← Ch.664 | Ch.666 → |
Sau khi đắc thủ, Dương Lăng dùng tốc độ nhanh nhất thu lấy Hắc Giác Đại Ác Ma đang thoi thóp vào địa lao đã điệp gia thêm tầng tầng cấm chế ở bên trong vu tháp không gian, rồi lập tức thuấn di quay trở lại bên cạnh đám người Thi Vu Vương, chỉ trong một hơi. Vừa mới điệp gia thêm vài tầng cấm chế thủ hộ xong, Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ kinh khủng đột nhiên giết đến.
" Na Tháp Lỵ, Na Tháp Lỵ...."
Nhìn Ác ma đại điện một mảnh hỗn loạn, lại nhìn vết máu trên mặt đất, Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ trong lòng chấn động, hiểu được đã đến trễ một bước. Lớn tiếng kêu gọi tên của Hắc Giác Đại Ác Ma, tinh thần lực bàng bạc không thể so sánh phô thiên cái địa tản mát ra, nhanh chóng lan tỏa cơ hồ cả tòa thần ma mộ tràng, nương theo đó là một cổ uy áp khôn cùng. Đáng tiếc, vẫn không cảm ứng được hơi thở của Hắc Giác Đại Ác Ma, không cảm ứng được linh hồn ba động của nàng.
" A..., cái đám khốn kiếp này"
Sau khi thử đi thử lại vài lần, thần thức quét qua cả tòa thần ma mộ tràng cũng không cảm ứng được tung tích của Hắc Giác Đại Ác Ma, Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ tựa như một con dã thú bị thương lớn tiếng rít gào. Nháy mắt, thiên địa biến sắc, nơi không trung nổi lên từng đám lửa màu đỏ máu, giống như đám mây cao thấp quay cuồng. Cả bầu trời tựa như nhiễm máu một mảnh đỏ bừng, nhiệt độ nơi mặt đất càng ngày càng cao, không khí cũng theo đó càng ngày càng nóng. Trong thoáng chốc, mọi người phảng phất như đi tới một tòa núi lửa sắp phun trào.
" Không tốt, chạy mau!"
Nhìn khuôn mặt dữ tợn khổng lồ nơi không trung đang bạo nộ, Bác Cam Tư cả người chấn động, vừa hét lên vừa xoay người bỏ chạy. Xuy một tiếng như tia chớp lao thẳng tới nguyệt lượng hồ, cắn răng liên tục tăng tốc, hận không thể ở cách Ác ma đại điện càng xa càng tốt. Không còn thời gian đâu mà nhớ đến Sinh mệnh hồn châu trên tế đàn. Cho dù tu luyện đến thần chức cường giả bát giai đỉnh phong, cho dù thực lực cường thịnh trở lại, hắn cũng hiểu được chính mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ.
Mặc dù đã mơ hồ biết được quan hệ của Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ và Hắc Giác Đại Ác Ma không phải tầm thường. Nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ tới Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ đã bế quan tu luyện từ năm nay sang năm khác lại tự mình chạy đến, như thế nào cũng không nghĩ tới lại kinh động đến ác ma lĩnh chủ cuồng bạo này. Đối mặt với Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ cơ hồ đã khôi phục lại như lúc cường thịnh, ngay cả A Khuê Long chủ thần cũng không có nắm chắc phần thắng, huống chỉ là một tên thần chức cường giả nho nhỏ như hắn.
" A Ba Tư, chạy, nhanh!"
" Nhanh rời khỏi nơi này, nhanh!"
Tinh duệ của các thế lực lớn cùng đông đảo lưu lãng giả kinh hoàng thất thố.... Gào lên mà chạy, bất chấp tất cả lao ra khỏi ác ma đại điện. Vô luận là quỷ phó kiêu ngạo hay là hoa phục lão giả cầm đồ thần tiễn trong tay của Long Ba Đốn thần hệ, tại trước mặt Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ đều run rẩy cả người. Ngay cả thần chức bát giai cường giả như Bác Cam Tư cũng kinh hoảng mà chạy, những người khác càng không cần phải nói!
" A..... , tất cả các người đều phải chết, tất cả đều chôn cùng với Na Tháp Lỵ cho ta!" Khuôn mặt to lớn nơi không trung lớn tiếng rít gào, hô một tiếng giáng xuống hỏa diễm đầy trời, bao vây lấy cả toàn ác ma đại điện. Bác Cam Tư tốc độ nhanh nhất đứng mũi chịu sào, sau khi dính phải một đám lửa nhỏ liền cả người bốc cháy, có đem toàn bộ sức lực ra cũng không làm nên chuyện gì.
" A Khuê Long thần hệ, Long Ba Đốn thần hệ, Cáp Đình Tư thần hệ, còn có mấy tên Vu yêu của hỗn loạn vị diện, giỏi, giỏi cho mấy con chó gan to. Tất cả chết hết cho ta." Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ lớn tiếng rít gào, hung hăng nói tiếp: " Tiếp theo, ta sẽ cho mấy lão bất tử trong nhà các người biết được sự lợi hại của Kham Tát Tư ta!"
Xuy....
Theo tiếng rít gào của Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ, trong hư không đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn. So với cự linh thần chưởng của bạch bào trung niên nhân Sử Đế Phu từ Cáp Đình Tư thần hệ khác biệt, được bao phủ bởi một đám lửa tận trời màu tím. Bác Cam Tư tựa như một cây sắt bị giữ chặt lấy trên mặt đất, càng giữ càng chặt.
"A...."
Dưới sự đau nhức, Bác Cam Tư lớn tiếng kêu lên thảm thiết, điên cuồng công kích bàn tay to của Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ. Không ngờ, trường kiếm sắc bén tựa như chém phải một khối vẫn thạch phát ra tiếng đinh đinh, có đem hết sức lực ra cũng không có biện pháp thoát thân. Dần dần, toàn thân bị ngọn lửa tận trời đốt cho cháy đen, cả người bị Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ chà xát càng lúc càng mỏng đi. Cuối cùng, oanh một tiếng, thần cách bị bóp nát, não tương cùng máu tươi văng ra khắp nơi.
Hồn phi phách tán!
Tại trong mắt mọi người, thần chức bát giai đỉnh như Bác Cam Tư chẳng khác gì một ngọn núi cao cao tại thượng không thể với tới. Nhưng trong mắt Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ có thực lực kinh người thì lại không khác gì một con kiến nho nhỏ.
Thần chức cường giả, cho dù tu luyện lên mức cao nhất. So với các cường giả chính thức như chủ thần, vị diện thủ hộ giả cùng với vị diện lưu lãng giả vẫn có chênh lệch về bản chất. Việc này tựa như là một con rùa chạy nhanh nhất, trước mắt ốc sên còn có quyền tự cao, nhưng trước mặt một con thỏ, cho dù là một con thỏ chạy chậm nhất, cũng căn bản là không đáng nhắc tới.
" Đi tìm chết đi, tất cả đi tìm chết hết, ngay cả các thần hệ sau lưng các ngươi cũng sẽ phải trả giá lớn cho sự ngu xuẩn này!" Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ hai mắt đỏ bừng, giống như một tên sát thần báo thù lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh. Chỉ một chưởng, đã nhất nhất bóp chết các cường giả như Sử Đế Phu cùng quỷ phó, bóp nát thần cách của bọn họ. Giáng xuống đầy trời hỏa diễm, mang đông đảo lưu lãng giả không có đường đi đốt hết thành tro tàn.
" Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?"
" Đại nhân, lao ra đi, lặng lẽ từ phía thế lửa yếu nhất mà lao ra!"
Nhìn Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ kinh khủng nơi không trung, lại nhìn bên ngoài Ác ma đại điện bị bao phủ bởi ngọn lửa tận trời, bọn người Thi Vu Vương cùng huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á cực kỳ lo lắng. Mặc dù ngọn lửa kinh khủng còn chưa đốt tới nơi họ đang ẩn trốn, nhưng cứ tiếp tục chờ đợi như vậy tuyệt đối không phải là biện pháp.
" Yên tâm đi, có gì không ổn thì trước hết có thể trốn vào vu tháp không gian, đợi đại hỏa tiêu tán rồi lại chạy ra!" Dương Lăng tâm lý cẩn thận, kiệt lực thu liễm năng lượng ba động trong cơ thể, e sợ sẽ khiến cho Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ chú ý. Nếu bị đối phương phát hiện mình nhốt Hắc Giác Đại Ác Ma đang thoi thóp vào địa lao bên trong vu tháp không gian, hậu quả không thể tưởng nổi.
Thế lửa bên ngoài Ác ma đại điện càng lúc càng lớn, nhanh chóng hướng bên trong đại điện lan vào, các lưu lãng giả không có đường thoát, dưới sự tuyệt vọng bất chấp tất cả lao ra. Đáng tiếc, ngoại trừ một số cực ít che dấu hơi thở, đột nhiên bộc phát lao ra, tuyệt đại bộ phận mọi người đều bị ngọn lửa tận trời thiêu thành tro tàn. Những người còn lại đều chui rúc trong Ác ma đại điện chờ chết, thúc thủ vô sách.
Mắt thấy đại hỏa càng ngày càng thịnh, khoảng cách đến chỗ ẩn thân càng ngày càng gần, Dương Lăng bắt vu ấn, chuẩn bị mang bọn người Thi Vu Vương cùng huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á thu vào vu tháp không gian. Không nghĩ tới, còn đang chuẩn bị động thủ, thì trong không trung đột nhiên truyền đến ca sát một tiếng nổ, lộ ra một cái khe không gian dài cả trăm trượng.
Một mỹ nam tử tóc dài quá vai, áo trắng bay bay, hông đeo trường kiếm từ trong hư không hiện ra thân ảnh, sắc mặt lạnh như băng, tản mát ra từng trận hàn khí lạnh thấu xương. Càng làm kẻ khác thêm khiếp sợ chính là, trong tay trái có nâng một cái quan tài thủy tinh trong suốt, nằm bên trong là một tuyệt sắc mỹ nữ mặc áo lụa mỏng, mỹ nhân nằm bất động như đang ngủ.
Vị diện lưu lãng giả?
Nhìn cái khe không gian xúc mục kinh tâm xuy xuy tác hưởng dài cả trăm trượng, lại nhìn áo bào trắng mỹ nam tử xem như không có việc gì, Dương Lăng trong lòng chấn động. Lưu lãng bên trong không gian loạn lưu, tiện tay xé mở một đạo cái khe không gian lớn như vậy, không cách nào tưởng tượng áo bào trắng mỹ năm tử có thực lực kinh khủng cở nào!
" Lưu Lãng Kiếm Tôn, chính là Lưu Lãng Kiếm Tôn trong truyền thuyết!"
" Ha ha ha, chúng ta được cứu rồi, chỉ cần Lưu Lãng Kiếm Tôn cùng Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ đánh nhau, chúng ta sẽ có cơ hội trốn ra...!"
Các lưu lãng giả có nhiều kiến thức nhanh chóng nhận ra thân phận của mỹ nam tử mặc áo bào trắng, kích động không thôi. Ai cũng không biết trong vô số vị diện có bao nhiêu vị diện lưu lãng giả, nhưng cơ hồ mỗi một lưu lãng giả xuất môn đi ra bên ngoài đều có nghe nói qua uy danh của Lưu Lãng Kiếm Tôn. Là cao thủ xử dụng kiếm giỏi nhất, sau khi kiến thức qua Lưu Lãng Kiếm Tôn động thủ thông qua ký ức ảnh tượng đều mở rộng tầm mắt. Có thể nói, nếu nói kiếm thuật của Lưu Lãng Kiếm Tôn là thiên hạ đệ nhị, thì không có ai dám nói hắn là đệ nhất.
Vân trung thành, đỉnh núi, Thiên sơn có băng tuyết bao phủ quanh năm....
Trăm vạn năm qua, vì để có thể làm sống lại thê tử bên trong thủy tinh quan, Lưu Lãng Kiếm Tôn cơ hồ đã đi đến từng cái cấm địa của vô số vị diện, bái phỏng chẳng biết bao nhiêu tuyệt thế cường giả tiềm tu. Uy danh của hắn, cũng theo đó truyền đi cơ hồ đến khắp mọi ngõ ngách.
Đa tình lưu lãng, vô tình kiếm!
Trong các đại vị diện, chẳng biết có bao nhiêu cô gái đa sầu thiện cảm rất cảm động vì sự chấp nhất của hắn, chẳng biết đã có bao nhiêu cường giả thua ở dưới lợi kiếm của hắn. Trăm ngàn năm qua, để đánh một trận thành danh, rất nhiều lưu lãng giả cố công tu luyện rồi hướng hắn phát ra khiêu chiến, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai có thể thành công. Tương truyền, cho dù là một gã vị diện lưu lãng giả cường đại cũng không đủ tư cách để cho hắn xuất kiếm, người bình thường càng không cần phải nói.
" Lưu lãng, ngươi như thế nào cũng tới?" nhìn Lưu Lãng Kiếm Tôn bạch y bay bay, Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ đang bạo nộ liền nhanh chóng tỉnh táo lại, nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ có quen biết với Lưu Lãng Kiếm Tôn.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng cao!
Vốn, các lưu lãng giả đang chui rúc trong đại điện chờ chết còn đang kích động không thôi, chờ đợi trận đại chiến giữa Lưu Lãng Kiếm Tôn cùng Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ, kỳ vọng có thể thừa dịp hỗn loạn mà lao ra. Nhưng nhìn Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ cùng Lưu Lãng Kiếm Tôn tựa hồ đã sớm quen biết, thì trong lòng không khỏi càng ngày càng nặng nề.
" Kham Tát Tư, thật lâu không gặp!" Lưu Lãng Kiếm Tôn áo trắng bay bay lạnh lùng liếc nhìn các lưu lãng giả đang tuyệt vọng trên mặt đất, lại nhìn ngọn lửa tận trời, khẽ cau mày, nhàn nhạt nói: " Lần này ta từ lực lượng vị diện chạy tới đây, mục đích chính là muốn mượn Sinh mệnh hồn châu của ngươi sử dụng một chút!"
Mượn Sinh mệnh hồn châu sử dụng?
Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ cau mày, nhưng đông đảo lưu lãng giả đang chờ chết thì tinh thần lại rung lên, lại thấy được hy vọng chạy trốn. Chỉ cần Lưu Lãng Kiếm Tôn vì tranh đoạt sinh mệnh hồn châu trên tế đàn mà ra tay đánh nhau với Thâm Uyên Ác Ma Lĩnh Chủ, bọn họ sẽ có cơ hội chạy trốn.
← Ch. 664 | Ch. 666 → |