Vay nóng Tinvay

Truyện:Tinh Ngự - Chương 258

Tinh Ngự
Trọn bộ 697 chương
Chương 258: Hạt Trảo Hâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-697)

Siêu sale Lazada


Hơi thả lỏng thư giãn gân cốt một phen, Lăng Phong đã thấy rõ được hình dáng ma thú ẩn thân bên dưới nền đất: màu sắc bề ngoài của nó là màu xám tro, hình tròn, mới nhìn qua cứ như một cục đất được đắp nặn mà thành. Nối liền với bên ngoài thân thể nó là năm chiếc dây leo đen như mực, dây leo thô to cỡ một quả trứng ngỗng, cứ cách một khoảng tầm một bàn tay lại có một đốt, các đốt của nó có hình viên cầu, có lẽ chính các đốt này đã phun ra những viên châu qua khe đất để tiến hành tấn công mình.

Hạt Trảo Hâm!

Lăng Phong sau khi tỉ mỉ phân biệt một hồi liền xác nhận thân phận của ma thú này, nó là do một cây La Hâm sinh trưởng trong thời gian ít nhất là nghìn năm biến thành, từ đó về sau lại tiếp tục trải qua thời gian không dưới nghìn năm tiến hóa mới có thể có được hình dáng như lúc này.

Trên thực tế, ma thú thực vật ngoại trừ tuyệt đại bộ phận trời sinh liền đã có được linh trí ra, thì số rất ít còn lại là do thực vật trải qua thời gian dài tích lũy mà hình thành linh tính, cuối cùng mới ngưng tụ ra linh hồn hoàn chỉnh để tiến hóa thành ma thú Thực Vật Hệ.

Loại ma thú này cũng có một biết danh... tinh quái!

Cũng như "hỏa sơn chi linh" mà Lăng Phong đã từng được thấy qua tại Vân Mộng Hoang Trạch, nếu như để cho nó có đủ Hỏa Tinh Ngọc Tủy sử dụng, nó cũng có thể tiến hóa ra được linh hồn độc lập, từ đó đi tiêu dao thế gian. Thực lực của tinh quái so với các ma thú do thiên nhiên sinh thành cường đại hơn rất nhiều, nếu không phải Hạt Trảo Hâm này hành động bất tiện, Lăng Phong tuyệt đối không thể dễ dàng đánh chết nó như thế, thậm chí cuối cùng bị buộc phải chạy trốn có lẽ lại chính là hắn.

Bởi bản thân Hạt Trảo Hâm chính là cây La Hâm nghìn năm biến thành, dịch thể màu nhũ bạch chảy ra sau khi Lăng Phong đâm vào chủ thể nó chính là nhựa La Hâm nghìn năm, chỉ cần môt giọt cũng đủ khiến cho xương gãy liền lại, thần diệu không gì sánh được, trong ghi chép của Sang Sư cũng coi là bảo bối khó có được.

Cho dù đã nhanh chóng tu luyện thì vừa rồi vẫn có đại bộ phận tinh hoa không thể hấp thu ngược lại lắng đọng ở trong người hắn, Lăng Phong cũng cảm thấy có chút đáng tiếc. Hắn lấy ra một khúc xương Quỳ Ngưu, sau đó liền thu thập một chút nhựa La Hâm nghìn năm còn sót lại đựng vào trong đó. Hắn không biết luyện đan, nhưng mưa dầm thấm lâu ít nhiều cũng hiểu được một chút ảo diệu trong đó, chắc hẳn nếu như thêm thứ nhựa La Hâm nghìn năm này vào, hiệu quả của La Hâm đan sẽ cường hóa hơn không ít.

Ngay sau đó Lăng Phong lại nhìn về phía năm sợi dây leo, mỗi một sợi phải dài tới hơn ba mươi mét, vừa rồi độ cứng rắn của chúng Lăng Phong đã được tận mắt thấy qua, nhất là những viên châu màu đen nằm bên trong nó... Hâm Châu... càng không phải chuyện đùa, nếu như dùng để rèn thành binh khí hẳn là tuyệt hảo. Vì vậy hắn lại đem toàn bộ những thứ này thu thập vào trong tiết văn, có lẽ khi mang về nhất định Lô Sâm sẽ rất vui mừng.

Làm xong tất cả chuyện này, cuối cùng gỡ xuống ma hạch của Hạt Trảo Hâm, tin rằng đã không để sót lại bất cứ thứ gì, Lăng Phong bèn quay về hướng Băng Phong thành. Nguyên bản chỉ nghĩ đi kiếm một chút nhựa La Hâm, kết quả đầu tiên là xảo ngộ cùng với Hằng Trùng, sau đó lại đụng độ với Hạt Trảo Hâm, lần này dừng chân ở đây cũng đã hơn hai ngày, không biết tình hình Băng Phong thành thế nào rồi.

Trong cơn nóng ruột, Lăng Phong rất nhanh rời đi.

Trên đường đi, lúc nào quanh thân thể hắn cũng có mười khối hỏa cầu vờn quanh, hỏa cầu xoay tròn với tốc độ như chớp giật khiến người ta hoa mắt. Dưới sự vận chuyển pháp môn Hỏa Thối, Lăng Phong đối với tốc độ hấp thu chuyển hóa hỏa hệ nguyên lực đã đề thăng nhanh chóng!

...

Bên trong thành, tại một trạch viện nào đó, một lão giả sắc mặt đỏ như táo chín, thân hình cao lớn, đầu đầy sợi bạc nhẹ giọng chậm rãi nói:

- Hạ huynh, ngươi thấy tin tức này thật giả thế nào?

Người ở bên trái hắn hạc phát hồng nhan, màu da trắng nõn như da trẻ con, hắn dùng một ngữ khí nóng nảy không chút phù hợp với diện mạo, hừ lạnh nói:

- Còn thế nào nữa? Ta thấy đây nhất định là thật! Ta sớm đã nói cứ trực tiếp giết tới cửa bọn chúng đi, vậy mà Giản huynh vẫn sợ đầu sợ đuôi, không biết là kiêng kỵ điều gì?

Bị hắn trào phúng, Giản Bác Dương chẳng qua chỉ cười nhàn nhạt một tiếng, không hề tức giận, không cần phải nói cũng biết người còn lại chính là đại trưởng lão của Hạ Luân thành... cường giả bát tinh Hạ Nhiễm Phong. Hắn ngồi xuống rồi chuyển hướng nhìn sang một nam tử cụt tay đang thúc thủ đứng ở một bên:

- Quá trình cụ thể thế nào, ngươi kể lại một lần đi!

Thấy điệu bộ hắn cẩn thận như vậy, Hạ Nhiễm Phong chỉ khinh thường hừ nhẹ một tiếng, cũng không tiện lên tiếng ngăn cản! Dù sao thực lực Băng Giản Hạ ba nhà tương đương nhau, nếu không phải liên thủ cùng với Giản Bác Dương, chỉ dựa vào thực lực của một mình Hạ gia nếu như muốn nuốt trôi Băng gia là tuyệt đối không có khả năng.

- Vâng, Băng Thần Tử từ sau khi chiến liền trở về Cung Phụng Các, rồi bế quan trong Tu Luyện Các không ra ngoài, thẳng cho tới ngày đó mới đột nhiên xuất hiện. Theo quan sát của tiểu nhân, hắn toàn thân khí tức hư phù, diện mục tiều tụy, đúng là bộ dáng của người bị trọng thương, tuyệt đối không phải làm bộ. Mặt khác, mấy ngày nay Băng Mặc Viễn vẫn một mực gọi Ô Cốt Sồ Thang, không một ngày nào nghỉ.

Nghe vậy, tinh quang trong mắt Giản Bác Dương chợt lóe:

- A, nếu đã như vậy, Tử Minh Thảo này hẳn là đã có tác dụng! Mạch luân cơ sở của Thốn Kích Quyết mà Băng lão quỷ tinh tu chính là dựa vào khí huyết, hắc hắc, bản thân ta muốn nhìn xem sau khi khí huyết toàn thân ngưng trệ thì hắn còn có thể làm được gì!

- Như vậy chúng ta còn chờ cái gì nữa?

Hạ Nhiễm Phong vội vàng nói.

- Chậm đã!

Giản Bác Dương khẽ xua tay, trong mắt phát ra một đạo một đạo tinh quang, dừng ở trên mặt nam tử cụt một tay, nói:

- Ngươi nói Băng lão quỷ đem chức vị đại trưởng lão truyền cho tiểu tử gọi là Lăng Phong kia? Ngươi biết bao nhiêu về tiểu tử này, nhất nhất nói hết ra, không được giấu diếm!

Nam tử cụt một tay trong lòng run lên, cuống quít nói:

- Đại nhân xin yên tâm, Lăng Phong này rời khỏi Băng Phong thành chúng ta bất quá mới chỉ nửa năm mà thôi, hắn thiên tư tuy rằng không tệ nhưng tu vi cũng chỉ mới đạt tới ngũ tinh. Ngày đó dựa vào Huyết Xích đan dược mà mạnh mẽ đề thăng tu vi, mới có thể thoát được một mạng từ trong tay Băng Thần Tử, không biết lần này Băng Thần Tử phát điên thế nào lại muốn lập hắn thành người nối nghiệp!

"Rắc" một tiếng, Hạ Nhiễm Phong mạnh mẽ bóp nát vụn chiếc tay ghế, cất giọng căm phẫn nói:

- Lăng Phong? Nguyên lai là hắn! Hừ, chính là Lăng Phong này đã giết Vũ Nhi! Hắn vẫn còn có gan trở về, tốt tốt tốt, vốn tưởng rằng chỉ có thể diệt Băng Phong thành, vậy mà giờ lại có thêm được một cái đầu! Nhất định ta phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu!

Hạ Vũ là con trai độc nhất của thành chủ Hạ Luân thành, cũng chính là cháu ruột của Hạ Nhiễm Phong, từ nhỏ đã được hắn vô cùng yêu quý. Đau lòng vì cái chết của độc đinh Hạ gia, nỗi hận của Hạ Nhiễm Phong đối với Băng Phong thành cũng không phải Giản Bác Dương có thể sánh bằng, nếu không phải thời cơ chưa chín muồi, hắn đã sớm động thủ với Băng Phong thành rồi.

- Hạ huynh chớ quá nóng lòng.

Giản Bác Dương khoát khoát tay:

- Mấy ngày trước đây ta cố ý phái đám người Giản Phưởng đi tới phủ thành chủ của Băng Phong thành thăm dò hư thực, kết quả mấy người bọn họ biến mất một cách thần bí, mà tên tiểu tử tên gọi Lăng Phong này cũng xuất hiện đúng vào lúc đó, sự trùng khớp như vậy quả thực có phần khiến người ta sinh nghi!

- Hừ, thành chủ Dạ Lạc thành kia của ngươi bất quá chỉ là một con rối, giết ba người bọn chúng cũng như giết gà giết chó, có gì mà phải lo lắng chứ? Lại nói, sau đó toàn bộ những người lưu lại bên trong phủ thành chủ cũng hoàn toàn biến mất. Nếu như thực sự chúng có chỗ dựa trong tay thì việc gì phải tỏ ra khủng hoảng như vậy? Ta xem ngươi hoàn toàn là lo bò trắng răng!

Hạ Nhiễm Phong bất mãn nói:

- Ta đây liền đi phát động người của Hạ gia đánh lên Cung Phụng Các, ta cũng không tin thiếu đi lão quỷ Băng Thần Tử đó, Băng gia còn có thể chống đỡ nổi chúng ta!

Bị hắn thúc dục, vẻ do dự trên mặt Giản Bác Dương cũng nhạt đi vài phần, hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, hữu quyền hung hăng xiết chặt:

- Lúc đầu ta còn thấy kỳ quái, mười năm trước ta cùng với lão quỷ Băng Thần Tử này đánh một trận, mạch luân của hắn tuy rằng ảo diệu vô cùng, nhưng tuyệt đối không thể có được uy lực khoa trương như lần trước được. Sau khi trở về trong lòng ta vẫn còn lo lắng, hóa ra lão quỷ này cố gắng gượng chống đỡ mà thôi! Nếu đã không còn lão quỷ này, Băng gia có hậu thủ nào đi chăng nữa cũng có thể tạo ra bao nhiêu tác dụng? Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, đêm nay chúng ta liền động thủ!

- Tốt!

Hạ Nhiễm Phong bỗng dưng đứng lên, vẻ mặt tàn nhẫn nói:

- Vẫn chờ những lời này của Giản huynh, ta đây lập tức đi chuẩn bị triệu tập thủ hạ!

- Vậy tiểu nhân xin cáo lui trước, tiểu nhân trong Cung Phụng Các cung nghênh hai vị đại nhân!

Hạ Nhiễm Phong không kiên nhẫn phất tay, nam tử cụt tay kia vội khom người rời đi.

...

Màn đêm buông xuống!

Một đạo thân ảnh xẹt qua trời đêm, hơi lóe lên một chút liền đã xuất hiện trên đỉnh Tu Luyện Các, các đệ tử tuần tra trong sân của Cung Phụng Các chẳng qua chỉ cảm thấy có một cái bóng chợt lóe, đến khi ngẩng đầu nhìn lên thì lại không thấy gì nữa, không khỏi âm thầm lắc đầu: mình quá mức sợ bóng sợ gió rồi!

- Đại ca, cuối cùng huynh cũng về rồi!

Trong Tu Luyện Các, Khải Ân sớm đã chờ đến sốt ruột khi thấy Lăng Phong trở về liền thở phào một hơi.

Lăng Phong biết rõ bản thân gặp nguy hiểm ở miệng núi lửa lần trước đã khiến cho những người bên cạnh bị lưu lại bóng ma tâm lý rất sâu, cho nên hiện tại đám người Khải Ân đều có phần "gió thổi cỏ lay nghi địch đến", hắn ôn hòa cười nói:

- Làm mọi người lo lắng rồi, lần này thu hoạch cũng không ít!

Thấy Lăng Phong vô sự Khải Ân cảm thấy yên tâm, lúc này mới nhận thấy được trên người Lăng Phong có một chút biến hóa rất nhỏ, hắn nhịn không được có chút giật mình... lúc này cảm giác mà Lăng Phong mang lại cho hắn phảng phất như một ngọn núi lửa đang nỗ lực tích súc năng lượng, lúc nào cũng có thể bộc phát ra một kích diệt thế!

Lực lượng thật cường đại!

Băng Thần Tử ánh mắt cũng dại đi, thở dài trong lòng: Lại tiến bộ rồi! Chỉ ra ngoài có hai ngày mà tu vi lại tiến bộ, tốc độ như vậy thực khiến cho người tự cho mình là siêu phàm như Băng Thần Tử phải chịu đả kích rất nặng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người vẫn không thể nào đánh đồng cùng yêu nghiệt được, Băng Thần Tử tự trấn an mình một phen, sau đó nói:

- Dựa theo kế hoạch, buổi chiều hôm nay đã huỷ bỏ lệnh cấm, tin rằng nội quỷ hẳn đã đem tin tức truyền ra ngoài, Giản Hạ hai nhà sau khi nghe được tin này nhất định sẽ không thể nhịn lâu được nữa, hành động của bọn chúng sớm nhất có lẽ là đêm nay!

Lăng Phong gật đầu, điều này so với phỏng đoán của hắn cũng không khác biệt lắm. Người của Giản Hạ hai nhà chỉ cần không phải loại ngu xuẩn, sau khi nghe được tin này nhất định sẽ có ý niệm giải quyết dứt khoát ở trong đầu, dùng tốc độ nhanh nhất để tiêu diệt Băng gia. Bằng không nếu như tiếp tục chờ đợi, chỉ sợ sẽ nảy sinh không ít biến số.

Đang chuẩn bị lên tiếng, Băng Mặc Viễn đã đi tới, sắc mặt hắn trầm như nước, trong đôi mắt phun ra hỏa diễm phẫn nộ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-697)