← Ch.318 | Ch.320 → |
Hai ngày sau, tiến phát Thâm Thủy Thành. Nhìn Lăng Phong cưỡi trên con hắc đằng thú, lược hành như bay, Đan Luân Nhĩ khổ tiếu nói:
- Lão lục thật đúng là quái vật, trọng thương như vậy người khác giữ được mạng đã là mừng lắm rồi vậy mà đệ ấy mới ba ngày đã chạy nhảy ngay được.
- Đúng vậy, nhiều lúc thực sự hoài nghi thân thể lão lục có phải do sắt thép cấu thành không.
Lô Sâm cười, phụ họa nói, chợt hắn khẽ lắc đầu:
- Không đúng, e rằng sắt thép cũng không thể cứng rắn như thế này. Xích luyện cương khí đó thực sự ảo diệu như vậy sao?
- Đáng tiếc là chúng ta chuyên tu nguyên tố chân võ quyết, thực sự không có thiên phú với pháp môn này. Lão lục cũng từng nói pháp môn này tốt nhất chân lực tu vi đạt tới thánh vực mới tu luyện hiệu quả sẽ tốt nhất.
Đan Luân Nhĩ nhìn những vật chất thiên hành giả trong Huyết Sát Vệ, nói:
- Chỉ trông đợi vào họ thôi. Haizzz, nếu so với lão lục mấy năm tu luyện vừa rồi chẳng khác gì uổng phí.
Lúc này, Cảnh Vân ngự thú tiến lển, hắn nghe vậy mặt đầy vẻ úc tốt, nói:
- Tam sư huynh, mọi người ít nhất cũng đã vào bát tinh, nếu như nói tu luyện uổng phí, vậy đệ thì sao?
Thấy khuôn mặt bầu bình của Cảnh Vân lộ vẻ đau khổ, đám đông không khỏi bật cười ha hả. Luận về thiên phú tu luyện, dưới Lăng Phong, Khải Ân là Tang Phi. Lô Sâm chuyên tinh về vuc khí rèn tạo, Đan Luân Nhĩ sở trường đan dược luyện chế. Hai phương diện này ở một mức độ nhất định nếu dùng trong hỏa hệ nguyên lực sẽ gián tiếp thúc đẩy tu vi của họ tiến bộ. Chỉ có Cảnh Vân chuyên tinh nguyên trận nghiên cứu. Hắn cũng là người duy nhất ngay cả thất tinh cũng chưa đột phá được trong đám sư huynh đệ.
Lăng Phong đương nhiên không biết đám sư huynh đệ phái sau đang bàn luận chuyện gì. Mà dù có biết thì hắn cũng hoàn toàn không quan tâm.
Thân thể của hắn đã hoàn toàn cùng hắc đằng dung hòa làm một, như hóa nhập phong trung, cùng tự nhiên dung hòa vào viên nhuận vô gian. Con hắc đằng không hề cảm nhận được phân lượng trên lưng mà trái lại bốn vó còn thêm từng luồng phong khí khiến nó có thể lược hành như đằng vân giá vụ. Mỗi một bước đi được ba bốn trượng, tốc độ nhanh hơn đồng bối rất nhiều.
Lăng Phong ngừng thần quan sát lòng bàn tay mình, dần dần hắn một chuyện cổ quái xảy ra. Một miếng vẫn thiết đen xì mọc ra từ lòng bàn tay hắn. Trong vẫn thiết, quang mang lấp lánh như tinh không. Miếng vẫn thiết này nhe có sinh mệnh của mình, thân thể không ngừng bành trướng, cuối cùng hình thành một thanh kiếm nhận!
Đây chính là thu hoạch lớn nhất của Lăng Phong sau lần trọng thương này!
Lúc Tinh Thiết Kiếm vì muốn bảo vệ hắn mà vỡ vụn, Lăng Phong trong lúc bị động chỉ có ý thức là nên cất nó đi mà không ngờ trong niệm thức và linh thức tiến hóa trong Tinh Thiết Kiếm bắt đầu khế hợp và phát sinh ra biến hóa kì diệu!
Không chỉ là những mảnh vỡ, Tinh Thiết Kiếm bây giờ có thể dung hợp lại từ đầu, ngay cả trạng thái cũng phát sinh chuyển biến vi diệu. Tinh Thiết Kiếm vốn dĩ giống như một thanh hồn viên thiêu hỏa côn, căn bản không có kiếm phong. Bây giờ nó cũng không có kiếm phong, chỉ có điều lưỡi kiếm biến thành dạng dẹt, rộng cỡ một bàn tay, dài chừng một cánh tay rưỡi, phần chuôi hoàn toàn biến mất nhưng không hề khiến Lăng Phong cảm thấy bất tiện khi sử dụng vì thân thể của hắn đã biến thành chuôi kiếm tốt nhất!
Kiếm nhận như hoàn toàn mọc ra từ cơ thể hắn, hoàn toàn di chỉ khí sử, hoàn toàn tùy tâm sở dục!
Tâm niệm nhất động, Tinh Thiết Kiếm biến mất vào lòng bàn tay phải. Tay trái đột nhiên phiên khai, Tinh Thiết Kiếm lại bắn ra từ đó! Lại nhất chuyển niệm, sau lưng Lăng Phong đột nhiên vang lên những tiếng xoạt xoạt của quần áo bị xé rách, kiếm nhận cách nhiên bắn ra từ phần xương bả vai trên lưng hắn.
Toàn thân trên dưới, chỗ nào cũng có thể xuất hiếm!
Tay phải Lăng Phong bắn mạnh một chưởng vào hư không, chỉ thấy không khí đột nhiên bị rạch một đường đen xì, một luồng lưu quang từ đó bắn ra, nhanh như điện xẹt. Trong nháy mắt đã thấy bay được vài trượng! Xoạt xoạt xoạt xoạt, quang ba lưu chuyển, từng đợt sóng thủy thảo chuyển động chậm rãi như đang trong một thước phim quay chậm. Sau một khoảng thời gian đình trệ ngắn ngủi thì "xoẹt xoẹt xoẹt", tất cả vỡ tan thành tro bụi!
Vi phong phất qua, phân phân dương dương.
Lúc bay được khoảng mười trượng, Lăng Phong cảm thấy tâm thần chi lực trở nên suy yếu, vội vàng niệm thức nhất chuyển, Tinh Thiết Kiếm ứng thế phi chuyển, nhẹ nhàng khiêu động trong lòng bàn tay Lăng Phong. Biểu hiện thần dị đó khiến Lăng Phong tâm đâu đại hỉ, như đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích, không ngừng chơi đùa khám phá.
Cách đó mười trượng, ngự kiếm sát địch!
Thủ đoạn đó có mặc dù chút không bằng trú kiếm chi thuật mà Hằng Trùng thi triển sát thương song dực kinh hoàng nhưng lại nhiều hơn một phần linh hồn tự nhiên. Sau này có lẽ còn có thể vượt trội kiếm thuật của Hằng Trùng!
Hơn nữa, trong người Lăng Phong như mở ra một khoảng không gian thần diệu chuyên dùng để cất Tinh Thiết Kiếm, sau này không còn phải dùng đến vỏ kiếm nữa. Thần thông như vậy hoàn toàn tương đồng với cái mà Hằng Trùng vẫn thường gọi là "tâm dữ kiếm thông", thậm chí còn cao hơn một bậc!
Mỗi một lần hít thở, Lăng Phong hầu như đều cảm nhận được hô ứng kí diệu truyền đến từ Tinh Thiết Kiếm. Bản thân dường như có thể cảm tri rõ ràng hỉ nộ ái ố hay mỗi một tia tình cảm ba động rất nhỏ của nó. Kì diệu nhất là vị trí hạch tâm của kiếm nhận xuất hiện từng đường kiếm mang hỏa hồng sắc. Những đường kiếm nag này không ngừng luân chuyển hô khiếu, như ngục như uyên!
Hình thái hoàn toàn giống với thiên địa lao và Lăng Phong thi triển!
Thậm chí, Lăng Phong còn có ảo giác chỉ cần có người cầm Tinh Thiết Kiếm của mình là có thể thi triển được kì chiêu thiên địa lao! Phát hiện này khiến Lăng Phong chấn hám vô cùng! Hắn nhớ lại lúc mình hỏi Lô Sâm về "thần khí" trong truyền thuyết. Lô Sâm một mực phủ quyết không có thứ đó tồn tại trên thế gian này. Tất cả thần khí nghe đồn chính là binh khí tương đối cường đại bổn khôi dẫn xuyên thủy. Nguyên tố thiên hành giả sau khi thi triển nguyên lực ấn có thể nhanh chóng tiến hành bổ sung.
Nhưng Lô Sâm cũng từng mơ hồ nói qua, thế gian này cũng có thể tồn tại một loại "linh khí". Loại linh khí này bên trong ẩn chứa nguyên tố linh kĩ cường đại, có thể cung cho chủ nhân nắm giữ linh khí sử dụng. Chỉ có điều hắn cũng chỉ nghe được những lời này từ Mạch Kha, không thể xác nhận được, ngay cả điều đó có thật hay không cũng không thể xác nhận.
Sau khi Tinh Thiết Kiếm phát sinh biến huyễn, Lăng Phong cảm nhận uy lực của nó mạnh hơn rất nhiều nhưng có lẽ vẫn còn một vài bộ phận chưa hoàn thành. Lăng Phong có một dự cảm rất mạnh là chỉ cần mình nắm bắt "thiên địa lao" sâu hơn, Tinh Thiết Kiếm có thể thành hình thực sự. Đến lúc đó, có kẽ nó sẽ trở thành "linh khí" mà Lô Sâm nói.
Cách Lăng Phong không xa, ba người Hạ Á cưỡi hắc đằng thú, lặng lẽ đi theo không dám rời bước. Sau hai lần liên tiếp Lăng Phong gặp phải nguy hiểm, bọn họ đã hạ quyết tâm sau này sẽ không rời Lăng Phong nửa bước, dù thực lực chưa đủ để bảo vệ Lăng Phong nhưng họ nguyện dùng thi cốt của mình làm lá chắn cuối cùng bảo vệ Lăng Phong!
Trên thảo nguyên mênh mông nhất vọng vô tế thuần nhiên nhất phái nguyên sử phong mạo, một thiếu nữ cưỡi trên một con hắc đằng thú thần tuấn cấp tốc bôn hành. Kình lực sản sinh như ba lãng thôi động về phía trước, áp xuất ra một đường thẳng thông đạo.
Nhìn kĩ một chút, toàn thân thiếu nữ ẩn hiện xà văn nhàn nhạt, khoác trên mình chiếc áo da ngắn lấp lánh kim ngân song sắc quang mang. Không biết vì vận động kịch liệt hay không, chiếc áo da ngắn bó chặt lấy cơ thể cô, kéo ngực của cô lên cao, rung động theo từng bước chân hắc đằng thú. Khe ngực sâu hoắm khiến những kẻ xung quanh nhìn vào phải thèm nhỏ dãi.
Phía trên quang mang tinh tế nhu nị là phần xương quai xanh đẹp đẽ của cô, cái cổ thôn dài, cái cằm hơi hếch lên. Hướng lên trên thêm một chút nữa là một thiếu nữ mà ngũ quan coi như cực mỹ, nhưng vẫn chưa đẹp đến mức độ kinh thế hãi tục. Chỉ có điều trên trán cô, phần giữa hai chân mày là một miếng tinh thể mỏng thanh sắc, tinh thể nhìn có vẻ không phải hậu thên tu sức mà giống như tiên thiên sinh trưởng ra hơn!
Miếng tinh thể mỏng này xuất hiện khiến thiếu nữ được nhuộm thêm vài phần mỹ diễm lưu tục, một cảm giác mê hoặc dị thường.
Nét mặt thiếu nữ hiện lên vẻ bàng hoàng kinh hoảng. Cô mím chặt môi, mồ hôi ròng ròng trên mặt nhưng cô cũng không buồn lau đi. Kình phong tát vào khiến mồ hôi trên mặt cô khô đi rất nhanh, biến thành một tầng muối tinh mỏng, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Con hắc đằng thú cô đang cưỡi thần tuấn vô bỉ. Vì phải chạy đường dài nên có vẻ mệt mỏi, mỗi một lần bốn vó hạ xuống lại thấy run rẩy khe khẽ như muốn khuỵu xuống bất cứ lúc nào.
Chiu! Chiu! Chiu!
Những âm thanh sắc nhọn vang lên, không khí tạc khai từng đường ba văn thông đạo. Liền ngay sau đó bảy thanh mộc thương dài cỡ cánh tay, với những đường vân thanh sắc phá không bay đến.
Rầm rầm rầm!
Khí lưu bạo tạc, bùn đất phi tiên như những quả trọng hình chích viêm đạn oanh tạc. Thiếu nữ ngữ sử hắc đằng thú khó khăn tránh sang trái rồi né sang phải, miễn cưỡng tránh mấy đường khí lưu ba cập oanh tạc nhưng không ngờ một thanh mộc thược rõ ràng lớn hơn những thanh khác rất nhiều đang rơi xuống ngay trước mặt.
Thịch!
Mộc thương rơi xuống đất, sức mạnh cường đại thối khai, trực tiếp hình thành một cái hố sâu rộng chừng ba bốn trượng! Lực bạo tạc bắn ra theo hình tròn, mang theo từng tầng bùn đất như một tấm thép lớn dày mười mấy tấc đang được vài chục con người thôi động đập tới!
Không hề có một chút lực phản kháng nào. Con hắc đằng thú vốn đã mệt mỏi vô cùng rống lên một tiếng đau đỡn, bốn vó bê bết máu ngã khuỵu xuống đất! Thiếu nữ không khỏi thét lên một tiếng, ngã lăn ra khỏi lưng hắc đằng thú. Rồi không chút do dự, cô lập tức ngồi bật dậy tiếp tục bôn đào.
Đáng tiếc, đã quá trễ!
Đám truy binh sau lưng đã đuổi kịp. Một con hắc đằng thú với hình thể cực đại đằng không chặn đứng trước mặt thiếu nữ!
"Phốc". Khí lưu cực mạnh từ mũi nó trực tiếp bắn thẳng vào thiếu nữ, dã tính vô tri mà thời khắc này trong mắt nó cũng mang vài phần trào phúng. Thiếu nữ cắn chặt răng, quay đầu phóng đi, không ngờ phía trước lại xuất hiện thêm một con hắc đằng thú nữa.
Rập rập rập, một đám liền tám con hắc đằng thú vây kín lấy cô, rồi từ phía vang lên những tiếng bước chân thình thịch và tiếng hắc đằng thú phun khí.
Ngoài đám hắc đằng thú ra, bên ngoài vẫn còn mấy con ma thú về ngoài kì dị nữa. Thân như xà nhưng lại có bốn vó, hai bên vẫn còn hai khối thịt hơi nổi lên như có thể mọc ra đôi cánh và bay lên bất cứ lúc nào. Nếu như quan sát cẩn thận có thể phát hiện bề ngoài của con ma thú này có bạch sắc quang quang lấp lánh, quang mang như lưu thủy đãng dạng, không ngừng thôi diễn thân triển cự linh!
Nếu là người có kiến thức uyên bác nhất định sẽ phải hô lên một tiếng kinh ngạc. Đây đâu phải ma thú, rõ tàng là một con cự linh mà! Hơn nữa còn là "địa hành giao" nổi tiếng trong giới thú linh!
← Ch. 318 | Ch. 320 → |