← Ch.310 | Ch.312 → |
Cự âm trận trận, vô số khí lưu bạo khai như tiễn, điên cuồng bắn ra tứ phía. Hư không một phía hoàn toàn nổ tung biến thành chân không triệt để. Phí Ân chỉ cảm thấy ngực mình đóng băng, một cảm giác như đang có một sức mạnh làm nổ tung tất cả mọi thứ trong cơ thể hắn truyền đến. Hắn nhất thời hoảng sợ, vội vàng từ bỏ ý định kháng cự, chân lực vận chuyển thân thể đáp nhanh xuống đất.
May mà từ bỏ đúng lúc, một đạo gợn sóng thanh sắc hung hăng bắn xuống vị trí mà Phí Ân vừa đáp, dư ba đập mạnh vào ngực hắn, bùm, một đập này không biết đã làm gãy bao nhiêu chiếc xương trên ngực Phí Ân!
Tần Chính đột nhiên đứng dậy, trực tiếp bắn nhãn thần sắc như tên lên không trung, nhắm thẳng vào Khắc Lỗ Ni! Hai tay hắn kêu răng rắc, gân xanh nổi hằn trên trán. Phí Ân là con trai nguyên soái của Áo La đế quốc, là người thân cận nhất với hắn trong đám thanh niên, chưa bao giờ cãi lại lời của hắn.
Bây giờ Phí Ân bị đánh ngay trước mặt Tần Chính, điều này chẳng khác gì giáng cho Tần Chính một cái tát nặng nề!
Nhãn thần gắt gao quét qua một lượt đám Thi Phân tộc nhân. Tần Chính hít một hơi thật sâu, ra sức bắt mình phải bình tĩnh. Thi Phân tộc từ xưa đến nay đã được gọi là "thiên không vương giả", trước khi Võ Thần Thần Thiên Chiến chưa quyết chiến với Thú Tôn Giả, Áo La đế quốc và Thú Thần bình nguyên đã chiến tranh liên miên, lúc đó con người liên tiếp thất bại và tác dụng mang tính quyết định thuộc về Thi Phân nhất tộc!
Có bọn họ, thú nhân hoàn toàn nắm quyền khống chế bầu trời nữa. Con người căn bản căn bản không thể tìm một lực lượng "không quân" nào có thể đối kháng được với họ. Tám người mà Khắc Lỗ Ni làm thủ lĩnh đều là cao thủ kiệt xuất trong đám thanh niên. Trên mặt đất Tần Chính muốn chiến thắng cũng khó, huống hồ là giữa hư không?
Để tránh mất mặt, Tần Chính chỉ còn biết khống chế xung động gắt gao trong nội tâm mình!
- Lẽ nào, con người các ngươi không tìm được ai nhận Hội Chiến Lệnh sao?
Khóe miệng Khắc Lỗ Ni hơi nhếch lên, chỉ chỉ ngón tay cái xuống đất:
- Hay có thể nói các ngươi là một đám chỉ biết rúc đầu cụp đuôi?
Miệt thị, miệt thị lộ liễu!
Những lời miệt thị này của Khắc Lỗ Ni cùng hành động khiêu khích của hắn như một tảng đá lớn đè nặng trong tim mỗi người!
Sỉ nhục, thật là một sự sỉ nhục to lớn!
Ngay cả người có tâm tính lạnh lùng nhất trong đám thanh niên quý tộc cũng phải cảm thấy phẫn nộ, chỉ muốn nhào ngay đến ngắt đầu Khắc Lỗ Ni để bớt đi sự nhục nhã trong lòng! Nhưng bọn họ hiểu thực lực của mình, bây giờ mà cố xuất đầu lộ diện thì chỉ cho Khắc Lỗ Ni thêm lý do cười nhạo thôi!
Bọn họ giận đến phát run, toàn tràng bắt đầu vang lên những tiếng thở dốc!
Cuối cùng, cảm giác nhục nhã cự đại hội tụ thành nhãn thần chờ đợi cường liệt, đồ dồn về phía Lăng Phong và đội ngũ Tinh Lam!
- Lăng Phong! Lăng Phong! Lăng Phong!
Nhưng tiếng hô điên cuồng vang lên như kèn lệnh, sắc mặt Tần Chính lập tức trở nên âm trầm.
Lăng Phong hơi nheo mắt, ánh sáng bừng lên trong mắt hắn chẳng khác gì một chiếc đĩa vàng lớn, huyễn hóa thành năng lượng ba động. Nếu như hắn ngự sử thân kiến hợp nhất toàn lực xuất thủ thì có thể chiếm thế thượng phong không? Tính toán kĩ lưỡng Lăng Phong thấy mình cùng lắm chỉ có một lựa chọn.
Tiến, cơ hội không đủ nửa phần!
Thối, danh tiếng hủy hoại!
Lúc này, trên người hắn không chỉ gánh vác danh dự bản thân mà còn liên quan đến cả Tinh Lam!
Những tiếng hò reo xung quanh vẫn chưa dịu lại, Lăng Phong tâm thần nhất ngưng, đang định liều mình xuất thủ.
Thì đột nhiên thấy một bàn tay mềm như ngọc nắm vào tay hắn. Lăng Phong kinh ngạc quay đầu, đón chờ hắn là đôi mắt lấp lánh của Mộc Vũ Sương.
Không phải nói nhiều, trong khoảng khắc này trái tim hai người tự nhiên tương thông!
Lăng Phong khẽ mỉm cười, trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác tự tin cường liệt, một luồng kiếm ý trùng thiên nhi khởi! Giọng nói của hắn không cao nhưng truyền đi khắp toàn tràng:
- Lăng Phong tới tiếp!
Hai tay nắm chặt, năng lượng niệm thức dũng động giữa hai bàn tay. Ngân quang khẽ động trên trán Mộc Vũ Sương tuôn ra mị quang dị thải. Thất thải hào quang bay lên như vân vụ mờ mịt, quấn chặt hai người vào bên trong, chiếu rọi tới tận mây xanh trên trời, đẹp đến nghẹt thở.
Nghê Sa Y, tinh chương phụ trợ này do hai người Lăng Phong bắt tay chế luyện, mặc dù có niệm thức tạp hóa ảnh hưởng nhưng uy lực thì mạnh hơn ban đầu rất nhiều lần. Tầng tầng thải quang mềm mại như khinh sa, mỏng như cánh ve hiện ra. Từng phiến chồng chất lên nhau nhất thời đưa người ta vào trong giấc mộng thiếu thời vô lo vô nghĩ, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái.
- Hoa tâm! Hoa tâm! Hoa tâm!
Chứng kiến cảnh này, Y Liên Nhi giận dữ rủa thầm trong bụng. Nàng cắn chặt môi, mắt như bắn ra nộ hỏa, mười ngón tay đan chặt vào nhau:
- Đồ nam nhân hoa tâm!
Giữa không trung, Khắc Lỗ Ni cuối cùng đã thu lại vẻ cao ngạo của mình và bắt đầu lộ vẻ ngưng trọng. Vốn dĩ hắn định ép cho Tần Chính ra tay rồi giáng cho kẻ thừa kế của Áo La đế quốc một đòn, triệt để chèn ép sĩ khí của con người. Nhưng không ngờ cuối cùng người đứng ra lại không phải Tần Chính. Từ ánh mắt chờ đợi của đám đông xung quanh hắn phát hiện tên "Lăng mỗ" này còn được người ta kì vọng hơn cả Tần Chính?
Thấy hai người Lăng Phong ngự khởi trên một đám thải quang vân khí bay đến Khắc Lỗ Ni lộ ra một tia âm hiểm, phẩy tay:
- Chặn họ lại!
Bảy thân ảnh ứng mệnh phi khởi, bay lên trên đầu hai người bọn Lăng Phong. Những tiếng trùng quyền vang lên liên tiếp, chân lực ba động chi âm không ngừng truyền xuất từ bảy cánh tay. Ba văn chân lực ngừng kết thành một tấm lưới ầm ầm hạ xuống.
Lăng Phong thản nhiên cười, hai ngón tay bính khởi kiếm quyết, cánh tay đột nhiên giơ lên, cao giọng quát:
- Thiên Địa Lao, phá cho ta!
Rầm rầm, một trăm linh tám đường quang mang hồng sắc trong nháy mắt tụ hợp thành một nhà giam hình trụ tròn, nhốt tất cả phong khí đang lao ầm ầm từ trên xuống. Với nhất chiêu này, Lăng Phong đã phá vỡ "Ngũ Chỉ Phong" của Y Liên Nhi, giam giữ phong hệ giao long của Chiêm Mỗ Tư! Hai người này đều là cửu tinh số phong cường giả, nắm bắt nguyên lực hóa hình và đều không thể làm gì được thiên địa lao của Lăng Phong! Huống hồ bảy tên Thi Phân tộc nhân này?
Thiên Địa Lao vừa ra, Khắc Lỗ Ni mặt đầy vẻ kinh ngạc, rống lên sợ hãi:
- Nguyên lực hóa hình? Các ngươi mau rút!
- Không kịp!
Thiên Địa Lao ầm ầm xông đến, từng đường kiếm mang luân chuyển. Lực lượng giảo sát tràn đầy, cắt chân lực võng thành vô số mảnh nhỏ, lưu tán khắp không trung rồi lại ầm ầm hướng về phía bảy người! Bảy tên Thi Phân tộc nhân thần tình đại biến, trong lòng không còn chút cảm giác chiếm tẫn địa lợi ưu việt nữa. Trong mắt chúng, Lăng Phong giống như Thi Phân tộc nhân bẩm sinh có thể cưỡi gió đạp mây!
Lùi, liều mạng lùi!
Hai cánh liên tục thiểm động, chớp mắt đã thấy lùi được vài chục mét nhưng hai người Lăng Phong vẫn bám sát không tha.
- Quá sức càn quấy!
Khắc Lỗ Ni quát lên một tiếng.
Rồi bất ngờ lao nhanh về phía Lăng Phong, chân lực chưa tới, quyền ý đã phá không!
Một quyền đánh ra, không khí nhất thời xuất hiện từng đường ba văn quyển trạng. Sóng gợn được khuếch tán từ một điểm cực nhỏ, chớp mắt đã thấy mở rộng ra không biết bao nhiêu tầng. Cho đến lúc đến được gần Lăng Phong, tầng sóng gợn cuối cùng đã hạo đãng phủ kín ba trượng vuông, khiến người ta không thể né tránh!
"Cực Đạo Ba?"
Lăng Phong đột nhiên nhất chấn, chiêu này của Khắc Lỗ Ni khiến hắn liên tưởng đến Cực Đạo Ba của Kiều Sâm Đặc. Lúc trước Ma Căn thi triển nó vẫn còn chưa rõ ràng nhưng bây giờ Khắc Lỗ Ni toàn lực ngự sử nhất thời khiến Lăng Phong nghĩ ra rất nhiều thứ.
Hoàn toàn tương đồng, khí tức như xuất ra từ cùng một mạch luân vậy, thậm chí Cực Đạo Ba mà Khắc Lỗ Ni thi triển còn thuần chính hơn!
Là chuyện gì vậy?
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, mục tiêu của Lăng Phong vốn dĩ là Khắc Lỗ Ni, bây giờ thấy sát chiêu của hắn đã cận kề Lăng Phong hét lên một tiếng, lật chưởng ấn tới, Thiên Địa Lao chợt ngừng lại rồi quay về ép xuống!
Khắc Lỗ Ni lộ ra biểu tình ngạc nhiên đến cực điểm. Loại uy thế khổng lồ bao trùm thiên địa bát phương khiến hắn cảm thấy vô cùng sâu sắc, công kích cường đại như vậy ngay cả Thánh Vực cường giả cũng chưa chắc nói thu là thu, nói biến chiêu là lập tức biến chiêu được. Năng lượng phản xung tạo ra là chí mạng! Nhưng...
Cảnh tượng không tưởng đó đang phát sinh ra ngay trước mắt hắn!
Bùm, như Thái Sơn áp đỉnh, dù Cực Đạo Ba mạch luân cường đại vô bỉ, Khắc Lỗ Ni tự thân tu vi cũng đã đạt tới cửu tinh nhưng đối diện với nhất chiêu này, hắn hoàn toàn không thể phản kháng, vòng xoáy chân lực bị cự lực bàng bạc ép tan thành bột!
"Chết tiệt, đây là loại quái vật gì, không lẽ là Thánh Vực cường giả? Thánh Vực cường giả sao lại đến đây?"
Sát chiêu bị phá, Khắc Lỗ Ni sợ hãi vội vàng ném văn thư trên tay:
- Đã có người tiếp lệnh vậy thì ta về!
Lời vừa dứt, hắn vội vàng quay người chuẩn bị rời đi!
Lăng Phong thản nhiên cười, cất " Hội Chiến Lệnh " vào trong tay áo, ngữ khí lành lạnh:
- Khách từ xa đến sao không ngồi lại một lát?
Rồi hắn giơ tay tóm, Hư Không Nhiếp bay ra, một đường chưởng ảnh thanh sắc thoắt ẩn thoắt hiện nhanh nhẹn xuất hiện sau lưng Khắc Lỗ Ni, nhẹ nhàng nhấc hắn lên!
Á, Khắc Lỗ Ni không khỏi hét lên một tiếng chói tai vì một nhấc này của Lăng Phong. Chỉ thấy hai chiếc cánh khải giáp của hắn bị bóp lại với nhau, cả người lơ lửng giữa không trung. Khắc Lỗ Ni lúc này trông chẳng khác gì một con chim nhỏ bị buộc cánh, dù hắn có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được, tư thái buồn cười vô cùng.
- Thiếu chủ!
Bảy tên Thi Phân tộc nhân nhìn thấy cảnh tượng này giận đến nổ đom đóm mắt, hét lên điên cuồng rồi ập lên phía trước.
Mộc Vũ Sương cười nhạt, niệm thức trên trán khẽ chuyển, một trận những tiếng "linh linh" đại tác, chỉ thấy khí thế hung hung ập tới, bảy người như bị một sợi dây vô hình trói lại, thân thể ra sức giãy dụa nhưng không thể làm được động tác gì.
Lăng Phong kinh ngạc nhìn Mộc Vũ Sương, chợt cười, tả chưởng khẽ áp xuống:
- Các ngươi cũng xuống đi!
Phốc phốc phốc phốc, thanh sắc chưởng ảnh liên tiếp lạc hạ, như thiết chùy đập lên cọc gỗ, đám Thi Phân tộc nhân liên tiếp bị kéo ngã giữa không trung! Liền sau đó, Lăng Phong hữu chưởng vi chuyển, nhẹ nhàng hạ Khắc Lỗ Ni từ trên hư không, ném mạnh xuống đất!
Bịch, Khắc Lỗ Ni mặt đầy bụi đất, bị ném sâu vào ba tấc đất!
Im lặng!
Im lặng tạm thời rồi tứ phía đột nhiên bạo phát những tiếng hoan hô cuồng nhiệt:
- Lăng Phong! Lăng Phong! Lăng Phong!
Thấy bọn Khắc Lỗ Ni ngạo mạn trên không trung, tâm khí mọi người gần như bị đánh rơi xuống đáy cốc. Bây giờ dưới thực lực kinh thế của Lăng Phong, bọn chúng đã bị họ gục, mọi người không khỏi cảm thấy phấn chấn! Từ đáy cốc lên đến mây xanh, cảm giác cuồng hỉ khiến vô số người kích động đến rơi lệ!
- Lăng Phong vạn tuế!
- Tinh Lam vạn tuế!
← Ch. 310 | Ch. 312 → |