Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Thú Lãnh Chúa - Chương 394

Ma Thú Lãnh Chúa
Trọn bộ 833 chương
Chương 394: Con của Vua Bọ Cạp
0.00
(0 votes)


Chương (1-833)

Siêu sale Lazada


Lấy máu làm vật dẫn, lấy Linh hồn làm chủ, Khôi lỗi ấn.

Dương Lăng mặc niệm vu quyết, ép một ra một giọt máu dung nhập vào trong cơ thể Thánh đường Võ sĩ Áo Đô Mỗ Bố Lạp, Vu lực và Tinh thần lực khổng lồ tuôn ra, dựa vào Đại Vu Ấn ngưng kết Khôi lỗi ấn trong cơ thể Áo Đô Mỗ Bố Lạp, thừa dịp Linh hồn hắn hỗn loạn luyện chế thành một gã Khôi lỗi. lưu lại Ấn ký ở sâu trong Linh hồn.

Cũng giống như Vu vũ, Khôi lỗi Vu Sư là một nhánh của Thượng cổ Vu sư, tu luyện đến trình độ cao nhất có thể giống như Y Mặc Đặc dựa vào đông đảo Bọ Cạp Hóa Thân ngàn vạn lần, trở thành một gã Vu Sư bất tử, thực lực không nhỏ.

Mặc dù Dương Lăng đặt tinh lực chủ yếu tu luyện Linh hồn, nhưng sau khi tiến giai đến Cao cấp Thần vu, Vu lực và Tinh thần lực của hắn tiến nhanh. Đồng thời cũng có những hiểu biết mới về Khôi lỗi thuật.

Trước kia, Khôi lỗi luyện chế ra mặc dù có thể bảo trì một phần ý thức, nhưng động tác cứng ngắc, vẻ mặt đần độn, cho dù trải qua huấn luyện cũng còn có sơ hở, không cẩn thận là sẽ bị người ta phát hiện ra điều khác lạ. Bởi vì như vậy, nên ý đồ dùng Khôi lỗi tìm hiểu tình huống bên trong Giáo Đình mới không thể thực hiện được.

Nhưng bây giờ thì khác, dựa vào Đại Vu Ấn ngưng kết Khôi lỗi ấn trong cơ thể Áo Đô Mỗ Bố Lạp, lưu lại Linh hồn ấn ký của mình ở sâu trong Linh hồn của hắn, luyện chế ra một Khôi lỗi hoàn hảo.

Không mất đi trí nhớ, nhưng ý thức đã bị Đại vu khống chế. Ngoại hình không hề thay đổi, tất cả biến Áo Đô Mỗ Bố Lạp thành Khôi lỗi chính thức. Cho dù bằng hữu quan hệ mật thiết nhất với hắn và người nhà sợ rằng cũng khó có thể phát hiện sự biến hóa trong Linh hồn của hắn. Thậm chí chỉ cần Dương Lăng muốn, là có thể xóa đi, hoặc là bỏ một đoạn trí nhớ vào, để cho Áo Đô Mỗ Bố Lạp cũng không biết mình đã trở thành Khôi lỗi của kẻ khác.

"Hắc hắc, tên Khôi lỗi Thánh đường đầu tiên trên Đại lục, Áo Đô Mỗ Bố Lạp hy vọng ngươi không khiến ta thất vong"

Xó đi đoạn trí nhớ trước khi chết của Áo Đô Mỗ Bố Lạp, thêm một đoạn trí nhớ giả tạo, Dương Lăng cười lạnh: "Sắc Lôi Tư, đem Áo Đô Mỗ Bố Lạp bỏ ra ngoài Sơn cốc, nhanh một chút đó nhé, rất nhanh hắn sẽ tỉnh lại đó"

"Đại nhân, cứ thế này mà thả sao?" Nhìn Áo Đô Mỗ Bố Lạp đang hôn mê, Phi Long vương Sắc Lôi Tư không cam lòng.

"Dát dát dát, Sắc Lôi Tư, không thả hắn ra, chẳng lẽ ngươi muốn ăn hắn sao?" Nhìn vẻ nghi hoặc của Sắc Lôi Tư, lại nhìn Áo Đô Mỗ Bố Lạp đang hôn mê, Thi vu vương liếm liếm môi.

Thánh đường Giáo Đình có thực lực rất cường đại, hơn nữa bởi vì tín ngưỡng, nên máu và Linh hồn ẩn chứa Năng lượng hơn xa người bình thường, để cho Thi vu vương thích thú vô cùng, nếu không phải biết là Áo Đô Mỗ Bố Lạp là mồi nhử của Dương Lăng. Hắn muốn ăn luôn tên đội trưởng Võ sĩ này, nuốt chửng Linh hồn và máu của hắn.

Phi Long vương không hiểu ý đồ của Dương Lăng, nhưng Tinh thần lực cường đại như Thi vu vương, liền nhạy cảm cảm giác ra Dương Lăng đã động tay động chân trong đầu Áo Đô Mỗ Bố Lạp. Mặc dù không hiểu rõ mục đích của Dương Lăng, nhưng hắn hiểu, Dương Lăng tuyệt đối sẽ không hảo tâm thả Áo Đô Mỗ Bố Lạp ra.

Nhìn lão quái vật Thi vu vương, Sắc Lôi Tư lắc đầu, mang Áo Đô Mỗ Bố Lạp đang hôn mê nhanh chóng rời đi, để hắn nằm trên một tảng đá bên ngoài Sơn cốc, vừa giấu mình, thì Áo Đô Mỗ Bố Lạp đang hôn mê từ từ tỉnh lại, nhìn Vong linh Đại quân trong Sơn cốc, kinh hãi nhanh chóng bỏ chạy.

"Đại nhân, có cần ta đuổi theo nhìn hay không?" Nhìn Áo Đô Mỗ Bố Lạp nhanh chóng rời đi, Hắc Long vương bóp bóp nắm tay.

"Hắc hắc, yên tâm đi. Tốc độ hắn nhanh đến mấy cũng không thoát được lòng bàn tay của ta" Dương Lăng cười cười thần bí, dừng lại một chút rồi nói: "La Đức Lý Cách Tư, dẫn Vong linh Đại quân của ngươi lén lút theo sau, đừng làm cho đám Giáo Đình này thư thái quá"

"Dát dát dát, ta hiểu, ta sẽ khiến bọn hắn ăn không ngon, ngủ không yên, để bọn hắn biết thể nào là thủ đoạn của Thi vu vương" Thi vu vương cười cười tà ác, nhận mệnh đi, dẫn Vong linh Đại quân đi theo dấu vết của Giáo Đình Đại quân. Vừa chạy, vừa triệu tập đám Vong linh trên đường đi, đội ngũ càng lúc càng khổng lồ.

Lúc ở trên mặt đất, vì tránh bại lộ thân phận, hắn phải che dấu thực lực và hợi thở, khó chịu với ai cũng không được phát tiết hoàn toàn. Bây giờ thì khác, ở trong Lăng Mộ dưới đất âm trầm này, bỏ tấm mặt nạ da người ra, thì không cần lo lắng bại lộ thân phạn, không cần phải che dấu thực lực nữa.

Lăng Mộ dưới đất âm trầm, để cho hắn như trở lại với Vong linh vị diện, thực lực kinh người được thể hiện rõ ràng.

Nhìn Vong linh Đại quân càng lúc càng khổng lồ của Thi vu vương, lại nhìn Đại quân Bọ Cạp của mình, Vua Bọ Cạp Y Mặc Đặc lắc đầu hâm mộ. Mặc dù đám Bọ Cạp con bên trong Không gian Vu tháp càng lúc càng nhiều, nhưng khống chế thêm một con Bọ Cạp, sẽ tốn thêm một phần Linh hồn và Tinh thần lực, cho nên giai đoạn này hắn không có cách nào mở rộng quy mô của Đại quân Bọ Cạp, chênh lệch quá lớn đối với Thi vu vương chỉ cần tốn chút Ma lực là có thể gọi về vô số Vong linh, nhanh chóng tăng cường thực lực.

"Y Mặc Đặc, bên ngoài Lăng Mộ dưới đất còn có nơi nào đặc biệt nữa không?" Sau khi nuốt vài viên Ma thú huyết châu khôi phục Vu lực và Tinh thần lực bị tiêu hao, Dương Lăng chuẩn bị tìm khắp quanh bên ngoài Lăng Mộ dưới đất.

Có Thi vu vương truy sát và tập kích, Giáo Đình sẽ tổn thất càng lúc càng lớn. Không biết chứng, không cần mình ra tay, Bố Lãng trưởng lão cũng chỉ còn lại một mình. Đến lúc đó mình ra tay cũng không muộn, không cần mạnh mẽ tấn công, để tránh bại lộ tung tích.

Ngoài ra, theo hành trình tính toán, các Thế lực lớn ít nhát phải mất một ngày nữa mới có thể tìm được cửa đi xuống tầng dưới của Lăng Mộ dưới đất. Chờ cho bọn hắn đi vào dò đường, hiểu rõ tình huống rồi đi vào cũng không muộn, có nhiều nhân công miễn phí như vậy, không biết lợi dụng thì phải xin lỗi bản thân rồi. Dù sao nhiệm vụ lần này của mình là giải quyết uy hiếp từ Lăng Mộ dưới đất, giết chết đám Giáo Đình. Không cần phải vì Sinh mệnh quyền trượng và Truyền tống môn mờ ảo mà phải đánh trận đầu.

Bên ngoài Lăng Mộ dưới đất đã quỷ dị như vậy, thì sâu trong Lăng Mộ kinh khủng đến mức nào cũng có thể tưởng tượng được, kẻ lao xuống nhiều nhất, thường là kẽ ngã xuống trước tiên. Người lấy được Thần Khí đầu tiên, cũng không nhất định có thể cười cuối cùng.

Ở nơi nguy hiểm như Lăng Mộ dưới đất này, thật cẩn thận và bảo tồn thực lực mới là vương đạo.

"Này... theo ta biết, bên ngoài Lăng Mộ dưới đất đã không còn bảo vật gì nữa, trừ phi" Y Mặc Đặc nhíu mày, cố gắng nhớ lại tình huống của Lăng Mộ dưới đất, chần chờ một lát rồi nói: "Ở gần cửa vào bên trong Lăng Mộ dưới đất, có một tòa Sơn cốc, đó là Lãnh địa của Ôn Nhĩ Nhân Khắc thống lĩnh của Vong hồn kỵ sĩ, nghe nói hắn có một phi phong có thể ẩn hình, không biết là thật hay giả?"

Phi phong có thể ẩn hình?

Nhớ đến vài tên nữ Thợ săn thủ hạ của Tác Phỉ Á, nhĩ đến bản lĩnh xuất thần nhập quỷ của các nàng, Dương Lăng cười cười: "Tốt, cho dù không có Phi phong ẩn hình, trước sau gì chúng ta cũng phải đến gần cửa vào. Đi, lấy hết đám Phi phong ẩn hình, mỗi người cướp lấy một kiện, một cái cũng không được thiếu"

Vừa nghe Dương Lăng nói thế Vua Bọ Cạp Y Mặc Đặc thiếu chút nữa ngất xỉu. Truyền thuyết Ẩn hình phi phong là lợi khí hoàn mỹ của Ôn Nhĩ Nhân Khắc> Sau khi mặc vào có thể biến mất mọi dấu vết. Đột nhiên tấn công kẻ địch, kẻ khác khó lòng phòng bị. Không ngờ rằng, Dương Lăng còn muốn cướp sạch, mỗi người một kiện.

Nếu Thống lĩnh Vong hồn kỵ sĩ Ôn Nhĩ Nhân Khắc có nhiều Ẩn hình phi phong trong tay thì hắn đã sớm làm chủ cả bên ngoài Lăng Mộ dưới đất, dẫn Vong linh Đại quân giết vào sâu trong Lăng Mộ dưới đất, sao đến nhóm mình chứ?

"Hắc hắc, Đại nhân, mỗi người ít nhất phải hai kiện, một kiện mặc trên người, một kiện mang trên tay, vậy mới thích" Nghĩ đến sau khi tàng hình rồi lặng lẽ đến gần kẻ địch, vặn gãy cổ đối phương, hoặc là nắm hai chân đối phương xé mạnh một cái, Hắc Long vương hưng phấn nắm nắm cổ tay.

Trong thời gian này, được Dương Lăng chỉ đạo, tất cả mọi người đều cảm thấy vinh dự khi đánh lén kẻ thủ, theo đuổi biện pháp giết người đơn giản nhất, hữu hiệu nhất. Cho dù Hắc Long vương được xưng là có năng lực cận chiến cực mạnh trên Đại lục cũng không hề ngoại lệ.

"Mỗi người bọn họ mỗi người hai kiện còn không sao, còn ngươi thì sao, quên đi" nhìn Hắc Long vương, Dương Lăng cười cười: "Thân hình ngươi thật quá lớn, đeo một kiện phi phong nho nhỏ thì ra thể thống gì, cẩn thận không đến lúc đó bọn Thi vu vương không dám đi cùng một chỗ với ngươi"

"Hoặc là, đến lúc đó đi ra ngoài đừng nói là ở Ma thú lĩnh, dọa người" Nhìn thân hình to lớn của Hắc Long vương, Y Mặc Đặc gầy gò cười cười âm hiểm, không biết là kích động hay động tác quá lớn, mà rơi một tầng Bọ Cạp xuống, Dương Lăng nhìn thấy toát mồ hôi hột. Còn Thiên diện huyễn điêu nằm trên vai hắn càng thét lên một tiếng chói tai rồi nhắm chặt mắt lại. Một lúc lâu sau, mới nhìn qua chỗ móng vuốt một cái.

"Xin lỗi, đám con của ta hơi đói bụng, nên phản ứng hơn lớn một chút" Y Mặc Đặc thu hồi đám Bọ Cạp trên mặt đất lại, như bùn nhão đắp lên thân thể, đám Bọ Cạp bò xung quanh, mọi người nhìn thấy toát mồ hôi hội.

"Y Mặc Đặc, lần sau mà còn làm ra việc này, cẩn thận ta giẫm chết hết đám Bọ Cạp của người đó" Hắc Long vương vừa nói vừa nắn nắn nắm tay.

"Không, giẫm chết thật lãng phí quá, bỏ bọn nó vào trong rau xà lách rồi nướng vàng, mang đến Ma thú nghiễm tràng bán đi. Nói là thịt Hoàng kim cự long hiếm có, kinh doanh tuyệt đối rất hưng thịnh" Sắc Lôi Tư cười cười âm hiểm, nhìn đám Bọ Cạp trên người Y Mặc Đặc, như là thấy một quả Tử tinh tệ.

"Không, ta nghe nói ăn Bọ Cạp sẽ rất tốt cho thân thể, mọi người đừng có bỏ qua đó" Dương Lăng cười cười.

Bị Hắc Long vương và Phi Long vương nguyền rủa, Tử thử băng băng cười hả hê, Vua Bọ Cạp Y Mặc Đặc chạy nhanh lên trước, mang mọi người đi đến Sơn cốc của Vong hồn kỵ sĩ. Trên đường đi đám Vong hồn kỵ sĩ càng lúc càng nhiều, tử khí càng lúc càng đậm. Mọi người càng lúc càng đến gần cửa vào Lăng Mộ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-833)