← Ch.1176 | Ch.1178 → |
Đến lúc này hai người bọn họ làm sao không biết Tần Phàm là cường giả, chiêu thức ngưng nước thành trà chỉ có cường giả ngoài bán thần mới làm được, phải biết rằng nơi này là Võ Thánh Thành, linh khí tương đối tàn lụi, cường giả bán thần không có tới nơi này. Về phần lá trà tiến vào ấm trà như thế nào bọn họ càng không cảm thấy có nghi hoặc gì.
Đông đông đông
Hắn lại gõ nhẹ lên ấm trà vài cái, sau đó cầm lấy, bắt đầu châm trà và chén trà. Nước trà chậm rãi rót vào chén, thời điểm này hương khí cả trà lâu vô cùng nồng đậm, thậm chí có người lúc này cảm giác được có rất nhiều thứ đột nhiên hiểu ra, có người cảnh giới tăng lên, có ngàn vạn ý tưởng.
Chén trà mang theo sắc nước nhàn nhạt, nước trà chậm rãi lưu động trong chén, hiện ra một đồ án bát quái, nhìn nó xoay tròn người ta như nhập vào huyền bí.
Hai chén trà đã xong, Tần Phàm buông ấm trà, lại mĩm cười nói:
- Đây là kỳ tích trà ta ngâm, ông chủ không ngại thử xem.
Thời điểm này Trầm Tô hoàn toàn đang ngây người, hắn ngơ ngác nhìn qua chén và nghe âm thanh của Tần Phàm, hắn lúc này kịp phản ứng, sau đó cẩn thận cầm chén trà lên, nhưng hắn sợ mình phá hư huyền bí trong đó, do dự hồi lâu đưa chen trà lên miệng, sau đó lưu luyến uống một ngụm.
Hương trà vừa vào yết hầu, Trầm Tô có cảm giac tứ chi bách hài thông suốt, một loại cảm giác sảng khoái bay vọt trong tâm trí, mà trong mơ hồ có hương vị đắng tỏa ra, giống như nhân sinh hoang mang làm cho hắn nhíu mày, chỉ chốc lát không biết nhớ tới cái gì đó, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Rất lâu sau đó Trầm Tô không nói nên lời, mà cả trà lâu lúc này đột nhiên có cái gì đó dẫn dắt, dĩ nhiên đã trở nên an tĩnh lại, dường như hào khí đặc thù gì đó lưu chuyển làm mọi người ngừng nói chuyện.
Tần Phàm vào lúc này lại quan sát, hắn quan sát Trầm Tô và người cả trà lâu, vào lúc này hắn cảm giác được đồ vật thần bí áp lên người của hắn rõ ràng hơn trước, thậm chí hắn có thể ẩn ẩn cảm giác được biến hóa trong đó.
Bởi vì biến hóa này sinh ra từ chén trà.
Đồ vật thần bí này, tồn tại thần bí này huyền diệu khó giải thích được, nhưng hắn vẫn cảm giác được chân thật.
Đây cũng là nguyên nhân hắn ở chỗ này bán trà, hắn cảm ngộ nhân gian, hắn đang tự hỏi và phân tích đồ vật thần bí trên người của mình.
Cứ như vậy Tần Phàm ở lại Võ Thánh Thành, ở trong trà lâu với tư cách một gã trà sư.
Mỗi ngày chỉ bán mười chén trà, bán cho mười người.
Trải qua một chén trà ngày hôm nay mọi người chấn động rồi, tuy không có ai biết kỳ tích trà này do Kỳ Tích Chi Tử ngâm chân chính, nhưng mà dần dà cái tên Phạm Tần và mười chén trà này tuôn ra từ miệng của trà khách, theo hơn phân nửa Võ Thánh Thành truyền ra, hơn phân nửa người nghe được tiếng gió mà tới đây quan sát.
Nhưng mà Tần Phàm còn có một yêu cầu, hắn mỗi ngày chỉ chọn mười người trong số các vị khách uống trà, hơn nữa hắn cần mười người này kể câu chuyện mà mình đắm chìm.
Mỗi một ngày hắn đều quan sát người trong trà lâu biến hóa, biến hóa về bản thân hắn, còn có biến hóa trên người của người uống kỳ tích trà. Kỳ thật hắn hiện tại cũng cảm giác được khách nhân biến hóa, nhưng mà biến hóa không lớn bằng người uống trà.
Trên thực tế Tần Phàm pha trà cũng không phải là ngâm trà bình thường, mà là Hợp Đan Mạch của hắn, đem vài loại linh dược lá trà ngâm với nhau, còn có hiệu lực của đan dược, ích lợi với tinh thần khí lực các phương diện của con người.
Thậm chí còn có một ít huyền diệu khó giải thích, Tần Phàm cũng nghiên cứu chuynej này.
Mà trà lâu lão bản Trầm Tô là người đầu tiên uông trà của Tần Phàm, biến hóa cũng thật lớn, bây giờ nhìn tinh thần của hắn càng ngày càng tốt hơn, thân thể như trẻ lại, nhưng lại lộ ra ý chí chiến đấu tràn đầy, nghe nói cảnh giới có đột phá, hăn từ cảnh giới Võ Thánh bắt đầu sờ đến cánh cửa cảnh giới bán thần. Vốn hắn đã sớm đến võ đạo cực hạn, cũng không có cơ hội đột phá bán thần.
Cải biến này Trầm Tô uống trà xong thì biến hóa, Tần Phàm có thể cảm nhận được.
Ngày hôm nay là Tần Phàm đi vào trà lâu ngày thứ mười.
Sáng sớm ngày hôm nay cả trà lâu đầy khách nhân, thậm chí có thể dùng chen chúc hình dung, đây là lão bản Trầm Tô tăng hạn chế rồi đấy, nếu không sẽ kín hết chỗ, cũng biết Tần Phàm được hoan nghênh như thế nào.
Tần Phàm lúc này bình tĩnh ngồi ở cửa sổ.
Toàn bộ trà khách khác cách hắn năm mét, tất cả mọi người dường như cảm giác được khí tràng huyền diệu, ngăn cản mọi người tới gần và âm thanh.
Bọn họ đang đợi lựa chọn, hy vọng trở thành người may mắn hôm nay.
Tần Phàm không thèm nhìn những người này, nhưng kỳ thật hắn đang quan sát, quan sát những người này có tồn tại thần bí, nhưng mà những vật thần bí này khó nắm được, nhưng mà hắn cảm giác được hô ứng này càng liên hệ nhiều hơn với hắn.
- Người có thể thưởng thức trà hôm nay là vị này.
Qua một hồi, thần sắc Tần Phàm bình tĩnh chỉ vào một người trong đám người.
Người được Tần Phàm chọn trúng là đại hán hơn ba mươi tuổi, cũng là một gã Võ Thánh, người như vậy ở đại lục chính là thiên tài trong thiên tài, nhưng ở chỗ này chỉ là người bình thường, mà ở ngoài Võ Thánh Thành thì thiên phú của người này ở dưới cùng mà thôi, người như vậy sẽ bình thường cả đời.
- Là ta? Thật sự là ta?
Đại hán kia nghe được Tần Phàm lựa chọn, trên mặt của hắn mừng như điên, hắn có chút không dám tin tưởng đi lên một bước, tâm thần bất định không chờ đợi được. Những người khác thì thất vọng, nhưng không người nào dám dị nghị.
- Cải biến, thì ra là dạng này...
Trong nháy mắt này Tần Phàm rất nhanh bắt được biến hóa của người kia, dường như có hoa lửa chói mắt hiện ra, mà những người khác cũng có biến hóa tương đối rõ ràng, nhưng so với người này thì ảm đạm hơn nhiều.
Cũng vào lúc này hắn rốt cục hiểu được.
Thì ra huyền diệu khó giải thích trên người của mỗi người, tồn tại thần bí kia kỳ thật chính là vận mệnh.
Vào thời khắc này rốt cuộc Tần Phàm cũng nhìn thấy vận mệnh.
Thứ này không nhìn thấy, sờ không được, hư vô mờ mịt nhưng lại tồn tại chân thật.
Trong nháy mắt Tần Phàm hiểu ra thì hắn trông thấy trên người những người này mỗi người đều có một con đường vận mệnh, vô số con đường nối vào nhau, mà hắn dường như có thể va chạm vào vận mệnh của những người này, hắn cảm giác được vận mệnh rất nhiều người nắm giữ trong tay của hắn, hắn cảm giác được bây giờ vận mệnh của mỗi người cùng một nhịp thở với hắn, giống như hắn tùy ý khẽ động là có thể cải biến được vận mệnh của rất nhiều người.
Bởi vì một ly trà của hắn có thể cải biến được vận mệnh của bọn họ.
Vận mệnh cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi, hắn tồn tại sẽ cải biến, một ít người bởi vì có chút kỳ ngộ, giống như những người gặp được Tần Phàm thì sẽ được cải biến, mà có một ít người dựa vào cố gắng của mình mà cải biến.
← Ch. 1176 | Ch. 1178 → |