← Ch.337 | Ch.339 → |
Phùng Y Châm dài tựa ngón út đột nhiên lớn lên gấp trăm nghìn lần, sau đó bạo nổ thành vạn cây, đông như châu chấu hiện ra phía sau hắn. Song quyền của Nhâm Bất Bại mạnh mẽ đánh về phía trước. Hàng vạn cây Phùng Y Châm như đàn châu chấu đâm tới Minh Dục!
Thấy cảnh này. cho dù là Lăng Phong cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, hắn tự nghĩ cho dù thi triển chiêu thức mạnh nhất cũng không mạnh bằng.
Trong một tiếng than sợ hãi, Minh Dục chẳng qua cười khinh miệt, Đại Minh Chí Luân trong lòng bàn tay lớn lên độ bảy tám lần, biến thành bánh xe để hắn nắm lại, sau đó hung hăng trảm một cái!
- Ngục Luân Pháp Trảm!
Một đoàn hắc vụ tựa như phi điểu dũng mảnh vào trong pháp luân, nương theo cánh tay huy động, gào thét chém ra, chỉ đơn giản như vậy, nhưng huyễn ảnh châm quang khắp bầu trời nhất tề tiêu tán!
Nhâm Bất Bại căn bản không có trông cậy vào một chiêu này có thể đánh bại Này đây, chẳng qua mượn cơ hội này để bỏ chạy thôi. Một chiêu này vừa xuất, hắn đã vội vã lui về phia sau, thế nhưng linh kỹ bị phá mang đến lực phản chấn khiến thân thể hắn nhịn không được nhoáng lên, đầu óc không ngừng choáng váng.
Đại Minh Chí Luân vừa ra, Minh Dục thừa cơ, thân hình liên tục tăng tốc, mỗi lần lóe ra đều vượt qua cả mười trượng, liên tiếp bốn lần chớp động, thân hình hắn đã xuất hiện đằng sau Nhâm Bất Bại, sau đó bàn tay nặng nề tung trảo tới!
- A!
Đối mặt với sát chiêu này, Nhâm Bất Bại không chút phản kháng, tựa như toàn thân bị khống chế. Hắn kêu thảm một tiếng, trên trán bị lợi trảo cứng rắn bổ vỡ, ngay sau đó một vật thể bị Minh Dục nắm vào trong tay lấy từ trong đầu ra!
Nhìn vật thể như cây kim trong tay, bên trong ẩn chứa linh hồn cường đại, Minh Dục lộ ra một nụ cười khoái ý. Đồng thời cầm lấy mệnh bài. Nhìn toàn bộ một màn này, khiến ai nấy không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Một Thánh Vực cường giả mới rồi vẫn còn phong thái vô cùng, liền đơn giản chết đi như thế?
Bọn họ không thể tin được vào mắt mình, nhưng lại phải tin, trong thâm tâm của tất cả mọi người nổi lên một tia hàn ý. Trong bọn họ, không ít người đều cho rằng tu luyện thành tu luyện thành Thánh Vực là truy cầu tối cao, nhưng khi thấy Minh Dục xuất thủ tàn khốc đánh bại một Thánh Vực cường giả như thế, khiến ước vọng ấy đồng thời tiêu tán theo!
Đối với một màn chấn động tới cực điểm này, không ai nói được một lời.
Cho dù là Lăng Phong cũng lần đầu tiên thấy Thánh Vực cường giả ngã xuống ngay trước mắt, từ uy thế lúc Nhâm Bất Bại xuất thủ mà xem, cho dù Kiều Sâm Đặc cũng còn xa mới bằng, thậm chí linh kỹ mà Hàn Nghênh Phong phát ra cũng còn kém không ít, thật không chút thẹn với bài danh Thập Tuyệt Bảng!
Nhưng là cường giả như vậy lại không chịu nổi một kích của tinh kỹ!
Lăng Phong hít một hơi thật sâu, hắn chú ý tới Minh Dục lấy ra hạch tinh hình phi châm, lai lịch của nó từ trong tri thức tri thức căn bản của Sang Sư mà biết được.
Mai hạch tinh này có thể coi là ma hạch của Thánh Vực cường giả, bên trong cũng ẩn chứa linh hồn vật tính. Bởi linh hồn hạch tâm cùng với Cự Linh của Thánh Vực cường giả kết hợp làm một, nếu lấy được hạch tinh đó ra, thì có thể dùng để luyện chế Tinh Chương. Sau khi luyện chế thành công, trong Tinh Chương sẽ ẩn chứa linh kỹ, chính là linh kỹ thiên phú của cường giả đó!
Thậm chí, nếu luyện chế linh thể quý lỗi (con rối), nguyên liệu cơ sở cũng là hạch tinh này!
Phần tài liệu này trước kia Lăng Phong chỉ mới nhìn qua nhưng cũng chưa để trong lòng, dù sao Thánh Vực cường giả cường đại như vậy, ai có thể một kích giết bọn họ, mà lấy ra hạch tinh để luyện chương chứ? Nếu không phải Minh Dục biểu diễn điều đó ngay trước mắt, Lăng Phong vẫn sẽ tuyệt đối không nghĩ tới!
Tân Ba đang trầm tư, đột nhiên mở miệng nói:
- Minh tiền bối, mệnh bài này người định xử lý thế nào?
Một lời này của hắn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, nhất thời vô số ánh mắt hướng về hữu chưởng của Minh Dục.
Sắc mặt Minh Dục trầm xuống, hơi chút không hài lòng, lãnh đạm nói:
- Vật này vốn là vô chủ, dựa theo lúc trước giữa Thần Thiên Chiến cùng với Áo Cổ Tư Đô, chỉ cần dưới Thánh Vực đoạt được đều giữ lời.
Dứt lời, tay hắn bắn ra một chỉ, mệnh bài nhanh chóng phóng tới chỗ Minh Lăng.
- Đa tạ lão tổ.
Cầm lấy mệnh bài, Minh Lăng tỏ vẻ kinh hỉ, tươi cười.
Mọi người nhìn nhau, đối với hành vi thiên vị rõ ràng của Minh Dục, bọn họ cũng không dám có ý kiến. Mới vừa rồi tận mắt thấy một màn Nhâm Bất Bại bị chém giết, ai nấy đều tự xét mình không có đủ thực lực để đánh bại Minh Dục, đoạt lại mệnh bài. Vì vậy cho dù rất tức giận, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn!
- Hừ!
Tân Ba nặng nề thở một hơi, quay người lại, vừa đúng nhìn thấy Tần Chính, hai người không khỏi lộ ý muốn tranh phong!
- Tần Thái Tử, nếu mệnh bài xuất hiện, chắc hẳn thời gian tiến nhập Kiền Thiên Giới cũng không xa, không biết Áo La các ngươi chuẩn bị đặt cược tốt chưa?
- Ba năm thu nhập từ thuế tổng, hai khỏa ma hạch cấp Thánh Vực!
Lòng bàn tay Tần Chính đột nhiên xuất hiện một cái Tiết Vân, nhìn Tân Ba nói từng chữ một:
- Không biết Thú nhân tộc các ngươi có tiền đặt cược tương đương chăng?
Bọn họ đấu khấu một phen, khiến đám người vây xem, nhất thời tức cười, tỉ mỉ suy nghĩ tin tức trong lời nói của hai người, đều là âm thầm khiếp sợ: Diện tích lãnh thổ của Áo La đế quốc rộng lớn như vậy, ba năm thuế thu nhập là một khoản tài phú cỡ nào? Xuất ra lượng kim tiền lớn như thế vẻn vẹn chỉ là một tràng đánh đánh cuộc, thủ đoạn tiêu xài xa xỉ quả thực cực kỳ kinh người!
Ngược lại Thánh Vực ma hạch mà Tần Chính nhắc tới thì không ai để trong lòng, đối với người bình thường mà nói, ma hạch của cao cấp ma thú tại lúc tu luyện có thể phát ra hiệu quả phụ trợ lớn nhất, cho dù Thánh Vực ma hạch bất quá cũng chỉ hơi đề thăng một chút thôi. Tác dụng thực tế không quá lớn, vì vậy bọn họ căn bản không phải căn bản không quá quan tâm.
Thánh Vực ma hạch đối với Minh Dục mà nói lại là vật hiếm lạ. Bởi ma thú có tính linh mẫn bẩm sinh đối với nguy hiểm, cho dù trong tay có linh khí cũng không thể đơn giản săn giết đoạt lấy ma hạch. Đối với người hiểu rõ mức độ huyền bí của Thần Vẫn đại lục Thánh Vực ma hạch có giá trị vượt xa đồ vật bình thường. Vì vậy vừa nghe đến Tần Chính dĩ nhiên có đến ba mai Thánh Vực ma hạch, hắn không khỏi lộ ra một tia ham muốn. Nếu không phải cố kỵ Thần Thiên Chiến, e là đã tranh thủ đoạt lấy ngay lập tức rồi!
- Thú nhân tộc Chúng ta sản vật nghèo nàn, tự nhiên không thể so được với nhân tộc các ngươi!
Tân Ba không tỏ ý giấu diếm, thoải mái thừa nhận sự nghèo đói của mình, nói:
- May là Thú nhân tộc chúng ta ở gần Bách Phong Uyên, ở đó có đủ loại ma thú, quanh năm có tổ đội thợ săn, nên thật ra cũng thu hoạch không thấp. Vì thế hội chiến lần này, chúng ta từ lâu đã chuẩn bị mang theo một lượng lớn ma hạch, chắc hẳn cũng đủ để so sánh với ba năm thuế thu nhập của các ngươi! :
"Ầm ầm" trước mặt Tân Ba liền hiện ra một đống ma hạch, dù cho không gian một mảnh hôn ám nhưng ma hạch vẫn phát ra tinh quang chói mắt! Càng khiến kẻ khác giật mình chính là trong đó không có viên nào thấp hơn lục tinh. Đánh giá sơ qua có khoảng không dưới một vạn viên, mỗi viên đều có phẩm chất ngoài lục tinh!
Một loạt tiếng hít thở mạnh vang lên!
← Ch. 337 | Ch. 339 → |