Vay nóng Tima

Truyện:Tinh Ngự - Chương 232

Tinh Ngự
Trọn bộ 697 chương
Chương 232: Sư tôn giá lâm (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-697)

Siêu sale Lazada


Đang vui vẻ nói chuyện, bất tri bất giác bụng Lăng Phong phát ra tiếng "ọc ọc" khiến hắn phải cười xấu hổ vài tiếng. Thích Thiên Ách vỗ trán nói:

- Mải nói chuyện phiếm cùng Lăng huynh đệ, dĩ nhiên lại quên mất.

Hắn cười một tiếng áy náy nói:

- Ta thân là linh thể căn bản không cần ăn cơm, Tiểu Kim cũng chỉ hấp thu hỏa hệ nguyên lực, thành ra không có thứ gì để chiêu đãi Lăng huynh đệ!

Lăng Phong sang sảng cười nói:

- Thích đại ca không cần phiền lòng, ta tiến vào nơi này cũng đã lâu, nếu không quay về chỉ sợ mọi người bên ngoài sẽ lo lắng.

Ngẫm lại, Thích Thiên Ách nói:

- Được rồi, ta cũng không giữ Lăng huynh đệ nữa. À, mấy thứ này cũng rơi xuống từ miệng núi lửa cùng với lúc ngươi ngã xuống, Lăng huynh đệ xem có hữu dụng hay không?

Thích Thiên Ách xoay người lấy ra từ một góc của Hỏa Sơn Cư hơn mười chiếc tiết văn cùng một vài thứ vụn vặt giao cho Lăng Phong. Lăng Phong sau khi tỉ mỉ quan sát, phát hiện bên ngoài tiết văn có tồn tại tiêu ký của từng người, phân biệt của Phú Khắc thương đội cùng với Chân Vật các. Hắn nhất thời nghĩ đến hai người Mặc Quỹ và Đạo Mạn, nguyên chủ của những thứ này hẳn chính là bọn chúng. Chẳng qua Mặc Quỹ tranh chấp cùng mình cũng không kỳ quái, nhưng Đạo Mạn vì sao lại có chấp niệm muốn giết chết mình mạnh mẽ tới vậy, đến nay Lăng Phong vẫn còn không rõ cho lắm.

Lăng Phong còn chưa biết Ứng mập thủ lĩnh của Cửu Vĩ Hồ chặn cướp Đông Phương thương đội chính là thân huynh đệ của Đạo Mạn, mới đầu chẳng qua Đạo Mạn chỉ biết cái chết của huynh đệ liên quan tới Đông Phương thương đội, nhưng bởi vì phải chuẩn bị cho cuộc bán đấu giá "Tức Tức Tương Sinh" nên hắn đã phải nhẫn nhịn. Sau đó lại phát sinh một loạt sự tình tranh đoạt mỏ chích viêm thạch, không thể lập tức báo thù được, thế nhưng mối cừu hận này hắn tuyệt chưa bao giờ quên.

Đêm đó khi thấy Từ Kỳ Phong bị Lăng Phong đánh chết, sau đó Lăng Phong lại ở trước mặt hắn phô bày lực công kích cường đại, nhất thời khiến hắn liên tưởng đến một sự tình. Lấy thế lực trong kinh doanh nhiều năm của hắn, tự nhiên từ lâu đã tìm hiểu rõ nhóm người Lăng Phong đi cùng một đường với Đông Phương thương đội tới Mạt Vân Túc, vốn hắn hoài nghi lấy thực lực của Đông Phương thương đội sao có thể diệt được Cửu Vĩ Hồ? Lăng Phong xuất thủ đã gạt đi được màn sương mù dày đặc bao phủ trong lòng hắn, lúc đó hắn đã khẳng định kẻ sát hại thân huynh đệ mình chính là kẻ trước mắt!

Đạo Mạn tâm tính thâm trầm, mặc dù nhận biết cừu nhân nhưng vẫn không hề biểu hiện ra ngoài, hắn hiểu rõ trong tình thế phực tạp hiện tại, tùy tiện xuất thủ rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ đại kế, vì vậy vẫn tĩnh tâm chờ thời cơ tốt nhất để tung một kích tất sát. Bởi vậy mới có một màn khi Lăng Phong thi triển ra nhân kiếm hợp nhất bị thoát lực, Đạo Mạn đột nhiên xuất thủ muốn giết. Chẳng qua nghìn tính vạn toán, hắn triệu lần vẫn không nghĩ tới bên trong đội ngũ lại ẩn dấu Thánh Vực cường giả, hơn nữa còn xuất hiện những hai người! Càng đáng chết chính là hai kẻ này vì tranh giành hảo cảm của Lăng Phong mà suýt nữa đã đánh nhau.

Một kích không thành công, Đạo Mạn hầu như rơi vào tuyệt vọng, có hai gã Thánh Vực ở bên, sao có thể ra tay được?

Nhưng đúng lúc này, cơ hội lần thứ hai đã bày ra trước mắt hắn, Vệ Địch cùng với Lôi Trạch Ân vì tranh đoạt long thú mà không thể nào phân thân, còn Lăng Phong lại đang cùng Mặc Quỹ tranh đoạt Hỏa Tinh Ngọc Tủy, vì vậy hắn liền lập tức nắm lấy cơ hội động thủ, cho dù có phải liều mạng lưỡng bại câu thương cũng nhất định phải đánh chết Lăng Phong! Bởi vì hắn biết rõ, nếu như không xuất thủ, không cần nói đến có Thánh Vực cường giả làm hậu thuẫn, chỉ cần với thiên phú kinh khủng của Lăng Phong thì trong tương lai không xa chắc chắn sẽ vượt qua hắn, khiến cho hắn dù dùng mọi thủ đoạn ám sát cũng đều sẽ trở thành trò cười.

Theo Đạo Mạn bỏ mình ngã xuống, có thể những bí mật này sẽ vĩnh viễn bị che lấp trong sương mù, không còn người nào biết được.

Trong số những tiết văn này đại đa số đều trống không, chắn hẳn bọn chúng chuẩn bị để chứa chích viêm thạch. Lăng Phong lấy từ trong một chiếc ra một bản công quyết, trong đó có ghi chép Hư Không Pháp Ấn mà Đạo Mạn tu luyện. Hư Không Pháp Ấn này chính là một loại Diễn Thuật, thậm chí Lăng Phong còn tìm được một Diễn Hóa tinh chương tương ứng rơi ra sau khi Đạo Mạn thân tử hồn diệt, vừa vặn được Thích Thiên Ách thu lại. Bất quá linh kỹ trong khối Diễn Hóa tinh chương này lại không hợp với kiếm linh của Lăng Phong, có trong tay cũng vô dụng. Ngược lại Mạch Luân ghi chép trên đó lại có thể tham khảo được. Mạch Luân này có tên là "Hư Không Nhiếp". Một khi thi triển có thể đem chân lực phóng ra ngoài hình thành nên một thủ chưởng, vô cùng linh động, trong lúc đối địch bất ngờ sử dụng có thể thu được kỳ hiệu.

Hiện tại sau khi tu luyện cương khí, tầm mắt của Lăng Phong cũng đã trở nên rất cao, hắn hiểu rõ hiệu quả đóng băng năng lượng lưu động của Hư Không Pháp Ấn quả thực rất hữu hiệu, nhưng đây chẳng qua bởi vì nguyên nhân thực lực bản thân chưa đủ. Đừng thấy lực công kích có thể sánh với cưởng giả cửu tinh đỉnh phong, nhưng trên thực tế chân lực tu vi của hắn bất quá mới chỉ có thất tinh mà thôi.

Về phần chân nguyên lực lại càng thấp hơn.

Một chiêu kia của Đạo Mạn mới có thể tạo ra hiệu quả rõ ràng như vậy, đổi lại nếu đánh trúng phải một cường giả bát tinh bình thường, chắc chắn sẽ không phải chật vật như hắn.

Tỉ mỉ kiểm tra một phen, phát hiện không để sót thứ gì, Lăng Phong đem lực chú ý chuyển đến di vật của Mặc Quỹ. Trong những thứ mà hắn nhìn thấy thậm chí còn có cả phương pháp luyện chế Thần Hỏa Nỗ. Lăng Phong từ trong đống tạp vật cầm lấy hai cây Thần Hỏa Nỗ, chúng tuy rằng bị cháy xém có phần biến dạng, nhưng bởi vì Thích Thiên Ách kịp thời nhặt lấy nên những bộ phận then chốt vẫn còn bảo tồn hoàn hảo.

Uy lực của Thần Hỏa Nỗ Lăng Phong đã được kiến thức qua, phương pháp luyện chế chúng có giá trị ra sao không cần nghĩ cũng biết. Bản thân Lăng Phong tuy rằng không tinh thông chế tạo vật phẩm luyện kim, thế nhưng giao cho Tô Lam mà nói, chắc chắn nàng sẽ rất nhanh chóng nắm giữ tinh túy trong đó, như vậy thực lực của Tinh Lam công quốc sẽ được tăng cường rất nhiều!

Từ trong tiết văn Lăng Phong còn phát hiện ra một bản tàn thiên, trong tàn thiên có ghi chép phương pháp luyện chế khuôn đúc Thần Hỏa Nỗ, thao tác cụ thể gồm rất nhiều bước, xem qua không hiểu lắm, nhưng mơ hồ có thể đoán được uy lực của nó không hề nhỏ! Hắn bèn nhìn Thích Thiên Ách:

- Thích đại ca, những thứ này...

Thích Thiên Ách cười ha hả nói:

- Lăng huynh đệ nếu cần dùng thì cứ cầm toàn bộ đi, dù sao để ở chỗ này ta cũng chỉ bày biện mà thôi, cũng không có nhiều tác dụng!

- Vậy đa tạ Thích đại ca, ta còn có một yêu cầu quá đáng, hy vọng có thể mang đi một ít chích viêm thạch từ chỗ đại ca!

Bản thân Lăng Phong có chút ngượng ngùng khi đưa ra yêu cầu này.

Thích Thiên Ách thì ngược lại không hề có chút sắc giận nào, hắn càng thấy Lăng Phong khách khí như thế, biểu tình lại càng vui vẻ, bộ dạng như thể hận không đem toàn bộ tài sản đưa cho Lăng Phong. Cuối cùng vẫn là Lăng Phong liên tục cự tuyệt, hắn mới từ bỏ ý niệm đem bức tường làm từ chích viêm thạch của Hỏa Sơn Cư đập xuống giao cho Lăng Phong mang đi.

Lăng Phong không lý giải được lý do ân cần của Thích Thiên Ách, chỉ mỗi Thích Thiên Ách mới biết, chính là Lăng Phong lúc này còn chưa thực sự khai quật được tiềm lực của bản thân. Bằng không mà nói, lấy thiên phú siêu cường của hắn, cho dù mình có khúm núm van xin đi theo làm người hầu thiếp thân thì Lăng Phong cũng không thèm để ý! Cho nên mặc dù xưng hô giữa hai người đã được thay đổi, nhưng loại tâm lý ân cần mang theo chút sùng kính này nhất thời cũng chưa thay đổi được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-697)