← Ch.403 | Ch.405 → |
Lão giả nhìn kĩ Lôi Cương thêm một chút rồi chuyển ánh mắt về phía Hỏa Trập, nói:
- Tu vi của ngươi là cương quân thiên giai, lão phu đoán là đột biến khi hỏa anh hình thành, nếu thế thì tu vi của ngươi không hề ổn định, đối với tu luyện của ngươi sau này không có lợi, lão phu sẽ tặng ngươi Hộ tâm ngọc, không những giúp ngươi ổn định tu vi mà còn giúp cho tốc độ tu luyện của ngươi sau này tăng nhanh gấp mười lần.
Lời nói của lão giả khiến Hỏa Trập vô cùng động tâm, sắc mặt biến hóa liên tục nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương điềm nhiên cười nói:
- Hỏa Trập, đây là tự do của ngươi, nếu ngươi muốn lấy, ta cũng sẽ không nói gì cả.
Hỏa Trập kích động gật gật đầu.
Tay phải lão giả hiện ra một miếng ngọc bội to bằn bàn tay, màu đỏ kim, phát ra linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm không gì sánh được đưa cho Hỏa Trập.
Hỏa Trập không dám tin đây là sự thật, hai tay run rẩy nhận lấy ngọc bội, thân hình cũng phát run lên, nói:
- Hỏa Trập đa tạ tiền bối hậu ái.
Hai mắt nhìn chằm chằm miếng ngọc bội, Hỏa Trập kinh dị phát hiện, trong miếng ngọc bội này có một con tiểu long màu đỏ kim tiềm phục, cùng với sự lưu động của quang mang trên miếng mặt miếng ngọc bội thì như thần long đang đằng vân giá vũ vậy.
- Gặp gỡ là duyên, có thể có được miếng Hỏa Long Chấn Thần ngọc này cũng là cơ duyên trong đời ngươi.
Lão giả nhàn nhạt như ngọn gió cười nói.
Lôi Cương nhìn chằm chặp lão giả như muốn nhìn thấu xem vì sao lão lại làm như vậy, chỉ mới là tương kiến mà thôi đã tặng thứ trân quý như vậy, lẽ nào trên đời này thật sự có người tốt đến thế sao? Hoặc cũng có thể nói lão giả này chê đồ quá nhiều. Hỏa Long Chấn Thần ngọc, chỉ liếc mắt đã biết không phải vật tầm thường rồi.
- Tiểu tử, ngươi thật sự không cần?
Lão giả quay lại nhìn Lôi Cương thêm lần nữa, hòa nhã nói.
Không biết tại sao, từ câu nói này của lão giả, Lôi Cương cảm thấy một cảm giác vô cùng thân thiết, chần chừ giây lát rồi nói:
- Tiền bối, vô công bất thụ lộc, Cương Ma không thể lấy.
Lôi Cương vẫn kiên trì nguyên tắc của bản thân, có thể nói, Lôi Cương vẫn cảnh giới lão giả này như cũ, nói cho cùng một người xa lạ lại đi tặng thiên tài địa bảo quý giá như thế thì ai cũng phải nghi ngờ là có động cơ khác mà thôi.
- Hỏa Long Chấn Thần đan là lão phu vô điều kiện tặng cho hắn nhưng còn Thần Lực đan mà lão phu muốn tặng ngươi thì không phải là tặng không.
Lão giả đột nhiên cười nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng sâu sắc.
- Ồ!
Lôi Cương ngẩng đầu nhìn lão giả, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nói:
- Tiền bối, không biết có vật gì có thể đổi được.
- Một miếng tiên ngọc.
Lão giả nhàn nhạt cười nói.
Sắc mặt Lôi Cương chớp mắt cứng lại, một miếng tiên ngọc? Lôi Cương suýt nữa thì tưởng tai mình nghe nhầm rồi, nếu Thần Lực đan thật sự thần kì như thế thì đâu chỉ đáng một viên tiên thạch chứ? Cho dù là cả ngàn vạn viên cũng có người mua ấy chứ. Rất nhanh, Lôi Cương liền đoán ra lão giả đang tìm cách tặng viên Thần Lực đan cho hắn.
Mặc dù không biết dụng ý của lão giả là gì nhưng giới bị của Lôi Cương đối với lão vô tình giảm đi vài phần, cảm kích nói:
- Đa tạ tiền bối hậu ái.
Liền đó Lôi Cương lấy ra từ trong giới chỉ một viên tiên thạch đưa cho lão giả.
Lão giả nhận lấy, hai tay vuốt ve viên tiên thạch này, cười nói:
- Ha ha ha ha, ngươi cũng không cần cảm kích lão phu, đây là cơ duyên của ngươi.
- Được rồi, các ngươi nên quay về rồi.
Lão giả nhàn nhạt nói, sau đó chần chừ giây lát rồi nói với Lôi Cương:
- Tiểu tử, nhớ rõ, phải kiên trì trái tim của ngươi, cho dù gặp phải trở ngại gì thì cũng phải kiên trì trái tim của ngươi, chỉ có như thế ngươi mới có tư cách để khống chế tất cả. Pháp quyết ngươi tu luyện quá nhiều, chỉ có thể dựa vào bản thân từ từ lĩnh ngộ, vạn năng đại thành chỉ có thể dựa vào sinh tử tẩy lễ mới có thể giúp ngươi trưởng thành. Viên Thần Lực đan này hãy uống trong vòng ba ngày có thể sẽ có chỗ tốt mà ngươi không ngờ tới.
Tay phải lão giả lấy ra một cái bình trong suốt bên trong chứa một viên đan dược to bằng ngón tay cái. Mặc dù cái bình trong suốt đã bị đậy lại nhưng Lôi Cương vẫn có thể cảm nhận linh khí nồng đậm phát ra từ viên đan dược.
Sau khi đưa bình đan dược cho Lôi Cương, tay phải lão giả phất một cái, Lôi Cương và Hỏa Trập liền biến mất tại chỗ.
Khi Lôi Cương và Hỏa Trập xuất hiện lại thì đã là ở trên không của biển nham thạch, sau khi đi ra, Lôi Cương và Hỏa Trập đều chấn kinh, không thấy tiểu đảo đó đâu nữa. Ánh mắt Lôi Cương ngưng đọng, thần thức quét rộng ra, lát sau, Lôi Cương có thể khẳng địn vị trí mà bọn họ đang đứng chính là vị trí của tiểu đảo, nhưng thế còn tiểu đảo đâu?
Tiểu đảo lại vô thanh vô tức mà biến mất rồi?
- Tiền bối, đây....... . là mơ sao?
Hỏa Trập chưa phản ứng lại kịp lẩm bẩm nói.
Toàn bộ những điều này như một giấc mơ vậy, nhưng khi Hỏa Trập nhìn thấy Hỏa Long Chấn Thần ngọc trong tay hắn thì hai mắt ngây ra, sắc mặt kích động vô cùng.
- Tiểu tử, không cần tìm nữa, lão phu trôi dạt theo đảo, có thể tương kiến cũng là duyên, có lẽ sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, nhưng lão phu hi vọng lần gặp lại tiếp theo thì ngươi đã trở thành cường giả chân chính.
Trong đầu Lôi Cương đột nhiên vang lên tiếng nói của lão giả. Lôi Cương trở nên trầm tư, lão giả này là một cường giả chân chính không còn nghi ngờ gì nữa. Lẽ nào tất cả thật sự đều chỉ là một chữ duyên sao?
Suy nghĩ giây lát, Lôi Cương lắc đầu nói:
- Tìm một tiểu đảo để tu luyện trước đi.
Lôi Cương chuẩn bị uống Thần lực đan này, nâng cao tu vi rồi mới đi Hỏa vực.
Một ngày sau.
Trên một tiểu đảo hoang phế trong biển nham thạch.
Lôi Cương ngồi chắp bằng trên mặt đất nóng hầm hập, lấy Thần Lực đan mà lão giả tặng ra, mở nắp bình, một làn dược hương phảng phất bay ra, Lôi Cương hít sâu vào một hơi, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô số cơ bắp toàn thân dường như đều trở nên hưng phấn, Lôi Cương kinh hỉ vô cùng, chỉ là dược hương thôi mà đã thần kì như thế rồi. Không biết Thần Lực đan là tiên dược cấp mấy?
Đổ Thần Lực đan ra, đưa lên mũi, Lôi Cương hít sau vào một hơi, toàn thân vô cùng thoải mái, rất lâu sau đó chỉ có cảm giác thoải mái lan tỏa khắp toàn thân. Suy nghĩ một lát, Lôi Cương liền bỏ Thần Lực đan vào miệng nuốt xuống.
Theo chân Thần Lực đan trôi xuống bụng, Lôi Cương chỉ cảm thây một cỗ liệt hỏa bốc lên từ hầu lộ rồi đốt dần xuống bụng. Không đợi Lôi Cương kịp phản ứng, cỗ liệt hỏa ngày càng nóng lên.
Không đến nửa khắc, toàn thân Lôi Cương nóng lên, cơ bắp toàn thân hiện biến thành màu đỏ lửa, trên đỉnh đầu thì bốc ra khói xanh còn vẻ mặt Lôi Cương thì hung dữ cực độ, trên trán bắt đầu chảy ra những giọt mồ hôi to bằng hột đậu. Lôi Cương chỉ cảm thấy cỗ liệt hỏa như hóa thành từng đoàn hỏa diễm thiêu đốt từng cơ bắp một của hắn.
Thần Lực đan thật khủng bố, Lôi Cương trong lòng chấn kinh, cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, có mấy lần đau tưởng chừng như muốn ngất đi.
Dược hiệu của Thần Lực đan khủng bố tột cùng, với tính cách cương liệt của Lôi Cương mà cũng không có cách nào chịu đưng được sự phát huy của dược hiệu. Bây giờ, Lôi Cương đã không còn chút sức phản kháng nào nữa, thân hình nằm quằn quại trên mặt đất, cỗ dược hiệu này như hồng thủy bạo phát kích thẳng vào Lôi Cương, khiến thân hình Lôi Cương nằm trên mặt đất càng quằn quại dữ dội. Dần dần, cốt lân giáp của Lôi Cương ngưng kết toàn thân, bây giờ khiến người ta ngụy dị đó là, cốt lân giáp ba màu giờ lại có thêm một màu đỏ huyết nhàn nhạt, ngụy dị cùng cực.
Dược hiệu kéo dài liên tục một ngày.
Một ngày này cũng là một ngày đau đớn tột cùng của Lôi Cương. Dược hiệu từng đợt từng đợt tưởng chừng như không bao giờ dừng lại cứ thế liên tục công thẳng vào lục phủ ngũ tạng toàn thân Lôi Cương, nếu không phải là Lôi Cương cường hãn thì sớm đã bị dược hiệu trùng kích đến chết. Dược hiệu của Thần Lực đan có vẻ như đã đạt đến đỉnh điểm, cái nóng truyền đến từ mỗi sợi cơ bắp toàn thân dần dần bình đạm trở lại, khi Lôi Cương tưởng rằng dược hiệu đã hết thì chỉ nghe thấy một âm thanh lục bục truyền đến từ trong bụng, hai mắt Lôi Cương kinh khủng nhìn một con hỏa long màu đỏ trồi ra từ trong bụng hắn. Con hỏa long này chỉ to khoảng mười mét, toàn thân bao trùm liệt hỏa màu vàng kim, hỏa long nhìn Lôi Cương một cái, ngâm lên một tiếng dài rồi xạ thẳng xuống đỉnh đầu Lôi Cương.
Lôi Cương chỉ cảm thấy một cơn đau tột cùng truyền xuống từ đỉnh đầu, hai mắt tối sầm, lại cũng kiên trì không nổi nữa mà ngất đi, trước khi hôn mê, Lôi Cương nhớ đến câu "chỗ tốt không ngờ tới" của lão giả mà chỉ muốn mở miệng mắng lớn một tiếng.
Cách Lôi Cương không xa là Hỏa Trập cũng đang chìm trong bất lực. Sau khi lên tiểu đảo này Hỏa Trập liền tìm hiểu xem làm thế nào để Hỏa Long Chấn Thần ngọc nhận hắn làm chủ, Hỏa Trập đã thử mấy cách thường dùng để tiên khí nhận chủ nhưng đều không có tác dụng, miếng ngọc này chẳng có chút động tĩnh nào cả. Hỏa Trập thở dài, liên tục cười khổ, có được miếng ngọc này một cách khó hiểu, nhưng lại không biết cách nhận chủ thật chẳng khác nào ngồi trong kho vàng mà không có chìa khóa chỉ có thể dương mắt nhìn, thật khiến cho người ta cảm thấy bất lực đến cùng cực.
Vô cùng cẩn thận cất Hỏa Long Chấn Thần ngọc vào trong giới chỉ, Hỏa Trập nhìn sang Lô Cương trên mặt đất rồi lại ngồi xuống, thần thức thâm nhập đan nội thể, kiểm tra tỉ mỉ đan điền.
Vừa thâm nhập đan điền Hỏa Trập liền kinh hãi, cương anh của hắn đã biến mất, thay vào đó là một cỗ liệt hỏa hừng hực đang rực cháy.
Đây.... đây.... lẽ nào đây lại là cương anh sao? Hỏa Trập chỉ muốn ngất đi cho rồi, không thể tưởng tượng được cương anh của hắn lại biến thành hình dạng này. Hỏa Trập không cam tâm, cố gắng trấn tĩnh nghiên cứu cương anh này.
Thời gian trôi qua như bóng câu bên cửa sổ, chớp mắt đã mười năm.
Mười năm nay trong Dung Luyện giới truyền đi một tin tức chấn động, toàn bộ tu luyện giả trong Dung Luyện giới đều đang đi tìm hai người: Cương Ma và Hỏa Trập. Trong tay của đa số tu luyện giả đều có một viên tinh thạch trong viên tinh thạch này chính là hình ảnh của Lôi Cương và Hỏa Trập, chỉ có một số ít là không có, chỉ vì nghèo túng, thật xin lỗi, chỉ trong chớp mắt mà một viên tinh thạch có chứa hình ảnh của Lôi Cương và Hỏa Trập đã bị đám con buôn bán ra với giá trên trời.
Những tu luyện giả này đều vì Hỏa Tủy châu mà đến. Nhưng Dung Luyện giới âm thầm dậy sóng, đến cả hai đại thế lực là Hỏa Huyền tông và Dung Hỏa tông cũng đã nhập cuộc. Hỏa Tủy châu dù là thiên tài địa bảo nhưng điều khiến bọn họ động thủ chính là hỏa anh trăm năm tu luyện kìa, chỉ cần tăng cường bồi dưỡng, sau này nhất định sẽ trở thành cường giả trấn tông.
Một số lão già tu luyện đã thành tinh vừa nghe đã đoán được, Cương Ma và Hỏa Trập này chỉ sợ là đã trêu vào phần tử cực đoan, không ngại lấy ra vốn máu thịt để truy sát hai người. Chỉ sợ sau lần này Dung Luyện giới dù lớn nhưng đã không còn chỗ để hai người dung thân nữa rồi.
Tin tức này truyền từ Hỏa vực đến Long luyện, rồi lại truyền đến vô số đảo lớn nhỏ trong biển nham thạch, đại môn tiểu phái đều phái đệ tử ra ngoài, Dung Luyện giới chớp mắt trở nên điên cuồng.
Cương Ma, Hỏa Trập; đây là hai người mà bất cứ tu luyện giả nào trong Dung Luyện giới nằm mơ cũng muốn gặp.
← Ch. 403 | Ch. 405 → |