Vay nóng Tinvay

Truyện:Tinh Ngự - Chương 171

Tinh Ngự
Trọn bộ 697 chương
Chương 171: Lừa gạt! Kinh sợ bỏ chạy!
0.00
(0 votes)


Chương (1-697)

Siêu sale Lazada


Ầm ầm ầm!

Tinh Thiết Kiếm của Lăng Phong liên tiếp xuyên thủng ba đạo băng luân (bánh xe băng), cuối cùng đụng với mũi mâu của Tây Ân, thân kiếm còn dư lại chân lực cường đại đánh Tây Ân bay ngược trở lại!

Tây Ân thấy có người giết tới từ phía sau mình, lại liên tưởng đến tin đồn gần đây nghe được, không khỏi vãi mồ hồ lạnh! Chết tiệt, dĩ nhiên lại là hắn!

Hắn hoảng sợ nói:

- Lăng Phong, ngươi dám giết ta sao? Ngươi không sợ dẫn đến chiến tranh giữa U Sương cùng với công quốc Tinh Lam ư?

Ân sư của hắn chính là Hộ Quốc Thánh Giả của U Sương công quốc, nếu Lăng Phong thật sự giết hắn thì lấy tính tình của Tư Đặc rất có thể sẽ dẫn đến chiến tranh giữa hai nước!

Lăng Phong thản nhiên cười, Tinh Thiết Kiếm trong tay đánh ra một đạo kiếm quang tấn công về phía yết hầu của Tây Ân! Hắn nhổ vào! U Sương công quốc ngoại trừ Thôi Tư Đặc ra, căn bản không còn cường giả nào khác. Do vậy, Thôi Tư Đặc không đến thì thôi, chứ nếu hắn thật sự dám xâm lấn, thì Kiều Sâm Đặc tuyệt không ngồi nhìn. Đến lúc đó, thậm chí Mạch Kha cũng có thể buông bỏ một chút tranh đấu cá nhân, mà lựa chọn liên thủ cùng Kiều Sâm Đặc! Có hai đại cường giả này, Thôi Tư Đặc có thể giữ được tính mạng mới là lạ.

Mắt thấy Lăng Phong không thèm để ý tới mà tiếp tục truy sát, trong mắt Tây Ân bỗng hiện lên một tia tiếc nuối, giận dữ quát:

- Là ngươi bức ta đó.

Trong lòng hắn, một đồ vật tựa như khối huyết ngọc nổ tung, sau đó hiện ra một vòng quang mang màu lam thẫm. Vòng quang mang màu lam thẫm này tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hầu như chiếu rọi cả trời đêm thành một màu xanh thẳm.

Không tốt!

Là pháp ấn!

Lăng Phong kinh hãi, hắn vạn lần không ngờ Tây Ân lại có một con bài chưa lật là pháp ấn như thế, một kích cường đại kia e rằng có thể so với một kích của một thủy hệ Thiên Hành Giả cửu tinh đỉnh phong? Bản thân thử cảm nhận, một kích này còn cường đại hơn cả Nguyên Mạch Thuật của Tần Chính trong yến hội ngày trước!

- Cực Thốn Dung!

Tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể ngạnh kháng!

Tinh Thiết Kiếm của Lăng Phong hiện lên một vòng hỏa quang, tạo ra một thông đạo màu đỏ hồng trong không khí, uy lực một kiếm này hoàn toàn nung nóng không khí cả một vùng trời!

Pháp ấn. Tự Luân Trảm!

Từng vòng bánh xe màu lam thẫm đột nhiên hợp lại thành một đạo quang mang phát ra ánh sáng rực rỡ, dọc theo không khí chém thẳng tới!

Một chiêu này đánh ra, Lăng Phong liền cảm thấy hàn ý dày đặc phả vào mặt! Huyết mạch, xương cốt, cơ bắp toàn thân phảng phất trong khoảng khắc liền bị đông cứng lại, Tinh Thiết Kiếm trở nên nặng nề tới mức không thể cầm nổi!

Ầm!

Lăng Phong nặng nề rơi xuống đất, vô số bụi đất bị cuộn lên.

Tây Ân cười lạnh, chậm rãi bước tới:

- Hừ, ngươi mạnh mẽ trở lại, nhưng sao có thể thoát được một kích toàn lực của pháp ấn do sư phụ ta ngưng luyện thành?

Ngữ khí của hắn mặc dù đắc ý, nhưng vẫn lộ ra chút tiếc nuối. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách phải sử dụng tới khối pháp ấn này, nhưng đó cũng là khối pháp ấn duy nhất mà cả đời Thôi Tư Đặc ngưng tụ được.

Bởi vì luyện hóa chí cấp tinh chương nên mới có thể thăng cấp, mà cảm ngộ của Thôi Tư Đặc đối với cảnh giới Thánh Vực cũng chưa sâu, nên pháp ấn hắn ngưng tụ ra cũng hơi kém, khó khắn lắm mới đạt tới cường độ cửu tinh đỉnh phong.

Dù là như thế, một kích kia cũng khiến Lăng Phong chống đỡ không nổi!

Tây Ân vẻ mặt âm tàn, đi tới gần hố sâu trước mặt. Dĩ nhiên buộc mình phải sử dụng pháp bả bảo mệnh như vậy, tên Lăng Phong đáng chết kia hẳn phải bị nghiền nát xương mới phải! Muôn vàn ý niệm thâm độc hiện lên trong đầu hắn, đột nhiên, trong hố sâu một đạo quang mang dày đặc bùng lên, hầu như chiếu sáng cả thiên địa!

Không tốt, Tây Ân biến sắc, hắn tuyệt không muốn tin, thực lực của Lăng Phong dĩ nhiên đã cường đại đến mức này, ngay cả pháp ấn của sư tôn cũng không thể kích thương hắn! Thế nhưng sự thật bày ra trước mắt, Tây Ân cũng không dám chần chờ nữa, một đạo thủy quang hiện lên bao quanh thân thể, nhanh như điện xẹt chạy ra khỏi ngọn núi hoang!

Khụ khụ!

Khói bụi tản hết đi, thân hình Lăng Phong hiện lên, áo bào của hắn hoàn toàn bị chấn nát, miễng cưỡng có thể che khuất thân thể. Một tầng tro bụi màu đen bao quanh người, ngoài ra còn có vài vệt máu loang lổ, cùng đôi chỗ hiện lên ngân quang nhàn nhạt. Tay trái của hắn cầm Tinh Thiết Kiếm yếu đuối chống bên cạnh, khó khăn lắm mới đỡ được thân thể không bị ngã xuống.

Trong lòng Lăng Phong thầm hô may mắn, vừa rồi thật là nguy hiểm, nếu không nhờ có ngân giác giáp bảo hộ đại bộ phận lực lượng thì hắn sớm đã bị thịt nát xương tan rồi! Hắn cúi xuống nhìn ngân giác giáp trên người đã bị rạn nứt, lắc đầu tiếc nuối. Trông hình dạng của bộ ngân giác giáp này hẳn là không thể dùng được nữa.

May là cuối cùng còn sót lại một ít chân lực hù dọa Tây Ân bỏ đi. Bằng không hắn chỉ cần dừng lại thêm một lúc tất sẽ phát hiện tình hình chân lực của mình lúc này. Đảo mắt nhìn xung quanh một cái, Lăng Phong hơi cười khổ, xem ra thời gian gần đây mình quá nhàn hạ, nên đã mất đi không ít cảnh giác

Đúng lúc này một âm thanh suy yếu từ bên cạnh truyền đến.

Lăng Phong quay đầu lại, Chu Nho bên cạnh đang ngọ nguậy bò đến bên cạnh Hồng Y. Toàn thân hắn toàn là máu, thế nhưng nhãn thần kiên định, bên trong ẩn chứa thâm tình vô bỉ khiến người khác phải cảm động. Lăng Phong thở dài, tiến lên dùng chút chân lực còn lại bế hắn đến bên cạnh Hồng Y.

Chu Nho si ngốc nhìn Hồng Y, trong mắt hắn giờ phút này hoàn toàn không còn một ai khác!

Lăng Phong nhìn ra hắn đã như ngọn đèn cạn dầu, hai người bọn họ tuy rằng từng muốn ám sát mình. Nhưng những điều này đều là do trách nhiệm cùng sứ mệnh bất đồng, phần cừu hận này hiện tại đã tiêu tan toàn bộ rồi. Thấy nhãn thần si ngốc của Chu Nho, trong lòng hắn bỗng nhiên hiện lên một chút cảm xúc, liều mạng tranh đấu, cuối cùng hết thảy đều là công dã tràng, vì sao chỉ đến giờ khắc cuối cùng con người ta mới nhận ra cái gì là trong yếu nhất đối với mình?

Lăng Phong đang chuẩn bị rời khỏi hoang sơn, thì đằng sau bỗng nhiên truyền tới âm thanh yếu ớt của Chu Nho:

- Cho ngươi!

Hắn ném ra một mảnh ngọc quyết màu bạc, mặt trên có khắc một đồ án uyên ương. Làm xong chuyện đó, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ là tiếp tục si ngốc cầm tay Hồng Y!

Ánh mắt Lăng Phong phức tạp nhìn bọn họ một lần cuối cùng, sau đó bùi ngùi thở dài rồi rời khỏi.

...

- Là ai?

Tại cửa thành phía Tây, tên đội trưởng tuần thú nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện bên dưới, bèn quát hỏi.

Ánh sáng từ cúc đăng trên cửa thành chiếu rọi một mảnh, Lăng Phong hơi nheo mắt lại, vừa rồi một đường từ Tây Sơn chạy tới, thật sự đã tiêu hao không ít khí lực của hắn. Mặc dù một kích từ pháp ấn của Tây Ân không đả thương tới bản nguyên của hắn, nhưng cũng làm hắn bị thương không nhẹ. Lúc này chân lực toàn thân đã hao tổn sạch sẽ.

Do vậy khi đứng trước cửa thành, hắn cũng chỉ đành dùng cách bình thường để đi qua.

- Ta muốn vào thành.

Lăng Phong móc ra Kim Long Lệnh, giơ tới trước mặt.

Ngọn đèn chiếu lên hình kim long điêu khắc ở mặt trên khiến nó phảng phất như sống lại, đội trưởng tuần thú nhất thời cả kinh. Cho dù hắn không biết công dụng của Kim Long Lệnh, thế nhưng đối với biểu tượng của hoàng thất, hắn cũng hiểu người trước mặt này có thân phận không bình thường. Nghĩ vậy, hắn liền vội vã xuống mở cửa mời Lăng Phong vào thành, thoáng chần chờ một chút, hắn hỏi:

- Không biết phải xưng hô với các hạ như thế nào?

- Ta là Lăng Phong!

Lăng... Lăng Phong? Đội trưởng tuần thú giật mình, không lẽ vị này chính là thiếu niên Lăng Phong trong truyền thuyết ngay cả Thái Tử Áo La đế quốc cũng đánh ngang tay? Sao trở nên chật vật như vậy?

Lăng Phong mặc kệ hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu, thẳng thừng nói:

- Được rồi, được rồi, làm phiền ngươi mang mấy người đi tới Tây Sơn, chỗ đó có hai thi thể một nam một nữ, hãy chôn cất họ cẩn thận!

- Vâng! Đại nhân.

Mặc dù trong lòng hắn có muôn vàn nghi vấn, nhưng cũng không dám nói ra miệng, chỉ là luôn miệng tuân mệnh. Thấy Lăng Phong phân phó cho mình, hắn rất sợ hiểu sai ý tử của vị đại nhân này, nên cẩn thận hỏi:

- Lăng đại nhân, sau khi chông xong, không biết phải tới đâu báo lại cho ngài?

Lăng Phong kinh ngạc liếc hắn một cái, nói:

- Đến Đa Bảo Các đi.

Đội trưởng tuần tra không dám nhiều lời nữa, cuống quít tụ tập nhân thủ dựa theo phương hướng Lăng Phong thuật lại mà đi.

Sau khi trở về Đa Bảo Các, vừa thấy bộ dáng thảm hại của Lăng Phong, Ny Khả nhảy dựng lên, tuy rằng Lăng Phong một mực thanh minh không có gì đáng ngại, nhưng thấy hắn suy yếu như thế, Ny Khả vẫn hoang mang rối loạn chạy tới Nguyên Lực Tháp, đem sự tình phát sinh cấp báo với Mạch Kha.

Mạch Kha vừa nghe thấy đồ đệ bảo bối bị thương, không nói hai lời lập tức khống chế một đạo hỏa quang lao tới Đa Bảo Các. Đáng thương Bối Nạp Thông theo đội y quan mấy ngày nay ở trong Nguyên Lực Tháp, cũng bị Mạch Kha tiện đường tới bắt đi cùng, tự nhiên là vì chữa thương cho Lăng Phong.

Tỉ mỉ quan sát Bối Nạp Thông kiểm tra toàn bộ cho Lăng Phong, thảng đến khi hắn tuyên bố không có việc gì, Mạch Kha mới yên lòng, hắn nghiêm túc nói:

- Nói cách khác tên đồ đệ của Thôi Tư Đặc mấy ngày gần đây vẫn ở tại vùng lân cận?

- Chắc hẳn là như vậy.

- Hừ! Thật là đáng chết!

Vẻ mặt Mạch Kha tràn đầy sát khí, hắn oán hận nói:

- Hai thầy trò chúng thật đáng chết.

Đùng lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh gào rống gấp gáp của Kiều Sâm Đặc:

- Lăng tiểu tử thụ thương? Sao rồi? Lại là tên chết tiệt nào vậy?

Thấy hắn chạy vào, Mạch Kha tức giận nói:

- Lão sư tử, ngươi phụ trách quản lý quân đội kiểu gì, lần trước Tinh Lam thành mở cuộc thanh trừ lớn như vậy sao còn chưa dẹp được đám rắn rết này đi hả?

Bị chửi cả nữa ngày, rốt cuộc Kiều Sâm Đặc cũng hiểu được nguyên nhân khiến Mạch Kha tức giận, hắn ngượng ngùng nói:

- Chờ ta quay về, nhất định mắng cho đám tiểu tử kia một trận, may là, may là tôn nữ tế của ta... ách, Lăng tiểu tử không có gì. Ngày mai, ta nhất định phân phó thuộc hạ lục soát cẩn thận một phen!

Vừa nghĩ tới tôn nữ tế của mình suýt nữa bị gặp bất trắc, Kiều Sâm Đặc liền hận tới nghiến răng kèn kẹt.

Lăng Phong bất đắc dĩ, xem ra thế lực ngầm của Tinh Lam thành này sắp gặp phải tai ương.

Nhìn vẻ suy yếu của Lăng Phong, Mạch Kha nhịn không được trách cứ nói:

- Không phải ta đem pháp ấn giao cho con rồi sao? Thế nào còn bị như vậy?

Lăng Phong sờ sờ mũi, trong lòng dâng lên tình cảm ấm áp, hắn xấu hổ nói:

- Con quên mất!

Lúc đó nếu như sử dụng pháp ấn mà Mạch Kha cho, tuy rằng không hẳn có thể đỡ được, nhưng hẳn là sẽ không bị thảm như vậy. Hắn thầm cảnh tỉnh lại, những ngày gần đây, luân phiên cùng địch nhân giao thủ, thực lực tăng vọt, đối mặt với "tiểu nhân vật" như Tây Ân, liền nhịn không được có chút khinh thị. Tâm tính như thế thật sự là không tốt.

Lại chiếu cố một phen, thấy tinh thần Lăng Phong có chút không tốt, hai người Mạch Kha cũng không tiếp tục quấy rầy hắn nữa. Sau khi để hắn nghỉ ngơi, thì lần lượt đi về.

Cũng không lâu sau, tiểu Ngả Luân tới bẩm báo bên ngoài có thủ vệ tuần thành nếu muốn gặp mặt Lăng Phong. Lăng Phong sửng sốt, nghĩ tới lúc ở công thành phân phó, lúc đó chẳng qua là hắn thuân miệng nói tới "Đa Bảo Các". Hiện tại xem ra hai người Hồng Y cũng đã được mai táng, không ngờ tên đội trưởng tuần thú kia lại rất để trong lòng.

Mạnh mẽ lấy lại tinh thần, Lăng Phong phất tay nói:

- Mời hắn vào đi!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-697)