← Ch.188 | Ch.190 → |
Ánh mắt Bạch Khởi bỗng sáng rực, hắn không nói lời nào chỉ ngồi đó trầm tư. Sau phút tĩnh lặng, Bạch Khởi thoáng nhìn toán người trước mặt, quát lớn:
- Giết chết hắn ư? Hãy phế võ công của hắn, ép hắn nói ra kẻ đứng đằng sau... ta nghĩ một mình hắn không có gan ấy đâu, hắn tuyệt đối không dám.
- Rõ...
Ảnh Thiên không chút do dự, ngay tức khắc dẫn tám trong Thập Đại Trưởng lão rời khỏi. Còn hai đại Trưởng lão cùng Ảnh Nguyệt ở lại, đứng cạnh Bạch Khởi muôn phần cung kính. Lát sau hai đại Trưởng lão cũng biến mất luôn, chỉ còn Ảnh Nguyệt bên cạnh Bạch Khởi. Tuy bọn họ biến mất nhưng Bạch Khởi biết bọn họ vẫn luôn bên cạnh mình. Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của họ, dù không biết rõ vị trí chính xác của họ.
- Ảnh Nguyệt... Mau ra chỗ vệ binh ngoài kia tìm Vạn Lý Vân vào đây, và bảo Lão Lưu nghỉ ngơi đi... có tuổi rồi, không thể để Lão Lưu đứng ở ngoài thế được.
Bạch Khởi dựa vào thành ghế nhắm mắt tĩnh tâm.
Ảnh Nguyệt gật đầu đi ra. Đúng lúc đó giọng của Đại Hắc Thiên vang lên bên tai Bạch Khởi:
- Ha ha ha ha... Huynh đệ... Hay lắm, Hắc Ám Lục Tộc đã tìm được một rồi, năm tộc còn lại đệ mau tìm đi, ta phải bế quan tập trung hồn phách. Không nói nhiều với đệ nữa. À, người ta cần đệ mau tìm đi, ta sắp đợi không được rồi. Ha ha ha ha...
Nói xong Đại Hắc Thiên liền biến mất không chút dấu vết, không để Bạch Khởi kịp nói lời nào. Tiếng Cửu U bỗng vang lên trong đầu Bạch Khởi, vẻ rất hả hê:
- Ha ha ha... Tiểu tử, có người muốn giết ngươi mà ngươi không biết là ai, đúng là nực cười... Ta biết hắn là ai... Ngươi muốn biết chứ? Một vạn điểm giao dịch... ta sẽ cho ngươi biết danh tính của hắn.
- Không cần... tự ta biết tìm ra hắn.
Bạch Khởi dứt khoát nói, hắn không muốn quá dựa dẫm vào Cửu U. Linh tính mách bảo Bạch Khởi nên ít giao dịch với Cửu U, vì giao dịch càng nhiều càng mất nhiều điểm giao dịch, như vậy không có lợi cho hắn. Tuy chỉ là cảm giác nhưng hắn vẫn tin vào giác quan thứ sáu của mình.
- Được... Vậy ngươi tự tìm xem... nhưng tiểu tử à, ta sợ ngươi tìm không ra đâu, ha ha. Nhưng nếu ngươi tìm ra thì sẽ giết chết hắn chứ, tất nhiên rồi. Tiểu tử ngươi không tồi đâu, đã hoàn thành nhiệm vụ ta giao. Có điều... vẫn còn hai việc nữa ta muốn giao cho ngươi.
Cửu U cười khẽ.
Tiếng Cửu U vang lên bên tai Bạch Khởi, giọng lạnh như băng:
- Nhiệm vụ thứ nhất, tiếp tục tìm năm tộc còn lại trong Hắc Ám Lục Tộc, thời gian là một năm, nếu tìm được một tộc thì phần thưởng là 70 vạn điểm giao dịch, một viên đá quý nhiệm vụ cấp A, nếu thất bại trừ 70 vạn điểm giao dịch và một viên đá nhiệm vụ cấp A. Nhiệm vụ thứ hai, ba năm sau phải tìm ra kho báu của Đế Quốc Huy Hoàng... phần thưởng là tăng cấp năm Tinh, một viên đá quý cấp S, nếu thất bại sẽ giảm cấp năm Tinh và một viên đá quý cấp S.
- Gì cơ? Hai nhiệm vụ mà thưởng nhiều thế ư? Ngươi từ lúc nào có lương tâm đối xử với ta tốt như vậy, như vậy chẳng phải là tặng không ta sao? Ngươi không phải loại người đó. Không lẽ ngươi nhận thức được nghiệp chướng trước đây của mình, gây ra cho ta nỗi đau không thể nào quên, phải chăng ngươi cảm thấy mình là một tội nhân, muốn bù đắp cho ta, đúng không?
Bạch Khởi đả kích Cửu U. Đây cũng là nỗi lòng của hắn, là điều mà bấy lâu nay hắn thắc mắc.
Đối với Bạch Khởi hai nhiệm vụ này quá dễ dàng. Tộc Ải Nhân Hắc Thạch đã tìm ra rồi. Tuy bốn tộc kia chưa có tin gì, nhưng tìm thấy một tộc có nghĩa là có được bảy mươi vạn điểm giao dịch. Bảy mươi vạn điểm giao dịch đó, đủ để Bạch Khởi thăng một cấp rồi. Nhiệm vụ thứ hai càng làm Bạch Khởi ngạc nhiên hơn. Tìm ra kho báu của Đế Quốc Huy Hoàng... Trời ơi, có Lão Lưu ở đây, còn có bản đồ và chìa khóa, tìm ra kho báu chẳng phải quá đơn giản sao? Đúng là chẳng có gì khó khăn cả, chỉ mất công đi lại một chuyến mà thôi. Chỉ hoàn thành hai nhiệm vụ này có thể thăng đến năm Tinh, lên cấp Đấu Hoàng... Điều này chẳng phải có nghĩa là Cửu U tặng không mình sao...
- Hức... Đơn giản ư? Ngươi đợi đấy mà xem có dễ không. Ải Nhân Hắc Thạch không dễ tìm đâu... Nhưng cũng không đến nỗi quá khó khăn. Coi như ta cho ngươi chút lễ vật. Nhưng còn kho báu của Đế Quốc Huy Hoàng? Ha ha... muốn lấy ra còn phải xem bản lĩnh của tiểu tử ngươi thế nào đã. Đừng tưởng có bản đồ và chìa khóa là xong, nếu đơn giản thế thì lão tử không dễ gì cho ngươi phần thưởng năm Tinh và một viên đá quý cấp S.
Cửu U cười khẩy, giọng điệu đầy nham hiểm.
- Ý ngươi là gì vậy?
Bạch Khởi hỏi dò. Lời của Cửu U làm hắn hiểu ra e là sự việc không hề đơn giản. Nhưng rốt cục không đơn giản đến mức nào. Bạch Khởi muốn biết chút thông tin từ chỗ Cửu U, để có sự phòng bị.
- Chẳng có ý gì cả, đến lúc đó ngươi khắc biết... ha ha... phần thưởng cho nhiệm vụ thứ nhất coi như ta tặng không ngươi... Cậu nhóc đáng thương... ha ha... Đúng rồi... ngươi có cần đổi huyết thống của Hắc Ám Thiên Sứ Lục Dực hay không? Hiện tại số điểm giao dịch ngươi có đủ để đổi lên huyết thống đó....
Đối với Bạch Khởi bây giờ tiền không thành vấn đề. Thật ra Hắc Y Quân mấy hôm trước đã dâng tặng một số tiền, hơn nữa không ít quý tộc gần đây cũng mang lễ vật tới, lại còn một khoản quân phí. Nhưng số tiền đó không thể dùng bừa bãi, nhất là quân phí không được thiếu một xu. Vì thế trong tay Bạch Khởi chỉ có ba mươi vạn Kim tệ mà Hắc Y Quân mang tặng, cộng với tiền riêng của mình, Bạch Khởi hiện có sáu mươi vạn Kim tệ. Hắn vốn muốn tích góp thêm chút nữa rồi dùng số tiền đó để thăng lên một Tinh. Nhưng lời của Cửu U làm Bạch Khởi phân vân. Thiên Sứ Lục Dực ư? Vậy chẳng phải trong phút chốc có thêm hai đôi cánh sao? Không nên xem thường Thiên Sứ Lục Dực. Nó có thể tăng gấp 6 lần sức mạnh, tốc độ phản ứng, đấu khí... Nếu có được nó, Bạch Khởi thừa tự tin để đấu với Tân Ba Đạt, hơn thế còn chưa biết ai thắng ai thua...
Từ lúc có được huyết thống Hắc Ám Thiên Sứ Tứ Dực, Bạch Khởi vẫn chưa hề sử dụng, nhưng không có nghĩa là hắn không thể sử dụng nó. Chỉ là chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, Bạch Khởi không muốn lãng phí mà thôi. Đây là con át chủ bài của hắn, để lúc cần thiết đem ra hộ mạng... chứ không phải là thứ để đem ra oai được.
- Được, ta đồng ý, ta nghe ngươi, cứ thế mà làm đi... Để lại cho ta mười vạn Kim tệ, còn lại đổi hết thành điểm giao dịch...
Bạch Khởi gật đầu nói. Nói xong nhắm nghiền mắt lại, cảm thấy da thịt mình rung lên, ngứa ngứa, sau đó là sáu cái cánh mọc trên lưng mình, trong phút chốc lại biến mất dạng, có khi hai vị Đấu Vương cũng không phát hiện ra. Bọn họ chỉ cảm nhận được căn phòng bỗng trở nên lành lạnh, nhưng rồi cũng không thấy gì khác lạ..., nhất là với mấy đôi cánh Hắc Ám của Bạch Khởi, bọn họ càng không phát hiện ra...
Nếu bọn họ biết vật sau lưng Bạch Khởi, không biết sẽ nghĩ thế nào... Có thể sẽ kinh ngạc, có thể vui mừng, cũng có khi có ý nghĩ khác. Nhưng điều đó không quan trọng, vì Bạch Khởi vốn không có ý định cho bọn họ biết bí mật này.
Còn về Ma thần Đại Hắc Thiên, hắn đã sống quá lâu rồi, những thứ nhìn thấy cũng quá nhiều. Nếu hắn ở đây chắc chắc sẽ nhận ra Hắc Ám Thiên Sứ. Cũng may hắn đang mải mê tu luyện, vốn chẳng thèm để ý xem Bạch Khởi nghĩ gì, nếu không đã sớm phát hiện ra rồi.
Đợi Bạch Khởi thăng cấp xong, cái tên Cửu U đê tiện kia lại lừa lấy một viên bảo thạch nhiệm vụ cấp A, một viên bảo thạch nhiệm vụ cấp B và năm mươi vạn điểm giao dịch, rồi cuốn gói chạy mất. Bạch Khởi có gọi thế nào hắn cũng không thèm để ý. Cái tên tiểu tử này vốn là như vậy, luôn đê tiện hạ lưu tham tiền. Mọi lần hắn đều như vậy, Bạch Khởi vô cùng buồn bực nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.
Tục ngữ nói người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ai bảo Bạch Khởi dựa vào Cửu U mà không phải Cửu U dựa vào Bạch Khởi chứ...
- Chủ nhân... Vạn Lý Vân đến rồi.
Đúng lúc đó Ảnh Nguyệt đẩy cửa bước vào, theo sau là Vạn Lý Vân, vẻ mặt đầy nghiêm nghị, tay cầm chiếc quạt cũ, mặc áo dài thư sinh. Hắn không phải là người luyện võ như Bạch Khởi, sức trói gà cũng không chặt. Vì thế mà Bạch Khởi không thể không phái vài trăm binh lính bảo vệ hắn, hơn nữa còn cho cả các cao thủ của Ảnh Tộc đến bảo đảm sự san toàn cho hắn. Không thể không nói rằng Vạn Lý Vân cái tên tiểu tử này thích thời trang hơn thời tiết. Giữa tiết trời mùa thu mà hắn vẫn cầm quạt vẩy đi, vẩy lại... Nhưng hắn đúng là một nhân tài đích thực. Tất nhiên mặt nào của hắn cũng tốt, trừ cái khoản quá thích phong độ này ra.
- Vạn Lý Vân bái kiến chủ công.
Vạn Lý Vân bước vào cung kính hành lễ với Bạch Khởi, vừa nói vừa tìm chỗ ngồi. Tuy đây là một hành vi vô lễ, nhưng Bạch Khởi cũng chẳng để ý.
- Ừm, ngươi đến rồi à... Hôm nay xảy ra một vài việc. Mấy hôm trước...
Bạch Khởi kể lại việc mấy hôm trước có người đến hành thích mình, hơn nữa hôm nay còn biết được thông tin rằng chính Thôi La đã phái người động thủ. Tất nhiên Bạch Khởi vẫn cố ý giấu thân phận thích khách của Ảnh Nguyệt và tin tức về Ảnh Tộc, chỉ nói rằng thông tin có được từ nguồn tin đáng tin cậy.
Nghe xong Vạn Lý Vân đang cười bỗng trầm xuống, rồi ngay lập tức nói:
- Chủ nhân... thuộc hạ thấy... Việc này chỉ sợ một mình Thôi La không dám làm, ... Nhất định có người khác hợp tác với hắn... hơn nữa trên hắn vẫn còn có kẻ khác... Chủ nhân cũng biết Thôi La nhất định không có cái gan ấy... Huống hồ hắn muốn hành thích ngài cũng không có cách khống chế chuyện về sau... Trừ phi có người giúp hắn lo liệu, thế thì hắn mới có thể khống chế La Đức Thành trong khoảng thời gian ngắn như vậy, và phải còn sắp xếp ổn thỏa ở Đế Đô.
← Ch. 188 | Ch. 190 → |