Vay nóng Tima

Truyện:Tinh Ngự - Chương 049

Tinh Ngự
Trọn bộ 697 chương
Chương 049: Chiến! Chiến! Chiến!
0.00
(0 votes)


Chương (1-697)

Siêu sale Shopee


Lăng Phong một kiếm trong tay, hắn biết rõ Băng Thần Tử lúc đối mặt với mình sẽ không nương tay, đối với trận chiến này hắn cũng không ôm bất kỳ ý niệm chiến thắng nào trong đầu, bởi vì thực sự quá mức vọng tưởng. Ba chiêu! Sống sót qua ba chiêu này, hơn nữa phải mượn ba chiêu đó kiểm nghiệm thực lực toàn diện của mình.

Đây là suy nghĩ trong nội tâm của Lăng Phong.

Thân hình run lên, Hồng Ảnh Mê Tung!

Tàn ảnh liên tiếp kéo ra, hơn mười Lăng Phong đột ngột xuất hiện chung quanh đại trưởng lão, đây là chiêu thức Lăng Phong lựa chọn đối địch! Lợi dụng vô số tàn ảnh phân thân làm lẫn lộn thị giác của đối phương, chỉ cần một chiêu của hắn không phá được huyễn ảnh của mình, thì mình liền hoàn toàn có thể sống sót được!

Tắc Nhĩ chứng kiến thân pháp này liền sững sờ: Nhiều tàn ảnh như vậy? Hắn nhịn không được nghĩ đến nếu lại để cho Lăng Phong học được Hồ Ảnh Biến của hồ tộc, phối hợp với thân pháp này, trong thiên hạ còn có ai vây được hắn?

Đối mặt với chiêu mê huyễn này, kiếm của Băng Thần Tử chỉ lên trời, nhẹ giọng quát:

- Vô Cực Diễn Thuật!

Hai tay, hai vai, mũi chân đột nhiên vươn ra sáu Hạt Mạn (dây leo), kiếm khí nồng đậm xuất hiện quanh mũi kiếm của Hạo Thần Kiếm! Bỗng nhiên, một vài kiếm khí nổ tung, "Cúc non" theo đó mà phóng, bắn về bốn phương tám hướng, kiếm khí men theo Hạt Mạn thoáng như sóng triều đê vỡ gầm thét bao trùm hết vô cực chung quanh! (Dịch giả: Quá trình bạo cúc chính là như thế đó, hehe)

- Vô Cực Diễn Thuật? Lăng Phong này tiêu đời rồi!

Thụy Tùng nhịn không được lộ ra vài phần tiếc nuối nhân tài.

"Diễn Thuật" này là chỉ một loại chiêu số đặc thù được kết hợp giữa mạch luân cùng linh kỹ, không giống với những chiêu số tầm thường, chỉ cần đại đa số người có tu luyện chân võ quyết là có thể thi triển, nếu muốn thi triển diễn thuật thì phải có đủ mạch luân tương ứng với Cự Linh, quan trọng nhất chính là phải có "Tinh Chương Diễn Hóa"!

Tinh Chương Diễn Hóa là một loại tinh chương chuyên dùng để thi triển diễn thuật. Sau khi luyện hóa, Thiên Hành Giả có thể có được một loại linh kỹ đặc thù, loại linh kỹ này thi triển riêng lẻ thông thường không được, nhưng mà nếu phối hợp với mạch luân đặc thù để thi triển mà nói thì uy lực cực kỳ kinh người! Ví dụ như Hạt Mạn của đại trưởng lão đầu tiên giống như cúc non bảo vệ xung quanh, ngay sau đó lại phóng mạnh, đây là linh kỹ đạt được sau khi luyện hóa tinh chương diễn hóa... Vô Cực!

Cũng chính là dựa vào linh kỹ này, diễn thuật mới có khả năng thi triển.

Nếu như Băng Thần Tử còn chưa thức tỉnh Cự Linh, thì chiêu thức này căn bản không cách nào thi triển. Nhưng quan trọng hơn là, nếu như không có tinh chương diễn hóa phối hợp, Vô Cực đồng dạng cũng không cách nào thi triển!

Mạch luân, thực linh, tinh chương diễn hóa, thiếu một thứ cũng không được! Trong ba thứ, tinh chương diễn hóa là thứ khó có được nhất, nếu muốn luyện chế tinh chương diễn hóa, yêu cầu đầu tiên của Thuật Luyện Sư là phải có nghiên cứu thâm sâu về mạch luân tương ứng!

Ví dụ như người luyện chế tinh chương diễn hóa "Vô Cực" nhất định phải hiểu rõ về "Thốn Kích Quyết" của Băng gia, thì mới có thể luyện chế ra tinh chương diễn hóa tương ứng.

Yêu cầu này mang ý nghĩa tu vi Chân Võ Giả của Thuật Luyện Sư phải rất cao, có thể trên thực tế cũng không phải tất cả Thuật Luyện Sư đều có thể đạt đến trình độ này. Vì vậy mà nó trực tiếp dẫn đến việc tinh chương diễn hóa rất thưa thớt, không ít thế gia thậm chí còn có công pháp tu luyện "Diễn Thuật", nhưng nếu như không có tinh chương diễn hóa toàn bộ, thì chỉ đành phải trơ mắt nhìn diễn thuật mà không có cách nào tu luyện được!

Tinh chương diễn hóa "Vô Cực" của Băng Thần Tử cũng không biết là từ tay đại trưởng lão đồng lứa nào truyền xuống, bình thường hắn rất yêu quý, đơn giản không chịu vận dụng. Nếu không một khi xuất hiện tổn thương, điều này có nghĩa là truyền thừa diễn thuật của Băng gia lập tức bị chặt đứt! Tổn thất này không thể nghi ngờ là bất luận kẻ nào cũng đều không thể thừa nhận.

Băng Thần Tử đã từng lợi dụng một chiêu "Vô Cực" này nhất cử đánh bại mười tên Cung Phụng trưởng lão liên thủ, hơn nữa còn dưới tình huống bọn họ đã triệu hoán Cự Linh trang bị đầy đủ! Dưới công kích không thể tưởng tượng nổi này, Lăng Phong liệu có thể ngăn cản được sao?

Đáp án dĩ nhiên là... Không cách nào chống đỡ!

Hạt Mạn bên ngoài hiện đầy kiếm khí cương mãnh đánh xuống, một đường đi tới, cho dù là hư không cũng muốn bị xoắn thành phấn vụn!

Trong tiếng phốc phốc phốc phốc, ảo ảnh của Lăng Phong phảng phất như bong bóng đều bị đánh nát, giờ phút này hắn rốt cuộc hiểu rõ cảm thụ của Tắc Nhĩ khi bị mình đánh bại ảo ảnh của Hồ Ảnh Biến.

Ảo ảnh biến mất!

Chiêu thứ hai chấm dứt!

Ở phía sau lưng Hạt Mạn, Hạo Thần Kiếm giống như bị uốn cong nhưng mang theo khí thế thiên long, hướng phía Lăng Phong kích tới, một đường không chút trở ngại, mắt thấy một kiếm này có thể trực tiếp xuyên thủng yết hầu Lăng Phong!

Khải Ân hoảng sợ thất sắc, lớn tiếng kinh hô:

- Chiêu thứ ba!

Đúng vậy, một chiêu cuối cùng! Chỉ cần ngăn cản được chiêu này, Lăng Phong liền thuận lợi vượt qua ước định ba chiêu, nhưng mà, Lăng Phong có thể ngăn cản sao? Dùng chân lực thất tinh phối hợp mạch luân Thốn Kích, có thể ngăn cản một kích toàn lực của cường giả bát tinh Băng Thần Tử sao?

Đáp án đương nhiên là...

Không thể!

Vô luận là thiên tài như thế nào, đối mặt với một kiếm chênh lệch như vậy, Lăng Phong đều không thể ngăn cản, cho nên hắn lựa chọn... Buông tha kháng cự! Ngân quang trên trán thiểm động, "Hưu" một tiếng, một đạo quang mang màu đỏ dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi bắn về phía Băng Thần Tử!

Kiếm Linh... Hỏa Phù Du!

Một chiêu kiếm linh "Ngự Thứ", công địch tự cứu, dùng sát chiêu cùng khí thế ương ngạnh xả thân phá đối phương!

- Kiếm Linh!

Toàn thân Khải Ân khẩn trương căng thẳng.

Dị biến nảy sinh, Băng Thần Tử kinh ngạc khó tả, hắn thật không ngờ Lăng Phong vốn theo lời không cách nào thức tỉnh Cự Linh lại đột nhiên triệu hồi ra Cự Linh, hơn nữa còn là loại Cự Linh khó có được nhất... Khí Linh! Điều này sao có thể? Ngăn cản, ước định ba chiêu sẽ hết, không đỡ, lưỡng bại câu thương! Vậy đỡ hay không đỡ đây?

Trong sát na, Băng Thần Tử đưa ra lựa chọn, Hạo Thần Kiếm quay ngược lại, "keng" một tiếng, hỏa quang bùng lên. Nguyên lực hỏa hệ cực nóng men theo Hạo Thần Kiếm tàn phá gân mạch của Băng Thần Tử một cách bừa bãi, Băng Thần Tử khẽ quát một tiếng, một thân chân lực bạo nổ, trực tiếp nổ tung kiếm linh!

Mi tâm Lăng Phong khẽ động, chiêu lấy cứng đối cứng này khiến cho linh hồn của hắn trọng thương! Sang Sư nói quả không sai, kiếm linh này không thể tùy ý vận dụng, nếu không vạn nhất gặp phải đối thủ cường đại, khó tránh khỏi chuyện giết địch một vạn tự tổn tám ngàn.

- Ba chiêu, ba chiêu rồi!

Khải Ân nhào lên, cuồng hỉ cười to nói:

- Sư phụ, đại ca của ta thông qua rồi!

Băng Thần Tử lặng yên không chút biểu lộ, ai cũng đoán không ra hắn ta đang suy nghĩ gì. Một loạt năng lực vừa biểu hiện của Lăng Phong thật sự là quá mức khó tưởng tượng. Nếu như tuân thủ ước hẹn để hắn rời đi, vạn nhất hắn đối với Băng gia có ác cảm thì không thể nghi ngờ sau này sẽ là một đại kình địch! Thậm chí còn có thể khiến cho Băng gia bị diệt vong!

Người của Băng gia khi tỉnh táo lại liền nghĩ tới điểm này, bọn họ âm thầm nắm chặt binh khí trong tay, gắt gao nhìn thẳng vào Lăng Phong. Không sợ bội ước, chỉ cần Băng Thần Tử ra lệnh, bọn họ sẽ đem Lăng Phong lưu lại!

Đám người Ny Khả đồng thời cũng nhận ra không khí không ổn, đều ngăn trước mặt Lăng Phong, luồng không khí hòa hoãn vừa rồi lại trở nên hết sức căng thẳng lần nữa!

- Ngươi có thể lưu lại!

Câu nói của Băng Thần Tử khiến tim mọi người muốn nhảy thót lên tới cổ họng, phần lớn đều tưởng hắn sẽ mặc kệ hứa hẹn trước đó, không nghĩ tới hắn tiếp tục nói:

- Chỉ cần ngươi chịu lưu lại, Băng gia nguyện ý đối đãi với ngươi bằng chức vị Cung Phụng trưởng lão!

Trực tiếp thăng cấp đệ tử nội doanh trở thành Cung Phụng trưởng lão! Tốc độ tiến cấp này khiến không ít Cung Phụng trưởng lão nhớ đến kinh nghiệm tự thân mình, nhất thời thổn thức không thôi, nhưng mà bọn họ cũng không có bất kỳ dị nghị nào, biểu hiện bên ngoài vừa rồi của Lăng Phong đã triệt để chinh phục họ.

Chỉ có Ny Khả cảm thấy đãi ngộ này của Băng Thần Tử đối với Lăng Phong còn quá thấp, không nói tới chuyện thực lực, Lăng Phong chính là Thuật Luyện Sư a! Hơn nữa còn là một vị Thuật Luyện Sư có thể luyện chế ra tinh chương không thể tưởng tượng nổi!

- Đa tạ hảo ý của đại trưởng lão!

Lăng Phong lắc đầu, nói:

- Kỳ thật sớm ngày hôm nay ta đã quyết ý ly khai, thứ kia vốn là đồ ta lưu lại Băng gia, xem như báo đáp ơn dưỡng dục nhiều năm. Chỉ là... không nghĩ tới cuối cùng lại náo động đến như vậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, nét mặt có một cổ kiệt ngạo bất tuân:

- Ta muốn đi khắp nơi bốn phía, nhìn xem khung trời này tột cùng là mang hình dáng như thế nào!

Nhìn xem khung trời này cuối cùng là mang hình dáng gì?

Cuồng ngạo đến thế nào chứ, một mộng tưởng bất kham?

Biết bao nhiêu người lúc ban đầu khi tu luyện đã từng ôm lấy mộng tưởng đó, một kiếm trong tay bái yết cao thủ thiên hạ, duyệt qua vô số cảnh đẹp thế gian, khoái hoạt ra sao? Nhưng mà theo năm tháng qua đi, cổ hùng tâm này dần dần đổi sắc. Mộng tưởng trên mặt thiếu niên này chiếu sáng phỏng mắt biết bao nhiêu người! Mặc kệ là mộng tưởng đó khó thực hiện đến đâu đi nữa, thì chỉ riêng bản thân mộng tưởng đó đã khiến cho người khác không chút nào dám khinh thị.

Sau khi trầm tư nửa ngày, Băng Thần Tử vô lực khua tay nói:

- Ngươi đi đi! Bất quá Khải Ân phải lưu lại, ngươi yên tâm, ta đối với hắn trước sau như một.

Lăng Phong nhìn về phía Khải Ân trưng cầu, Khải Ân do dự một chút, nhẹ gật đầu. Bởi vì Lăng Phong nổi lên xung đột, quan hệ của Băng Thần Tử cùng Khải Ân khó mà hòa hợp được, hơn nữa trải qua trận chiến ngày hôm nay, Khải Ân cũng hiểu được chênh lệch giữa mình cùng Lăng Phong. Nếu cứ cứng đầu đi theo Lăng Phong lưu lạc trên đại lục thì chỉ liên lụy. Tu luyện, phải cố gắng tu luyện nhiều hơn nữa, chỉ có như vậy mới có thể đuổi kịp đại ca, ý niệm trong đầu Khải Ân càng kiên định hơn!

- Đại ca, vậy kế tiếp huynh muốn đi đâu?

Lăng Phong cũng có chút do dự, tuy rằng hắn quyết ý đi khắp nơi trên đại lục, nhưng mà còn chưa có phương hướng cụ thể. Gia Liệt Áo bên cạnh muốn nói rồi lại thôi, lúc này Ny Khả nói:

- Tiểu Phong, đệ nếu tạm thời không có chỗ đi, không bằng cùng tỷ tỷ trở về Tinh Lam công quốc đi, đến đó kiến thức một chút cũng tốt!

Nghe nàng nói như thế, biểu lộ của Gia Liệt Áo dường như trút được gánh nặng.

- Được!

Lúc này Tiêu Vũ bước tới, nàng nhìn về phía Lăng Phong:

- Lăng tiên sinh, ta phải trở về bình nguyên Thần Thú rồi, sau này nếu có duyên hi vọng có thể gặp lại.

- Uhm.

Lăng Phong đối với nữ hài quật cường mà mệnh khổ này cũng kính nể cực kỳ, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu đơn giản:

- Bảo trọng!

Thương nghị xong, đám người Lăng Phong làm một chút chuẩn bị rồi ly khai.

Băng Thần Tử nhìn bóng lưng của họ rời đi, trên mặt mang theo vài phần phức tạp. Hồi lâu, khuôn mặt hắn nghiêm túc:

- Ngươi đâu!

- Dạ có!

Nhìn Băng Hạo hôn mê bất tỉnh một bên, Băng Thần Tử lộ ra thần sắc thất vọng, chán ghét nói:

- Đưa hắn đi trị liệu, sau này... Từ trong hàng đệ tử chi thứ chọn người thừa kế lần nữa đi!

Ở Băng gia, lời của đại trưởng lão chính là luật sắt, không ai dám phản kháng, cho dù là chuyện quyết định người thừa kế cũng vậy, một khi hắn hạ quyết định, Băng Mặc Viễn cũng sẽ không có ý kiến. Lập tức có không ít người thương cảm nhìn về phía Băng Hạo, vị thiếu chủ ngang ngược càn rỡ ngày xưa này sau này ở Băng gia thất thế triệt để rồi.

- Đại trưởng lão, thiếu thành chủ Hạ Luân thành chết ở Băng Phong thành chúng ta, vấn đề này......

Băng Thần Tử xoa xoay đuôi lông mày, bất đắc dĩ nói:

- Chân tướng chuyện lần này ngươi phái người giải thích rõ ràng với thành chủ Hạ Luân thành đi!

Thụy Tùng khẽ giật mình, muốn nói chút gì đó, nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ thở dài lắc đầu. Bất kể là giải thích như thế nào, thì người thừa kế duy nhất của Hạ Luân thành Hạ Vũ cứ thế mà chết không minh bạch, Băng Phong thành xem như cùng người ta kết tử thù. Hơn nữa còn có Giản gia Dạ Lạc thành, ai, xem ra khó khăn không ít a......


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-697)