← Ch.309 | Ch.311 → |
Bốn phía Thần Chiến Phong là những tiếng hô vang "Xuống đi! Xuống đi! Xuống đi!" dội lên như sóng triều, thỉnh thoảng lại có những cười chế nhạo:
- Các ngươi mà cũng tham gia Thương Khung Hội Chiến sao? Mau trở về uống sữa dê Bối Tư Đặc của các ngươi đi.
Hết tràng cười này nối tiếp tràng cười khác, có vẻ như chuyện này không phải mới xảy ra lần đầu. Quân đội phụ trách duy trì trật tự chỉ biết cười khổ, khẽ lắc đầu, với đám thanh niên niên quý tộc ồn ào này, bọn họ căn bản không có biện pháp ngăn cản.
Từ sau khi chứng kiến trận chiến kinh thế giữa Huyết Sát Vệ và U Sương Thiết Kỵ, đám quý tộc này đã không còn quan tâm đến những trận tỷ thí bình thường nữa. Những đội ngũ tham gia tỷ thí lúc này đều chỉ là đến kiếm ăn, thực lực bản thân cực kém phần lớn thậm chí còn không đủ thực lực để lên được Thần Chiến Đài! Nên những cuộc tỷ thí này đều được tổ chức ở mảnh đất hoang trước Thần Chiến Đài. Chỉ cần trận chiến bắt đầu là bụi bay mù mịt, hai bên giao chiến trông thảm hại vô cùng, không hề có chút tính chất thưởng lãm nào hết.
Đám quý tộc vốn ôm tâm thái đi tìm kiếm một hắc mã đã sớm thất vọng, đối với họ mà nói, quay sang cười nhạo đám người này đã trở thành một liều thuốc để điều chỉnh cuộc sống. Đám quý tộc xung quanh chia làm hai trận doanh rõ ràng bắt đầu sỉ nhục trào phúng, ngươi một câu ta một câu, nhìn vui vẻ vô cùng.
Lúc bọn Lăng Phong đến thì cảnh tượng đang là như vậy.
- Nhìn kìa, là Huyết Sát Vệ. Huyết Sát Vệ đến rồi!
Trong đám đông không biết ai là người lên tiếng nhắc nhở và ngay sau đó lan nhanh ra như những đường gợn nước được tạo nên khi một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về phía bọn Lăng Phong.
- Vị kia là thủ lĩnh của họ đấy! Lăng Phong Lăng tiên sinh!
- Vị kia chính là Lăng tiên sinh? Cao thủ đệ nhất trong giới thanh niên?
Tỷ thí bình thường hôm nay mở cửa cho tất cả mọi người nên có rất nhiều người chưa được chứng kiến Huyết Sát Vệ ra uy nên phần lớn ấn tượng về đội ngũ của Tinh lam đều là nghe người khác thuật lại. Có người sau khi nhìn rõ dung mạo bọn Lăng Phong, thất vọng nói:
- Hình như cũng chẳng có gì.
- Phì! Ngươi có gan đứng trước mặt chúng nói câu này không?
Lập tức có người phản bác.
- Không cần đợi Huyết Sát Vệ đích thân ra tay, những kẻ sùng bái Lăng tiên sinh đã nhổ nuốt bọt dìm chết ngươi rồi!
- Đáng sợ như vậy sao?
Người bị mắng lẩm bẩm định cãi lại mấy câu nhưng lại không thốt nên lời còn trong lòng thì mừng thầm cho sự may mắn của mình.
Bọn Lăng Phong xuất hiện đến đâu, nơi ấy lập tức chìm vào im lặng tạm thời rồi ngay sau đó những tiếng hoan hô kịch liệt bộc phát:
- Tinh Lam! Tinh Lam! Tinh Lam!
- Huyết Sát Vệ, để cho đám nghiệp dư này biết thế nào là chiến đấu chân chính đi!
- Chúng tôi không muốn nhìn đám trẻ con chưa cai sữa này so đấu nữa, đám nghiệp dư này cả đời cũng không thể bay được!
Không ít quý tộc thiếu nữ kích động ném khăn tay của mình cho bọn Lăng Phong, thậm chí có người còn cố chen vào ôm hôn bọn Lô Sâm rồi đỏ mặt bỏ chạy. Hơn một trăm mét, ngoài người duy nhất có bộ mặt mà không ai dám lại gần là Lăng Phong ra, ngay cả Khải Ân mặt cũng đầy vết son môi.
Cuối cùng thì cũng dừng lại được, Lăng Phong quay lại nhìn bọn Lô Sâm cười không được mà khóc cũng không xong. Bây giờ hắn đã hiều tại sao tỷ thí vẫn chưa bắt đầu mà ngày nào bọn họ cũng đòi đến đây rồi.
Cảnh Vân hềnh hệch cười, mặt ngây ngất:
- Biết sao được, nhiệt tình, thực sự là quá nhiệt tình.
Mặc dù những quý tộc thiếu nữ này kiêu căng ngạo mạn nhưng cũng bị lối sống của Thần Vẫn đại lục cảm nhiễm, rất ngưỡng mộ cường giả đích thực nên mới vứt hết cả e lệ thể hiện tình yêu giữa chốn đông người.
Ở một bên khác của Thần Chiến Phong, trừ Tác Luân xấu hổ không dám xuất hiện ra, bọn Tần Chính đều đang có mặt ở đó hết. Cảm nhận được ánh mắt của Lăng Phong, Tần Chính thần tình nhất ngưng, thấy Lăng Phong xuất hiện cùng với Mộc Vũ Sương biểu tình của hắn nhất thời trở nên âm trầm.
Y Liên Nhi thì đỏ bừng mặt, lồng ngực phập phồng liên tục, mãi mới bình tĩnh lại được, trừng mắt liếc Lăng Phong. Mắt Lăng Phong thoáng hiện lên một tia bối rối, vội vàng quay đầu đi. Cứ nghĩ lại chuyện đêm hôm đó là mặt hắn lại nóng bừng.
Không có nguyên trận phối hợp, không có chiêu thức đặc thù, cuối cùng hai chi đội ngũ đang tỷ thí ở giữa san cũng phân thắng bại. Không chỉ những kẻ đứng xem cho no mắt mà ngay cả hai bên tham gia đối chiến mặt cũng lộ ra biểu tình như vừa trút được một gánh nặng.
Tần Chính đứng lên, lớn tiếng nói:
- Trận chiến này Lý Độ công quốc giành chiến thắng! Có ai đồng ý tham gia khiêu chiến không? Nếu không, danh ngạch cuối cùng sẽ thuộc về Lý Độ công quốc!
Im lặng toàn tráng, bất luận là Áo La đế quốc hay tứ đại vương quốc thì cũng không ai dám nghi ngờ thực lực mà họ có. Bây giờ trong số bảy chi đội ngũ tham gia chỉ có duy nhất chi đội ngũ của công quốc là Tinh Lam, hơn nữa lại mạnh đến thái quá. Chỉ cần nghĩ đến chuyện hội chiến với một đội ngũ như vậy thôi là không ai muốn tham gia. Đối với họ mà nói có được lời hứa miễn ba phần thuế đã là không tệ lắm rồi. Như Lý Độ công quốc tham gia tỷ thí cũng vì có điều khó nói, không thể không lên chứ phần lớn những thế lực còn lại đầu không muốn xuất đầu lộ diện.
Đột nhiên một tiếng quát lớn truyền xuất:
- Ta, Đạt Luân gia tộc nguyện khiêu chiến!
Chiêm Mỗ Tư dắt theo tiểu mơ hồ bước ra trong vô vàn những ánh mắt kinh ngạc. Sau lưng họ còn có tám mươi người nữa. Những người này một nửa là nam một nửa là nữ, trên người khoác huyền hắc sắc kính trang, trên ống tay bên phải của nữ tử có thêu thêm một bông hoa lan để phân biệt đơn giản.
Ánh mắt như điện của Mỗ Tư trực tiếp đáp xuống người của thủ lĩnh Lý Đô Công Quốc, quát lớn:
- Chiêm Mỗ Tư thỉnh chiến!
Thỉnh chiến! Thỉnh chiến! Thỉnh chiến!
Tiếng quát như sấm ầm ầm vang vọng khắp chiến tràng!
Tần Chính nhãn thần co rụt lại, hắn cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm trên người Chiêm Mỗ Tư. Tất cả đội ngũ đến tham gia Thương Khung Hội Chiến hắn đều nắm bắt được nên đương nhiên cũng hiểu đôi chút về gia tộc Đạt Luân. Trong ấn tượng của hắn gia tộc này mặc dù tương đối cường đại, phạm vi thành trì chiếm cứ còn lớn hơn một công quốc nhưng cũng chưa cường đại đến mức độ này!
Từ khí tức toát ra từ đội ngũ sau lưng Chiêm Mỗ Tư, Tần Chính thậm chí còn hoài nghi "Võ Thần Quân" mà mình soái lĩnh cũng khó lòng hạ gục được chúng!
Lăng Phong cũng đang nhíu chặt mày, hắn vốn dĩ đã có chút hoài nghi mục đích đến Thương Khung Yếu Tắc của Chiêm Mỗ Tư, bây giờ xem hắn định tham gia Thương Khung Hội Chiến? Liệu người này có phải biến số mà mình luôn chờ đợi không?
Đám đông xung quanh cũng đã nhận ra điều dị dạng, không ai dám lên tiếng ồn ào nữa chỉ im lặng quan sát Tần Chính, đợi hắn quyết định. Trên danh nghĩa Tần Chính vẫn là thủ lĩnh tối cao của lần hội chiến này.
- Ta tuyên bố, Đạt Luân gia tộc đối chiến.
Lời vừa dứt Tần Chính đã ngước lên nhìn trời, vô số ánh mắt cũng nhất loại nhìn theo hắn, ngưng thị hướng Nam!
Bịch bịch bịch bịch bịch!
Không trung vang lên những tiếng năng lượng va chạm giáo liệt, ngay sau đó một tiếng cảnh cáo kinh hoàng truyền đến:
- Thú nhân đánh tới!
- Ha ha ha ha, ta chỉ đến đưa Hội Chiến Lệnh thôi, chư vị không cần sợ hãi!
Lúc này đã có thể nhìn rõ biến cố trên không trung. Xa xa, tám đạo thân ảnh tuyết bạch sắc vù vù bay đến. Thiên Hành Giả trên cao phụ trách thủ vệ Thương Khung Yếu Tắc nhất loạt xuất thủ định ngăn họ lại. Nhưng khoảng cách thực lực giữa hai bên là quá rõ ràng. Kẻ mới đến hai cánh nhẹ nhàng phiến động, coi hư không như đất bằng, từng đạo chân lực quyền kình phá không đánh tới nhẹ nhàng xé rách mạng lưới phòng ngự, hướng thẳng đến Thần Chiến Đài.
Nếu không phải kẻ mới đến nương tay thì e rằng Thiên Hành Giả phụ trách thủ vệ đã không ai toàn mạng!
- Thi Phân Tộc! Là Thi Phân Thiên Nga tộc!
Lăng Phong đã nhìn rõ hình dạng của kẻ mới tới, trên người chúng khoác cự linh hóa thành khải giáp, sau lưng khải giáp là một đôi cánh mở rộng, bên trên mọc đầy lông vũ nhìn chẳng khác gì một đôi cánh thật, động tác linh động tự nhiên. Đôi cánh này giúp cho chúng có khả năng bay lượn có thể nhẹ nhàng thực hiện những động tác khó như lướt đi trên không.
Thật là những nam tử hiếm có, diện mạo hoãn mỹ như bước ra từ trong truyền thuyết, ngay cả thợ điêu khắc lão luyện cũng không thể làm ra một bức tượng đẹp như thế này. Mớ tóc vàng kim sắc trên đầu không ngừng tỏa ra quang mang hoàng kim chói mắt, phối hợp với thân hình như một khối hoàng kim khiến các thiếu nữ phải thét lên chói tai.
Lăng Phong nghĩ đến Thi Phân Tộc đã từng gặp ở Băng Phong Thành, hắn chưa nhìn thấy hình dạng Ma Căn Hóa Khải của chúng nhưng chỉ sau một khoảng thời gian giao thủ ngắn ngủi, hắn đã ghi nhớ mạch luân kì quái của chúng.
- Để bọn họ tới đây!
Tần Chính nhìn ra đám thủ vệ Thiên Hành Giả căn bản không ngăn nổi chúng. Với mực độ thành thục này dù có ở trong Thi Phân Tộc chúng cũng là tinh anh tuyệt đối nên mới hét lên một tiếng quyết đoán.
Bóng người nhanh như điện!
Cuối cùng, tám tên Thi Phân Tộc nhân dừng lại cách Thần Chiến Đài khoảng trăm thước. Tên dẫn đầu khẽ hất mái tóc vàng, vũ dực phiến động ngưng giữa không trung, đôi mắt xanh thẳm ánh lên những tia cao ngạo:
- Thi Phân tộc, Khắc Lỗ Ni đến đưa Hội Chiến Lệnh!
Hắn phe phẩy văn thư trong tay, cao ngạo nhìn khắp mọi người bên dưới:
- Nhân loại, các ngươi ai đến tiếp lệnh?
- Để ta!
Giữa im lặng đột nhiên một tiếng nộ gầm bạo phát. Phí Ân nhón mũi chân, thân thể như pháo thỉ bắn lên không trung. Đồng thời, hai tay hắn kết khởi thành liên hoàn nguyên lực ấn, quanh thân lập tức phù hiện từng viên tinh cầu thủy lam sắc lấp lánh.
Ngũ chỉ mở ra, Phí Ân giơ tay về phía Khắc Lỗ Ni:
- Hội Chiến Lệnh, đưa đây!
- Là tên hề nào vậy? Ngươi cũng xứng sao? Xuống!
Khắc Lỗ Ni cười miệt thị, bảy tên Thi Phân tộc nhân sau lưng hắn nhất loạt phiên chưởng kích xuất. Rầm rầm rầm, bảy đường chân lực chưởng kình giao chức thành một tấm lưới dày không lọt gió ầm ầm ép xuống đầu Phí Ân.
- Phá cho ta!
Cảm nhận được áp lực cự đại như thương khung khung hạ, Phí Ân gầm lên một tiếng giận dữ, hai tay đột nhiên giơ cao, tinh cầu thủy lam lấp lánh biến thành một sợi dây bắn thẳng lên giữa không trung.
← Ch. 309 | Ch. 311 → |