← Ch.141 | Ch.143 → |
- Sư huynh, vừa rồi vì sao huynh lại hạ sát thủ?
Rời khỏi vương cung, vẻ mặt Mộc Vũ Lâm hờ hững hỏi.
- Ha ha..
Tần Chính cười một tiếng, giả vờ thản nhiên nói:
- Vi huynh thấy Lăng Phong dĩ nhiên có thể đánh bại Phí Ân, nhất thời không nhịn được, ngứa tay mà thôi, đâu phải là có loại sát tâm đó! Huống hồ, mấy năm nay sư huynh ra ngoài tìm kiếm những người có thiên phú cao thâm nhưng toàn là không được gì, nếu như Lăng Phong là người có thiên tư như vậy, ta cũng có thể coi như tìm thêm được một đầu mối cho sư huynh.
Mộc Vũ Lâm bỗng nhiên dừng bước lại, đôi mắt trong xanh tựa như nước hồ thản nhiên nhìn chăm chú về phía Tần Chính, mà Tần Chính bắt gặp ánh mắt của nàng thì hoảng hốt, có cảm giác tựa như bị nhìn thấu nội tâm!
- Sư huynh, huynh đố kỵ.
- Ha ha ha ha, đố kỵ? Ta đường đường là Thái Tử đế quốc, lại là đồ đệ của Võ Thần, tên Lăng Phong kia bất quá chỉ là người của một công quốc, ta cần gì phải đố kỵ với hắn? Ha ha!
Tần Chính che giấu cất tiếng cười to, thì đã thấy Mộc Vũ Lâm thản nhiên quay người rời khỏi, tỏ vẻ như không nghe thấy lời hắn nói, khiến tiếng cười của Tần Chính không khỏi dừng lại!
Không sai, là do mình đố kỵ, Lăng Phong kia là loại quái vật gì? Còn trẻ tuổi như vậy mà có thể đạt tới tu vi gần bằng mình, nếu để cho hắn có điều kiện giống như mình, vậy kết quả...
Tần Chính không nhịn nổi cảm thấy phát rét, trong lòng từng đợt sóng cuộn trào, nghĩ tới đám người Hoàng Phủ Lập vì Lăng Phong thụ thương mà trở nên điên cuồng như vậy, chỉ vì hắn mà bọn họ dĩ nhiên lựa chon đối đầu với mình - đại biểu của một đế quốc! Sự điên cuồng đó thật sự làm mình đố kỵ!
Vô luận trước mặt người bên ngoài lúc này Tần Chính có vẻ phong quang ra sao, nhưng chỉ có hắn mới biết địa vị Thái Tử này xấu hổ thế nào! Không nói đế vương phải có tu vi tinh thâm, thọ mệnh kéo dài, cho dù có đoạt được đế vị cũng đã mất cả trăm năm. Chỉ riêng Vũ Thần Phong đã đủ để ép hắn tới mức thở không ra hơi!
Ngoại nhân đều cho rằng Vũ Thần Phong chính là hậu thuẫn lớn nhất của Áo La đế quốc, sự thật chính xác là như thế, nhưng quan trọng hơn là tất cả đế quốc đều phải nghe theo ý chỉ của Vũ Thần Phong! Một khi Võ Thần bất mãn, e là đế vương cũng có thể tùy ý bãi miễn! Bản thân hắn may mắn được lập làm Thái Tử, cũng là vì được Võ Thần thu làm đồ đệ!
Gắt gao cắn môi, một tia máu tươi nhịn không được chảy ra, Tần Chính nhìn bóng lưng của Mộc Vũ Lâm, trong lòng càng không ngừng rít gào:
- Ngươi nghĩ ngươi là thứ gi? Nều không phải được Võ Thần mạc danh kỳ diệu sủng ái, ta đâu cần phải...
Một tia dục vọng tàn nhẫn hiện lên trên khóe miệng hắn!
...
Sư Tâm học viện!
Lăng Phong đứng ở trước cửa học viện, cảm xúc dâng trào, hắn biết từ hôm nay sau khi đáp ứng Kiều Sâm Đặc, cuộc sống của mình đã bước sang một trang mới!
Suất lĩnh cao thủ trẻ tuổi của công quốc, tham dự Thương Khung Hội Chiến, cùng cao thủ Thú Nhân tộc quyết đấu để thiết lập vũ danh bất thế, đây là cuộc sống kích thích tới mức nào? Vì vậy, hôm qua khi nghe Kiều Sâm Đặc nói, hắn đã không chút do dự đáp ứng, đối với vị Thang Thần mà bọn họ cố kỵ, trong lòng Lăng Phong càng dâng trào cảm giác hiếu kỳ cường liệt - có thể một quyền đánh bại cường giả Thánh Vực đỉnh phong, kẻ đó đáng sợ tới mức nào? Lại nghĩ tới Áo La Võ Thần có thể giáo dục ra cường giả như vậy, bản thân hắn có lực lượng ra sao?
Hơi suy tư một chút, Lăng Phong đã cảm thấy khí huyết toàn thân bắt đầu dâng lên, một cỗ chiến ý như muốn phá tan trời cao!
Lúc Lăng Phong đồng ý lời thỉnh cầu, Mạch Kha vẫn còn có chút do dự, cuối cùng Hoàng Phủ Lập nói một câu thuyết phục hắn:
- Nếu Lăng Phong đã được Tần Chính chính miệng thừa nhận là người mạnh nhất trong đám cao thủ trẻ tuổi sau bản thân hắn, lại thêm sự tình hai người tỷ thí lúc trước, cho dù Tần Chính có muốn hạ độc thủ với Lăng Phong trong Thương Khung Hội Chiến, cũng phải nghĩ đến hậu quả! Hơn nữa, trong những người tham gia Thương Khung Hội Chiến, không có khả năng xuất hiện Thánh Vực cường giả, đây là quy định rõ ràng, đến lúc đó còn phái thêm "Ảnh" đi cùng, có lẽ sẽ không ai có thể làm hại Lăng Phong!
Được Hoàng Phủ Lập chính miệng đồng ý và trấn an, Mạch Kha mới xem như tạm thời yên tâm, người gọi là "Ảnh" chính là thủ lĩnh Ảnh vệ của hoàng thất, lai lịch cụ thể ra sao ngay cả Mạch Kha cũng không biết, nhưng hắn lại biết Ảnh cũng là một cường giả cửu tinh đỉnh phong!
Về Thương Khung Hội Chiến, cùng với Thú Thần Đế Quốc từng có ước định, nếu có Thánh Vực cường giả dám nhúng tay vào trong đó, song phương liền liên thủ giết chết! Có thiết luật này tồn tại, e là Tần Chính cũng không dám làm trái! Đến lúc đó lại có thêm Ảnh đi theo bảo hộ, cộng thêm thực lực của Lăng Phong, những kẻ dưới Thánh Vực, không ai có thể tổn thương hắn!
...
- Là Lăng võ sư sao? Nguyên soái cho ta tới đón ngươi, cao thủ trẻ tuổi của công quốc đều đã tề tựu.
Trong Sư Tâm Học Viện, một trung niên nhân vẻ mặt hiền lành, phong độ nhã nhặn, nước da trắng trẻo đi tới, hắn cười chắp tay tự giới thiệu với Lăng Phong:
- Ta thư ký của Sư Tâm Học Viện, họ Hồ, ngươi cứ gọi ta là tiểu Hồ đi.
- Làm phiền Hồ đại ca.
Lăng Phong cũng đồng dạng chắp tay, hắn thấy trung niên nhân này lớn tuổi hơn mình rất nhiều, sao lai muốn đối phương gọi mình là Tiểu Hồ? Thấy Lăng Phong khiêm tốn như vậy, Hồ thư ký càng tỏ ra vui vẻ, kéo cánh tay Lăng Phong cười nói:
- Lăng võ sư xin mời qua bên này.
- Hôm nay tất cả các cao thủ trẻ tuổi của các gia tộc đều tụ tập ở Sư Tâm Học Viện, không một ai có tu vi thấp hơn ngũ tinh, tổng cộng có hai trăm sáu mươi lăm người, sẽ chờ Lăng võ sư lựa chọn.
Vừa đi Hồ thư ký vừa giới thiệu với Lăng Phong.
Lăng Phong khẽ gật đầu, Thương Khung Hội Chiến tập hợp các thế lực lớn trong biên cảnh đế quốc, bởi vì hạn chế về tu vi cùng độ tuổi tham dự, nên một ít thế lực tìm khắp cả lãnh địa của mình cũng chỉ tìm được hai ba con mèo nhỏ, chủ yếu là theo sau phất cờ reo hò mà thôi. Thế nhưng đến tứ đại vương quốc thì mỗi lần tham dự Thương Khung Hội Chiến đều sử dụng nhân lực đáng sợ. Bởi vì nếu không phải cơ hội để biểu diện vũ lực trong nước thì cũng là cơ hội hiếm có để đám cao thủ trẻ tuổi rèn luyện! Vì vậy, tại thịnh hội trước mắt, có rất ít người chịu ẩn giấu.
Bất quá bởi vì phát sinh sự kiện Thang Thần tới cửa bái phỏng, nên lần Thương Khung Hội Chiến này không biết còn có thể như trước hay không?
Công quốc Tinh Lam xuất ra thực lực của cả nước tuy rằng so với tứ đại vương quốc còn có chỗ thua kém, nhưng so sánh với các công quốc, thành trì tầm thường đã vượt xa rất nhiều rồi. Vì vậy nhân số tham dự Thương Khung Hội Chiến cũng không thể quá mức keo kiệt được, bằng không dễ bị các thế lực khác coi thường, từ đó sẽ dẫn tới không ít phiền phức.
Quan hệ trong đó ra sao thì tối qua Kiều Sâm Đặc đều đã giảng giải qua cho Lăng Phong. Lăng Phong không nghĩ tới trong một đêm, Kiều Sâm Đặc dĩ nhiên đã chọn lựa ra hơn hai trăm cao thủ trẻ tuổi cho bản thân chọn, khiến hắn không khỏi âm thầm líu lưỡi! Phải biết rằng, ngũ tinh cao thủ ở Băng Phong thành liền có thể lựa chọn tiến nhập Cung Phụng Các, trở thành vũ lực tuyệt đối của gia tộc, thế nhưng ở Tinh Lam thành bất quá chỉ là điều kiện qua cửa mà thôi!
Nếu không bước ra khỏi Băng Phong thành, bản thân hắn đến bao giờ mới kiến thức được nhiều như vậy? Mang theo tâm tình phức tạp, Lăng Phong thản nhiên nghe Hồ thư ký giảng thuật, đồng thời bước vào trong Học Viện.
← Ch. 141 | Ch. 143 → |