← Ch.462 | Ch.464 → |
"Không sai không sai!" Đây là lời khi Diệp Lãng nhìn thấy kế hoạch.
"Hừ!" Tiếng hừ không chịu thua này là của Lãnh Huyết Thất.
Lúc ấy Diệp Lãng ngồi trên lầu của Trúc Tâm Lâu, ở vị trí ban công, từ đây có thể nhìn bao quát tất cả tình huống từ bên ngoài, rất được người thích.
Lúc này Diệp Lãng ngồi một mình một bản, mà Lãnh Huyết Thất cũng lấy cỏ mượn chỗ rồi cũng ngồi chung với hắn, vốn Lãnh Huyết Ngũ đang tính giữ khoảng cách cùng Diệp Lãng, nhìn thấy Lãnh Huyết Thất làm như vậy cũng rõ ràng đến đây ngồi luôn.
Lúc ấy Diệp Lãng cảm thấy kỳ quái, không phải nói giả vờ như không biết sao?
"Đừng đặt câu hỏi, chúng ta chỉ là người xa lạ ngồi chung bàn, điều này thực bình thường, không nên cố ý lảng tránh, như vậy chỉ càng làm người ta hoài nghi!" Trước khi Diệp Lãng nói gì đó, Lãnh Huyết Thất đã nhỏ giọng nói.
À hóa ra là vậy.
Diệp Lãng cũng không quản Lãnh Huyết Thất nữa, tiếp tục gọi món ăn, tựa hồ đang chú ý đến tình huống đối diện.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Lãnh Huyết Thất lợi dụng một loại ám hiệu của Lãnh Huyết Tố trao đối cùng Diệp Lãng. Loại ám hiệu này là thông qua một công cụ đặc biệt của Lãnh Huyết Tố truyền thông tin cho nhau, đây là một loại luyện kim công cụ rất tinh xảo, phí tốn có điểm cao.
Loại công cụ đặc biệt này có phạm vi không nhỏ, chỉ có thành viên cao cấp của Lãnh Huyết Tố mới có, mà vừa hay Diệp Lãng cũng có một cái.
Bọn họ liên hệ với nhau cũng không phải trực tiếp sử đụng ngôn ngữ mà là dùng một loại mật mã ám hiệu, cho dù bị người đánh cắp công cụ cũng sẽ không tiết lộ bí mật của Lãnh Huyết Tổ.
"Ta đang nhìn Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu ở đối diện. Diệp Lãng trả lời.
"Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu? Đây không phải tài sản của ngươi sao?" Lãnh Huyết Thất hỏi, "Bất quá nghe nói gần đây bị người lấy đi, dường như cũng là người của Lý gia, có quan hệ cùng Lý Nguyệt."
"Đúng vậy, ngày hôm qua ta gặp được tiểu Linh ở đó, cũng đuổi tên gọi là Lý Ngạn kia ra ngoài Ta nghĩ bên kia hân sẽ có chuyện phát sinh." Diệp Lãng nói.
"Chuyện gì?" Lãnh Huyết Thất hỏi.
"Ta không biết!" Diệp Lãng trả lời rất rõ ràng.
"Ngươi không biết? Vậy ngươi chờ cái gì?" Lãnh Huyết Thất cùng Lãnh Huyết Ngũ đều có điểm kỳ quái
Diệp Lãng nhìn Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu kia, trả lời: "Ta cảm thấy sẽ có chuyện phát sinh, nhưng chuyện gì thì không biết!"
"..." Lãnh Huyết Ngũ cùng Lãnh Huyết Thất trầm mặc, các nàng cũng chỉ có thể cùng nhìn với Diệp Lãng, nhìn xem có phải thật sự có chuyện phát sinh không.
Đương nhiên ở mặt ngoài thì ba người bọn họ đều là ăn thì tự ăn, uống thì tự uổng, không quen biết chung đụng gì cả!
Thời gian từ từ trôi qua, đối diện vẫn là gió êm sóng lặng, điều này làm Lãnh Huyết Ngũ nhị nữ cho rằng Diệp Lãng cảm giác sai lầm, có thể lại lâm vào mơ hồ.
Ngay khi ba người cảm thấy không có chuyện gì phát sinh, ngay cả Diệp Lãng cũng cho rằng chắc mình nghĩ sai rồi, ngay khi bọn họ chuẩn bị ăn xong, chuẩn bị đứng dậy rời đi thì quả nhiên đã xảy ra chuyện!
Chỉ thấy một đội binh lính mặc giáp trụ màu đen, rất chỉnh tề xuất hiện dưới đường phó, vây quanh Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu lại. Sau đó lại một đội binh lính khác đến, trong đó thoạt nhìn có một quan quân kỵ sĩ chỉ huy binh sĩ hắc giáp bắt tất cả những người ở trong đó.
Tiệp đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu lại bị niêm phong!
Lúc này những người bị bắt thoạt nhìn không ít nhưng tương đối với số người hôm qua đến thì quả thật rất rất ít!
Đại bộ phận người vì lời hôm qua của Diệp Lãng cũng đã quyết định không đến nơi này, mà các cô nương cũng vì Diệp Lãng và rời đi một phần nên người ở đây cũng rất ít.
Mà giờ khắc này tin rằng những người rời đi và không đến nữa đều cảm thấy may mắn với quyết định của mình, nếu không sẽ bị liên lụy vào trong đó.
Ngược lại, những người bị tóm lại hối hận vì sao mình không nghe lời khuyên!
Nhất là đám cô nương kia, bây giờ các nàng rất hối hận vì sao mình không rời đi theo Đinh Lâm, thậm chí có người còn cười Đinh Lâm rất nhất gan, chỉ bị quậy một chút đã sợ hãi rời đi.
Hiện tại các nàng mới biết được mình ngu xuẩn đến chừng nào!
Có điều vô luận là các nàng hay "các chàng' đều không rõ chuyện này là sao, vì sao nơi này lại bị niêm phong, mà những người ở đây đều bị trị tội, không có chút nào có thể dàn xếp.
Đây là chuyện gì?
Đây không phải là người của Lý gia mở sao, vì sao bây giờ lại bị niêm phong, hiện tại có ai có thể so với Lý gia đây?
Tất nhiên là đương kim Nữ Hoàng, đám binh linh mặc áo giáp đen này là Hắc Y Vệ vệ đội trực thuộc của nàng, đều là tinh anh trong tinh anh, cao thủ trong cao thủ!
Đám người kia bình thường sẽ không xuất hiện, mà nếu bọn họ xuất hiện thì chắc chắn có chuyện phát sinh, hơn nữa là chuyện rất nghiêm trọng.
Mà đây cũng là chỗ mà người ta không hiểu, vì sao những người này lại xuất hiện ở đây, là Lý gia làm sai điều gì sao?
Điểm này trước đó mấy giờ Lý gia cũng không hiểu, lúc đó Lý Ngạn bị người gọi đi, nói là Nữ Hoàng muốn gặp hắn.
Khi Lý Ngạn nghe thấy Nữ Hoàng gọi hắn đến thì hắn hưng phấn biết bao nhiêu, lúc đó hắn cảm thấy nhất định là Nữ Hoàng ca ngợi mình, hắn cảm thấy trước đó mình làm một chuyện rất đáng khai ngợi.
Mà trên thực tế Lý gia cũng bỏ ra một ít công phu để Lý Ngạn đi hoàn thành một ít nhiệm vụ, giúp tiền đồ của hắn rộng mờ một chút.
Tất nhiên đám người Lý Thiên Quân chắc là không cho rằng những nhiệm vụ này của Lý Ngạn có thể làm cho Nữ Hoàng đặc biệt khen ngợi, dù sao cũng không ở cùng trình tự.
Bất quá cũng không phải không có khả năng, có lẽ vì Lý gia mà Nữ Hoàng cho Lý gia một ít chỗ tốt!
Có điều trước khi đáp án được công bố, không ai cho rằng đây nhất định là ưu đãi, có lẽ Lý Ngạn làm sai chuyện gì, bị Nữ Hoàng trùng phạt.
Chẳng qua cho dù Lý Ngạn làm sai điều gì thì cũng sẽ không kinh động đến Nữ Hoàng mới đúng!
Cũng vì vậy mà người của Lý gia cảm thấy hẳn là chuyện tốt, Lý Ngạn hẳn sẽ được một ít khen ngợi, cũng không biết là lớn hay nhỏ.
Mặc kệ nói gì thì nói, Lý Ngạn là rất hưng phấn, mặc một thân lễ phục mà hắn cho rằng đẹp trai nhất liền vào cung!
Lúc đó Lý Thiên Quân còn đang trong hoàng cung, hắn cũng giống các đại thần, còn đang thương lượng chuyện quốc gia đại sự với Triệu Nhã Nhu, từng đạo mệnh lệnh được phát ra.
Tuy Triệu Nhã Nhu biến thái một chút nhưng năng lực quản lý quốc gia của nàng rất mạnh, vượt qua tiên hoàng rất nhiều, có lẽ cũng vì nàng tàn nhẫn hơn một chút.
Cũng vậy mà trải qua một hai năm, Tường Không Để Quốc đã không còn ai lên tiếng phản đối cả, hơn nữa còn có một cỗ âm thanh duy trì của dân chủng.
Vẫn là đạo lý kia, bình dân sẽ không để ý Hoàng Đế ở trên là ai, thượng vị như thế nào, bọn họ chỉ để ý Hoàng Đế này có làm việc tốt cho mình hay không thôi!
← Ch. 462 | Ch. 464 → |