← Ch.140 | Ch.142 → |
Hôm nay Nam Cung gia hẳn là có đại sự gì đấy, thừa cơ hội này trà trộn đi vào sẽ tương đối dễ, thế nhưng làm sao để trà trộn vào đây? Giả mạo tân khách? Hay là nhận lời mời đến làm gia phó? Hoặc có lẽ đánh ngất một tên gia tướng nào đó rồi dịch dung một chút? Lâm Khiếu Đường một bên uống trà một bên nghĩ ngợi đến xuất thần.
Bỗng nhiên có một mùi thơm theo làn gió thổi đến, Lâm Khiếu Đường vô ý ngửi ngửi, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp vội vã một đường đi tới, chỉ chốc lát đã tiến vào đại môn Nam Cung phủ, bốn gã tộc nhân canh cửa thận trọng hơi khom mình thi lễ, thiếu nữ làm như không thấy, không quan tâm tiếp tục tiến vào trong phủ đệ.
Hương vị này rất quen thuộc, bóng lưng cũng rất quen thuộc, Lâm Khiếu Đường đang nâng chén trà đưa lên miệng bỗng nhiên đình trệ.
Uyển nhi, là Uyển nhi, nội tâm Lâm Khiếu Đường bắt đầu sôi trào như sóng vỗ mạnh mẽ, thầm tự trách mình trì độn, phản ứng quá chậm, cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ.
- Uyển nhi muội muội, chớ đi nhanh như vậy a, chờ một chút a!
Một gã thanh niên béo mập theo con đường thiếu nữ tử y vừa đi vội vã chạy theo, theo sau hắn còn có một gã thanh niên gầy gò khác.
Lâm Khiếu Đường nhướng mày, một ngụm uống hết chén trà, đứng dậy rời đi.
Hiện tại Lâm Khiếu Đường đã luyện được Vô Tung quyết đến tầng thứ năm có thể đem khí tức giảm tới trúc cơ kỳ, thậm chí còn thấp hơn, trừ phi gặp phải cao thủ siêu cấp thâm bất khả trắc cỡ Lâm Liệt, bằng không coi như là một cao thủ bình thường tuyệt đối không thể nhận ra sâu cạn của Lâm Khiếu Đường.
Giả dạng một lão nông rất bình thường, Lâm Khiếu Đường dạo quanh Nam Cung phủ một vòng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng nhộn nhịp, một khi leo tường mà vào chắc chắn sẽ bị phát hiện, con đường này rốt cuộc đã bị phong kín.
Lâm Khiếu Đường chú ý đến mấy chỗ hậu môn Nam Cung phủ, mỗi một chỗ đều có tác dụng rất khác nhau, có một số chỗ chuyên dành riêng cho hạ nhân ra vào, số khác lại là đương vận chuyển hàng hoá gì đó vào Nam Cung phủ. Nam Cung phủ giàu có to lớn, hạ nhân chắc chắc có rất nhiều, mỗi ngày dòng người và lưu lượng hàng hoá không nhỏ, bởi vậy phân ra vài cái cửa phía sau là cần phải có.
Hôm nay hàng hoá vận chuyển qua lại nhiều đến dị thường, thỉnh thoảng lại thấy xe vân chuyển ra vào, đặc biệt là thực vật, tựa hồ như muốn tổ chức một bữa tiệc rất lớn.
Bất quá cho dù có chút hỗn loạn, thế nhưng nhóm tộc nhân trông coi vẫn vô cùng nghiêm túc, Lâm Khiếu Đường mỉm cười, bước về phía sau một chiếc xa vận chuyển, lại đi tới phía sau một người vận chuyển mới dừng lại.
Không ai chú ý có một tiếng kêu rên rất nhỏ, gã xa phu chỉ cảm thấy sau đầu trầm xuống, mắt liền tối sầm mất đi tri giác, y phục trong nhắy mắt bị người khác cởi ra, xa phu hôn mê bị nhét xuống phía dưới một xe chở thịt khá lớn.
Nhìn thấy đám tộc nhân chỉ liếc qua Lâm Khiếu Đường rồi xua tay cho vào. Lâm Khiếu Đường vui vẻ.
Ngươi ta là đại gia mà, đám tộc nhân này quá lười biếng a. Đường đường Nam Cung thế gia, dễ dàng như vậy mà đã lẩn vào trong được! Lâm Khiếu Đường chiếm được chút tiện nghi nhưng thực ra có một nửa là bản lĩnh của hắn.
Hắn không để ý rằng, tại phàm trần thế tục này hắn đã là một cao thủ nhất lưu. Cho dù những kẻ gọi là cao thủ đứng đầu tam đại thế gia cũng không hơn nhiều lắm. Hạ vị giả trong con mắt nhìn của thượng vị giả, điều này tất nhiên là một việc rất bình thường. Cho dù là nhẹ nhàng nhưng trong con mắt của hạ vị giả cũng đã là trăm kín không có một hở.
Đội ngũ vận chuyển này mang thịt và rau xanh, từ đầu đến cuối có đến ba mươi lăm chiếc xe, Lâm Khiếu Đường đang đứng ở chiếc xe cuối cùng. Phu vận chuyển có người chuyên môn dẫn đường, đi vào trong một con đường riêng, nghĩ chắc là con đường này chuyên môn dành cho các phu xe vận chuyển qua lại, phong ngừa người ngoài tuỳ ý đi loạn trong phủ.
Đợi đám người tiến vào trong phòng chứa thực phẩm thì Lâm Khiếu Đường dùng tốc độ cực nhanh cởi y phục của phu xe, bởi vị phu xe lúc trước nhét dưới xe thịt, mặc lại quần áo chỉnh tề cho hắn. Chiếc xe dừng ngoài hành lang, đem vị phu xe đang hôm mê kia dựng lên vịn vào tay đẩy, thân hình chợt loé lên rồi biến mất.
- Uy, lão ca, người không thể ở chỗ này ngủ!
Chỉ chốc lát vị phu xe bị người khác phát hiện ra, tiếng kêu này nhất thời dẫn đến chú ý của đám người xung quanh.
- Xin lỗi. Xin lỗi, hai ngày nay hắn quá mệt mỏi, cả ngày không ngủ được đến hai canh giờ!
Đội trưởng đám phu xe tiến đến giải thích nói.
Mấy người khác nhận ra vị phu xe trung niên này đều hướng hạ nhân Nam cung gia chào hỏi, trong đó có một người tiến lên đẩy đám người ra, cuối cùng cũng lay tỉnh ngươờ phu xe bị hôm mê dậy.
- Đan lão ca, hiện tại không có thời gian để ngủ đâu a, khi trở về lại ngủ tiếp.
Phu xe họ Đan mông lung mở hai mắt ra, lại càng hoảng sợ, đứng dậy nhìn xung quanh, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu lắc đầu mắng:
- Mẹ nó, không ngờ bị mộng du đẩy chiếc xe đến được nơi này.
- Ha ha ha...
Nhất thời làm cho mọi người cười to vui vẻ, cả đám phu xe và hạ nhân Nam Cung gia đều bị chọc cười.
Xác thực lớn đến kinh người, phỏng chừng phải lớn gấp mười lần Lâm gia phủ đệ. Lâm Khiếu Đường giống như một con ruồi không đầu dò xét bốn phía.
Lúc này cần phải thu liễm khí tức lại, Lâm Khiếu Đường không dám mạo muội phóng ra nguyên thức ra dò xét, nơi này không giống như Lâm gia, cao thủ chắc chắn có rất nhiều, mặt khắc cho dù tra xét cũng không biết tra xét chỗ nào, khí tức của Uyển nhi hiện nay so với lúc trước không còn giống nhau.
Bất quá cứ tìm người như thế này sợ là cho dù mất ba ngày ba đêm cũng khó mà tìm ra được, lại dễ bị người khác phát hiện ra. Lâm Khiếu Đường nhìn thấy một gã hạ nhân lén lút từ một gian phòng đi ra, quần áo không chỉnh tề, hết nhìn đông lại ngó tây, một hồi quan sát kỹ càng mới hướng một phía vội vã bước đi.
Gian phòng kia chắc là căn nhà chứa củi, Lâm Khiếu Đường nhất thời cười cười dâm đãng, biến mất trong ánh nắng đỏ au của buổi chiều mông lung.
Cánh cửa căn phòng chứa củi "chi dat" một tiếng, từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra. Trong phòng ánh sáng không đủ, bên đống cỏ khô có một thân ảnh đang ngồi với đống quần áo rắc rối và đồ dùng hàng ngày.
Nghe cánh cửa kêu lên, thân ảnh yểu điệu đầu tiên là cả kinh, định thần lại nhìn thấy quần áo quen thuộc của kẻ mới đến lập tức yêm tâm lại.
- Tử Hoá, còn ngại không đủ sao, mau đi đi, mau đi ra, ngày hôm nay đừng có tới, cô nãi nãi chịu không nổi rồi, một lúc nữa còn phải hậu hạ thay y phục cho tiểu thư.
Thân ảnh yểu điệu mũng nịu nói, bất quá thanh âm rất nhỏ như sợ gặp phải động tĩnh quá lớn..
- Đồ chết tiệt, người làm gì sờ cằm của ta, ngươi làm đau ta rồi... ngô, ngươi cho ta ăn thứ gì vậy, phi phi phi, ai nha, ăn đi, rốt cuộc đó là vật gi vậy, sẽ không phải xuân dược đấy chứ, hai ngày nay nhìn thấy nam nhân có chút khống chế không được, a nha, một lúc nữa ra còn phải đi phục vị tiểu thư, nếu như bị phát hiện thì chết chắc rồi, có giải dược hay không...
Thân ảnh yểu điệu quay lại nói, nói đến câu cuối cùng lại có chút kinh hoàng.
- Có!
- Thực sự, mau mang ra, ngày hôm nay thực sự không được, hảo ca ca tậm thời tha cho thiếp thân nha, đêm nay tiểu thư nhìn thấy Nha Nguyệt tiểu thư trở về nhất định vô cùng cao hứng, sợ là sẽ uống nhiều hơn vài chén. Toàn bộ Nam cung phủ đều như vậy, ngày mai sợ là mọi người một ngày một đêm cũng không dậy nổi, thời gian đấy thiếp thân...
Bỗng nhiên phòng chứa củi sáng ngời, một ngọn đèn được thắp sáng lên, một khuôn mặt xấu xa, dâm đãng cũng rất xa lạ tiến vào trong mắt nữ gia phó, tức thì nàng sợ đến há hốc mồm, muốn kêu lên nhưng một bàn tay dùng tốc độ cực nhanh che cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của nàng lại.
- Hừ... , thứ ta vừa cho ngươi nuốt chính là Tam Nhật Đoạn Trường hoàn, nếu như trong vòng ba ngày không có giải dược, thì sau ba ngày nội tạng của ngươi sẽ bị thối nát toàn bộ. Hơn nữa tốc độ thối nát lại rất chậm, phải qua bảy ngày mới có thể nát vụn hoàn toàn, đến lúc đó mới có thể chết đi, trong vòng bảy ngày ấy ngươi sẽ phải chịu đau khổ vô cùng, nếu như ngươi kêu lên một tiếng vậy thì đừng suy nghĩ gì đến giải dược nữa.
Lâm Khiếu Đường làm ra vẻ bộ dạng ác nhân nói.
Nữ gia phó đã sớm rơi lệ đầy mặt, Lâm Khiếu Đường không hề lo lắng nàng sẽ kêu lên, lúc nãy chỉ là nàng bị doạ mà sợ hãi thất thố mà thôi, lập tức buông lỏng tay ra.
Nữ gia phó ngay cả y phục còn chưa mặc vào. Trước ngực còn lộ ra hai khối thịt mềm cực lớn, đầu hai khối thịt còn đo đỏ cong vút thẳng lên, xuân triều còn chưa hoàn toàn rút đi, tóc tai vẫn còn rối tung.
Sau khi Lâm Khiếu Đường tỉ mỉ quan sát, nữ gia phó này bất luận là không mặc gì hay có ăn mặc, đều bất đồng chút ít đối với lúc đầu hắn nhìn thấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn khá tinh xảo, mặc dù có chút chênh lệch đối với một số mĩ nữ trước đây hắn đã gặp, cũng có hơi chút không phóng khoáng, nhưng tổng thể cũng coi như là có tư sắc. Da trắng noãn, mông to thắt lưng nhỏ nhắn, chỉ là trong đôi mắt không to có phát ra vài phần tao khí, tựa hồ là nữ nhân có cá tính rất mạnh, nhìn kỹ so với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn này thực sự là rất không giống.
Rất hiển nhiên, đẳng cấp của nữa gia phó này khá cao.
- Mỹ nữ, ngươi cũng đừng sợ hãi, tại hạ không có oán thù gì đối với ngươi, cũng không phải là thích khách. Hôm nay đến đây chỉ vì một người, ngươi chỉ cần có thể đem ta đi gặp người đó, tại hạ sẽ đưa giải dược cho ngươi, về phần những gì ta vừa mới thấy tuyệt đối sẽ quên hết, và sẽ không nói với bất kỳ ai!
Lâm Khiếu Đường cười hắc hắn, song trọng uy hiếp nói.
Nữ gia phó này thực tế đã trải qua nhiều chuyện khá trọng đại, tâm tình rất nhanh đã ổn định lại không ít, chớp động con mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mặt, không biết là vừa hồi trải qua một hồi mưa gió, dâm dục chưa tiêu hết hay hay là đột nhiên có chút hứng thú, trong mắt tràn ngập một vị đạo khác lạ, trong đầu đúng là đang nghĩ xem nếu như cùng thanh niên tuấn lãng trước mắt này... thì sẽ là loại phong tình như thế nào, lại nghe hắn vừa nói, trong lòng đã an tâm rất nhiều.
Kỳ thực, nữ gia phó này cũng không phải là một người bình thường, vừa vặn đã tu luyện qua trúc cơ kỳ, coi như là có chút bản lĩnh, đối với tu luyện giới có lý giải nhất định, rất rõ ràng quy tắc kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, càng thêm hiểu rõ mình giãy dụa chống đối tuyệt đối là chuyện vô bổ, bình tĩnh nói:
- Công tử muốn gặp ai? Chỉ cần thiếp thân biết người đó, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp giúp công tử gặp được người đó!
Nữ gia phó rất thức thời nói.
Trước mắt luôn có một thứ trắng nộn no đủ lắc lư, Lâm Khiếu Đường cảm thấy rất chướng mắt, nghĩ thầm, nữ gia phó này đúng là cực kỳ phong tao, lộ ra bầu ngực trước mắt nam nhân xa lạ vậy mà mặt không hề đổi sắc, sắc tâm không nổi lên, trong con mắt kia phảng phát thấy một hình ảnh im lặng hò hét, ngươi hãy tới sờ đi, đến đây!
Ta thèm vào, Lâm Khiếu Đường thầm nghĩ một tiếng nói:
- Trước tiên hãy mặc y phục vào!
- Công tử không thích nhìn hay sao?
Nữ gia phó cư nhiên hỏi lại.
Tiểu nữu này thực khoẻ, không đi làm gái nhảy hộp đêm thực đáng tiếc, Lâm Khiếu Đường tiếc nuối lắc đầu, đáp lời bằng một câu hỏi khác:
- Ngươi tên là gì?
- Tương Ngọc!
Nữ gia phó keo y phục lại nhu thuận nói.
Tương ngộ? Cái tên thực kỳ quái! Lâm Khiếu Đường bõi môi nói:
- Quý phủ của các ngươi có một cô nương tên là Uyển nhi?
Nữ gia phó hơi sửng sốt, cả kinh nói:
- Thực sự có người này, người công tử muốn tìm chẳng lẽ lại là nàng?
- Thế nào? Không thể gặp được nàng hay sao?
Lâm Khiếu Đường đối với phản ứng vô cùng kích động của Tương Ngọc có chút nghi hoặc.
- Công tử, ngươi giết ta đi, dù sao cuối cùng vẫn là phải chết, khôg bằng để cho Tương Ngọc chết nhanh một chút thống khoái hơn.
Trên mặt Tương Ngọc chẩy ra một hàng nước mắt.
Lam Khiếu Đường suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta vừa mới thấy nàng ở bên ngoài, sao lại không thể tìm nàng được đây?
Tương Ngọc lau nước mắt nói:
- Công tử có điều không biết, thân phận của vị Uyển nhi tiểu thư này rất đặc thù, những hạ nhân như chúng ta khó có thể tiếp cận nàng, nếu như công tử muốn cứu đi Uyển Nhi tiểu thư, Tương Ngọc khuyên ngươi hãy bỏ cái tâm tư viển vông này đi, Nam Cung gia có những cấm chế cực kì lợi hại, có thể vây nhốt người khác trong một phạm vi nhất định, trong phạm vi gần nơi này không có cấm chế nhưng một khi vượt qua phạm vi này tiến vào cấm chế rất có khả năng sẽ bị chết trong đó.
Khốn kiếp, Nam cung lão quỷ không phải lúc đầu nói nhất định sẽ đối xử tốt với Uyển Nhi hay sao! Sắc mặt Lâm Khiếu Đường trầm xuống...
← Ch. 140 | Ch. 142 → |