← Ch.677 | Ch.679 → |
Mặc cho đám Cổ Đức và Áo Phỉ Lợi Á với lửa nhiệt tình muốn đốt cháy cả trời, mỗi ngày đều bận rộn lo toan mọi chuyện, Dương Lăng bế quan tu luyện mọi chuyện để hết ngoài tai, không hề hay biết gì cả. Sự an toàn của biệt viện do Hắc long vương suất lĩnh ma thú quân đoàn tinh nhuệ đích thân phụ trách. Trừ khi có chuyện quan trọng, ngay cà Tác Phỉ Á và Vưu Na hai người cũng không được đến gần, những người khác không cần phải nói, ngay cả ruồi cũng khó mà lọt vào.
Một ngày, hai ngày, trong sân năng lượng ngưng tụ càng lúc càng đậm, hình thành nên một đám sương mù màu xanh biếc. Thiên địa linh khí từ khắp hàng cùng ngõ hẽm hội tụ thành đám hơi nước lờ lững, Sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc từ sâu thẳm trong rừng Đặc Lạp Tư và bốn phương tám hướng hội tụ về đây. Năng lượng tinh mang từ những ngôi sao lấp lóe ánh sáng xanh cũng lũ lượt kéo về...
Ngồi xếp bằng trên đại vu thai, Dương Lăng kết thủ ấn, mở rộng linh đài trong sáng, cẩn thận tìm hiểu vu thuật huyền bí, tìm hiểu lực lượng để cai trời quản đất. Cơ thể như kẻ chết khát lâu ngày điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí khổng lồ, sinh mệnh năng lượng, và tinh mang năng lượng. Linh hồn như đang trôi lững lờ trên biển rộng vu thuật mà tìm kiếm cảm ngộ.
Xuy....
Năng lượng khổng lồ bao chung quanh Dương Lăng thấm qua từng lỗ chân lông thẩm thấu vào. Bắt đầu luyện thể vu quyết, hết lần này đến lần khác cường hóa từng khớp xương, từng tấc da thịt. Qua ngàn cân, trăm luyện lại 1 lần nữa cường hóa, lắng đọng 1 lượng lớn năng lượng tinh hoa. Nếu bây giờ mở mắt Dương Lăng sẽ phát hiện cơ thể đang tràn ngập sức sống, vô luận là sức mạnh hay sự mềm dẻo của thân thể đều đã cường hóa lên 1 mức mới.
So với thân thể tràn ngập sức sống, linh hồn của Dương Lăng lại như một giếng nước phẳng lặng, lặng lẽ cảm ngộ từng vu thuật huyền ảo. Trước kia không có thời gian để xem xét kỹ lưỡng trên phương tiêm bi ghi chép những vu thuật gì. Cuối cùng bây giờ cũng đã có thời gian nghiên cứu lại 1 lần nữa.
Thượng cổ vu thuật, mênh mông, huyền ảo nhất chính là công kích linh hồn địch nhân, trong nháy mắt khiến đối phương rối loạn, thậm chí đảo lộn trí nhớ khiến hắn rơi vào trạng thái mê man. Sau khi trúng chiêu, ý thức lập tức trở nên mơ hồ, lực chiến đấu bị hạn chế đến mức thấp nhất. Nặng thì trực tiếp trở thành một kẻ ngu ngốc hoặc một kẻ sống thực vật.
Thượng cổ vu thuật khiến cho linh hồn kinh hãi, nếu vô thượng vu thuật đột nhiên tấn công linh hồn địch nhân, khiến linh hồn của hắn trong nháy mắt rung chuyển đến mức kịch liệt, bản năng cảm giác được một nỗi sợ hãi ghê hồn. Tại thời kỳ thượng cổ, thường dùng để đối phó với một số lượng lớn địch nhân, với những trận chiến có quy mô lớn, khiến sĩ khí của đối phương tan biến.
Trên Phương tiêm bi ghi chép rất nhiều vu thuật. Có thể tạm thời chia thành hồn vu, ảnh vu, vũ vu, độc vu, chiêm bặc và khí vu. Mỗi loại lại phân chia thành nhiều loại nhỏ, tạo thành một biển rộng vu thuật. Nếu lĩnh ngộ và tu luyện từng vu thuật thì chẳng biết phải bế quan đến năm nào tháng nào.
Vì muốn trong thời gian ngắn phải đột phá lên cao cấp hồn vu, Dương Lăng vừa hấp thu phần lớn năng lượng trong nguyệt hồn thạch ẩn chứa một lượng lớn năng lượng, vừa tập trung tinh lực tu luyện linh hồn vu thuật lĩnh ngộ cấm chế cao cấp huyền bí.
Nguyệt lượng thạch được xưng tụng là còn quý hơn cực phẩm mặc tinh có giá trị liên thành, chứa đựng linh hồn năng lượng kinh người, có thể dùng để luyện chế thần khí, cũng có thể dùng để đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Nguyệt hồn thạch do nguyệt lượng thạch kết tinh hoa mà thành báu vật của trời đất, giá trị càng không thể tính được. Tại Nguyệt lượng hồ, A Khuê Long thần hệ và Long Ba Đốn thần hệ cùng các thế lực khác chỉ vì một khối nguyệt hồn thạch lớn bằng nắm tay mà đã phát sinh xung đột, có thể thấy nguyệt hồn thạch trân quý cỡ nào.
Hấp thu một lượng lớn tinh hóa của nguyệt hồn thạch. Năng lượng linh hồn của Dương Lăng nhanh chóng tăng vọt. Hồn tinh trong đầu xuất ra 1 tầng tinh vụ nồng đậm. Năng lượng linh hồn cường đại khiến cho việc lĩnh ngộ linh hồn vu thuật nhanh gấp 2 lần, từng bước thần tốc lĩnh ngộ. Hơn thế nữa, tốc độ tu luyện tăng nhanh lại kéo theo năng lượng linh hồn tăng nhanh, hình thành nên một vòng tuần hoàn. Sau khi chậm rãi hấp thu nguyệt hồn thạch, ngày mà Dương Lăng tiến giai thành cao cấp hồn vu cầng gần, tinh vụ tản mát ngày càng nồng đậm.
Một năm, hai năm, mười năm, một trăm năm, hai trăm năm...
Mặc cho đám ma thú bảo vệ xung quanh biệt viện cứ thay đổi hết nhóm này dến nhóm khác. Ma Thú Lĩnh và không gian vu tháp đều diễn ra những biến hóa thay đổi đến ngất trời. Dương Lăng vẫn bế quan tĩnh tu, ngồi xếp bằng không nhúc nhích trên đại vu thai giống như 1 pho tượng đá bất động, ngay cả hai tay đang kết vu ấn cũng không dịch chuyển. Xuân qua đông đến, năm này qua năm khác tiếp tục tu luyện, nguyên thần miên man lĩnh ngộ vu đạo.
Thời gian như nước vô tình, loáng một cái mà năm trăm qua trôi qua!
"Vưu Na tỷ tỷ, Dương đại ca sao vẫn chưa tỉnh lại?" Ngã Lỵ Ti hỏi mỹ nữ Hồ tộc đang đứng bên cạnh, hai mắt ửng đỏ, hàng lông mi đen dài cong vút không che nỗi vẻ ưu thương sầu muộn. Năm trăm năm ruộng bãi hóa nương dâu, đủ thời gian để một tiểu cô nương ngây thơ tinh khiết trở thành một mỹ nữ như hoa như ngọc, mê hoặc lòng người. Trải qua một thời gian dài khắc khổ tu luyện, Ngã Lỵ Ti thuận lợi đột phá cánh cửa thần giai, độc vu pháp thuật càng xuất thần nhập hóa, có thể giết người mà không ai hay biết, địch nhân khó lòng phòng bị. Cho dù đối phó với Thi vu vương cũng không hề biến sắc, ngoại trừ lưu lãng thần thú Kim Bằng không một ai chịu nỗi 1 đòn công kích của nàng.
Độc vu, vu thuật khiến địch nhân vô cùng kinh hãi, tu luyện càng lâu càng lợi hại!
Tuy nhiên, năm trăm năm trôi qua, Ngã Lỵ Ti vẫn không thay đổi. Nàng vĩnh viễn không quên được những ký ức đẹp đẽ năm xưa, năm đó trong rừng Đặc Lạp Tư Dương Lăng đã suất lĩnh hàng ngàn ma thú cứu gia gia của nàng. Nàng vĩnh viễn không quên được nụ cười ấm áp của hắn, đôi mắt đen to tròn không giống bất kỳ ai của hắn.
Trên thế gian, có những thứ, những ký ức sống mãi mãi với thời gian không thể xóa nhòa được!
Mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm Ngã Lỵ Ti đều tới biệt viện xem Dương Lăng tu luyện, đứng xa xa ngắm nhìn thân ảnh vốn chỉ trong mộng. Không thiếu những người hâm mộ thân phận muội muội Dương Lăng của nàng, hâm mộ thực lực cường đại của nàng, nhưng nào có biết nỗi tiếc nuối và mất mát dày xéo tâm hồn nàng.
"Tên hỗn đản này, tự nhiên bế quan tu luyện một lúc mấy trăm năm, khi hắn chường mặt ra, tuyệt đối không tha cho hắn đâu!" Nhìn Dương Lăng lúc ẩn lúc hiện trong đám tinh vụ nồng đậm, nhìn thân ảnh trước mắt mấy trăm năm qua vẫn không nhúc nhich, Vưu Na thì trầm mặc không nói chỉ có Tác Phỉ Á ai oán dậm chân đay nghiến. Chỉ là hai mắt cũng ươn ướt mang theo nỗi nhớ mong điên cuồng.
"Trời sắp tối rồi, đi thôi. Hôm nay chính là đại khánh năm trăm năm của Vu thần giáo. Cổ Đức bệ hạ đã phái người đến mời mấy lân, Áo Phỉ Lợi Á tỷ tỷ cũng cho người hối thúc. Nếu ba chúng ta đều không đến thì cũng không được đâu!" Liếc nhìn thân ảnh ẩn chìm trong tinh vụ lần nữa, Vưu Na đi đến vị diện thông đạo trên sân, cố che dấu giọt nước mắt trong suốt đang lăn dài trên má.
Năm trăm năm đã trôi qua, Vu thần giáo sơ khai năm xưa nay đã trở thành tôn giáo lớn nhất trên Thái Luân đại lục, không gian vu tháp thì không cần phải nói, số lượng tín đồ giờ phải tính bằng ức. Với sự cố gắng của Giáo hoàng Cổ Đức, Vu thần giáo đã có được chổ đứng vững chắc, là một tôn giáo lý tưởng để mọi người thờ phụng. Tín ngưỡng đại vu đã lan truyền đến từng ngõ ngách của không gian vu tháp.
"Chủ thần cao cao tại thượng, có đúng như truyền thuyết sẽ phủ xuống chúng sinh?" Vưu Na trong lòng đau đớn quay đầu lại nhìn thân ảnh vừa quen vừa lạ chìm đắm trong tinh vụ.
Năm đó, lãnh địa mở mang trăm công nghìn việc, giúp Dương Lăng xử lý ổn thỏa là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời nàng. Mỗi ngày, những khi rãnh rỗi, đặt bàn tay bé nhỏ của nàng lọt thỏm trong long bàn tay lo lớn mà ấm áp của Dương Lăng tản bộ trong rừng Đặc Lạp Tư, ...tất cả đều vụt hiện lên như mới xảy ra trước mắt. Đáng tiếc, núi xanh vẫn còn nhưng đã thiếu cái cảm giác ấm áp năm xưa. Nếu được phép lựa chọn, Vưu Na tình nguyện làm một lĩnh chủ phu nhân nho nhỏ, hàng ngày vui vầy bên cạnh người mình yêu, không muốn làm một chủ thần phu nhân cao cao tại thượng, cô đơn hiu quạnh một mình năm này qua năm khác.
"Vưu Na phu nhân, Tác Phỉ Á phu nhân, Ngã Lỵ Ti tiểu thư, xin mời qua bên này!" Một gã thần điện kỵ sĩ cao lớn anh tuấn khom lưng hành lễ, bao tay trắng toát không nhiễm một hạt bụi, trường kiếm chạm trổ đầy những phù văn kỳ bí bên hông, trọng giáp đen tuyền không làm mất đi vẻ uy nghi sẵn có.
Theo tốc độ phát triển mạnh mẽ của không gian vu tháp, bên trong đã hình thành trên một trăm quốc gia, những lãnh địa lớn bé thì không đáng nhắc đến. Theo Dương Lăng chinh chiến tứ phương, đám A Cô Tô và Tạp Tây cũng đã lập nhiều quân công cũng được tập phong lãnh địa và tước vị. Sau mấy trăm năm, không ai có thể đếm xuể không gian vu tháp có bao nhiêu quý tộc, nhưng vô luận là vương tử của đế quốc hay là quý tộc thấp hèn của một lãnh địa nhỏ, tất cả đều gia nhập Vu thần giáo, mong muốn có vinh hạnh được trở thành một gã thần điện kỵ sĩ. Càng mong muốn trở thành hộ vệ kỵ sĩ của Vưu Na, Tác Phỉ Á, và Ngã Lỵ Ti, đó chính là vinh dự của bản thân và cả gia tộc.
Được sự dẫn đường của Hắc giáp thần điện kỵ sĩ, ba người Vưu Na bước ra khỏi không gian vu tháp. Vừa ra khỏi vị diện thông đạo đã nhìn thấy ba cỗ xe ngựa hào hoa tráng lệ, do thú một sừng toàn thân trắng như tuyết đang dậm chân phì phò ở phía trước, thân xe màu đen có khắc hình Ngũ trảo kim long đang nhe nanh múa vuốt, thảm đỏ trải dài từ vị diện thông đạo đến thần điện bên cạnh vu tháp.
"Vưu Na phu nhân, Tác Phỉ Á phu nhân, Ngã Lỵ Ti tiểu thư. Xin mời!" Thần điện kỵ sĩ anh tuấn cùng với 2 gã đồng bạn, mở cửa xe cung kính mời ba người bước lên.
Ngũ trảo kim long chính là gia huy của Vu môn, ngoài còn có ý nghĩa là hóa thân của Dương Lăng, một linh hồn đại vu. Nhìn khắp không gian vu tháp, ngay cả Giáo hoàng Cổ Đức và Thánh nữ Áo Phỉ Lợi Á cũng chỉ có thể khắc một hình ngũ trảo kim long nho nhỏ trên xe, cả toa xe có khắc hình Ngũ trảo kim long thì chỉ có Vưu Na, Tác Phỉ Á, Ngã Lỵ Ti ba người thân nhất bên người Dương Lăng mới có tư cách sử dụng.
"Long xa tuy tốt nhưng vẫn còn thua cỗ xe ngựa nhỏ năm đó" Vưu Na chậm rãi ngồi xuống, chợt nhớ đến năm đó cùng với Dương Lăng ngồi xe đi đến Lợi Văn Tát công quốc. Nhớ đến đêm ân ái mặn nồng sau khi giết chết sát thủ Lưu độc, hốc mũi chợt cay cay.
← Ch. 677 | Ch. 679 → |