← Ch.259 | Ch.261 → |
Nếu đổi thành Huyết Sát Vệ, bên trong có người không thể đoàn kết một lòng, lúc nguy nan chỉ nghĩ làm thế nào để bảo mệnh chứ không phải giúp đỡ đồng đội thì Lăng Phong sẽ chẳng cần phải nói nhiều mà trực tiếp trục xuất kẻ đó luôn. Những kẻ như vậy không phải là binh mà hắn cần. Nhưng Băng gia thì không giống vậy, bọn họ đặt chân ở thành này, cần phải xây dựng một lực lượng cường đại chấn nhiếp các phương thế lực. Nên dù biết rõ có những cao thủ lòng trung thành với gia tộc không lớn nhưng vẫn không thể không thu lưu.
Đối mặt với những tình huống kiểu này, Lăng Phong không thể đơn giản trục xuất hay diệt sát, như vậy sau này Băng gia có muốn chiêu mộ thêm cao thủ cũng thiên nan vạn nan. Hắn chỉ có thể làm được là khiến những trái tim đang dao động đó ổn định lại.
Đột nhiên, ầm một tiếng lớn, bức tường vây quanh Cung Phụng Các bị cự lực oanh phá, âm thanh bạo tạc đập vào màng nhĩ như thi triển một đạo định thân phù, khiến cho tinh anh của Băng gia đang hò hét điên cuồng đột nhiên ngừng lại.
Hai thân ảnh cùng nhau bay đến, huyền binh trong tay phóng xuất ra tinh mang như trăng rằm, uy thế hiển hách khiến người ta kinh hãi! Theo sát ngay sau chúng là một đám cao thủ chân lực phóng ra khiến không khí kêu lên phần phật. Một đám người phá không mà tới, mang theo tín niệm tất thắng và khí thế kiêu ngạo.
Thân ảnh ổn định hạ xuống, nhìn quanh tứ phía, ha ha cười nói:
- Ngay dưới đêm trăng, chư vị tụ tập nồng nhiệt chào đón như vậy thật khiến bổn tọa cảm động vô cùng.
Hắn phẩy tay một cái, chân lực cường đại bạo phát khiến những người đứng gần phải lùi lại mấy bước.
Phen xuất thủ này cộng thêm mấy trăm cao thủ uy thế như núi đổ ầm ầm kéo đến, dũng khí mà Băng giá vừa cố lấy lại lập tức tan biến. Đối diện với kết cục chắc chắn phải chết, ai cũng cảm thấy sợ hãi.
- Giản huynh, đừng phí lời với chúng.
Hạ Nhiễm Phong bạo liệt quát:
- Kẻ nào muốn sống lập tức gia nhập dưới trướng Hạ Luân thành ta, nếu không giết chết toàn bộ!
- Giản Bác Dương! Hạ Nhiễm Phong! :
Băng Mặc Viễn quát:
- Trận chiến lần trước các ngươi vẫn chưa thụ giáo được gì sao? Mau mau rút lui nếu không kinh động đến đại trưởng lão, song phương chúng ta liền không có đường lui nữa đâu!
- Ha ha ha ha!
Giản Bác Dương cười lớn, nói:
- Băng thành chủ vẫn còn muốn gạt chúng ta sao? Trận chiến lần trước lão quỷ Băng Thần Tử mạnh mẽ áp chế thương thế, bây giờ có lẽ cũng sắp không qua nổi nữa rồi ấy nhỉ? Bản thân ta muốn nhìn xem hắn đối kháng với chúng ta thế nào!
- Ngươi... vì sao ngươi biết?
Băng Mặc Viễn hỏi với vẻ "khiếp sợ".
- Đương nhiên có người nói cho ta biết.
Giản Bác Dương đột nhiên quát:
- Băng thiếu thành chủ, ngươi còn muốn đợi đến lúc nào nữa?
Trong chốc lát, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía Băng Hạo - kẻ nãy giờ vẫn thu mình nấp sau lưng người khác. Băng Hạo nghe Giản Bác Dương nói vậy, sợ hãi như con mèo bị dẫm vào đuôi, chạy vội về phía Giản gia. Băng gia trong lúc bất ngờ cực độ, không ai kịp xuất thủ ngăn hắn lại. Sau khi đứng yên, Băng Hạo nói với ngữ khí oán hận:
- Đại trưởng lão, người không phải đã nhận lời với ta đợi xong mọi chuyển sẽ giao Băng Phong Thành cho ra xử lý.
- Nghiệt tử!
Băng Mặc Viễn hét lên một tiếng, hắn giận đến nỗi mắt mũi tối sầm, tính toán thế nào hắn cũng không thể ngờ nội gian lại chính là con trai của mình! Dù có bất hiếu thế nào nó cũng là đệ tử Băng gia, sao lại làm chuyện như thế này? Thằng ngu này chẳng lẽ không biết nếu phá đổ Băng gia, nó sẽ trở thành một gốc lục bình không rễ sao?
- Ha ha, Băng thành chủ ngạc nhiên chứ?
Giản Bác Dương nói, cố ra vẻ đau khổ:
- Cảm giác bị chính con trai của mình phản bội không tệ chứ?
Thấy bên Băng gia thất hồn lạc phách, Hạ Nhiễm Phong cũng thấy vô cùng khoái trá, nhìn đám người Băng gia với vẻ đắc ý, không còn lên tiếng ngăn Giản Bác Dương nữa.
Trần Ấu Dung kinh ngạc nhìn Băng Hạo như nhìn một kẻ xa lạ. Không sai, bản thân vì muốn giúp đỡ đệ đệ nên mới hùa theo lời Băng Hạo. Từ sau khi hoàn toàn giao bản thân mình cho hắn, Trần Ấu Dung coi người nam tử này như thiên, như địa, như chỗ dựa của sinh mệnh mình bất luận bị hắn đối đãi thế nào cũng không muốn rời bỏ.
Sau này khi Băng Hạo thất thế trong gia tộc, Trần Ấu Dung đột nhiên cảm thấy yên lòng kì lạ, nàng cứ ngây ngô tin rằng sau khi mất đi ngôi vị thừa kế, Băng Hạo sẽ suy nghĩ lại, sẽ từ bỏ những hành động tội lỗi, sẽ không còn sống những ngày tháng phải đấu đá tranh chấp, phải khom lưng uốn gối nữa. Có lẽ, nam nhân này sẽ chân chính trở thành một bầu trời trên đỉnh đầu mìn!
Không ngờ, nàng toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn, dù hắn có vì tàn khuyết trên cơ thể tâm tính trở nên cổ quái cũng không rời xa hắn. Nàng hi sinh nhiều như vậy, cuối cùng nhận được chỉ là sự lừa dối, một sự lừa dối vô tình!
Phản bội Băng gia liên kết Giản gia. Chuyện lớn như vậy mà nàng lại không biết! Nam tử này đến tột cùng coi nàng là gì? Trong mắt hắn nàng có phải là một món đồ chơi hay không?
Một món đồ chơi nực cười và đáng thương?
- Vì sao? Tên nghiệt tử này, ngươi có xứng đáng với dòng họ của mình không?
Băng Mặc Viễn giận đến run người.
- Dòng họ?
Băng Hạo cười lạnh, nhìn Băng Mặc Viễn giận dữ:
- Ai trong các người thực sự coi ta là đệ tử Băng gia? Sau khi tên tạp chủng Băng Tiêu chết đi, ta cứ tưởng sẽ thuận lợi thừa kế Băng gia. Nhưng các người thì sao?
Hắn chỉ vào Lăng Phong:
- Tên nô tài ti tiện này đánh trọng thương ta các ngươi cũng chẳng thèm hỏi han, trái lại còn tước bỏ tư cách thừa kế của ta nữa, lúc đó các ngươi có coi ta là đệ tử Băng gia không? Ta là đệ tử đích hệ của Băng gia!
Hắn vẫn tiếp tục hung hăng:
- Chuyện đó vẫn chưa là gì. Các ngươi còn cho tên nghiệt tử đó kế thừa vị trí đại trưởng lão? Hừ hừ, lão quỷ Băng Thần Tử đúng là hồ đồ cực độ, thật không uổng công ta cho hắn ăn nhiều Tử Minh Thảo đến vậy!
- Ngươi...
Băng Mặc Viễn kinh hãi chỉ vào hắn, không thốt ra nổi lời nào, là nó, thì ra là nó! Kẻ ngấm ngầm thay xà đổi cột, suýt chút nữa khiến đại trưởng lão mất mạng lại chính là con trai của mình! Mắt hắn lóe lên một tia phẫn nộ và bi thương không gì sánh nổi: Tội nặng như vậy, dù có là con trai của mình cũng không thể bỏ qua được!
- Đã như vậy, sao ta không thể phản bội Băng gia?
Băng Hạo cười đắc ý, cung kính khom người nói với Giản Bá Dương:
- Chính miệng Giản trưởng lão đã nhận lời, chỉ cần tiêu diệt hết đám người ngoan cố các ngươi, sau này Băng Phong Thành sẽ do ta đến kế thừa. Hừ hừ, thứ mà các ngươi không thể cho ta, Giản trưởng lão đều có thể cho ta hết!
- Không sai.
Giản Bác Dương ha ha cười lớn, gõ gõ chiếc roi dài trong tay lên đầu Băng Hạo như với một con thú cưng, sau có quay sang đám người Băng gia nói:
- Các ngươi nhìn thấy cả rồi đấy, ngay cả Băng gia thiếu thành chủ cũng biết bỏ tối theo sáng, các ngươi sao phải bán mạng mình cho Băng gia? Sớm quy thuận Giản gia ta, ta sẽ đảm bảo cho được vinh hoa phú quý!
- Này, Giản huynh định độc chiếm một mình đấy à?
Hạ Nhiễm Phong quát:
- Hạ gia đảm bảo chỉ cần các ngươi nguyện phục vụ cho Hạ Luân Thành, đãi ngộ tuyệt đối không thấp hơn trước đây!
Dù Băng gia đã suy sụp nhưng dưới tay họ vẫn còn có rất nhiều cao thủ để mời.
← Ch. 259 | Ch. 261 → |