← Ch.190 | Ch.192 → |
"Tịch mịch?" Địch Áo như có điều suy nghĩ chuyển tầm mắt ra phương xa, hắn cũng tịch mịch như Lâm Tái. Thậm chí có thể nói trong tịch mịch còn có đau khổ, nhẫn nại nữa. Hắn khổ tu mười mấy năm, có lúc vài ngày, mười mấy ngày không hề mở miệng nói chuyện, nếu như đổi thành người bình thường có thể đã sớm bị áp lực ép điên rồi.
Lâm Tái lẳng lặng nhìn Địch Áo, từ trong ánh mắt Địch Áo, nàng cũng không nhìn ra mỏi mệt lặn lội đường xa. Trong toàn bộ đội ngũ, ngoại trừ Lâm Tái và Phí Đức Sĩ ra chỉ có Địch Áo là có thể biểu hiện nhẹ nhàng như thế. Lâm Tái rất rõ ràng điều này có ý nghĩa như thế nào, không có nguyên lực khổng lồ chống đỡ tuyệt đối không làm được đến trình độ này, lại liên tưởng đến mấy người Địch Áo huấn luyện trong trang viên, nàng không khỏi tăng thêm mấy phần hiếu kỳ đối với Địch Áo. Quang Mang võ sĩ cấp sáu tại sao lại có nguyên lực hùng hậu hơn những người khác gấp mấy lần?
Một đêm trôi qua, khí sắc mọi người đã tốt lên rất nhiều, không khí trong đội ngũ lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt. Thế nhưng nhóm nữ tử không bao giờ ra vẻ như lúc trước nữa, vừa nghe nói đến đạo tặc là ra có vẻ chẳng thèm ngó tới. Sự thật còn tại đó, không nói đến thực lực cao thấp, chỉ tính riêng một phương diện chịu đựng thì các nàng đã thua xa mấy tên đạo tặc vốn không bao giờ nằm trong mắt các nàng.
Mặc dù khoảng cách với Phật Lang Duy đã bị kéo ra rất xa, nhưng tất cả mọi người không lo lắng gì nhiều. Chỉ cần Phật Lang Duy vẫn giữ vững mục tiêu là khu vực quặng mỏ, vậy thì bọn họ không thể nào đi sai hướng được, nếu vận khí tốt còn có thể đuổi kịp và tiến hành bao vây bọn chúng từ phía sau nữa.
Đến buổi trưa, một gã võ sĩ chịu trách nhiệm dò đường bỗng nhiên vội vã giục ngựa vọt trở lại.
"Tiểu thư, phía bắc xuất hiện một nhóm võ sĩ kỳ quái." Võ sĩ ghìm chặt dây cương dừng ngựa trước mặt Tác Phỉ Á.
"Ngươi nói kỳ quái là có ý gì?" Tác Phỉ Á nghi ngờ hỏi.
"Những tên kia có bộ dạng không giống võ sĩ trên Khắc Lý Tư bình nguyên, thân cao chừng hai thước, toàn bộ đều ở trần nửa người, trên ngực có hình xăm dã thú, bọn hắn đang di chuyển về phía chúng ta."
Ánh mắt đám người Địch Áo đều nắm tới chỗ Lao Lạp, hình xăm? Đây chẳng phải là đặc thù của những bộ tộc võ sĩ hay sao?
Ánh mắt Lao Lạp cũng biến thành hung dữ, trong phút chốc khí chất nàng biến hóa vô cùng lớn, lúc nãy còn là một nữ tử thiên sinh khả ái, sau một lát phảng phất như biến thành một con hung thú cực kỳ tàn bạo.
"Đám người dã man kia vì sao lại chạy đến nơi này?" Y Toa Bối Nhĩ nhướng mày lẩm bẩm.
"Càng ngày càng có ý tứ." Địch Áo cười nói, bây giờ tổng cộng có bốn thế lực lớn muốn cướp đoạt khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần. Thánh Đế Tư thành, Tái Nhân Hầu tước, đám cướp Phật Lang Duy, giờ phút này lại có thêm bộ lạc võ sĩ, phe nào có thể trở thành người thắng sau cùng đây? Kẻ đầu tiên bị loại bỏ sẽ là ai đây?
"Rất nhiều... bọn họ. nhiều lắm." Lao Lạp dùng khẩu khí lo lắng nói.
Tác Phỉ Á sửng sốt, lập tức hỏi tên võ sĩ dò đường: "Ngươi thấy có bao nhiêu võ sĩ?"
"Có khoảng mười mấy tên." Gã võ sĩ trả lời.
Địch Áo trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: "Ta tin tưởng trực giác Lao Lạp."
"Chúng ta trước tiên nên ẩn núp." Lâm Tái nói, sắc mặt nàng vừa khó coi vừa lo lắng.
Đoàn người Địch Áo có số lượng không nhiều, cho dù là đánh hay ẩn núp cũng tương đối linh hoạt, thời gian không lâu sau bọn họ đã tìm được một rừng cây nhỏ, lập tức trốn vào trong rừng cây, im lặng chờ đợi diễn biến.
Ca Đốn cẩn thận trấn an Hỏa Hống Thú, những gã võ sĩ kia thì bịt mồm ngựa lại tránh cho chúng nó sợ hãi hý lên không đúng lúc làm bại lộ vị trí của mình. Địch Áo và Lâm Tái núp ngoài rìa rừng cây lẳng lặng quan sát động tĩnh ở phương xa.
Qua hơn mười phút, một đám võ sĩ thân hình cao lớn xuất hiện, theo phương hướng bọn hắn di chuyển hình như phải xuyên qua rừng cây đám người Địch Áo đang ẩn thân. Phát hiện này khiến cho Địch Áo hơi khẩn trương, thế nhưng những gã võ sĩ kia mới vừa đi tới nửa đường bỗng nhiên phát hiện dấu vết vó ngựa in trên mặt đất, đó là do đám cướp Phật Lang Duy lưu lại.
Đám người Địch Áo nghỉ ngơi một đêm nên khoảng cách với đám cướp Phật Lang Duy kéo ra rất xa, bọn họ vẫn có thể theo ở phía sau là vì có những dấu vết kia chỉ dẫn.
Các võ sĩ bộ lạc chỉ chỉ vào dấu chân ngựa rồi tụ thành một đoàn la hét ầm ĩ, một lát sau bọn họ chợt thay đổi phương hướng chạy theo theo dấu vết dưới mặt đất.
Thời gian không lâu sau lại có một đám bộ lạc võ sĩ khác xuất hiện, bọn hắn cũng dọc theo dấu chân ngựa chạy thẳng tới trước.
Nửa giờ sau, vùng hoang nguyên xem như khôi phục sự bình tĩnh, những gã võ sĩ kia đã biến thành điểm đen nhỏ phía xa xăm. Địch Áo thở phào một hơi, sau đó nhìn sang Lâm Tái, lúc này Lâm Tái vẫn thất thần nhìn về phương xa, một lúc lâu sau mới cười khổ nói: "Tình thế không lạc quan thì phải!"
"Những bộ lạc võ sĩ kia rất cường đại?" Địch Áo hỏi, hắn đã sớm tò mò chuyện này, lấy thực lực Thánh Đế Tư học viện cộng thêm lực lượng các gia tộc trong thành, bọn họ có khả năng triển khai công kích mãnh liệt khi bộ lạc võ sĩ xông vào lãnh thổ. Nhưng các cường giả của Thánh Đế Tư thành tựa hồ cố kỵ cái gì đó, thủy chung không dám xuất ra động tác lớn.
"Trở về rồi lại nói." Lâm Tái đứng thẳng lên, chậm rãi tiến vào trong rừng cây.
Đám người Tác Phỉ Á núp ở trong rừng vẫn duy trì trạng thái an tĩnh, vừa thấy thân ảnh Lâm Tái xuất hiện, Y Toa Bối Nhĩ không nhịn được tiến tới mấy bước thấp giọng hỏi: "Lâm Tái đạo sư, đã xảy ra chuyện gì?" Nàng đã thấy nét sầu lo trong mắt Lâm Tái.
"Mấy đứa nhỏ, tới đây hết đi." Lâm Tái vẫy vẫy tay: "Có một số việc cũng nên nói cho các ngươi biết rồi, ít nhất có thể giúp cho các ngươi chuẩn bị tâm tư."
Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ và mấy nữ tử khác không khỏi quay mặt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy lại ngồi bên cạnh Lâm Tái.
"Ta có trách nhiệm nói cho các ngươi biết, đây không phải là một lần lữ hành đơn giản." Lâm Tái nói: "Các ngươi nên trở về đi, ta sẽ thỉnh cầu Phí Đức Sĩ tiên sinh hộ tống các ngươi."
"Lâm Tái đạo sư, tại sao? Là bởi vì những bộ lạc võ sĩ kia xuất hiện?" Y Toa Bối Nhĩ kinh ngạc hỏi.
"Ngươi đúng là con quỷ gây sự." Lâm Tái cười khổ nói: "Chỉ có ngươi dám một mình đi gây phiền phức cho bọn hắn, ha hả, ngươi căn bản không biết lai lịch bọn chúng."
"Lâm Tái đạo sư, người không nói thì làm sao chúng ta có thể biết chứ?" Y Toa Bối Nhĩ bất mãn nói.
Lâm Tái trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: "Căn cứ tin tức chúng ta nắm giữ được, tất cả bộ lạc đều căn cứ vào trình độ văn minh để chia làm ba loại, một loại là bộ lạc hoàn toàn khai hóa, bọn họ có cùng chung tiếng nói với chúng ta, hiểu được phương pháp tu luyện, nắm giữ bí kỹ hoàn toàn giống với chúng ta. Những bộ lạc này thường xuyên phái người trẻ tuổi ra lịch lãm khắp đại lục, sau đó bọn hắn sẽ quay trở lại bộ lạc truyền thụ những thứ mà bọn hắn học tập được nhằm đề cao điều kiện sinh tồn cho bộ lạc."
Đám người Địch Áo, Tác Phỉ Á an tĩnh lắng nghe.
"Còn có một loại bộ lạc nửa khai hóa." Lâm Tái nói tiếp: "Bọn họ thích sống một mình, chán ghét trao đổi với thế giới bên ngoài, từ cấu trúc xã hội của những bộ lạc võ sĩ nói lên thì địa vị của bọn họ cao hơn mấy bộ lạc hoàn toàn khai hóa, thực lực cũng cường đại hơn. Theo ta được biết bọn họ phân ra mười mấy bộ lạc, tất cả đều có Đồ Đằng hình dã thú cho riêng mình, ví dụ như hổ, ưng, rắn, gấu... vân... vân."
"Chúng ta đã từng gặp rồi." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Không phải là mấy tên võ sĩ khắc hình xăm Đồ Đằng trên người hay sao? Lâm Tái đạo sư, thực lực của bọn họ cũng không cường đại gì lắm!"
"Ngươi thấy được chỉ là những bộ lạc võ sĩ phụ thuộc bọn họ."
Lâm Tái lắc đầu nói: "Ngoại trừ bí kỹ ra, bọn họ còn am hiểu sử dụng yêu thú biến dị tác chiến, có võ sĩ có thể sử dụng hai ba, thậm chí là mười mấy đầu yêu thú biến dị cùng nhau xuất chiến. Cho dù lực chiến đấu của bản thân bọn họ không mạnh, nhưng cộng thêm những đầu yêu thú biến dị kia sẽ khiến cho người khác cực kỳ nhức đầu."
"Lâm Tái đạo sư, còn có một loại bộ lạc nữa mà?" Y Toa Bối Nhĩ hỏi.
"Còn có một loại là bộ lạc hoàn toàn không ra hóa." Lâm Tái nói: "Bộ lạc này phi thường thần bí, cũng phi thường thưa thớt, bọn họ cự tuyệt bất kỳ hình thức trao đổi nào, nghe nói ngay cả bọn họ lẫn nhau cũng không hề nói với nhau một câu."
"Vậy sống còn có ý gì nữa?" Y Toa Bối Nhĩ trợn mắt tròn xoe.
"Ha hả, bọn họ dồn tinh lực cả đời vài việc tu luyện và bồi dưỡng bản mệnh yêu thú."
"Cái gì gọi là bản mệnh yêu thú?" Một nữ tử khác tò mò hỏi.
"Bên trong bộ lạc đó, một khi có trẻ nhỏ ra đời sẽ được gắn kết và cùng nhau trưởng thành với một con yêu thú, bất cứ lúc nào cũng không bao giờ tách ra, ngay cả khi bú sữa cũng ở chung một chỗ."
"Bọn họ bú sữa người hay sữa thú?" Lôi Mông hỏi.
"Vấn đề này có ý nghĩa gì không?" Lâm Tái nhíu mày liếc sang Lôi Mông.
"Hắc hắc, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi." Lôi Mông cười ha hả trả lời: "Nếu sữa người còn dễ nói, chứ sữa thú hẳn là rất khó ăn?"
"Sau này ngươi sẽ có cơ hội." Ca Đốn thản nhiên nói: "Chờ khi Hỏa Hống Thú sinh con, ngươi có thể tự mình thường thử."
Các cô gái lập tức nhịn không được cười váng lên, ngay cả Lâm Tái cũng phải lấy tay che miệng cười cười. Lôi Mông giận đến đỏ bừng cả mặt, trợn mắt ngó chừng Ca Đốn một cách tàn bạo. Thế nhưng nhờ có bọn họ quấy rầy một lúc, trong lúc vô tình tâm tình nặng nề của Lâm Tái theo đó không cánh mà bay, không khí trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
← Ch. 190 | Ch. 192 → |