← Ch.312 | Ch.314 → |
Hơn mười chiếc thuyền chiến đấu ở gần cảng của Đông Doanh quốc vốn bất động bỗng nhiên ra tay đem hai mươi tòa thần minh pháo bắn cho nát báy, mà ở trong thần minh pháo đài một viên thần minh đạn cũng không bắn ra được.
- Thần minh pháo này nhìn thì có vẻ vô cùng kỳ diệu nhưng lại không chịu nổi một đòn.
Tây Điều Anh Cát đứng ở trên boong thuyền cầm lấy cái kính viễn vọng Tây Dương nhìn về cảnh tượng phía trước mà cười nói.
- Thuyền chiến đấu của chúng ta vô luận là khoảng cách hay uy lực đều vượt xa Thần Minh pháo, ta cũng cảm thấy Thần Minh pháo nên đổi là Lạc Minh pháo thì hay hơn.
Đông Nguyên Thành Tư đắc ý mà cười.
- Người Minh cùng với người mãn không muốn phát triển, nghiêm cấm nghiêm cứu quân khí hừ hừ hiện tại đã lạc hâu hơn Đông Doanh chúng ta đến vài chục năm, vài chục năm nữa Đông Doanh quốc của chúng ta cũng sẽ đem binh đi thống nhất cửu châu.
Tây Điều Anh Cát tràn ngập dã tâm mà nói.
- Thái tử điện hạ pháo đài của người Minh đã bị hủy những quân coi giữ kia có thực lực quá kém, chúng ta thừa xu thế hôm nay một đường chém giết tới Thai kinh thành, thái tử thấy thế nào?
Đông Nguyên Thành Tư hướng về phía Tây Điều Anh Cát đề nghị rồi nói.
Tây Điều Anh Cát trầm mặc hồi lâu rồi mở miệng:
- Cơ Long đã ở trong tay chúng ta hoàng đế người Minh cũng đi tới Hoa Liên thành đốc chiến chúng ta tạm thời ở đây án binh bất động cho quân đội nghỉ ngơi mấy ngày, để cho người Mãn cùng với người MInh đấu với nhau tới mức người chết ta sống.
- Đại quân công thành đoạt đất đem thành một mực sụp đổ, vi thần cho rằng đại quân sau khi tiến vào Thai kinh thành rồi hãy nghỉ ngơi phục hồi một chút vẫn hay hơn.
Đông Nguyên Thành Tư lại khuyên Tây Điều Anh Cát vài câu.
- Cô tạm thời chỉ chiếm Cơ Lan không đánh Thai kinh thành là co hoàng đế kia hút mặt mũi, chờ mười ngày sau khi hắn đem Huyền Nhi công chúa tới đây thì chúng ta sẽ tấn công Thai kinh thành.
- Thái tử điện hạ thần vẫn thấy bây giờ là thời cơ tốt nhất để đánh Thai kinh thành, há có thể bởi vì một nữ nhân mà bỏ qua cho nó.
- Ái khanh, ngươi có nghĩ tới, những đại quân người Mãn kia cũng không đơn thuần chỉ là người Mãn mà còn là hán nhân ở trên Cửu Châu đại lục, cùng với con dân của Đại Minh vương triều sinh ra, chúng ta ngồi xem bọn họ sẽ đánh nhau nhưng lúc này đánh Thai kinh thành, bọn họ sẽ liên kết với nhau thì Đông Doanh làm gì còn chỗ tốt.
Tây Điều Anh Cát kiên nhẫn giải thích cho Đông Nguyên Thành Tư nghe một phen.
- Điện hạ nhìn xa trông rộng, thần thực sự không bằng.
Đông Nguyên Thành Tư lập tức hiểu ra bội phục cái nhìn của Tây Điều Anh Cát sát đất.
.........
Trấn Quốc hầu Thần Mã quán bên hồ Nhật Nguyệt.
- Người Đông Doanh đúng là không biết xấu hổ nói là cập bờ tiếp tế hiện tại lại đánh Cơ Long cảng của chúng ta, nổ mất hai mươi tòa thần minh pháo đài cưỡng chế Cơ Long cảng quả thực là đáng giận, đáng tiếc bổn cung không có binh mã trong tay nếu không nhất định xuất binh thu phục Cơ Long.
Thất hoàng tử tức giận ở bên bờ hồ đi tới đi lui.
- Người Đông Doanh trước sau vô sỉ làm ra những chuyện này cũng không có gì là kỳ quái.
Đường Tiêu lắc đầu trước kia hắn đã nhắc nhở thất hoàng tử về chuyện này rồi mà thất hoàng tử không nghe theo ý kiến của hắn.
- Người Đông Doanh đóng quân ở Cơ Long lại không hướng về phía Thai kinh thành dùng binh, công tử cho rằng bọn họ vì mục đích gì, chúng ta nên ứng đối thế nào mới tốt?
Thất hoàng tử vội thăm dò ý của Đường Tiêu một thoáng.
- Hia mươi bốn thần minh pháo bị hủy, Cơ Long đã mất người Đông Doanh ở Cơ Long cắm doanh trại xuống, bây giờ bọn họ muốn gì? Những người Đông Doanh này không động thủ là do bọn họ hơn phân nửa muốn chúng ta và người Mãn chém giết lẫn nhau bọn họ làm ngư ông thủ lợi mà thôi đợi thời cơ chín muồi nhất định bọn họ sẽ dẫn binh mang trọng pháo tới, Thai kinh thành nguy tại sớm tối, thất hoàng tử vẫn nên báo cáo với thánh thượng gia tăng phòng bị cho Thai kinh thành.
Đường Tiêu lắc đầu hắn có một dự cảm bất hảo, nhưng hữu tâm vô lực.
Hiện tại Đường Tiêu cũng chỉ có tu vi Địa Nguyên nhị cấp, tướng quân ấn vẫn chưa nhận được thực lực của hắn lúc này ở Áo Bỉ Đảo rất có hạn, hắn mới quay trở lại Thai kinh thành không lâu, Hoa Liên thành đã truyền tới tin tức Khê Khẩu quan thất thủ, mấy nghìn sĩ tốt trước kia của hắn chết hơn một nửa, một số nhỏ tiến về Hoa Liên thành cũng mất liên lạc, ở Thai kinh thành Đường Tiêu ngay cả một người cũng không thể điều động.
Người Mãn cùng với người Đông Doanh quả thực đến hơi nhanh nếu như bọn họ chậm thêm chút nữa, Đường Tiêu tiến vào Địa Nguyên đỉnh phong tay cầm quyền cao dưới trướng mười vạn binh mã thì còn có thể kéo dài chiến cuộc nhưng hiện tại Đường Tiêu cũng chỉ có thể đi thám thính tình hình quân địch, chờ đợi gặp vị Trấn Quốc hầu phụ thân kia cùng ông ấy bàn kế sách kháng Doanh.
- Thai kinh thành là nơi tường đồng vách sắt, tứ phía đều là thần minh pháo đài trong đó có mười vạn ngự lâm quân, người Đông Doanh chỉ có binh lực ba vạn, thuyền chiến cũng chỉ dũng mãnh ở trên biển, làm sao đủ thực lực phá Thai kinh thành của chúng ta được?
Thất hoàng tử hỏi Đường Tiêu một câu.
- Lúc trước người Mãn nhập quan có bao nhiêu binh mã? Đại Minh có bao nhiêu binh mã, người Mãn làm thế nào đánh thắng, các ngươi ở Áo Bỉ Đảo tự cao tự đại không muốn phát triển, bảo thủ.
Đường Tiêu nhịn không được nói móc thất hoàng tử một câu.
- Ngươi không phải người Minh sao?
Thất hoàng tử nghe Đường Tiêu nói thì không cao hứng.
Đường Tiêu trầm mặc hắn là người Minh sao? Hắn không phải người Minh sao? Hắn tựa hồ còn chưa hoàn toàn tìm được lòng trung thành ở đây.
- Huyền Nhi muội muội những ngày nay rất buồn bực ở trong Dực Thai cung, có phải giận dỗi ngươi không?
Thất hoàng tử di chuyển chủ đề mà hỏi Đường Tiêu một phen.
Đường Tiêu khoát tay áo cũng không trả lời đề tài này của hắn;
- Điện hạ lần này ta sẽ chuẩn bị khởi hành tiến về Cơ Long cảng tìm hiểu thêm tình hình chiến thuyền và thực lực của người Đông Doanh, hai ngày nay người Đong Doanh phái người đánh tới Thai kinh thành mà ta vẫn chưa về thì điện hạ xin mang công chúa và huynh đệ Chu Kiền của ta lui về trong Đào Viên thành tạm lánh, đợi chiến sự bình thường ta sẽ tìm các ngươi.
- Theo công tử nói giống như là Thai kinh thành chắc chắn sẽ bị hạ vậy, công tử cho rằng Đại Minh triều thật sự không chịu nổi một đòn sao? Ta ở Áo Bỉ Đảo ba trăm năm hải tộc công kích không biết bao nhiêu lần Đại Minh triều vẫn y nguyên sừng sững và lớn mạnh.
← Ch. 312 | Ch. 314 → |