← Ch.311 | Ch.313 → |
Nhập ma đạo hay nhập tiên đạo lúc tiến vào Thiên Nguyên phải lựa chọn.
Bách Thảo ma đột nhiên cảm ứng được điều gì đó nàng nhìn về sáu phiến lá óng ánh sát khí của nó đủ để xé rách hư không.
Sáu tấm bạc hà, sáu tấm cường hãn ý niệm dệt cùng một chỗ, trận đồ kịch liệt xoay tròn, hào quang bắt đầu trở nên hắc ám, sau đó từ từ thành hình.
Một lệnh bài hắc ám khẽ bắn ra từ vòng xoáy trên không trung, Bách Thảo ma khẽ vươn tay nắm lấy nó sau đó ném cho Thạch Miêu vương.
- Bí cảnh chi ma. Thủ hộ pháp tắc. Thủ hộ lệnh bài. Thiên giới phản ứng rất nhanh, bọn họ biết ngươi có đào thần chiếu cố tiến vào Thiên nguyên lập tức muốn đem ngươi hợp nhất rồi.
Thạch Miêu vương tựa hồ như vô cùng quen thuộc những vật này.
- Hợp nhất, dựa vào cái gì?
Bách Thảo ma hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi tiến vào Thiên Nguyên không muốn hợp nhất với thiên giới vậy muốn tiến vào ma đạo sao? Nhập ma đạo sẽ khiến cho Thiên Nguyên lão nhân thu thập ngươi lúc trước Áo Bỉ lão ma cuồng vọng thế nào cũng không phải bị phong ấn nhốt vào sao nên thuân theo thiên ý đi là hay hơn.
Thạch Miêu vương chân thành mà khuyên thảo Bách Thảo ma vài câu, năm đó tiên ma đại chiến nó chính mắt nhìn thấy.
Bách Thảo ma vươl tay ra cầm lấy lá bùa nghiên cứu hơn nửa ngày ánh mắt lập lòe bất địch, hiển nhiên đối với quy củ kia nàng rất bất mãn.
- Chúc mừng tiểu thảo đã là một trong bảy đại thủ hộ của Huyền Vũ đại lục, đạt được chân thân Bách Thảo tiên tử.
Thạch Miêu vương cười đùa nhìn Bách Thảo ma mà nói tuy nhiên nếu như Bách Thảo ma cự tuyệt điều này thì nàng thực sự là Bách Thảo ma rồi.
- Thiên giới quy củ không phải quá hà khắc rồi sao, thủ hộ pháp tắc khuôn sáo quá đáng ghét.
Bách Thảo ma tâm phiền ý loạn nói.
- Tiến vào Thiên Nguyên làm thủ hộ sứ, trái với thủ hộ pháp tắc thì hỏng đó, ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian đi đúng rồi sau khi bí cảnh mở ra lão Miêu ta cũng muốn qua đó chơi đùa một phen.
Thạch Miêu vương ở tại chỗ lăn lộn mấy vòng.
- Thật không nhìn xem ta với ngươi ai hỏng trước.
Bách Thảo ma cuốn một ống tay áo thu hồi lệnh bài sau đó sáu tấm lá xanh xuất hiện hướng về phía Thạch Miêu vương mà thi triển uy áp cường đại khiến cho lão Miêu bị đánh ngã xuống mặt đất, động đậy cũng không thể.
- Tiểu thảo tỷ tỷ, hảo tỷ tỷ, đừng đè nén nữa lão Miêu sắp chết rồi. Thiên Nguyên trở lên nếu như giết chóc phàm nhân thì vạn kiếp sẽ bất phục đó.
Thạch Miêu vương lớn tiếng kêu lên, trước kia nó ở cùng Bách Thảo ma một chỗ cũng không chịu uy áp lớn như vậy.
- Ha ha... ngươi là phàm nhân sao ngươi tối đa cũng là phàm miêu mà thôi.
Bách Thảo ma phá lên cười tuy nhiên cười vài tiếng lông mày của nàng liền nhíu lại.
- Tiểu Thảo làm sao vậy?
Thạch Miêu vương nơm nớp lo sợ hỏi Bách Thảo ma một câu. Hiện tại tiểu Thảo cũng không còn là tiểu Thảo trước kia đem ngón tay út cũng có thể đánh bại hắn, đương nhiên hiện tại nàng càng không úy kỵ thiên giới thiên giới cũng không thể ước thúc hành vi của nàng.
Địa Nguyên cấp cùng với Thiên Nguyên cấp một cái là đất một cái là trời, đất làm sao có thể kháng lại trời được.
- Ta có dự cảm không tốt, ở trên đảo xảy ra chuyện lớn, là Đường công tử.
Bách Thảo ma lộ vẻ bất định đáng tiếc nàng không thể hiểu thiên cơ không cách nào suy đoán được chuyện gì xảy ra.
- Tiểu Thảo ngươi thành tiên rồi còn không quên được vị Đường công tử kia sao, đã ngoài Thiên Nguyên khám phá hồng trần hiểu rõ cuộc đời hão huyền, mởi được Bí cảnh chi ma, có thể có năng lực của bí cảnh chi ma, sẽ có rất nhiều giới luật ước thúc, nếu như trái với nó sẽ làm cho vạn kiếp bất phục, ngươi toàn bộ cũng không biết sao?
Thạch Miêu vương lại nhắc nhở Bách Thảo ma vài câu.
- Lão Miêu sao ngươi tất cả mọi chuyện đều biết vậy?
Bách Thảo ma kỳ quái nhìn Thạch Miêu vương.
- Hắc hắc ta biết rõ chuyện của Thiên giới không có chuyện gì là ta không biết.
Thạch Miêu vương lộ ra vẻ đắc ý.
- Hừ pháp tắc ước thúc thì sao vạn kiếp bất phục thì sao, ta là ma không phải là tiên, ta yêu hắn cho nên thế giới của ta đều là của hắn, ai can thiệp cũng không được.
Bách Thảo ma chắp tay toàn thân niệm lực, đem lực lượng toàn bộ đẩy ra cả tòa núi giống như muốn sụp đổ vậy.
- Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh, dã hỏa thiêu bất tẫn, phong hoan hựu sinh
Ở bên ngoài Thai kinh thành phía bắc, Tử Nguyệt chân nhân nhìn về phía đỉnh núi cao nhất ở phía nam mà trong miệng lẩm bẩm vài câu.
- Sư tổ là Bách Thảo yêu vương sao?
Định Dung hầu biết Tử Nguyệt không đơn giản vô duyên vô cớ mà niệm thơ hắn nhìn biểu hiện của Tử Nguyệt thì biết rằng ở trên đỉnh núi Bách Thảo vương nhất định xảy ra chuyện gì rồi.
Định Dung hầu lần trước từ trong hồ lô dừa của Bách Thảo vương hiểm nguy chạy thoát vẫn canh cánh trong lòng vô cùng.
Nhưng không ngờ Tử Nguyệt chân nhân lại vô ý đề cập tới chuyện này.
Bách Thảo vương đã không còn là yêu vương về sau ngươi gặp nàng nên gọi nàng ta là Bách Thảo tiên tử.
Tử Nguyệt chân nhân mỉm cười quay đầu nhìn Định Dung hầu.
- Bách Thảo tiên tử, yêu vương kia đã tu thành Thiên Nguyên chân thân sao?
Định Dung hầu thốt lên kinh hãi.
Tử Nguyệt chân nhân mỉm cười mà không nói gì.
- Sư tổ tại sao lão nhân gia luôn dung túng cho yêu vương đó không tự mình ra tay, yêu vương sau khi đạt được Thiên Nguyên chân thân sẽ tiến vào ma đạo gây họa cho chúng sinh chẳng lẽ sư tổ đối với yêu nữ kia...
Định Dung hầu nghe nói đối thủ ngang tay ngày xưa hiện tại đã có Thiên Nguyên chân thân thì lộ vẻ ghen ghét và tức giận.
- Yêu thú cũng là sinh linh của thế giới, chỉ cần không gây họa bản chân nhân việc gì phải làm khó bọn chúng.
Tử Nguyệt chân nhân lắc đầu.
- Nhưng mà Bách Thảo yêu vương là đồ đê của Áo Bỉ lão ma, chân nhân cũng từng nói thủy tổ trước kia đã từng đại chiến ba mươi năm với hắn.
Định Dung hầu không cam tâm mà nói.
- Áo Bỉ lão ma hành sự tàn bạo, về phần Bách Thảo tiên tử tương lai tiến nhập vào tiên hay ma đạo còn chaư biết, bản chân nhân tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội, ngày sau rồi hãy quyết định.
- Ngày sau hãy quyết định.
Định Dung hầu khẽ giật mình Tử Nguyệt tiên tử quả nhiên che chở cho yêu nữ đó.
Tức giận phát điên lên mất.
- Ngươi suy nghĩ chuyện gì vậy?
Tử Nguyệt chân nhân nhíu mày mà hỏi.
- Không nghĩ gì cả.
Định Dung hầu phất tay áo lên vách đá hơn nữa còn học làn điệu của Tử Nguyệt chân nhân:
- Đệ tử ghi nhớ lời dạy bảo của sư phụ, đệ tử muốn đi nghe ngóng, sau đó ngày sau quyết đoán.
← Ch. 311 | Ch. 313 → |