← Ch.296 | Ch.298 → |
Trong lúc nhất thời, Tân Địch Á không biết nói sao, chỉ lắp bắp:
- Việc này... việc này....
Lời mời của Mộ Dung Thiên được đưa ra quá đột nhiên, tuy lần này hắn vừa có đại ân với nàng, khiến cho nàng thay đổi ấn tượng trước kia, nhưng vẫn còn chưa đến nỗi khiến cho nàng muốn cùng cộng tác với hắn thêm lần nữa. Nhớ tới trước kia hắn thường hay bám sát quấy rầy mình, Tân Địch Á chỉ còn biết phải cự tuyệt mà thôi:
- Đan Ni Tư đại nhân, thật xin lỗi....
Mộ Dung Thiên lên tiếng ngắt lời nàng:
- Ta không có ý gì khác đâu, chỉ là nghĩ tới nàng luôn muốn phục vụ cho dân nên mới đưa ra lời mời đó thôi. Kỳ thật, quyền lực của một giám sát sứ quan trọng nhất là trong lúc ma thú công thành, người đó sẽ cầu xin viện trợ với giới cao tầng của Tát La, nhưng tình hình hiện nay rất đặc biệt. Hẳn nàng cũng biết đó, lần này chúng ta không có sự trợ giúp của Lam Nguyệt và các quốc gia khác, nên lực phòng ngự của chúng ta rất yếu, nhất là tại một thành thị cách xa đất chủ địa như Mễ Kỳ Tư này, chức giám sát sứ đó chỉ như là thùng rỗng kêu to mà thôi. Vô luận nàng có cầu xin thế nào thì cũng sẽ không có kết quả, hoặc giả nếu có được sự chi viện thì cũng rất hạn chế. Thẳng thắn mà nói, chức vị hiện tại của nàng chỉ là một chức vị hữu danh vô thực, không có tác dụng gì cả.
Tân Địch Á nhất thời trầm mặc, quả thật đúng như lời Mộ Dung Thiên nói, từ khi nhận chức tới nay, nàng đã từng thông tin cầu viện binh lực đã nhiều lần, nhưng tất cả đều bị giới cao tầng dùng lời uyển chuyển mà cự tuyệt thôi.
- Tân Địch Á tiểu thư, với một chức vị hữu danh vô thực, không có cách nào để ra sức vì nước vì dân, chi bằng thay đổi chức vị khác để mình có thể đại triển quyền cước chứ? Vì để tiện việc quản lý, thành Mễ Kỳ Tư chúng ta vừa thiết lập thêm một chức phó thành thủ cho nữ nhân, với năng lực của nàng, ta nghĩ rằng sẽ dư sức đảm nhiệm được chức vụ đó.
Hiện tại, Mễ Kỳ Tư cũng gần giống như một đứa trẻ bị Tát La bỏ rơi, phải tự sinh tự diệt. Có những chuyện điều phối nhân lực mà thường ngày phải thông qua giới cao tầng để xét duyệt thì nay họ đều tự mình giải quyết hết. Chỉ cần Mộ Dung Thiên xin được Long vương ừ đại một tiếng, vậy thì không có chuyện gì là không được cả.
Tân Địch Á cảm thấy hơi khó xử. Tuy Mộ Dung Thiên nói có đạo lý, nhưng sở dĩ nàng tình nguyện đến Lỗ Sắt này là vì muốn rời xa tên sắc lang thượng cấp, hiện tại lại quy về một chỗ với hắn, thật đúng là hoang đường mà.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Nàng hãy suy nghĩ chút đi, lệnh điều phối tìm kiếm nhân tuyển thích hợp có lẽ ba ngày sau sẽ được phát ra. Trong vòng bảy ngày kế tiếp, tiệc đãi mừng tân phó thành thủ sẽ được cử hành đấy. Được rồi, ta phải đi đây. Hẹn gặp lại nhé!
Nói xong, Mộ Dung Thiên liền nhảy lên lưng một con tiểu ma thú, sau đó còn bổ sung thêm một câu:
- Hy vọng trước khi đến kỳ hạn, chúng ta có thể nhìn thấy Tân Địch Á tiểu thư trở thành một thành viên của Mễ Kỳ Tư.
Nhìn theo bóng dáng Mộ Dung Thiên được đoàn người vội vã hộ tống ra đi, trong lòng Tân Địch Á cũng không biết có tư vị gì. Ài, tên sắc lang thượng cấp này thật sự là biến thái mà.
oooOooo
Từ ngày Mộ Dung Thiên ra đi, tới nay cũng được mười ngày hay nửa tháng rồi, lúc này chúng nữ đột nhiên thấy tên sắc lang trở về thì ai nấy cũng đều vui vẻ không ngớt, cả Tư Tháp Tây Á cũng mừng rỡ vô cùng. Chỉ có điều thái độ của Đái Nhĩ Cát hoàn toàn biến đổi thì vẫn là một vụ án không đầu, cả người thân của gã cũng không biết lý do tại sao luôn.
Khảo nghiệm cuối cùng rốt cuộc cũng kết thúc, sắp tới hẳn là sẽ có được vài ngày sóng yên gió lặng. Trong thời gian này, Mộ Dung Thiên thông qua linh lực điểu mà giao lại công việc đầu tư và phát triển xưởng thuốc tại Lỗ Sắt cho Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, đồng thời hắn cũng lăn mình vào công việc thường nhật của một thành thủ. Lúc này hắn mới phát hiện ra, ngồi vào một chức cao có thực quyền đúng là phiền phức hơn trong tưởng tượng nhiều lắm, hắn chỉ mới vừa nhận chức mà công việc cần phải giải quyết lại rất nhiều, tỷ như biên chế quân đội, các loại binh chủng, số lượng, nội dung huấn luyện, địa hình thành thị, tài nguyên có thể dùng tới, tình hình lui tới của biến dị ma thú trong đợt công thành lần trước, vv.... Ngoài những việc đó ra, hắn còn phải chia thời gian ra để lên kế hoạch phòng ngự, phê duyệt văn kiện do thủ hạ trình lên, cùng với các sự vụ liên quan tới các thành thị trực thuộc, vv....
Liên tục năm ngày làm việc không ngừng nghỉ, rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng có chút mệt mỏi, thân thể thì còn có thể chịu nổi, nhưng tinh thần thì không khỏi bị suy kiệt rã rời.
- Phào.... .
Khi Mộ Dung Thiên ngẩng đầu vươn vai thì chợt phát hiện vầng thái dương đã lặn về phương tây. Thời gian trôi qua thật là nhanh, hắn nhìn đống văn kiện chồng chất như núi thì cảm thấy đau đầu vô cùng. Hắn đã sớm gửi thư đi gọi Đình Đình đến Mễ Kỳ Tư rồi, có được nàng Vu nữ với nhiều khả năng thần bí này giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.
Xem ra hôm nay lại không có thời gian trở về nhà ăn cơm nữa rồi. Quan quân cao cấp ở trong quân đội có ba bữa no bụng đã là tốt lắm rồi, Mộ Dung Thiên thở dài ngao ngán, hắn định ra ngoài căn dặn tuần thú sư trở về báo cho đám người Lộ Thiến một tiếng thì chợt có truyền lệnh binh vào báo:
- Có khách đến!
Mộ Dung Thiên thoáng ngạc nhiên, là ai đây nhỉ? Nếu là quan viên đồng sự thì không thể xem là khách nhân được, còn nếu là Đình Đình thì cũng đâu tới nhanh như vậy.
Mộ Dung Thiên ôm theo một bụng nghi vấn đi tới phòng tiếp khách ở trên thành lâu, khi vừa nhìn thấy vị khách kia, hắn liền kêu lên thất thanh:
- Tân Địch Á tiểu thư!
- Đan Ni Tư đại nhân, ta đến để trình diện đây!
Mộ Dung Thiên mừng rỡ nói:
- Nàng chịu tiếp nhận chức phó thành thủ của Mễ Kỳ Tư rồi à?
Tân Địch Á gật đầu:
- Đây là lệnh điều phối, xin mời xem qua.
Vừa nói, nàng vừa đưa ra mảnh giấy có dấu ma pháp ấn ký. Lúc này nàng đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như trước kia. Tuy rằng tên sắc lang thượng cấp đã thay đổi không ít, nhưng người xưa có câu: "bản tính khó thay đổi." Tân Địch Á quyết định đến nhậm chức tại Mễ Kỳ Tư, đồng thời vẫn kiên trì giữ khoảng cách nhất định với tên sắc lang, đề phòng hắn thừa thế xông lên.
Mộ Dung Thiên chẳng cần xem qua, chỉ ném mảnh giấy điều phối lệnh sang một bên rồi cười nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh! Sao tiểu thư không báo trước cho ta biết một tiếng để ta ra tận ngoài thành đón tiếp chứ.
Tân Địch Á thản nhiên đáp:
- Không cần đâu. Thời gian ma thú công thành sắp đến, các người ai nấy đều bận rộn, không cần phải phiền phức như vậy.
Mộ Dung Thiên lại nói:
- Vậy thì chúng ta đã quá thất lễ rồi. Ừm, được rồi, ngày mai chúng ta sẽ tổ chức dạ tiệc chúc mừng cho bổn thành có thêm được một nhân tài.
Lúc này Tân Địch Á cũng không tiện chối từ nữa, bởi vì dạ tiệc là một tập quán lâu đời mỗi khi có quan viên cao cấp đến nhận chức. Quy cũ này không thể phá hư được. Hơn nữa, dạ tiệc chúc mừng quan mới là thời điểm thích hợp để các quan viên làm quen với nhau, đồng thời cũng để tìm hiểu thêm về phương diện công tác; do đó, dù Tân Địch Á không thích hoàn cảnh náo nhiệt, nhưng nàng cũng không thể không xã giao với mọi người được.
Băng Sơn mỹ nữ đã đến, dù Mộ Dung Thiên có bận ngập đầu thì cũng phải gác lại hết mọi thứ. Hắn ân cần nói:
- Tân Địch Á tiểu thư, nàng bạt thiệp trường đồ mà đến đây, có lẽ còn chưa dùng qua cơm tối phải không? Hay là chúng ta cùng dùng bữa nhé? Trong thành này có một nơi gọi là "Dã Vị Quán", thức ăn tại đó rất ngon!
Tên sắc lang tỏ ra niềm nở nhiệt tình, nhưng Tân Địch Á vẫn một mực muốn giữ khoảng cách với hắn, nên lập tức cự tuyệt ngay:
- Thật xin lỗi Đan Ni Tư đại nhân, ta tạm thời chưa muốn ăn uống gì.
Mộ Dung Thiên lộ vẻ thất vọng:
- Vậy à!
Tân Địch Á nói tiếp:
- Đan Ni Tư đại nhân, ta có hơi mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi trước đã.
Lời này của nàng muốn hắn an bày chỗ nghỉ cho mình.
Mộ Dung Thiên liền phấn chấn nói:
- Hay lắm, vậy thì mời nàng đến chỗ của ta.
Tân Địch Á nghe vậy thì lập tức phẫn nộ ngay. Thì ra hắn mời mình thay đổi chức vị vốn không phải là do hắn suy nghĩ cho dân, cho nước, mà chẳng qua là có ý đồ đen tối khác; hơn nữa, cho dù là có ý đồ, chí ít thì hắn cũng phải nên tôn trọng mình mà che giấu đi phần nào chứ.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy phản ứng của nàng như vậy thì biết ngay nàng đã hiểu lầm, nên vội vã giải thích:
- Tiểu thư đừng hiểu lầm, chỗ ở của ta cũng chính là phủ của thành chủ Tư Tháp Tây Á đấy.
Tân Địch Á nghe vậy thì lại càng thất kinh hơn, gần như muốn ngất xỉu luôn. Nàng lắp bắp hỏi lại:
- Ngươi.... ngươi nói sao? Thành chủ Tư Tháp Tây Á ở chung với ngươi à?
Đôi mắt đẹp của nàng mở thật lớn, vẻ khó tin hiện rõ trên mặt. Hoang đường, thật đúng là hoang đường mà! Thiên kim của Long vương, thành chủ của Mễ Kỳ Tư là Tư Tháp Tây Á sao lại có quan hệ mờ ám với tên sắc lang này kia chứ.
- Úi chà, mọi việc không như nàng nghĩ đâu. Thật ra giữa bọn ta chẳng có quan hệ gì hết, lại càng chẳng phải ở chung với nhau, chẳng qua chỉ là ở dưới cùng một mái nhà thôi.... .
Mộ Dung Thiên càng giải thích thì càng làm sự tình thêm rối rắm hơn. Lâu nay miệng lưỡi của hắn rất trơn tru, không ngờ cũng có lúc ăn nói lộn xộn, quả thật là hiếm thấy. Trước kia, chỉ có lần đầu hắn ước hẹn với Tiêu Băng thì mới gặp phải tình huống tương tự thế này, còn bây giờ, cái loại cảm giác của mối tình đầu phảng phất như hiện trở về một lần nữa vậy.
Phải vất vả một hồi lâu thì Mộ Dung Thiên mới giải thích rõ ràng được sự việc. Thật ra hắn và Tư Tháp Tây Á chỉ ở cùng một kiến trúc tứ hợp viện được phân thành hai phần trong và ngoài mà thôi, chứ chẳng có gì mờ ám cả. Tên sắc lang sớm đã báo lại việc Tân Địch Á rất có khả năng sẽ đến thành Mễ Kỳ Tư, và cũng đã được nữ thành chủ đáp ứng rồi.
- Tân Địch Á tiểu thư, chuyện là thế này. Binh lực của bổn thành vốn ít ỏi, bởi vậy nên hầu như những quan viên trọng yếu trong thành đều ở tập trung tại một khu dân cư, như vậy cũng có thể tiết kiệm được phần lớn lực lượng để bảo vệ họ, ngoài ra, trong lúc ma thú bạo động, việc thư từ qua lại hay là tin tức tình báo và việc phát lệnh cũng rút ngắn thời gian được nhiều dữ lắm. Vì chức nữ phó thành thủ này mới được lập ra, nên trong khu dân cư đó không phủ đệ riêng cho quan mới, mà tại phủ đệ của chúng ta cũng tương đối dư dả không gian, và hoàn cảnh cũng không tệ. Ta nghĩ nàng nhất định sẽ thích nơi đó. Vả lại, Tư Tháp Tây Á thành chủ cũng có nói qua, hai người vốn là chỗ quen biết từ thuở nhỏ, và ta cũng có mấy nữ quyến có thể làm bạn với nàng. Vì vậy, tuy nàng mới đến Mễ Kỳ Tư, chắc sẽ không đến nỗi lẻ loi hiu quạnh.
Kỳ thật, khu dân cư mà các quan viên lớn nhỏ tập trung tại đó tuy rằng đông đúc, nhưng cũng không đến độ tìm không được một căn nhà nhỏ còn trống. Mộ Dung Thiên nói vậy cũng là xuất phát từ thiện ý, bởi vì Tân Địch Á đúng là một người rất cô độc. Hắn muốn tận tình giúp đỡ cho nàng mỹ nữ đáng thương này, để nàng không trở thành quá bi quan. Đương nhiên, được cùng ở dưới một mái nhà với mỹ nữ hiển nhiên cũng không phải là một chuyện xấu gì.
Tân Địch Á vừa nghe đến việc Tư Tháp Tây Á cùng ở một nhà với Mộ Dung Thiên thì cũng không lên tiếng nữa, dù sao khi có mặt Tư Tháp Tây Á ở đó, tên sắc lang hẳn cũng sẽ không dám lộng hành đâu.
Mộ Dung Thiên quan sát sắc mặt của Tân Địch Á, thấy nàng đã ngầm đồng ý thì vui mừng nói:
- Tiểu thư, bây giờ để ta đưa nàng đến đó nhé?
Rốt cuộc Tân Địch Á cũng gật đầu đồng ý. Thế là Mộ Dung Thiên liền sai thủ hạ mang hành lý của nàng ra xe của mình.
Khi còn cách phủ đệ xa xa, Mộ Dung Thiên đã nghe được tiếng cười nói huyên thuyên ồn ào, ngoài đám người Lộ Thiến ra, còn có cả tiếng của Tư Tháp Tây Á nữa. Công việc của nữ thành chủ cũng bận rộn không kém gì thành thủ, thông thường thì tới khuya nàng mới về, nhưng mà bầu không khí ở trong viện lúc này lại rất là kỳ quái.
- Ta về rồi đây, còn có thêm một khách nhân nữa này. Không, phải nói là nàng ta cũng là một chủ nhân ở đây.
Mộ Dung Thiên vừa đi vừa hô to, chúng nữ không hẹn mà cùng quay lại nhìn về phía hắn. Lúc này, Mộ Dung Thiên chợt phát hiện trong sân còn có thêm một khách nhân khác.
Hắn vừa nhìn thấy vị khách nhân kia thì trái tim như muốn nhảy thót ra ngoài luôn. Thôi chết, thì ra Mâu Cơ đã đến Mễ Kỳ Tư rồi.
← Ch. 296 | Ch. 298 → |