Vay nóng Tinvay

Truyện:Vũ Nghịch Càn Khôn - Chương 1063

Vũ Nghịch Càn Khôn
Trọn bộ 2153 chương
Chương 1063: Tổ Bảo, thù lao
0.00
(0 votes)


Chương (1-2153)

Siêu sale Shopee


Tâm tình vui sướng của Vạn Trận lão tổ như thế nào cũng không thể che giấu được, mệt nhọc gần sáu nghìn năm rồi, sắp thoát khốn, trong lòng Vạn Trận lão tổ càng không ngừng thúc dục:

- Nhanh phá trận, đem toàn bộ Cốt Nhục Phân Ly của ngươi thi triển ra, phá hủy trận thể của Sinh Tử Băng Hỏa trận, bắt lấy Trận Hồn, như vậy thì trận này sẽ hoàn toàn bị phá!

Vạn Trận lão tổ đặt toàn bộ hi vọng vào cánh tay Sở Nam, ...

Thế nhưng, Vạn Trận lão tổ lại thất vọng rồi, Sở Nam không nhấc tay mà bước ra, thân hình giống như xuyên qua vô số tàn trận, bước đến vị trí "Tâm".

"Tâm".

Là một bộ vị trí mạng của người, đổi lại mà nói, cũng chính là bộ vị trí mạng của Sinh Tử Băng Hỏa trận, cũng có thể nói, vị trí này là vị trí của Trận Hồn hoặc là giam giữ Vạn Trận lão tổ, đương nhiên Trận Hồn còn có thể thoát đi những vị trí khác.

Nhưng Sở Nam tin rằng, dưới tình cảnh này, Trận Hồn nhất định sẽ gắt gao khốn trụ Vạn Trận lão tổ, không để Vạn Trận lão tổ từ trong vây khốn thoát ra, đó chính là sứ mạng vĩnh viễn của hắn, là lý do hắn tồn tại.

Quả nhiên đúng như suy nghĩ của Sở Nam, lúc đứng tại "Tâm", Sở Nam đã nhìn thấy Vạn Trận lão tổ.

Trong nháy mắt nhìn thấy Vạn Trận lão tổ, Sở Nam vừa mới đại triển uy phong cũng bị hình ảnh trước mắt chân trụ.

Phía trước, nham thạch nóng chảy mênh mông, bên trên là băng cứng vô cùng tận.

Nham thạch nóng chảy vàng sắc, băng cứng lại màu đen, cả hai thập phần quỷ dị, nhưng quỷ dị hơn chính là trong nham thạch và nóng chảy cùng băng cứng có vây khốn một thứ, đôi mắt của thứ này cũng giống như đôi mắt bình thường, nhưng bên trong đó lại tràn đầy thống khổ.

Mà đôi mắt này không chỉ đơn thuần là một đôi mắt, nó không có lông mi, không có mí mắt, ngay cả hốc mắt cũng không có.

Xung quanh con mắt là một cái đầu lâu hình người, nếu nói cái đầu lâu này hoàn toàn là bạch cốt thì cũng thôi, nhưng tên cái đầu lâu này lại còn có một ít huyết nhục bám vào...

Phía trên đầu lâu là một mái tóc vàng dài mấy chục trượng, xuyên qua băng cứng hắc sắc. Bên dưới đầu lâu là thân thể của người, bên trên có bảy lỗ thủng lớn chừng nắm tay.

Tiếp theo là hai chân, hai chân giống như sợi mì, bị người khác kéo dài, cắm vào trong dung nham hoàng kim sắc.

Còn cổ tay của hai tay thì bị hai cái xiềng xích tản mát khí tức một sinh một tử khóa chặt.

Đây có lẽ là một người mặc kệ là ai nhìn thấy lần đầu cũng không thể tin rằng người trước mắt là một người.

Ánh mắt Sở Nam vốn mở lớn đột nhiên mở to đến tận cùng, hắn lại nhìn thấy, người o giống người này còn bị một đống xương cốt khóa lại, nhìn thấy đống xương cốt này, Sở Nam theo phản xạ có điều kiện nghĩ đến hai khúc xwong bên trong nhẫn trữ vật của mình, nhưng trong lòng lại thầm nhủ:

- Những xương cốt này và hai khúc xương kia không phải có cùng nguồn gốc.

Tiếp tục nhìn, những xương cốt kia lại vừa vặn xuyên qua bảy lỗ máu.

- Bảy lỗ máu này...

Lông mày Sở Nam dựng lên, thầm nghĩ:

- Là phương vị Thất Tinh.

Đối mặt với tình cảnh nơi này, Sở Nam thật sự chấn kinh.

Đúng lúc này, người trước mắt không hề tính toán gì nữa, liền gấp gáp nói:

- Nhanh... Phá... Trận...

- Ngươi là Vạn Trận lão tổ?

Sở Nam không để ý đến lời Vạn Trận lão tổ gọi hắn nhanh phá trận, mà cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, nhàn nhạt nói:

- Ngươi là Vạn Trận lão tổ?

- Không sai, ta chính là Vạn Trận lão tổ, ngươi nhanh phá trận, diệt đi Trận Hồn này...

Thanh âm đầy bối rối và lo lắng, mặc kệ là ai bị nhốt ở đây gần sáu nghìn năm, mắt thấy sắp thoát khốn đều không khỏi nóng vội vạn phần.

Thế nhưng Sở Nam vẫn như cũ không động đậy.

Bởi vì Sở Nam lúc này vẫn còn khiếp sợ, hắn đem tình cảnh trước mắt nghĩ càng sâu sa, trong người Sở Nam có Ngũ Hành nguyên dịch năng lượng, Hắc Bạch ngư vận chuyển sinh tử, tất nhiên có thể nhìn ra Vạn Trận lão tổ sở dĩ sống hơn sáu ngàn năm là bởi vì hắn đã đem dung nham hoàng kim và băng cứng hắc sắc kia cùng Sinh và Tử bảo trì ở một trạng thái cân đối.

Ngoài ra, xương cốt khóa trên người Vạn Trận lão tổ, Sở Nam lại không thể hoàn toàn hiểu rõ công dụng, nhưng hắn có thể suy đoán rằng, những cái khóa xương cốt này mượn Thất Tinh Huyết Động trận trên người Vạn Trận lão tổ, không chỉ có thể phong bế cái gọi là Thánh Lực của Vạn Trận lão tổ mà còn có thể phóng bế tinh huyết, xương cốt của Vạn Trận lão tổ...

Nếu là Sinh và Tử, Băng và Hỏa cân đối thì chỉ cần có chút mất cân bằng, sẽ động khắp toàn thân, những xương cốt kia cũng đem đến cho Vạn Trận lão tổ thống khổ tuyệt đối khó mà tưởng tượng.

Thân thể Vạn Trận lão tổ đã thối rữa thành bộ dạng này, chắc chắn là nhờ công lao của Sinh và Tử, Băng và Hỏa, đương nhiên còn có cả những xương cốt kia.

Thế nhưng, dù thống khổ như vậy mà Vạn Trận lão tổ vẫn sống đến gần sáu ngàn năm, biến thành một bộ dáng người không giống người. Hơn nữa, lại còn dùng Thần Hồn chỉ dẫn cho Thụ tộc nhân kia làm quân cờ, dẫn dụ chúng cường giả đại lục Đồ Đằng đến giải vây cho hắn.

Đương nhiên, Vạn Trận lão tổ rất may mắn, nếu không phải quan tài thủy tinh đưa Sở Nam đến đại lục Đồ Đằng này thì kế hoạch lần này của Vạn Trận lão tổ đã hoàn toàn thất bại rồi, bởi vì đại lục Đồ Đằng này nếu không xảy ra kịch biến thì Vạn Trận lão tổ cũng không biết sẽ còn bị vây trong trận bao nhiêu năm, theo Trận Hồn phát triển, uy lực của Sinh Tử Băng Hỏa trận gia tăng, cho dù Vạn Trận lão tổ thân tử hồn diệt cũng là chuyện rất có khả năng.

Trong lòng Sở Nam không khỏi bội phục Vạn Trận lão tổ, thực lực của Vạn Trận lão tổ rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại? Hoặc có thể nói là có bao nhiêu thủ đoạn? Có thể sống sót trong sát cảnh như vậy gần sáu ngàn năm. Thứ hai chính là sự nhẫn nại, sự nhẫn nại càng thêm đáng sợ.

Không biết tại sao Sở Nam lại siết chặt nắm quyền.

Nhìn thấy Vạn Trận lão tổ người không giống người, trong lòng Sở Nam lại nổi lên nghi vấn:

- Có lẽ, Võ Thần trong truyền thuyết của đại lục Thiên Vũ là thực sự tồn tại. Cũng có lẽ Võ Thần không phải là giới hạn cuối cùng.

Trong nháy mắt có ngàn vạn suy nghĩ lướt qua đầu, Vạn Trận lão tổ thì lại không ngừng thúc dục Sở Nam phá trận, nhưng Sở Nam chỉ cười với Vạn Trận lão tổ, hắn thật sự bội phục Vạn Trận lão tổ, nhưng bội phục thì bội phục, Sở Nam cũng không muốn lật thuyền trong mương, bị Vạn Trận lão tổ ám toán.

Sau khi cười, ánh mắt Sở Nam lại chuyển đến đoàn thân ảnh mơ hồ tựa nước mà không phải nước, nhất thời, sự khiếp sợ của Sở Nam từ trên người Vạn Trận lão tổ lại lần nữa bắt đầu bành trướng.

Đơn giản bởi vì thân ảnh đó cùng với thân ảnh dung hợp với Sinh Tử Băng Hỏa trận trong đầu Sở Nam hoàn toàn giống hết.

Lúc này Trận Hồn so với Vạn Trận lão tổ cũng không tốt hơn chút nào, Trận Hồn là hồn thể, nhưng trên người hắn lại thiếu mất vài bộ phận, gồm da, thịt, gan, thận...

Trận Hồn nhìn Sở Nam chằm chằm, hồn thể không khỏi run lên, nhưng vẫn vô cùng nhân tính hóa mà tức giận, mắng:

- Tiểu tử, ngươi chắc chắn phải chết!

- Ồ?

- Chờ ta khôi phục, nhất định sẽ báo thù này.

- Tổn thương nặng như vậy, ngươi phải bao lâu mới khôi phục? 3000 ngàn năm? Hay 5000 năm? Hay là một vạn năm?

Ánh mắt kinh ngạc của Sở Nam đã tán đi, nhưng con đường tiếp theo khẳng định càng hung hiểm hơn.

Nghe thấy lời của Sở Nam, Trận Hồn thoáng khựng lại, hồn thể không trọn vẹn vặn vẹo, lúc đang muốn nói chuyện thì Sở Nam lại nói:

- Trận Hồn, sứ mạng của ngươi là giết ta sao? Ngươi là vì giết ta mà tồn tại sao?

Vạn Trận lão tổ nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng không ổn, không để ý đến thống khổ, lớn tiếng gào thét:

- Tiểu tử, ngươi là có ý gì?

Trận Hồn toàn thân chấn động, quay đầu lại nhìn Vạn Trận lão tổ.

- Tiểu tử, ngươi không phải tới cứu ta sao?

- Ai nói ta đến cứu ngươi?

Vạn Trận lão tổ có thể bị vây khốn ở đây quá lâu cho nên suy nghĩ đã chậm chạp hơn, không khỏi hỏi:

- Vậy tại sao ngươi còn muốn phá trận?

- Ta vì chính mình, không được sao?

Sở Nam phá trận quả thật vì bản thân, ngoại trừ muốn nắm một con bài tẩy bảo vệ tính mạng ra còn muốn tìm trận pháp trong thiên hạ làm trọng kiếm, làm đan dược.

- Hai kiện Tổ Bảo của ta đều cho ngươi rồi, ngươi còn không hài lòng sao?

- Tổ Bảo?

Sở Nam sờ sờ hạt châu và một thứ khác bị buộc trên Long gân, cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói:

- Đây chính là đồ đặt cược của ta và Trận Hồn, có liên quan gì đến ngươi?

Nói xong, Sở Nam lại nhìn chằm chằm vào Trận Hồn, nói:

- Có muốn ta giúp ngươi triệt để giết kẻ này?

Thân hình Trận Hồn liền trở nên kích động, hắn đã sớm muốn diệt sát Vạn Trận lão tổ, thế nhưng Vạn Trận lão tổ lại không dễ bị diệt như vậy, hắn chỉ có thể chậm rãi khốn sát, nếu như không phải tiểu tử này xông tới chỉ cần 3000 năm nữa là có thể hoàn thành sứ mạng, đem Vạn Trận lão tổ triệt để hủy diệt.

Trận Hồn nhìn chằm chằm Sở Nam, nói:

- Ngươi nói thật sao?

- Chỉ cần có đủ thù lao là được.

Sở Nam nói xong, dung nham nóng chảy và băng cứng đang vây khốn Vạn Trận lão tổ chấn động mãnh liệt, Vạn Trận lão tổ không ngừng kêu rên, trong tiếng kêu còn vang lên lời nói:

- Trận Hồn, ngươi đừng... tin hắn, là hắn khiến ngươi... bị thương thành như vậy, hắn nhất định muốn... mượn tay của ngươi diệt trừ ta, đồng thời làm suy yếu thực lực của ngươi, đến lúc đó hắn có thể dễ dàng giết ngươi... ngươi ngẫm lại xem, hắn để ngươi lấy hai thứ đồ đặt cược... hắn muốn ngươi động thủ với ta, chẳng phải... là để thực lực của ngươi... giảm thấp... hay sao?

- Grào...

Trận Hồn nghe xong lời nói của Vạn Trận lão tổ, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ra sự thật, vô cùng phẫn nộ, quát:

- Tiểu tử, ngươi dám lợi dụng ta, ta phải giết ngươi, giết ngươi!

Tiếng kêu rên của Vạn Trận lão tổ vẫn còn chưa dứt:

- Trận Hồn, không bằng chúng ta... liên thủ, đem kẻ này... loại bỏ, để lúc đó, ngươi trọng thương, ta cũng trọng thương, nhưng ta còn ở trong trận của ngươi, ngươi khẳng định... chiếm ưu thế, muốn giết ta... khả năng vẫn rất lớn... Quan trọng nhất là, ngươi có thể báo thù!

Trận Hồn trầm tư, hiển nhiên đã bị Vạn Trận lão tổ nói cho dao động.

Vạn Trận lão tổ dùng ánh mắt cực kỳ khủng bố nhìn chằm chằm Sở Nam, giống như đang nói:

- Tiểu tử, muốn đấu cùng ta, ngươi còn kém một chút.

Mà Sở Nam lại cười, lập tức nói:

- Vạn Trận lão tổ, ngươi nếu có thể trả đủ lợi ích, ta sẽ trực tiếp giúp ngươi đem Trận Hồn diệt sát, ngươi cần gì phải phiền toái như vậy?

Vạn Trận lão tổ lập tức sửng sốt...

Đương nhiên thoát khốn mà ra chính là tự do, là báo thù.

Sở dĩ hắn nói với Trận Hồn như vậy chỉ là để bảo vệ tính mạng, muốn tiếp tục sống sót mà thôi, trừ phi đến lúc vạn bất đắc dĩ, Vạn Trận lão tổ sẽ không bao giờ hợp tác với Trận Hồn...

Thế nhưng, vấn đề là phải xuất ra thù lao như thế nào?

Vạn Trận lão tổ nhìn chằm chằm Sở Nam, trong mắt hiện lên một tia tiếu ý, nói:

- Đúng vậy, dù sao Trận Hồn cũng không phải đối thủ của ngươi, ngươi diệt hắn rất dễ dàng, ta đương nhiên muốn cùng ngươi...

Trận Hồn ở bên cạnh nghe Vạn Trận lão tổ nói như vậy, phẫn nộ đến mức thân thể không ngừng run rẩy, Trận Hồn đang muốn nói chuyện thì Vạn Trận lão tổ đã giành nói trước:

- Ngươi muốn thù lao gì?

Sở Nam thấy vậy, lại lắc đầu.

Vạn Trận lão tổ khó hiểu, hỏi:

- Là ý tứ gì?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2153)