Vay nóng Tinvay

Truyện:Đấu Y - Chương 502

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 502: Vô vi chi cảnh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)

Siêu sale Shopee


Trong lúc này, xa xa cũng có mấy đôi phu thê đang lôi kéo nhau, tình huống so với phu thê Trương Hổ không khác biệt nhiều.

Bỗng nhiên trong sơn lâm truyền đến tiếng hò hét, đám đạo tặc ngày hôm qua lại một lần nữa vọt tới đây, Trương Thiết vốn nhát gan, ngồi trên thạch đôn, ánh mắt đã dại ra, trong miệng lẩm bẩm liên hồi:

- Là ta hại mọi người, là ta hại mọi người!

Bất quá cũng không có người nào để ý tới lời Trương Thiết, chỉ tưởng lúc trước hắn tranh đấu bị đánh cho choáng váng đầu óc mà thôi.

Khi đám đạo tặc chạy tới, thôn dân mới đại thắng ngày hôm qua nên rất tự tin, mặt không đổi sắc, ngày hôm nay thậm chí ngay cả vũ khí cũng không cần, trực tiếp vọt tới nghênh đón. Đám đạo tặc có bài học ngày hôm qua, không dám chính diện giao tranh với thôn dan, chỉ bảo toàn tại một bên, tựa hồ đang chờ đợi gì đó.

Phụ thân Trương Hổ của Trương Đại Ngưu kéo Lâm Khiếu Đường ra nói:

- Ngươi hãy lui về phía sau một chút, tránh cho một lúc nữa tranh đấu khỏi bị thụ thương.

Lâm Khiếu Đường bất động thanh sắc cùng với Triển Thanh Nhu lui tới phía sau đoàn người. Thôn dân và đám thổ phỉ bắt đầu cuộc chơi trốn tìm, một bên truy đuổi một bên trốn chạy, nói chung bên bắt không được bên chạy cũng không thoát.

Ngay lúc thôn dân bắt đầu thấy tức giận, trên bầu trời có bốn đạo sáng mờ phóng tới, chỉ thấy bốn gã tiên nhân mặc đạo bào màu vàng từ trên trời hạ xuống.

Ba nam một nữ, trong đó một vị lão giả, một trung niên và một thanh niên, vị còn lại là một thiếu nữ xinh đẹp. Bốn người vừa đến, nhất thời đám đạo tặc không còn trốn chạy, ngay lập tức tụ lại xung quanh bốn người.

Chúng thôn dân nhìn thấy bốn người từ trên trời hạ xuống, trong lúc nhất thời bị trấn trụ lại, đình chỉ truy kích, kỳ quái nhìn tới bốn người mặc bào y kia.

Bốn người vừa đến nơi, đầu tiên là kỳ quái dò xét đám thôn dân một hồi, kết quả không tra được điều gì, bất quá chỉ là một đám phàm nhân bình thường mà thôi.

Người có tu vi cao nhất trong bốn người là một vị lão giả, đã có tu vi sư giai đỉnh phong, yếu nhất là gã thanh niên, tu vi mới chỉ bước vào sư giai, trung niên nhân và thiếu nữ xinh đẹp đều có tu vi sư giai trung kỳ.

Thiếu nữ xinh đẹp nhướng mày, nhìn lướt qua đầu lĩnh đám thổ phỉ là đại hán mặt đỏ nói:

- Các ngươi ngay cả đám thôn phu sơn dã này cũng không đấu lại, còn dám tự xưng là đệ nhất bang phái Tống Quốc? Ta thấy chỉ là một đám phế vật!

Dưới sự tức giận của thiếu nữ, hơn trăm gã võ giả đạo tặc không dám lên tiếng, vẻ mặt ai nấy đều khiếp đảm, dường như rất sợ chọc tới vị thiếu nữ này.

Trên mặt lão giả cũng hiện lên một tia quái dị. Nhiều lần dò xét qua, đám thôn dân này không có lấy một người tài ba, tất cả đều là thôn dân bình thường đến không thể bình thường hơn, từ đầu đến cuối ngay cả một điểm khí nguyên cũng không hề cảm nhận thấy, mà đám người đứng sau mình thoạt nhìn rất giống với đạo tặc võ giả nhưng kỳ thực lại là nội môn đệ tử một võ môn cường đại nhất Tống quốc, kém cỏi nhất cũng có tu vi phó cấp, còn có vài tên là võ vệ, đại hán thủ lĩnh mặt đỏ kia càng là cao thủ tu vi vệ giai đỉnh cấp.

Tổng cộng trăm người dĩ nhiên không đấu lại một đám thôn dân, vô luận như thế nào lão giả cũng không tìm ra được nguyên nhân gì.

Lăn lộn tại tu luyện giới hơn trăm năm, lão giả cũng là người có chút tâm cơ, suy đoán đứng sau đám thôn dân này có lẽ còn có lực lượng nào đó chống đỡ.

Vẻ mặt lão giả ôn hòa hỏi:

- Hôm qua có phải có một người tên Trương Thiết tiến vào thôn các ngươi?

Chúng thôn dân đối mặt nhìn nhau, một gã đứng trong đám người nói;

- Có thì làm sao?

Lão giả cười hắc hắc nói:

- Nếu có liền giao ra người này, lão phu tuyệt không làm khó dễ các ngươi!

Gã thôn dân vênh mặt nói:

- Không giao thì ngươi làm được gì?

Hàn quang trong mắt lão giả chợt lóe, vừa rồi nguyên thức của hắn mở rộng tìm kiếm toàn bộ xung quanh phạm vi năm dặm cũng là cực hạn hắn có thể xuất ra cũng không tìm ra điều gì bất thường, ngay cả một tia khí nguyên khả nghi cũng không có, trong lòng còn đang tự giễu chính mình quá mức cẩn thận.

Gã thanh niên vẫn một mực im lặng đứng bên lão giả đột nhiên cười lạnh nói;

- Không giao? Vậy thì san bằng toàn bộ thôn các ngươi!

Lời này vừa nói ra, chúng thôn dân lập tức cười ha hả.

Ánh mắt vị thiếu nữ xinh đẹp chợt lóe, phi kiếm trong tay bắn ra, "vèo" một tiếng, đầu ba gã thôn dân lập tức bị chém rụng.

Tiếng cười trong đám thôn dân bỗng nhiên dừng lại, lúc này bọn họ cực kỳ sợ hãi, vẻ cuồng vọng ban đầu chỉ nháy mắt bị dẹp tan, bất quá vẫn còn những người không hiểu ra sao, trực tiếp vọt lên trước, dường như muốn dùng tới thủ pháp ngày hôm qua một bước giết chết thiếu nữ kia.

Thế nhưng bộ dáng mấy người từng bước từng bước nặng nề, xa không còn được linh hoạt nhẹ nhàng như hôm qua.

Lão giả quay mặt về đám đạo tặc phía sau lưng, vung tay lên nói:

- Giáo huấn đám điêu dân này cho tốt!

Trăm tên võ giả cảm thấy áp lực, lão giả tự nhiên không muốn tự mình ra tay động thủ hay còn có dụng tâm gì. -

Trên trăm gã võ giả thoáng có chút chần chờ, nhưng vừa nhìn tới đầu ba gã thôn dân lăn lóc dưới kia, tâm can lập tức vững vàng, huống chi còn có ba vị tiên nhân tọa trấn bên cạnh.

Đại hán mặt đỏ là người thứ nhất xông lên, có người đi đầu, những người còn lại tự nhiên theo sát tiến lên. Nhất thời toàn bộ sơn thôn vang lên từng đợt tiếng hô chém giết rung trời.

Theo đó là những tiếng la, tiêng kêu gào cầu cứu vang lên liên tiếp, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảnh đất bằng.

Lần lượt, hơn mười gã thôn dân ngã xuống vũng máu. Khí thế của chúng thôn dân lúc trước bây giờ hoàn toàn bị dập tắt, trong mắt không ít người đã trở nên vô thần, bọn họ không rõ sự mạnh mẽ của bản thân ngày hôm qua, sức mạnh một kích đánh đuổi đạo tặc trước đó đến giờ lại tệ hại như vậy.

Chúng thôn dân không còn tâm tư đối kháng, thậm chí đã có chút dấu hiệu bất ổn trong lòng, xoay người bỏ chạy. Đội hình giải tán lập tức khiến đám võ giả giết chóc hứng khởi, một bộ phận trực tiếp giết vào trong thôn trang, rất nhanh thôn trang tràn ngập trong lửa lớn, gà chó không yên.

Nhìn một màn trước mắt, bình thường với tính cách của Lâm Khiếu Đường sẽ ra tay xuất thủ tương trợ hoặc lập tức xoay người rời đi chứ không đứng bàng quan, nhưng lần này là cơ duyên lĩnh ngộ, cũng là để hắn nhìn thấu triệt một đạo lý, giúp đỡ đám thôn dân là có lợi hai hại, có nên hay không đây?

Vấn đề này nhìn như không có đáp án thế nhưng cũng là một cách rất tốt để giải đáp vô vi chi cảnh.

Mặt Trương Thổ vàng như đất ngồi bệt xuống, vẻ mặt mờ mịt, phảng phất tựa như đang ở chốn thiên đường rơi xuống địa ngục. Đã từng có lúc mộng tưởng chính mình có thể bước chân vào con đường tu luyện, thế nhưng chính mình không có duyên trời, không có bất kỳ môn phái nào nguyện ý thu nhận, hôm nay phát hiện bản thân có chút năng lực, chuẩn bị lần thứ hơi tranh thủ một chút thời gian lại phát hiện nguyên lai tất cả chỉ là một giấc mộng xa vời mà thôi.

Trương Nhạc Nhạc và mẫu thân một bên kéo phụ thân hướng về phía Lâm Khiếu Đường hô:

- Đại ca ca!

Một nhà ba người Trương Đại Ngưu, ba người nhà Vương Nhị Cẩu cũng đều đang liều mạng chạy chốn.

Ngay lúc ba người nhà Trương Nhạc Nhạc sắp chạy trốn vào trong núi thì một đạo ngân quang hiện lên."Phập" một tiếng, một cánh tay của Trương Thổ đứt rời rơi xuống, máu tươi phun không ngừng.

Trương Nhạc Nhạc nhất thời kinh hãi khóc hô:

- Không!

Đúng lúc này một đạo ngân quang lại vụt đến, Trương Nhạc Nhạc không biết lấy dũng khí từ đâu, quên mình lao lên chắn trước người phụ thân, dùng vóc dáng nhỏ bé của mình nhận lấy đạo ngân quang tàn độc kia.

Lâm Khiếu Đường đứng một bên lãnh đạm quan sát, hàn quang trong mắt chợt lóe, ngón tay điểm một cái, một đạo tử mang lập tức bắn ra.

Phịch một tiếng, ngân quang bị hóa giải.

Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ này, nói đến cũng lạ, hơn trăm gã võ giả tỏa sát ý ngập trời lại không một ai dám nhằm về phía hai người, cho dù mấy người có lớn gan đến mấy cũng không dám xông tới dù là nửa bước.

Ngân quang là do thiếu nữ xinh đẹp phóng ra, nét cười trên mặt nàng lúc này đã biến ngưng, nàng cư nhiên không phát hiện ra tử mang vừa mới đột nhiên xuất hiện được phóng ra từ đâu.

Lão giả cũng không thấy rõ, nhất thời trong lòng cả kinh, lên tiếng nói:

- Được rồi, tất cả trở về cho ta, tìm Trương Thiết đưa đến đây là được!

Lão giả vừa dứt lời, hơn trăm gã võ giả đều khiếp đảm đồng loạt ngừng tay, Trương Thiết vẫn ngồi trên một bậc đá, ý thức vốn có phần hốt hoảng, khi chứng kiến mười thôn dân bị giết lại càng thêm nghiêm trọng, gần như đã phát điên.

Nhìn Trương Thiết, ngay cả sát tâm lão giả cũng không phát ra nổi, hỏi thẳng:

- Trương Thiết, ta hỏi ngươi, sư tổ Lang Nha Môn các ngươi có lưu lại một khối ký ức lam ma thạch hiện ở đâu?

- Ta hoàn toàn không rõ!

Thần sắc Trương Thiết có phần mờ mịt gào lên.

Lão giả lại muốn hỏi, thiếu nữ xinh đẹp đã cướp lời:

- Sư huynh, người này chỉ sợ đã điên rồi, có truy hỏi cũng không ra được nguyên cớ, không bằng cứ dùng sưu hồn thuật đi!

Lão giả do dự một hồi, nhìn Trương Thiết nói:

- Cũng chỉ còn cách như vậy thôi!

*****

Lão giả vừa nói, tay hóa thành trảo bắt lấy đầu Trương Thiết. Bỗng nhiên xuất hiện hai hòn đá từ hai phương hướng khác nhau ném tới, lão giả lập tức ngưng kết chân khí hộ thể nhất thời khiến hai hòn đá bị chấn nát.

Đá là do Trương Nhạc Nhạc và Trương Đại Ngưu ném, Trương Thiết chính là đường thúc của hai người, cả hai tiểu hài tử đều không muốn chứng kiến đường thúc bị người ta làm hại, chỉ biết vội vàng quơ lấy một hòn đá dùng cánh tay nhỏ bé của mình ném tới hy vọng có thể cứu được đường thúc.

- Hai tiểu oa nhi các ngươi tốt nhất hãy biết ngoan ngoãn một chút đi!

Thanh niên nhân đứng một bên ánh mắt nhìn về phía Trương Nhạc Nhạc mang theo vài phần ham muốn dục vọng tham lam.

- Không được thương tổn tới nhị thúc ta!

Trương Nhạc Nhạc lại nhặt một hòn đá lên ném ra ngoài.

Thanh niên cũng không khống chế được dục vọng trong lòng, lắc mình một cái đã đến bên người Trương Nhạc Nhạc, nắm tay nâng cằm Trương Nhạc Nhạc, cười tà nói:

- Tiểu oa nhi lớn lên thực tốt lắm đây!

- Buông ra!

Trương Nhạc Nhạc cả giận nói, há mồm muốn cắn.

Thanh niên chợt lạnh sắc mặt, đang muốn đánh ngất Trương Nhạc NHạc thì bỗng nhiên một đạo tử mang phóng tới. Ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, khửu tay thanh nhiên nhân đã bị bắn thủng, máu thịt thành một đống bầy nhầy.

- A, là ai?

Thanh niên quát to một tiếng, mồ hôi phát lạnh toàn thân.

Không đợi gã thanh niên kêu lên lần nữa, một bàn tay thật lớn từ trên trời đang giáng xuống, mạnh mẽ xách gã thanh niên lên không trung rồi đánh cho cả thân hình hắn thành một đống vụn nát như phân bón.

Lão giả, trung niên nam tử và thiếu nữ xinh đẹp rốt cuộc đã thấy rõ người xuất thủ, chính là gãthanh niên mặc tử bào vẫn đứng bất động kia.

Nhìn gã thanh niên trong nháy mắt bị giết, sắc mặt lão giả cực kỳ khó coi, gã thanh niên kia chính là quan môn đệ tử mà sư phụ hắn thu nhận từ ba năm trước, thiên phú cực cao, chuẩn bị trọng điểm bồi dưỡng, ngày sau làm người nối nghiệp. Lần này đi ra cùng là muốn lịch lãm một chút, do lão giả lãnh đội dẫn đầu, không nghĩ tới vừa xuất môn đã bị người ta giết chết, với tội danh này trong lòng lão giả cũng biết lúc trở về sẽ bị sư phụ trách phạt, lập tức giận dữ không thôi, nếu không phải còn chưa dò xét ra tu vi lai lịch gã thanh niên mặc tử bào kia thì lão đã sớm xuất thủ rồi.

Lão giả lạnh lùng nói:

- Các hạ là người phương nào?

Lâm Khiếu Đường không thèm liếc mắt tới lão giả kia, chỉ quan tâm tới an nguy của mấy tiểu tử Trương Nhạc Nhạc, Trương Đại Ngưu và Vương Nhị Cẩu, một khi có võ giả nào lại gần thân bọn họ lập tức sẽ bị một cỗ lực lượng vô hình nghiền nát thành mảnh nhỏ.

Thiếu nữ xinh đẹp nhất thời có chút căm tức nói:

- Tiểu tử, sư huynh ta nói với ngươi, không có nghe thấy sao?

Ba!

Thiếu nữ đang tức giận nói, trên mặt liền bị ăn một cái tát thật mạnh, về phần bị như thế nào thì không thấy rõ, nhất thời trên mặt hiện ra vết năm ngón tay đỏ hồng.

Triển Thanh Nhu lạnh lùng nhìn thiếu nữ kia nói:

- Tiểu bối vô tri, nếu còn tiếp tục ăn nói lỗ mãng ta liền lấy mạng ngươi!

Lúc này lão giả đã hoàn toàn tỉnh ngộ, vì sao vô luận hắn thăm dò thế nào cũng không thể dò xét ra tu vi hai người thanh niên trước mặt này, hiển nhiên tu vi bọn họ vượt xa trên chính mình, ít nhất cũng có trình độ đại sư giai, tu vi bực này đã không còn là người bọn hắn có thể trêu chọc.

Lão giả cưỡng chế lửa giận trong lòng, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Không biết tiền bối xuất thân từ môn phái nào? Lão nhi chính là nội môn đệ tử của Dương Môn!

Thông thường người tự giới thiệu đều là những đệ tử đại môn phái, trong so đấu không ăn thua được sẽ sử dụng biện pháp này khiến cho đối phương sợ hãi.

Dương Môn xác thực không phải là một môn phái nhỏ, trừ năm đại môn phái và hai siêu cấp đại môn phái ra, Dương Môn coi như môn phái được xếp trước trong nhóm hai mươi.

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường lạnh lùng, thấp giọng nói:

- Không muốn chết lập tức cút đi!

Lão giả, trung niên nam tử và thiếu nữ xinh đẹp lúc này vô cùng nhục nhã, Dương Môn tại khu vực này tuyệt đối là lão đại, có như trưởng lão một vài đại môn phái đi ngang qua nơi nay cũng phải đích thân đăng môn bái phỏng sư tổ một chút.

Bất quá hảo hán không ăn mệt trước mắt, tu vi người này trên cả ba người, hơn nữa tu vi nữ tử bên cạnh kia cũng không kém, so đấu chỉ sợ không được.

Nghĩ vậy, lão giả liền đánh mắt cho hai người bên cạnh, ý bảo lập tức ly khai, thuận tiện muốn bắt đi Trương Thiết, quan môn đệ tử của sư phụ mặc dù bị chết nhưng ít nhất cũng tính hoàn thành nhiệm vụ, trở lại còn may có đường ăn nói, về phần tính chuyện báo thù cũng không tới phiên chính mình lo tới.

Cánh tay lão giả còn chưa vươn ra, một cỗ lực lượng vô hình đã mạnh mẽ kéo tới, nhất thời thân thể già nua bị đánh bay ngược lại va mạnh vào vách núi phía xa. Lão giả bị phun ra một bụm máu lớn, hiển nhiên đã bị trọng thương.

Thiếu nữ xinh đẹp và trung niên nam tử vừa thấy tình hình có điểm bất thường, đành bỏ không quản đến Trương Thiết, xoay người nâng lão giả kia phi độn đi.

Chúng võ giả vừa thấy tiên nhân bên mình bị đánh chạy đâu còn tâm tư tiếp tục đối phó với thôn dân, lập tức giải tán bỏ chạy. Ngày hôm nay có thể nói hoàn toàn khác biệt so với hôm quan, tưởng như chó nhà có tang, không một chút suy nghĩ quay lại trả thù.

Chúng thôn dân lại như chim sợ cành cong, lúc này cũng không có ùa lên đuổi theo như hôm qua, mà thần sắc mỗi người thống khổ, gần trăm thôn dân bị chết tại chỗ, đối với một sơn thôn mà nói đây đã là một trường hạo kiếp.

Trong sự bi thống, chúng thôn dân cũng sợ hãi nhìn Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu, lúc này bọn họ mới biết hai người thanh niên này hoàn toàn khác xa so với hình ảnh thư sinh chốn sơn ngoại trong suy nghĩ bọn họ, hai người này căn bản chính là tiên nhân theo như lời đồn.

Trong lúc nhất thời chúng thôn dân bỗng nhiên hiểu rõ, ngày hôm qua bọn họ tự nhiên được tiên nhân trợ giúp mới có thể trở nên lợi hại như vậy, nhưng vì sao hôm nay tiên nhân lại không tương trợ bọn họ đây?

Phàm nhân có lý giải của phàm nhân, rất nhanh chúng thôn dân liền liên tưởng tới sự thay đổi trong thôn trang ngày hôm qua, tự đại, tự mãn, tự phụ tất cả lỗi lầm, hành vi của bọn họ đã chọc giận tới tiên nhân, làm tức giận tới thần linh, nghiêm phạt cũng theo đó tìm đến, đây chính là quả báo.

Một gã thân dân quỳ rạp người xuống đất, có một người dẫn đầu tự có những người đi theo hưởng ứng, tiếp đến chúng thôn dân đều đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất, đồng thanh kêu:

- Tạ ơn thượng tiên!

- Đại ca ca, ngươi là tiên nhân?

Trương Nhạc Nhạc dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn Lâm Khiếu Đường hỏi.

Lâm Khiếu Đường không thừa nhận cũng không phủ nhận, tuổi tác Trương Nhạc Nhạc mặc dù không lớn nhưng rất thông tuệ, đáp án tự nhiên không cần nói rõ đã sớm thành sáng tỏ, Trương Nhạc Nhạc lập tứ quỳ xuống đất cầu khẩn nói:

- Tiên nhân ca ca, van cầu ngươi cứu cha ta đi, hắn đã bị chặt đứt tay, sau này sao có thể làm ăn mưu sinh?

Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn Trương Thổ nằm trong vũng máu cách đó không xa, tay điểm một cái liền cách không thu cánh tay cụt của Trương Thiết, sau đó dùng một vài tử sắc quang điểm khép nối lại với vết thương trên người Trương Thiết, chỉ chốc lát máu trên miệng vết thương đã cầm lại, mắt thường có thể trông thấy tốc độ khép lại.

Hình ảnh này trong mắt chúng thôn dân quả thực không thể tưởng tượng nối, xa xa đã vượt quá nhận thức của bọn họ. Tại trong mắt bọn họ loại lực lượng như này quả thực không thể kháng cự.

Cảm giác thân thiết của chúng thôn dân đối với thanh niên mặc tử bào và nữ tử áo xanh không còn sót lại chút nào, lúc này chỉ còn lưu lại nỗi sợ hãi thật sâu đậm cùng với lòng sùng kính.

Đôi mắt của Trương Nhạc Nhạc, Trương Đại Ngưu và Vương Nhị Cẩu lại mở to hết cỡ, trong tâm trí ngây thơ bọn họ đều đã khắc một đạo ấn ký sâu đậm, không nghĩ tới tiên nhân bọn họ vẫn tranh luận lại ở ngay bên người chính mình, mỗi ngày kể cho mình nghe cố sự, điều này so với hình dáng tiên nhân trong trí tưởng tượng của họ khác nhau một trời một vực.

- Cảm tạ tiên nhân đại ca ca!

Trương Nhạc Nhạc lau khóe mắt ướt cảm kích nói, rồi lập tức chạy lại bên người phụ thân.

Đối với tàn cục của sơn thôn, Lâm Khiếu Đường không hề hỏi đến, xoay người đi lên núi, Triển Thanh Nhuu đi theo phía sau không rõ hỏi:

- Lâm đại ca, chúng ta phải rời khỏi sao?

- Mấy ngày nữa hãy đi!

Lâm Khiếu Đường trầm ngâm vừa đi vừa suy nghĩ nói. -

Triển Thanh Nhu có chút kỳ quái hỏi:

- Lâm đại ca, vừa rồi vì sao ngươi lại thả cho mấy người kia chạy đi?

Lâm Khiếu Đường không cho là đúng nói:

- Giết bọn họ xong nhưng còn có thể có tu luyện giả khác trở lại đây, trên người gã Trương Thiết kia nhất định có cất giấu một bí mặt hay bảo bối nào đó, ta không muốn đám hài tử kia bị thương tổn, còn những người khác thì ta mặc kệ.

Một đêm này, sơn thôn chìm đắm trong bi thống vô hạn, ngoại trừ tiếng khóc than ngoài ra không còn gì khác.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu như thường lệ xuất hiện trên bờ suối, ngóng mắt hướng về phía thôn trang, hầu như mỗi một hộ gia đình đều mang tang sự, toàn bộ thôn trang chìm trong màu trắng tang thương, các loại tiền giấy cho người xấu số bay lượn khắp trời.

Đúng lúc này phương xa có mấy đạo quang mang lao đến, dẫn đầu chính là một lão đầu, tu vi đại sư giai, hơn nữa còn đạt tới trung kỳ đỉnh phong.

Vừa đến bầu trời sơn thôn, lão giả không thèm nói hai lời lập tức phóng ra lửa lớn giáng xuống. Lửa này một khi bắn trúng, toàn bộ thôn trang trong nháy mắt sẽ biến thành biển lửa, không tới một canh giờ thì toàn bộ thôn trang sẽ bị thiêu trụi không còn lưu lại một chút nào.

Bất quá lửa còn chưa đánh xuống đã bị một đoàn tử hỏa từ phía dưới hất lên, thôn phệ toàn bộ.

Lão giả thất kinh, ngưng thần nhìn lại, thấy bên bờ suối cạnh sơn lầm xuất hiện một gã thanh niên mặc tử bào và một vị nữa tử áo xanh.

Lão giả cẩn thận thăm dò nhưng vẫn không nhìn ra tu vi hai người nông sâu thế nào, trong lòng lần thứ hai cả kinh, không khỏi hướng thiếu nữ xinh đẹp bên người hỏi:

- Ngày hôm qua có phải hai người kia giết quan môn đệ tử của ta?

Thiếu nữ xinh đẹp khẳng định nói:

- Đúng vậy nghĩa phụ, chính là gã thanh niên mặc tử bào trong hai người này.

Lão giả tuy biết tu vi chính mình không bằng đối phương nhưng không hề lộ ra khiếp ý, phòng ngừa vạn nhất trước đó đã chuyên môn chuẩn bị một kiện pháp bảo có tên "Hồi thiên tam xoa kiếm".

Pháp bảo này có uy lực vô cùng, càng có thể chiến thắng đối thủ cách một giai cảnh giới. Tay lão giả vừa động đã thấy ném Hồi thiên tam xoa kiếm thắng hướng Lâm Khiếu Đường.

*****

Lâm Khiếu Đường căn bản nhìn cũng không thèm, lật tay ra, một đoàn tử hỏa lần thứ hai phóng lên, thôn phệ sạch Hồi thiên tam xoa kiếm.

Lão giả còn muốn ngăn cản tử hỏa kéo tới nhưng căn bản là không thể, nhất thời mái tóc bạc trắng trên đầu bị cháy sạch sẽ, quần áo trên người và đồ dùng thường ngày cũng bị cháy trụi, bộ dáng vô cùng chật vật.

Vài tên đệ tử đi theo lão giả tới nhất thời ngạc nhiên không ngớt, bất quá lão giả cũng không có tâm tư để ý tới, chỉ biết xoay người điên cuồng chạy trốn.

Trong quá trình phi độn, rõ ràng lão giả đã bị kinh sợ không ít, nói với tên đệ tử bên cạnh:

- Nhanh trở lại phái thỉnh nguyên lão tới đây, người này chỉ sợ đã là linh hồn giai thượng vị tu luyện giả, không phải là người ta có thể trêu chọc tới được.

Thiếu nữ xinh đẹp vội hít một ngụm lương khí, lúc này mới triệt để đoạn tuyệt ý định báo thù trong đầu, phải biết gã thanh niên bị giết chết ngày hôm qua chính là bạn lữ song tu của nàng.

Lại qua một ngày, nguyên lão Dương Môn là Dương Bồi dẫn theo vài tên trưởng lão và đệ tử phi thân đến, Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu vẫn như cũ đứng yên bên cây cầu nhỏ bắt ngang suối cạnh sơn thôn.

Lão giả ngày hôm qua cũng theo đến, bất quá lúc này mái tóc bạc đã biến mất không còn, trên đầu đội một cái mũ, trông có phần giống với lão ni cô.

Lão giả đối với sự tình quan môn đệ tử của mình bị giết thực phẫn hẫn không ngớt, quyết tâm báo thù cho bằng được, không ngại dựa vào lực lượng Dương Môn thề không giết được thanh niên mặc tử bào này không thôi.

Lão đối với thực lực của Dương Bồi rất rõ ràng, người này có tu vi linh hồn giai hậu kỳ, là người có hi vọng trùng kích địa vương giai nhất trong ba nguyên lão. Dương Môn từ thủa khai phái tới nay đã có hơn ba ngàn năm vẫn chưa xuất hiện một vị địa vương giai nhưng thực lực môn phái vẫn từng bước được đề thăng, coi như là một đại môn phái.

- Sư thúc, chính là gã thanh niên mặc tử bào phía dưới!

Lão giả cực kỳ cung kính nói.

Dương Bồi dẫn theo mấy người hạ xuống đất, bắt đầu quan sát gã thanh niên mặc tử bào, nhưng càng quan sát lại càng thấy kinh ngạc, ngoại trừ giống y hệt một phàm nhân thì hắn căn bản không dò xét ra điều gì.

- Giết đệ tử Dương Môn ta, ngươi ngày hôm nay nhất định phải đền mạng cho đồ nhi của ta!

Lão giả đột nhiên kích động nói.

Thần sắc Lâm Khiếu Đường biến đổi, trong lòng Dương Bồi cũng vô cùng kinh hãi, vội vàng xoay ngời trừng mắt nói:

- Làm càn, chớ có ăn nói hồ đồ.

Một tiếng quát tức giận khiến cho lão giả kia á khẩu không trả lời được, ngây người không biết vì sao sư thúc mình lại như vậy, chẳng lẽ mình nói sai rồi?

- Tiền bối, gia đồ ngu dốt mong người thông cảm cho, bản phái đã quấy rầy chốn thanh tu của ngài thực vạn lần xin lỗi, còn thỉnh tiền bối không nên tính toán, nếu tiền bối không chê, vãn bối đại biểu chúng đệ tử Dương Môn mời tiền bối giá lâm làm khách, cho chúng vãn bối được hiếu kính!

Dương Môn nói vô cùng thành khẩn, thần sắc càng trở nên cung kính vạn phần.

Lời này vừa nói ra, chúng trưởng lão Dương Môn nhất thời ngạc nhiên không ngớt, ánh mắt nhìn về phía thanh niên mặc tử bào đầy vẻ không thể tưởng tượng, bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra một người nhìn không quá hai mươi năm hai mươi sáu tuổi dĩ nhiên còn có tu vi cao hơn cả Dương Bồi sư thúc rất nhiều lần.

Thân hình lão giả kia mạnh mẽ run lên, phảng phất như bị một đạo thiên lôi bất ngờ đánh trúng, tâm thần đại loại, nếu đến ngay cả Dương Bồi cũng phải gọi người ta một tiếng tiền bối thì hẳn phải là một lão quái vật địa vương giai rồi.

Địa vương giai, tuyệt đối là bậc ngưỡng vọng tối cao, ánh mắt lão giả đã thất thần, toàn bộ thân thể bắt đầu nhũn ra, đắc tội với một lão quái vật địa vương giai, hậu quả không cần nói cũng biết, coi như là toàn bộ Dương Môn cũng tuyệt đối không dám đi trêu chọc tới một lão quái vật địa vương giai.

Lão giả dưới cơn ngây dại quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói:

- Vãn bối có mắt nhu mù, nguyện tự đoạn một tay, hy vọng tiền bối không nên trách tội bản phái, tất cả đều là do vãn bối không biết cách giáo dục đệ tử của mình.

Dứt lời lão giả liền nâng cánh tay, ngón tay điểm một đạo quang mang, cánh tay đã đứt đoạn.

Lâm Khiếu Đường không hề ngăn cản, hơn nữa hắn tự nhận giáo dục đệ tử không nghiêm cũng là sự thực, bất quá tính tình cũng có phần cương liệt, tự đoạn một tay mà lông mày không nhíu một cái, lòng trung thành đối với môn phái như vậy cũng tính hiếm có, tuy có chút kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng cũng không phải là hạng người đại gian đại ác.

Lâm Khiếu Đường chậm sắc mặt nói:

- Thôi vậy, ngày sau Dương Môn các ngươi không được quấy rầy sơn thôn này, nếu còn tiếp tục làm khó dễ hay tàn sát người vô tội thì đừng trách Lâm mỗ vô tình.

Lúc này chúng thôn dân bên trong thôn trang tụ lại thành đám đông hiếu kỳ nhìn mấy tiên nhân giằng co phía xa xa, ai ai cũng vì người thanh niên mặc tử bào mà toát mồ hôi lạnh.

Bất quá khi thấy một lão giả sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất, chúng thôn dân đều thở dài lấy một hơi, bỗng nhiên có một vị lão giả trong đám thôn dân nói:

- Lão giả kia không phải là tiên nhân được đúc tượng đặt tại Bát Lý Sơn sao?

Lão giả chính là Dương Bồi!

Những thôn dân khác nhất thời nghĩ tới vị lão giả này với bức tượng tiên nhân kia có hình dáng giống nhau y đúc.

- Đại tiên, thực sự là đại tiên!

Có thôn dân thốt lên.

Bình thường nhìn thấy đều là tượng kim thân, lúc này lại chân chính mắt nhìn thất chân thân đại tiên, chúng thôn dân nhất thời kích động tâm tình vô cùng, chỉ là bọn họ không biết thảm kịch ngày hôm quan ít nhiều cũng có quan hệ tới vị đại tiên này.

Nhưng mà chúng thôn dân vốn là những người giản dị mộc mạc nên không suy nghĩ nhiều lắm, trong mắt bọn họ đây tuyệt đối được xem như một điềm lành.

Ngay chúng thôn dân đang hưng phấn chuẩn bị quỳ xuống xụp lạy đại tiên lại thấy vị lão giả kia chậm rãi hạ mình hướng về phía thanh niên mặc tử bào quỳ xuống, vô cùng cung kính dập đầu ba cái.

Chúng thôn dân đang nháo loạn nhất thời lặng ngắt như tờ.

Toàn bộ thôn trang bào trùm trong không khí tĩnh lặng dị thường.

Dường như chúng thôn dân đã quên ngay cả việc hít thở.

Ngay sau khi vị đại tiên dập đầu hướng thanh niên mặc tử bào, lập tức dẫn theo đám tiên nhân phía sau bay lên trời rời đi.

Khi chúng thôn dân có phần phản ứng được thì bên bờ suối đã không còn một bóng người, thanh niên mặc tử bào và nữ tử áo xanh không biết đã đi mất từ lúc nào.

Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu trở lại động phủ trong núi, nghỉ ngơi hồi phục một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lập tức phong bế động thủ muốn rời khỏi, có điều lại bất ngờ thấy ba tiểu hài tử dáng vẻ tiều tụy đang ngước mắt nhìn lên, ba tiểu hài này chính là Trương Nhạc Nhạc, Trương Đại Ngưu và Vương Nhị Cẩu.

Ba thân hình nhỏ bé quỳ trên mặt đất khẽ run lên vì lạnh, tóc tai dính đầy sương sớm, hẳn là suốt đêm bò lên đỉnh núi.

- Tiên nhân ca ca, van cầu ngươi thu nhận cho ba người chúng ta đi cùng, muốn chúng ta làm gì cũng được!

Trương Nhạc Nhạc vừa cúi người thật sâu vừa nói. -

Thần sắc Lâm Khiếu Đường đạm mạc nói:

- Con đường tu luyện khô khan chán nản, nguy cơ rình rập bốn phía, chỉ cần phút chốc lơ là liền mất đi tính mệnh, tốt nhất hãy cứ làm một phàm nhân tiêu dao tự tại một đời thống khoái!

Trương Đại Ngưu dứt khoát nói:

- Tiên nhân ca ca, xin người cứ thu nhận chúng ta, chúng ta có thể chịu được khổ, cho dù mất mạng cũng không một câu hối hận hay oán giận!

Vương Nhị Cẩu cũng nói theo:

- Tiên nhân ca ca, xin hãy nhận lấy chúng ta!

Lâm Khiếu Đường tự nhiên không tính tới chuyện thu đồ đệ, nhưng ba gã hài đồng này đã giúp bản thân lĩnh ngộ được phần then chốt của vô vi chi cảnh, tuy còn chưa thành công nhưng vẫn có ảnh hưởng lớn tới tâm tình, sau một hồi tự suy ngẫm đành nói:

- Chuyện thu nhận các ngươi không nên nhắc lại, ta với các ngươi cũng coi như hữu duyên, nếu như các ngươi đã quyết ý bước lên con đường tu luyện, ta sẽ giúp các ngươi nhập đạo!

Nói xong Lâm khiếu Đường liền động thân, hóa thành một đạo tử quang dẫn theo tất cả rời đi, ba người Trương Nhạc Nhạc, Trương Đại Ngưu và Vương Nhị Cẩu cũng được cuốn vào trong đó, còn cả Mạc Côn, thanh niên họ Giang cũng đồng loạt được dẫn theo bay lên trời.

Phi hành nửa ngày, Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu đã đi tới địa cảnh thuộc địa phận Dương Môn, toàn bộ Dương Môn đều suốt đêm bài biện gióng trống khua chiêng nghênh tiếp.

Vừa bước vào Dương Môn, chúng đệ tử xếp thành hàng chào đón có tới hơn nghìn người, dẫn đầu là Dương Bồi, một trong ba nguyên lão linh hồn giai hậu kỳ đi ra nghênh tiếp, phía sau còn có mấy nguyên lão tu vi hơi yếu hơn một chút.

Bỗng nhiên trong đám nguyên lão có một thanh niên kinh ngạc nói:

- Lâm tiền bối!

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên cười:

- Dương đạo hữu, không nghĩ tới ngươi là người trong Dương Môn!

Thanh niên này chính là Dương Thiên, thấy Lâm Khiếu Đường xưng hô chính mình là đạo hữu, Dương Thiên có chút đỏ mặt, xấu hổ ngẩng đầu nói:

- Vãn bối là hậu duệ của người sáng lập ra Dương Môn!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-522)