Vay nóng Tima

Truyện:Tinh Ngự - Chương 212

Tinh Ngự
Trọn bộ 697 chương
Chương 212: Hư không pháp ấn (hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-697)

Siêu sale Lazada


Mắt Đạo Man lóe lên một tia sắc lạnh, bàn tay đột nhiên duỗi ra, quát: "Bổn các chủ nói chuyện, ai cho ngươi lên tiếng?"

Hư không đột nhiên lóe lên một tia thanh sắc, quét qua đỉnh đầu hán tử áo xám. Chưởng ảnh xuất hiện, mang theo từng khối vụ khí áp súc bên trong, thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng nổ nhỏ.

Lý Tư biến sắc, một khối tinh quang bỗng lóe lên từ lòng bàn tay hắn rồi một sợi dây xích ngân quang sáng lạn bay ra. Bề mặt sợi dây xích được bọc bởi một tầng quang mang đen thui, rõ ràng đây là một thanh huyền binh, ngưng tụ từ một loại linh kĩ nào đó.

Đạo Man cười lạnh: "Nghe nói Lý Tư các hạ của thú liệt giả có thủy hệ cự linh thiên phú linh kĩ "hắc thủy liệt", hôm nay xem ra được mở rộng tầm mắt rồi."

Những lời này của hắn khiến Lý Tư cũng phải giật mình. Hắn thân là thủ lĩnh thú liệt giả, từ xưa đến nay luôn che giấu tuyệt học của mình rất kĩ, ít khi để lộ cự linh linh kĩ trước mặt người khác. Sao Đạo Man có thể chỉ ra thiên phú linh kĩ của hắn dễ dàng đến vậy.

Cái được gọi là "hắc thủy liệt" này là bí mật lớn nhất của hắn. Trước đây khi mới đánh thức được cự linh, Lý Tư phát hiện ra uy lực của thiên phú linh kĩ này mạnh đến kinh nhân. Một khi bị luồng sức mạnh này đánh trúng, bên trong sẽ lập tức biến thành tro bụi. Sau này khi tu vi ngày một sâu hơn, hắn trở thành trung giai thiên hành giả, uy lực của thiên phú linh kĩ này càng mạnh hơn!

Chưởng ảnh và dây xích chạm nhau giữa hư không, từng đường hắc quang bắn ra, chưởng ảnh phát ra những tiếng xì xì như âm thanh sắt nung chạm vào nước. Bị xích sắt làm cho tứ tán. Hán tử áo xám thấy vậy ha ha cười lớn: "Đạo Man các chủ cũng chỉ vậy thôi!"

Lời vẫn chưa dứt, chỉ thấy Đạo Man cười lạnh một tiếng: "Hư không pháp ấn"

Từ giữa hai chân mày của hắn nhảy ra một cự nhân thực chất, thân cao hơn một trượng. Cự nhân rống lên một tiếng lớn, bàn tay to như một chiếc đĩa lớn đập mạnh xuống! Tay chưa chạm đất, chưởng ảnh thanh sắc rộng chừng một trượng vuông đã rơi xuống. Trong chưởng ảnh hiện lên những đường vân ngoằn ngoèo như hình người.

"Diễn thuật?"

Lý Tư rống lên kinh hãi, lớn tiếng quát: "Hắc thủy liệt ngục!" Sợi dây xích ngân sắc lượn một vòng hình thành nên một vòng xoáy lớn, hắc quang phủ rợp trời.

Lăng Phong nãy giờ cùng Kiều Kiều nấp sau một thân cây lớn quan sát trận chiến lúc này cũng phải nhíu mày, diễn thuật? Xem ra sau lưng Đạo Man còn có cao cấp thuật luyện sư chống lưng. Lại nghĩ đến chuyện hắn điên cuồng đấu giá "tức tức tương sinh", Lăng Phong cũng đoán ra được phần nào.

Đối diện với đòn phòng ngự điên cuồng của Lý Tư, Đạo Man chỉ cười khẩy: "Ngươi tưởng dung hòa linh kĩ là có thể ngăn được ta sao?". Ngân quang trên mi hắn lại đại phóng, chỉ thấy bàn tay cự linh to lên ba phần, chưởng ảnh thanh sắc cũng theo đó mà lớn lên gấp ba.

Rắc rắc rắc rắc!

Một chuỗi những âm thanh như tiếng vỏ trứng bị đè vỡ vang lên. Trước thanh sắc chưởng ảnh, phòng ngự của Lý Tư chỉ như một tấm rèm mỏng manh đang bị xé thành vô vàn mảnh nhỏ. Hắn chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến hán tử áo xám bên cạnh nữa, nhún chân bay vọt ra xa.

Thanh sắc chưởng ảnh hạ xuống, rầm, chiếc đầu của hán tử áo xám bị ấn thụt vào lồng ngực, huyết tương tuôn trào.

Dữ dằn, cuồng hãn, nhất kích tất sát!

Một chiêu này trực tiếp làm chấn động mọi người. Ngay cả Mã Lạc đang định tiến lên trợ thủ cũng phải dừng ngay cước bộ, sợ hãi nhìn về phía Đạo Man. Khoảng cách giữa cửu tinh cường giả và bát tinh cường giả là quá lớn. Hiện thực này đang được Đạo Man chứng minh bằng một minh chứng máu. Có lẽ, linh kĩ mà Lý Tư thì triển vô địch với những cửu tinh cường giả bình thường nhưng sau khi Đạo Man triệu hoán linh kĩ mạnh hơn, ưu thế đó đã không còn nữa.

Đạo Man đã dùng thực lực cường hãn của một cửu tinh cường giả trấn áp mọi người!

Một lúc lâu sau, Mã Lạc mới hô lên một tiếng: "Đạo Man, ta liều mạng với ngươi!" Hai mắt hắn đỏ ửng, hán tử áo xám Bành Hạo lúc nãy vốn là bạn tri kỉ của hắn trong đoàn. Bành Hạo ban đầu không muốn tham gia liên minh, nhưng Mã Lạc khẩn cầu mãi cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bạn thân của mình vì mình mà chết, hơn nữa còn chết rất thê thảm, Mã Lạc giận đến phát điên!

"Mã Lạc tiên sinh!" Cừu Đức ôm chặt lấy Mã Lạc, không để cho hắn manh động.

Mặc Quỹ nhìn Đạo Man, nụ cười đặc trưng trên khuôn mặt hắn đã không còn nữa. Quả nhiên, không có một cường giả đích thực tọa trấn, tất cả liên minh đều chỉ là trò cười. Vốn dĩ tự tin đã tăng lên gấp trăm lần, cứ nghĩ nếu bốn phương liên thủ thì có thể chống lại Chân Vật Các và Vô Cốt Môn, nhưng bây giờ khi phải chính thức đối diện với Đạo Man thì một đòn của hắn cũng không đỡ nổi. Hắn trầm giọng nói: "Đạo Man các chủ quả nhiên hảo thực lực, nhưng nếu muốn một mình độc chiếm tất cả thì e rằng quá coi thường bọn ta rồi? Phú Khắc Công Quốc ta mặc dù không lớn nhưng cũng không thể để người ta bắt nạt được!"

Mặc Quỹ rõ ràng đã mang cả Phú Khắc Công Quốc ra đe dọa. Mặc dù Phú Khắc Công Quốc sẽ không thể vì chuyện nảy sinh ở Mạt Vân Túc mà đại cử phát binh, nhưng lấy nhất quốc chi lực làm hậu thuẫn ít nhiều cũng khiến Đạo Man kiêng nể. Huống hồ liên minh bốn bên còn có Cừu Đức là đại diện của Địa Lợi Công Quốc nữa?

Đạo Man lơ đãng nhíu mày, mỉm cười nói: "Mặc quản sự hiểu lầm rồi, Chân Vật Các chúng ta chỉ cần tất cả tiết văn, số la bàn định vị còn lại đối với Chân Vật Các mà nói chỉ là vô dụng. Tiết văn mặc dù không quá quý giá nhưng cũng có thể coi là khan hiếm. Chuyện lần này xảy ra quá vội nên Chân Vật Các chúng ta không có đủ thời gian trù bị nhiều.

"Được, Đạo Man các hạ nhất ngôn cửu đỉnh. Chúng ta chỉ cần la bàn định vị, còn tiết văn, một phần cũng không lấy."

Thấy chưa được mình đồng ý mà Đạo Man và Mặc Quỹ đã bàn nhau phân chia Bức Tông như thế nào, Ai Lý Khắc tức phát điên. Nhưng thế yếu hơn người, hắn chỉ biết đứng nhìn mọi chuyện xảy ra, căn bản không dám kháng nghị.

Mã Lạc nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt mà không khỏi rùng mình. Lúc nãy đồng đội của mình bị Đạo Man giết chết, Mặc Quỹ không những không tìm cách giúp báo thù mà lập tức bắt đầu giao dịch. Không lẽ đây chính là kết hợp vì lợi ích? Nghĩ một cách nghiêm khắc là bản thân mình ngu ngốc vọng tưởng quá nhiều, nghĩ đến đây, Mã Lạc nhất thời cảm thấy chán nản.

Đối mặt với hợp lực áp bách của Đạo Man và Mặc Quỹ, Ai Lý Khắc chẳng còn chút sức mạnh phản kháng. Hắn biết kết quả sẽ như Mặc Quỹ nói. Với thực lực của hắn, giao đấu với hai bát tinh cường giả còn lại thì còn có khả năng, dù không thể chiến thắng nhưng cũng đủ khiến chúng phải trả một cái giá nhất định. Nhưng nếu thêm một Đạo Man thì đúng là "cá chết lưới rách", chẳng khác gì làm trò cười cho thiên hạ.

"Lần này Bức Tông mang đến tộng cộng ba mươi tiết văn, trữ lượng bình quân hai thước vuông." Ai Lý Khắc sầm nét mặt, dặn dò một người đứng sau lưng mang ra những thứ mà chúng cần, nói: "Ngoài ra la bàn định vị tổng cộng có mười sáu chiếc."

Mặc Quỹ nhíu mày ngắt lời: "Ai Lý Khắc phó tông chủ, con số này không đúng thì phải? Mặc dù ta không rõ số lượng cụ thể nhưng với thế lực của Bức Tông số la bàn có được có lẽ không chỉ bằng này."

"Cả điều này ngươi cũng không biết sao?" Ai Lý Khắc cười giễu cợt: "Không lẽ có người còn ngu ngốc mang theo luôn số la bàn thừa bên mình? Hơn năm mươi chiếc la bàn thừa đã bị Bức Tông chúng ta tiêu hủy hết rồi. Nếu như ngươi không tin có thể hỏi Đạo Man các chủ, xem bên Chân Vật Các có giữ la bàn thừa không."

Đạo Man không trả lời thẳng mà chỉ gật đầu.

Mặc Quỹ, Lý Tư, Cừu Đức quay sang nhìn nhau, không giấu nổi vẻ thất vọng. Trong số các thương đội tham gia hội đấu giá, giành được la bàn định vị, không ít thương đội được tam đại thế lực che chở nên có thể nói số la bàn mà tam đại thế lực có được là lớn nhất.

Phú Khắc thương đội và những thương đội khác mặc dù thực lực không phải là yếu nhưng số la bàn có được không đủ để mỗi thành viên đều có thể vào. Sau này, số người đến đích càng nhiều thì quyền sở hữu mỏ chích viêm thạch đương nhiên càng lớn, lợi ích thu được sẽ gia tăng rất nhanh.

Vốn định lấy số la bàn trong tay Bức Tông bù đắp phần còn thiếu, bây giờ xem ra nếu chia theo thỏa thuận ban đầu thì mỗi thế lực chỉ có được bốn la bàn định vị. Điều này đương nhiên khiến chúng cảm thấy thất vọng vô cùng.

Sau khi lấy được toàn bộ số tiết văn trong tay Bức Tông, Đạo Man hài lòng quay người bỏ đi, còn bọn Mặc Quỹ quay sang nhìn Ai Lý Khắc, mỉm cười, nói: "Đa tạ Ai Lý Khắc tiên sinh, không biết sắp tới tiên sinh dự định thế nào?"

Ai Lý Khắc hừ lạnh một tiếng: "Nên đưa, không nên đưa, Bức Tông chúng ta đều đã giao ra hết rồi. Không lẽ Mặc quản sự vẫn còn điều gì bất mãn?"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-697)