← Ch.159 | Ch.161 → |
"Chuyện này không còn đơn giản nữa, dứt khoát giết chết bọn hắn đi." Trên mặt Ca Đốn xẹt qua một tia tàn khốc.
Địch Áo và Lôi Mông liếc nhìn nhau hội ý, cho dù là Lôi Mông luôn luôn cẩn thận cũng không có mở miệng phản đối, hiển nhiên là đã ngầm đồng ý với Ca Đốn đề nghị. Thật sự là vì tin tức khu vực mảnh vỡ tinh thần cực phẩm quá trọng yếu, bọn họ ngăn cản không được nếu xảy ra một điểm sai lầm.
May mắn chính là Phật Lang Duy vì muốn mở rộng phạm vi tìm kiếm đã phân tán thành viên ra quá thưa thớt. Trên đường bọn họ đi tới gặp phải một vài tổ có nhân số không nhiều, vừa vặn tạo điều kiện cho đám người Địch Áo hạ thủ. Nếu như mấy trăm người tụ tập ở chung một chỗ, đúng là rất lòng hạ thủ.
"Không chỉ là thuộc hạ Phật Lang Duy." Địch Áo chậm rãi nói.
"Không sai!" Lôi Mông được nhắc nhở cũng nhận ra mấy điểm cơ bản, những tiểu tổ kia chẳng những mang tâm phòng bị đối với đám người Địch Áo có, ngay cả mấy tiểu tổ đó vẫn duy trì một khoảng cách lẫn nhau, nếu như là cùng một phe thì bọn hắn không cần phải cẩn thận như vậy.
"Ngoại trừ đám cướp Phật Lang Duy ra, những nhóm khác là của ai?" Ca Đốn nhăn mày suy tư.
"Ta cảm giác hẳn là người của Tái Nhân Hầu tước." Địch Áo nói.
"Không khác lắm, thuộc hạ Hầu tước lĩnh là người duy nhất biết trước bí mật này, bọn họ không thể nào dễ dàng buông tha như vậy." Ca Đốn gật đầu.
"Có lẽ bọn họ đã để lộ tin tức ra ngoài làm cho một vài quý tộc cũng biết được bí mật. Vì thế bọn họ cũng phái võ sĩ của mình tới đây tìm vận may." Địch Áo nói: "Tóm lại, khu vực mảnh vỡ tinh thần chính là một khối thịt nhão, từng bầy ruồi từ bốn phương tám hướng bu lại mong được chia một miếng."
"Vậy thì chúng ta cũng là ruồi?" Lôi Mông bất mãn kêu lên.
"Cho dù làm con ruồi, chúng ta cũng phải làm con ruồi chiến thắng trở về." Địch Áo cười một tiếng, nói: "Trước nghỉ ngơi một chút, giữa đêm chúng ta sẽ tìm vài phiền phức cho bọn hắn "
Trong nháy mắt đã đến đêm khuya, mấy người Địch Áo lặng lẽ đứng dậy chậm rãi đi tới bên kia rừng cây.
Rừng cây rất nhỏ, thời gian qua không bao lâu, mấy người Địch Áo đã có thể nhìn thấy lều trại của tiểu đội mạo hiểm giả kia, thật ra cũng chỉ có vài túp lều nho nhỏ mà thôi, chính giữa là một đống lửa cháy leo lét, bên cạnh đó là một võ sĩ chịu trách nhiệm gác đêm.
"Làm gì đây?" Lôi Mông hạ thấp giọng hỏi.
"Có vài người như vậy, trực tiếp giết vào trong là xong, có gì mà phải hỏi?" Ca Đốn không nhịn được cau mày nói.
"Ngươi không hiểu cái gì gọi là chiến lược à? Xông lên như ong vỡ tổ chỉ là đám ô hợp, ta xem thường nhất là loại người như ngươi, không có một chút kỹ xảo." Lôi Mông khinh thường liếc mắt sang Ca Đốn.
"Được rồi, được rồi." Địch Áo cực kỳ nhức đầu, hai người này đúng là chẳng phân biệt được thời gian địa điểm gì hết, lúc nào cũng có thể ầm ĩ cả lên.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Địch Áo nói: "Lôi Mông vào trước hấp dẫn lực chú ý của gã võ sĩ kia, sau đó Ca Đốn chủ công, ta ở một bên chịu trách nhiệm đánh lén và xử lý mấy tên chạy trốn." Sau đó hắn không cho hai người có cơ hội phản đối, nói tiếp: "Cứ định như vậy, lên đi."
Ca Đốn và Lôi Mông cũng cảm thấy không có vấn đề gì liền gật đầu đáp ứng. :
Lôi Mông không ẩn dấu thân hình nữa, trực tiếp sải bước xông ra ngoài, tiếng bước chân truyền ra thật xa trong màn đêm yên tĩnh.
Gã võ sĩ ngồi bên cạnh đống lửa bỗng nhiên quay đầu nhìn tới phương hướng Lôi Mông, vừa thấy Lôi Mông lập tức đứng lên, giơ tay bổ ra một đạo Liệt Diễm Trảm về phía Lôi Mông, sau đó trầm giọng quát lên: "Tất cả dậy mau, có người."
Gã võ sĩ còn chưa dứt lời, Ca Đốn đã hoàn thành động tác buông thả Viêm Bạo, một đoàn hỏa diễm bỗng nhiên xuất hiện bên trong doanh trại, sau đó nổ ầm một tiếng, gã võ sĩ kia chỉ kịp hiện ra vẻ mặt kinh ngạc rồi bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cháy rụi.
Bởi vì có đầy đủ thời gian chuẩn bị, Ca Đốn thả ra Viêm Bạo bao phủ phạm vi rất rộng, toàn bộ lều trại đều bị bắt lửa bốc cháy, theo một tràng kinh hô ầm ĩ chợt bốn thân ảnh từ trong màn lửa chạy ra, lúc này Lôi Mông đã vọt thẳng vào doanh trại.
Bốn gã võ sĩ vừa thấy được Lôi Mông lập tức đánh tới không cần nói một lời, hai tên cầm trường kiếm trong tay hiển nhiên là Thiên Phú võ sĩ, hai tên khác tập trung tinh thần thi triển bí kỹ.
Trên người Lôi Mông lóe lên tia sáng màu vàng kim chói mắt ngăn chặn toàn bộ công kích của đối phương, thân hình hắn tiếp tục vọt tới trước, mấy gã võ sĩ kia hiển nhiên không nghĩ tới Lôi Mông là Địa hệ Cực Hạn võ sĩ cao cấp, một gã Thiên Phú võ sĩ không kịp ứng phó bị Lôi Mông đụng văng ra ngoài.
Ba người khác vừa sợ vừa giận liều mạng công kích Lôi Mông, nhưng Lôi Mông ỷ vào Bàn Thạch Thủ Hộ không hề rơi vào thế hạ phong. Hơn nữa còn không ngừng di động tới, sau đó làm như ngăn cản không nổi lui vài bước, thật ra là hắn cố ý thay đổi vị trí những tên kia đưa lưng về phía Địch Áo và Ca Đốn đang ẩn núp.
Đây quả thực là mục tiêu tuyệt hảo, Địch Áo và Ca Đốn đồng thời giơ tay lên phân hai hướng thả ra Phong Nhận và Liệt Diễm Trảm.
Một gã võ sĩ nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng xé gió, trong lúc cấp bách hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều, phất tay bắn ra hai đạo Băng Trùy cố gắng ngăn chặn công kích của Địch Áo và Ca Đốn.
Nhưng gã võ sĩ kia không thể ngờ được Địch Áo và Ca Đốn đều sử dụng Diễn Sinh bí kỹ, hai đạo Băng Trùy của hắn làm sao ngăn cản được chứ?
Không đợi hai đạo Băng Trùy tiếp xúc mục tiêu, Phong Nhận của Địch Áo và Liệt Diễm Trảm của Ca Đốn ở trên không trung bỗng nhiên nổ ầm ầm hóa thành mười mấy đạo quang ảnh và hỏa diễm rực sáng tiếp tục bay vụt tới trước.
Gã võ sĩ nhìn thấy tình cảnh như thế nhất thời cực kỳ kinh hãi, hú lên một tiếng rồi phi thân bỏ chạy qua hướng khác, hai người đứng cạnh hắn cũng phát hiện phía sau xảy ra chuyện khác thường, nhưng khi bọn hắn muốn trốn thì đã quá muộn rồi. Trong nháy mắt hắn bị dìm trong vô số công kích kín kẽ như mưa rền bão giật.
Nếu như đổi thành một người khác hấp dẫn kẻ địch chú ý, Địch Áo và Ca Đốn tuyệt đối không dám buông tay công kích thoải mái như bây giờ. Địa hệ võ sĩ thi triển Bàn Thạch Thủ Hộ thật sự là một kỹ năng vô cùng cường đại, có ít nhất một nửa Phong Nhận và Liệt Diễm Trảm đánh lên người hai tên võ sĩ, số còn lại đều va chạm với Lôi Mông, thế nhưng chỉ làm cho tia sáng màu vàng quanh người hắn ba động vài lượt rồi thôi, bản thân Lôi Mông không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Gã võ sĩ chạy trốn không dám dừng lại một giây nào, cắm đầu chạy thẳng vào trong rừng cây.
Thân hình Địch Áo từ chỗ ẩn thân bắn ra, toàn lực Phong Ưu Nhã buông thả vài lượt đã đuổi theo sát tên này, hai tay hắn huy động liên tục bắn ra mấy đạo Phong Nhận, tiện đà bay ở giữa không trung phân ra vô số đạo quang ảnh phóng tới thân thể đối thủ.
Ca Đốn và Lôi Mông đứng ở xa xa đồng thời nhếch miệng cười, thật sự là khi dễ người ta quá đi. Đây chính là chỗ tốt của Diễn Sinh bí kỹ, giúp tăng lực công kích lên đến trình độ lớn nhất, mặc dù Địch Áo sẽ hao phí rất nhiều nguyên lực, nhưng kết quả được vô cùng khả quan, gã võ sĩ kia cảm giác như phải đồng thời đối mặt mười mấy địch nhân vậy.
Dĩ nhiên chuyện này chỉ hữu dụng đối với những võ sĩ cùng giai, nếu chống lại Cực Hạn võ sĩ thì hiệu quả không có rõ ràng như vậy.
Trong mắt gã võ sĩ kia lộ ra thần sắc tuyệt vọng, công kích dày đặc như vậy hắn không thế nào ngăn cản hết được. Trong tình thế cấp bách, gã võ sĩ đột nhiên ngừng lại, hai tay vung lên phóng ra mấy luồng sáng màu trắng nhạt, ngay sau đó nhanh chóng biến lớn bao phủ toàn bộ thân thể hắn vào bên trong.
Một trận thanh âm va chạm đinh tai nhức óc vang lên, đám người Địch Áo kinh ngạc phát hiện gã võ sĩ kia lại tự đóng băng thân thể chính hắn, những đạo Phong Nhận kia chém ra vô số vết rách nhưng vẫn không thể xuyên thủng lớp băng. Nhược điểm của Phong hệ võ sĩ chính là ở điểm này, mặc dù có tốc độ không gì sánh kịp nhưng lực công kích thật sự là không đáng nhắc tới.
Gã võ sĩ thấy đã thành công ngăn chặn một đượt luân phiên công kích của Địch Áo lập tức phá băng lao ra, tất cả mảnh băng vụn bắn thẳng về phía Địch Áo, sau đó gã võ sĩ không dám quay đầu tiếp tục chạy nhanh tới trước.
Trong tình hình bình thường, gã võ sĩ này đã cho ra lựa chọn tuyệt đối chính xác, nếu như đổi thành những Phong hệ võ sĩ khác vừa phóng ra nhiều lần Diễn Sinh bí kỹ như vậy, sợ rằng không còn dư lực truy kích hắn. Đáng tiếc là Địch Áo không. bao giờ thiếu thốn nguyên lực, lấy mức độ tiêu hao nguyên lực như thế này, hắn có thể chơi trò du kích chiến với địch nhân mấy ngày mấy đêm.
Đối mặt với Băng Tinh Phong Bạo đánh tới, thân hình Địch Áo đầu tiên là bay ngược về sau, rồi phóng thẳng lên trời cao tránh thoát công kích của đối phương. Ngay sau đó lộn vòng trên không trung, điều chỉnh phương hướng chuẩn xác rồi bổ thẳng xuống chỗ gã võ sĩ kia.
Gã võ sĩ vừa chạy trốn vừa quay đầu nhìn về phía sau, thấy thân ảnh Địch Áo nhanh chóng lao tới liền lộ ra thần sắc kinh hãi. Hắn quả thực không dám tin vào hai mắt mình, nguyên lực gã đối thủ này là vô cùng vô tận hay sao? Hay là đối phương thật ra là Cực Hạn võ sĩ?
← Ch. 159 | Ch. 161 → |