói buộc, khiến hai người đẩy cao tốc độ một cách ổn định.

Không ngừng tăng nhanh, không ngừng tăng lên, phảng phất như không tồn tại gì là cực hạn.

Sưu sưu sưu...

Hai người cưỡng chế tâm tình vui mừng và khiếp hãi, để tâm thần mình ổn định trong trạng thái cảm giác huyền ảo này, theo tốc độ không ngừng tăng nhanh, cả hai đều cảm giác được rõ ràng, thân thể bởi vì cọ sát với cơn lốc không gian, thời gian càng lâu, tốc độ càng nhanh nên lực lượng phải chịu càng kinh khủng, cơ thể hai người dần như liệt hỏa, không ngừng nóng lên.

Thế nhưng năng lượng thần bí tuần hoàn trong cơ thể hai người, giống như một dòng suối mát chảy qua kinh mạnh toàn thân, khiến cả hai không hề thống khổ chút nào.

Gấp mười, gấm trăm lần, nghìn lần...

Tốc độ hai người càng lúc càng kinh khủng, mặc dù cả hai đã là cao thủ cửu trọng thiên đại viên mãn, nhưng căn bản không kịp cảm ứng được khí tức xung quanh, nháy mắt sau đã biến mất tại hơn trăm nghìn ức dặm.

Càng kinh khủng chính là, căn bản chưa kịp phản ứng đã trực tiếp đâm thủng qua mảnh vỡ tinh thần! Thế nhưng hai người kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ cảm giác đau nhức trong nháy mắt, căn bản không bị tổn thương gì thực chất cả.

Rốt cục, khi Âm Dương Niết Bàn Kinh hoàn thành chu thiên, Huyền Thiên Chân Kinh và năng lượng thần bí cũng tự động rút trở về cơ thể Dương Thiên Lôi, cỗ lực đẩy kia mới chậm rãi biến mất. Thế nhưng tốc độ hai người vẫn không chút giảm bớt, chỉ là không tăng thêm mà thôi. Càng khiến Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan cảm giác không thể tưởng tượng được chính là, bọn họ căn bản không cần vận dụng bất luận pháp lực thần niệm gì để lao đi, chỉ cần làm mỗi việc là bảo hộ thân thể mình.

Chỉ là, khi Âm Dương Niết Bàn Kinh hoàn thành chu thiên, sắc mặt Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan từ chỗ hưng phấn dần hiện ra thần sắc thống khổ cực độ, hiển nhiên dưới tốc độ kinh khủng này, áp lực tác dụng lên thân thể hai người đã vượt qua khả năng chịu đựng của Đoạn Ngọc Nhan.

May là Dương Thiên Lôi tựa hồ đã sớm nghĩ đến tình huống này, chỉ trong nháy mắt khi Âm Dương Niết Bàn Kinh đình chỉ, hắn lập tức thôi động pháp lực thần niệm của mình hòa cùng một thể với Đoạn Ngọc Nhan. Năng lượng thần bí cũng bắt đầu tuần hoàn trong cơ thể hai người, thế nhưng thấy được biểu tình Đoạn Ngọc Nhan như vậy, Dương Thiên Lôi biết bọn họ phải giảm tốc độ rồi.

Chỉ là, nếu như Dương Thiên Lôi không điều chỉnh, chỉ cần một lần nữa khởi động Âm Dương Niết Bàn Kinh, như vậy tốc độ bọn họ liền có thể đề thăng tới cảnh giới như vậy. Hơn nữa, Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, chỉ hai canh giờ phi hành vừa rồi, đủ vượt qua quãng đường tương đương với mấy năm ngày đêm phi hành bọn họ nguyên bản phải trải qua, đây là khái niệm gì?

Rầm rầm rầm...

Dương Thiên Lôi không ngừng thông động thần niệm pháp lực nhằm giảm tốc độ hai người, dù vậy phải tới nửa canh giờ sau, tốc độ mới hạ thấp xuống phạm vi Đoạn Ngọc Nhan có thể chịu đựng được.

Giờ khắc này, Dương Thiên Lôi rốt cuộc không nhịn được điên cuồng cười lớn lên, ôm lấy thân thể xích lõa của Đoạn Ngọc Nhan, hưng phấn hôn môi.

Niềm vui ngoài ý muốn!

Nếu như không có suy nghĩ kỳ lạ của Đoạn Ngọc Nhan, Dương Thiên Lôi sao có thể phát hiện được năng lực phi hành kinh khủng đến vậy.

Đoạn Ngọc Nhan cũng đang hưng phấn dị thường.

Ngươi vui vẻ, ta cũng vui vẻ, đây chẳng phải cảnh giới cao nhất của tình yêu đó sao? Đoạn Ngọc Nhan khi khôi phục ký ức, cũng không biết chính mình vì sao lại yêu say đắm và khắc cốt đến vậy. Nàng xác thực đã từng thích Dương Thiên Lôi, nhưng còn xa không đến loại trình độ này, chân chính thay đổi là đoạn thời gian mấy đi ký ức vào trọng tố kim thân, thêm trăm năm chỉ có hai người ở chung, càng khiến cảm giác yêu thương thêm tích lũy sâu đậm, càng lúc càng thuần khiết.

Phi hành, nghỉ ngơi, tiếp tục phi hành, tiếp tục nghỉ ngơi...

Ba ngày, gần ba ngày thời gian, đoạn đường hai người đi được vượt qua cả quãng đường hai người mất trăm năm thời gian trước đó!

Ầm ầm...

Rốt cục, hai người đang phi hành với tốc độ kinh khủng, căn bản không kịp dùng thần niệm cảm ứng, liền đâm vào bình chướng không gian hỗn loạn, tiến nhập vào một đại thế giới chân chính.

Oanh oanh oanh...

Ngay sau đó, cả hai đồng dạng đều không kịp phản ứng, liền lập tức đâm phải một tinh cầu thật lớn, bộc phát ra những tiếng nổ lớn liên tiếp.

Tại khi đâm tới tinh cầu, đồng thời không ngừng xuyên thấu, trong nháy mắt đó, hai người không ngừng thôi động pháp lực thần niệm đánh thẳng về các bên, nhanh chóng giảm đi tốc độ của mình, rốt cuộc sau khi đi sâu vào mấy nghìn dặm đã dừng lại được.

- Trở về rồi, chúng ta đã trở về rồi, ha ha ha... Tiểu sắc nữ, chúng ta đã trở về!

Tại bên trong tinh cầu, Dương Thiên Lôi ôm lấy Đoạn Ngọc Nhan, kêu lên hưng phấn vô cùng.

- Đại sắc lang... Đã trở về rồi, ngươi còn có thể đối tốt với ta như trước không?

Đoạn Ngọc Nhan đồng dạng cũng ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi, nói.

Dương Thiên Lôi nhịn không được rung động một trận.

Phải biết rằng, hai người thế nhưng vẫn đang trong trạng thái hợp thể.

- Sẽ! Đương nhiên sẽ! Yên tâm đi, ca sẽ không rời tiểu sắc nữ đâu!

Dương Thiên Lôi ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Ngọc Nhan, kiên định nói, đồng thời hai tay cũng hạ xuống.

Chỉ là, Đoạn Ngọc Nhan lại chậm rãi thả lỏng thân thể, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn kiên định hủy bỏ tư thế tiếp xúc của hai người. Cùng lúc đó, một đạo quang mang sáng ngọc hiện lên, ngưng tụ thành một bộ nhuyễn giáp màu trắng che kín lấy thân thể xinh đẹp, nàng nói tiếp:

- Sau này không được gọi ta là tiểu sắc nữ. Ta cũng không gọi ngươi là đại sắc lang. Bị người khác nghe được không hay... Ta không hề sắc một điểm nào!

- Ha ha ha... Tốt! Ta không gọi nàng như vậy nữa, đấy chỉ là bí danh của chúng ta, khi chỉ có hai người mới dùng đến! Về phần ta có gọi hay không cũng không sao, dù gì mấy bọn tỷ muội của nàng cơ bản đều gọi như vậy! Ca sớm đã quen rồi... Hắc hắc!

Dương Thiên Lôi cười nói, đồng thời cũng ngưng tụ thành nhuyễn giáp quanh thân.

- A? Có người tới!

Nhưng vào lúc này, Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan hầu như cùng lúc ngẩng đầu lên. Thần niệm cảnh giới cửu trọng thiên đại viên mãn chỉ trong nháy mắt đã cảm thụ được trên mặt đất cách xa hơn nghìn dặm có mấy đạo khí tức cường đại đang nhanh chóng tới gần huyệt động chỗ bọn họ.

Chỉ là hai người không chút khẩn trương, ngược lại tâm tình còn hưng phấn vô cùng. Một trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật sống, mặc kệ là người, là yêu hay là quái, dù chỉ là con gà hay con chó, đều khiến hai người kích động.

- Đi, ra ngoài nhìn xem!

Dương Thiên Lôi nói.

- Tự ngươi đi ra thôi, ta ngủ!

Đoạn Ngọc Nhan mỉm cười, thanh âm chưa dứt thân hình đã biến thành một đạo lưu quang, tiến vào trong trái tim Dương Thiên Lôi.

- Cũng tốt!

- Ha ha... Thế nào, ta nói không sai chứ? Di Lặc Đại Toàn Kinh của ta đã đại thành rồi! Các ngươi dĩ nhiên không tin, hiện các ngươi nghĩ sao đây, ta sẽ không nhúng tay vào...

Khiến Dương Thiên Lôi ngạc nhiên chính là, lúc này dĩ nhiên nghe được tiếng cười nói đắc ý của một thiếu nữ, thanh âm còn càng tiết lộ chủ nhân nó là một nha đầu có chút vị đạo điên điên. Nhưng đây không phải nguyên nhân khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc, chân chính khiến hắn ngạc nhiên chính là lời thiếu nữ kia nói.

Di Lặc Toàn Kinh!

Đây là công phu gì? Hai chữ Di Lặc, Dương Thiên Lôi tự nhiên quen thuộc.

Di Lặc phật, là tên gọi một vị phật được rất nhiều người dân trên Địa Cầu thờ phụng, theo truyền thuyết đây là một vị phật có cái bụng rất lớn, mở miệng liền cười, tiếng cười có thể khiến người thế gian vui vẻ. Lão cùng với Thích Ca Mâu Ni, tức phật tổ Như Lai là người cùng thời đại. Hơn nữa đi theo phật tổ Như Lai xuất gia, trở thành đệ tử cửa phật. Bên trong tâm thức người Địa Cầu, có địa vị cực cao.

Theo lời thiếu nữ kia nói, Di Lặc Toàn Kinh có hay không là của phật Di Lặc?

- Hừ! Khẳng định là sư huynh Không Không nói cho ngươi phải không? Ngươi lại bị hắn đùa giỡn rồi, ha ha ha... Ngươi nghĩ đây có thể là ngươi sao? Nhìn xem, đâm sâu xuống mấy nghìn dặm đó a... Đừng nói Thiên Phật Điện chúng ta là do quáng mạc tử mẫu tinh thiết ngưng thành, dù là nước bùn, con người có thể đâm vào sâu như vậy sao? Ta xem mười phần là tinh hạch phá không lưu lạc tới mà thôi!

- Ha ha ha... Nha Nha sư muội, tuy rằng thiên phú của sư muội không tồi, nhưng Thiên Phật Điên chúng ta, cũng chỉ có sư phụ và sư huynh Không Không tu luyện Di Lặc Toàn Kinh tới đại thành, sư muội sao có thể... Di?

Thanh âm một người khác vừa nói tới đây bỗng nhiên ngưng lại, phảng phất như thấy được chuyện gì đó vo cùng kinh ngạc. Theo đó, Dương Thiên Lôi nghe được mấy người đồng thanh lên tiếng:

- Tham kiến sư phụ! Tham kiến Không Không sư huynh!

Một vị lão giả khí tức cường đại vô cùng, vẻ mặt từ bi, quanh thân tản mát ra một cỗ khí tức cổ xưa, đỉnh đầu mơ hồ hiển lộ quang mang nhàn nhạt, cạnh đó là một thiếu niên ăn mặc không ra làm sao, tướng mạo ngũ quan tuy không tệ, thậm chí còn anh tuấn, nhưng khí tức lại không hợp với lão giả kia, cả hai từ trên hư không chậm rãi hạ xuống.

- Vì sao các ngươi lại đến chỗ này?

Lão giả và thiếu niên đều có điểm kinh ngạc. Trong nháy mắt khi bọn họ cảm ứng được rung động đã liền tới ngay đây, nhưng mấy người đệ tử này dĩ nhiên còn đến sớm hơn cả bọn họ.

- Sư phụ, Không Không sư huynh, các ngươi cũng "Nhìn" thấy rồi sao? Hì hì, ta đã nói ta luyện tới đại thành rồi nhưng bọn họ vẫn không tin...

Thiếu nữ đắc ý nói, đồng thời quay mặt về phía mấy đệ tử đang câm như hến, le lưỡi nhăn mặt. -

- Không phải đâu? Đại thành rồi?

Vị thiếu niên với bộ dáng lông bông được gọi là Không Không sư huynh, có điểm kinh ngạc nhìn thiếu nữ, hỏi lại.

- Tất nhiên!

Trên mặt thiếu nữ tràn đầy một cỗ phong thái đắc ý.

Ánh mắt lão giả cũng chó chút kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ, nói:

- Các ngươi đều lui ra phía sau!

Lão giả nói xong, bỗng nhiên đi tới bên cạnh hố sâu, cất tiếng đạm nhiên nói:

- Thí chủ, nếu đã đi tới Thiên Phật Điện, cớ gì còn không ra?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-989)