Vay nóng Homecredit

Truyện:Dị Giới Dược Sư - Chương 338

Dị Giới Dược Sư
Trọn bộ 431 chương
Chương 338: Hồi Gia (Về Nhà)
0.00
(0 votes)


Chương (1-431)

Siêu sale Lazada


Mọi người nghe vậy thì đều ngẩn cả ra, sau đó thì lại hết sức kinh hoàng.

Thành thủ đại nhân quả là sắc đảm bằng trời, nếu hạ thủ vào Nhận Vụ, Tân Địch Á, thậm chí ngay cả Tư Tháp Tây Á thì cũng thôi đi, vì dù sao thì bọn họ cũng đều là người của bổn quốc, nhưng hôm nay hắn lại còn muốn sử dụng ma trảo lên người hai nàng sứ giả của Cuồng Sa thành thì quả thật là gan to bằng trời.

Đặc Lạp Đa lau mồ hôi trên trán rồi ngập ngừng nói:

- Việc này.... thành thủ đại nhân, hạ quan tuổi tác đã cao, trái tim cũng không còn tốt như xưa nữa, chỉ sợ không thể chịu đựng được một chuyện kích thích như thế này đâu. Chỉ đành nhường lại cho thanh niên các người đi làm thôi.

Hai nàng mỹ nữ kia đúng là không dễ chọc vào rồi. Đặc Lạp Đa tuy có trí tuệ hơn người, nhưng năng lực chiến đấu thì rất hữu hạn, lỡ như bị họ bắt được, dù cho họ có niệm tình lão lớn tuổi mà buông tha, nhưng nếu như việc đó được lan truyền trong quân thì lão sẽ bị mất mặt lắm.

- Ối chà, ta uống nhiều quá, giờ phải đi giải quyết trước đã. Thành thủ đại nhân, để ta suy nghĩ lại việc này nhé.

Sát Đạt Mễ La nói xong liền chạy đi mất. Xem ra gã đi giải quyết xong thì sẽ không trở lại nữa rồi.

Luân Đạo Phu bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì, vội nói:

- À phải rồi, thành thủ đại nhân, sáng mai ma pháp sư quân đoàn còn phải chỉnh đốn lại đội ngủ, thống kê mọi tổn thất về nhân số trong thời kỳ ma thú bạo động, nên giờ ta phải về nghỉ ngơi sớm, để tránh làm lỡ công vụ.

Đến đầm Bích Ba Thủy Nguyệt tắm rửa, ngoài Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na ra thì còn có cả An Ny nữa, mà Luân Đạo Phu hiểu rất rõ tính cách của nàng nữ phó thủ này của mình, nàng ta rất hung dữ, quả thật không khác nào một con cọp cái vậy, ngay cả đối với thượng ty mà cũng không nhường nhịn chút nào.

Nếu như bị nàng ta phát hiện y nhìn lén nàng tắm, nói không chừng sau này trong lúc làm việc chung, lỡ bị nàng đứng phía sau mà quật cho một chiêu "Băng chi bào hao" thì toi. Chuyện này đúng là không thể đùa giỡn được đâu, tốt nhất là đứng ngoài cuộc thôi!

Nói trở lại, hiện nay trình độ ma pháp của y đang tiến vào một cảnh giới mới, ngoài việc nghiên cứu ma pháp ra, y cũng không có hứng thú với bất luận một việc nào khác, kể cả việc ngắm nhìn mỹ nữ lõa thể.

Đoàn trưởng của Cuồng chiến sĩ, Ải nhân Mạc Mạc Nhĩ thì ngã lăn ra đất, y đưa tay vỗ vỗ lên bụng, rồi nói:

- Ta say rồi, say rồi, đi không được nữa!

Nhưng có ai lại không biết, Ải nhân là một chủng tộc có tửu lượng cao nhất trên đại lục, mà cuồng chiến sĩ thì lại càng lợi hại hơn nữa. Trong lúc chiến đấu, bọn họ vẫn thường thông qua rượu để làm tăng lực lượng của mình, thầm chí còn mượn hơi men để thúc đẩy cuồng tính. Số lượng rượu mà Mạc Mạc Nhĩ đã uống vốn không đáng kể với y, nếu ở đây có người bị gục vì rượu thì cũng chưa tới phiên y kia mà.

Không phải Mạc Mạc Nhĩ sợ Khắc Lý Tư Đế, Áo Lâm Na hay là An Ny, thậm chí, cuồng chiến sĩ hầu như không biết sợ trời sợ đất là gì, nhưng chẳng qua khiếu thẩm mỹ của Ải nhân hơi có chút kỳ lạ. Ngoài nữ nhân bản tộc ra, họ không có hứng thú với bất kỳ một ai nữa hết, hơn nữa, nữ nhân càng lùn thì càng đẹp. Khắc Lý Tư Đế cao như thế, tất nhiên là trong mắt y, nàng ta còn xấu xí không kém gì heo nái nữa kia.

Nếu có người rủ ngươi đi xem heo nái tắm, ngươi có hứng thú hay không?

Hào Tư khẽ liếc về phía Yết Lệ Nhã một cái rồi ho khan nói:

- Ta bỏ cuộc, các ngươi đi hay không cũng không sao.

Rõ ràng y chỉ mượn cớ, bởi vì ai nấy cũng đều biết rõ nguyên nhân của y. Nếu như để cho Yết Lệ Nhã biết được việc này, vậy thì sau này y sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội để theo đuổi nàng. Tuy rằng tình trạng lúc này so với thành công cũng còn xa lắm, nhưng ít ra thì Yết Lệ Nhã cũng chưa cự tuyệt thẳng bao giờ, vì vậy mà y vẫn còn một chút hy vọng.

Nặc Khắc cũng uyển chuyển từ chối, bởi vì y vẫn muốn giữ hình tượng một kỵ sĩ nho nhã, mười phần phong độ ở trước mặt các nữ quan.

Lô Phân Kỳ thì lại càng tuyệt hơn. Y mượn cớ vợ của con sủng vật ở nhà kế bên của tiểu nữ nhi của người bác của người cậu của một bộ hạ của Sa Lạp Đức đang bị bệnh, nên y phải đi khám cho nó, rồi nhân đó mà bỏ đi luôn.

Thế rồi hết người này đến người khác, ai nấy đều lần lượt mượn cớ để bỏ đi hoặc nằm lăn ra đất. Đến cuối cùng, bên cạnh Mộ Dung Thiên chỉ còn lại phó thành thủ Giải nhân Á Luân.

Trên thực tế, Á Luân vốn cũng chẳng có hứng thú đi nhìn trộm người khác tắm, lại càng không phải là gã muốn a dua với thượng cấp để lấy lòng Mộ Dung Thiên. Nhưng vì Giải nhân có lối suy nghĩ rất ngay thẳng, gã cho rằng việc mà không ai dám làm nhưng mình lại làm được, vậy hẳn là sẽ có mặt mũi lắm.

Rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng nhìn thấy một người có cùng chí hướng, hắn cảm động nắm tay Á Luân, nước mắt lưng tròng, nói:

- Đúng là chiến hữu tốt đây mà!

Rồi sau đó, hắn quay nhìn đám bộ hạ đang giả bộ hồ đồ hoặc giả say ở đó, rồi khịt khịt mũi, nói:

- Đồ nhát gan!

Mộ Dung Thiên đứng dậy, thần thái bay bổng, hắn nói với Á Luân:

- Hay lắm, cứ mặc kệ bọn họ, chúng ta cứ thi hành đại kế xem trộm Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na tắm rửa, vì ngọc thể tuyệt vời của mỹ nữ mà xuất phát!

Ái Luân cũng hăng hái giống hắn, tiếp lời:

- Xuất....

Nhưng chữ "phát" còn chưa ra khỏi miệng thì bỗng nhiên gã đã nuốt nó trở vào, rồi lắp bắp nói:

- Thành... Thành thủ đại nhân, ta nghĩ chúng ta đừng đi nữa.

Thấy gã đột nhiên thay đổi ý kiến, Mộ Dung Thiên rất tức giận, lập tức la:

- Á Luân, sao ngươi lại bắt chước bọn họ chứ?

Á Luân không nói gì, chỉ nháy mắt vài cái ra hiệu với hắn.

Mộ Dung Thiên mang theo thắc mắc trong đầu rồi quay người lại, sau đó thì hoảng hốt phát hiện ra Áo Lâm Na đang đứng phía sau, khuôn mặt lạnh như băng, sát khí ở trên người tỏa ra rất nồng nặc.

Ngoài nàng ta ra, còn có Khắc Lý Tư Đế đang đứng bên cạnh cười tủm tỉm và xem náo nhiệt nữa.

Mộ Dung Thiên toát mồ hôi hột, ho khan hai tiếng rồi nói:

- Nhị vị tiểu thư sứ giả xinh đẹp sao lại đến đây? Chư vị đến đã lâu chưa?

Hắn ngửi được mùi thơm trên người họ nên đoán rằng họ vừa mới tắm xong.

Nhưng bình thường thì họ tắm tới gần hai tiếng, sao hôm nay lại xong sớm thế?

Áo Lâm Na cất giọng lạnh như băng:

- Cũng không lâu lắm, chỉ vừa khéo nghe được mấy tiếng "rình trộm", "ngọc thể", và vv....

Những người khác đều vui mừng vì đã không theo thành thủ đại nhân làm bậy, đồng thời cũng ráng nhịn cười, im lặng chờ xem thành thủ đại nhân làm sao để thoát nạn.

Xong rồi, coi như là xong rồi!

Mộ Dung Thiên xoay chuyển ý nghĩ trong đầu thật nhanh, hắn đột nhiên nghĩ ra được một lý do tốt, thế là hắn liền quàng tay lên vai Á Luân rồi cười nói:

- À há, không khí tối nay thật là oi bức. Ta và Á Luân uống đến nỗi mồ hôi đầm đìa nên đang định đi tắm đây, nhưng ta lại lo không biết có kẻ nào dám mượn cơ hội này để rình xem trộm ngọc thể của chúng ta hay không thôi....

Khắc Lý Tư Đế nghe vậy thì "sặc" một tiếng rồi phá lên cười dữ dội, còn Áo Lâm Na thì cố gắng đè nén cảm giác nôn mửa, thầm nghĩ da mặt của người này quả thật là dầy tới cực điểm.

Á Luân tự cho là mình thông minh, vội phụ họa theo:

- Đúng vậy, đúng vậy, ta và thành thủ đại nhân đang định đến đầm Bích Ba Thủy Nguyệt để tắm đó!

Nói xong, gã còn cảm thấy đắc ý vị sự lanh lợi của mình nữa.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì chỉ hận không thể dộng cho gã một quyền vào mặt. Con bà nó, nếu ngươi không nói thì cũng chẳng ai bảo ngươi câm cả.

Rốt cuộc đã bắt được nhược điểm của đối phương, Áo Lâm Na hừ lạnh một tiếng, rồi nói:

- Đại nhân thật là có nhã hứng nhỉ, nhưng hiện nay, đầm Bích Ba Thủy Nguyệt tạm thời chỉ thuộc quyền sử dụng của nữ giới thôi. Đó chính là lời vàng ngọc do đích thân ngài khâm định đấy, hẳn là không quên nhanh như vậy chứ?

Mộ Dung Thiên giả bộ hồ đồ:

- Ủa, có chuyện này à? Chà, hình như là có thì phải. Xem ra hôm nay ta uống rượu nhiều quá nên đầu óc choáng váng và quên khuấy đi mất. Thật là thất lễ, ha ha....

Áo Lâm Na thầm nghĩ: "Lúc này ngươi nói tới việc đi rình trộm thì thần tình rất hưng phấn như một tên cầm thú kia mà, đâu có chút hồ đồ nào đâu?" Nàng biết Mộ Dung Thiên chỉ là ngụy biện, da mặt dầy đến nỗi có thể dùng làm tường thành cũng được nữa là, vì vậy nên không muốn tiếp tục dây dưa với hắn nữa, và cũng không muốn truy cứu thêm.

Hơn nữa, nàng còn có sự tình quan trọng cần báo lại.

- Đại nhân, mặc dù lời ta sắp nói đây sẽ làm cho mọi người mất hứng, nhưng chúng ta vừa nhận được một tin xấu.

Chẳng lẽ đám ma thú vừa bị giải tán thì nay đột nhiên lại có một con biến dị ma thú cao cấp nào đó tái tổ chức bọn chúng?

Cho dù là vậy, nhưng người đầu tiên tới thông báo phải là người của mình mới đúng chứ.

Mộ Dung Thiên nghi hoặc hỏi:

- Chuyện gì?

- Vào nửa đêm của ba ngày trước, Lam Nguyệt đế quốc đã dẫn đầu liên quân Đông Nam với một quân đoàn có quy mô lớn, thông qua ba lộ tuyến hải vực là Duy Nạp Tư, Phúc Đặc Mại Lê, và Long Đa để tấn công các nước trung lập. Thế như chẻ tre, trong một thời gian ngắn đã công hãm hơn mười một nước nhỏ ở các vùng duyên hải, và tới nay họ vẫn không ngừng tiến về phía bắc!

Lời này vừa thốt ra, tựa như tiếng nổ ngang trời, khiến mọi người đều ngây như phỗng. Bao nhiêu hơi men cũng đều bay biến hết cả.

Rốt cuộc họ cũng đã bỏ tấm mặt nạ giả nhân giả nghĩa xuống rồi, và Lam Nguyệt cũng không còn che giấu dã tâm xưng bá của mình nữa, mà hiện nay lại đi đóng vai của một kẻ xâm lược.

Tuy rằng đã sớm biết việc này sẽ phát sinh, nhưng khi nó tới thì mọi người lại khó có thể tiếp thu được, vì vậy mà ai nấy cũng đều rất hoang mang.

Ngả Lược Đặc cố bám vào một tia hy vọng cuối cùng:

- Áo Lâm Na tiểu thư, tin tức này có đáng tin không?

Áo Lâm Na vẫn không lộ ra biểu tình gì, chỉ thản nhiên nói:

- Tất nhiên, tin tức của chúng ta nhận được là do linh lực điểu đặc biệt của Cuồng Sa thành mang đến. Các người có thể không tin điều đó, nhưng ta dám chắc, có thể chưa tới sáng mai, các người cũng sẽ nhận được tin tức do linh lực điểu của quý quốc đưa đến thôi.

Mọi người nghe vậy thì đều trầm lặng không nói gì. Bỗng nhiên lúc này có một tràng âm thanh hỗn loạn truyền đến.

Hầu như tất cả binh sĩ và dân chúng đều nhìn về phía chân trời và bắt đầu nổi lên tranh luận.

Ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy cũng đều nhìn thấy hai bóng đen đang lướt qua bầu trời. Với trăng sáng vằng vặc, bọn chúng không thể nào che giấu hành tung được.

Sa Lạp Đức là dũng sĩ Tam Mục tộc xuất sắc nhất của Mễ Kỳ Tư. Con mắt thứ ba trên trán gã phát ra tia sáng màu lam nhàn nhạt, tựa như tia la-de chiếu thẳng lên bầu trời. Sau khi ngưng thần quan sát một chút, gã liền nói:

- Thành thủ đại nhân, đó là Thiên Lý vụ [1] đấy!

Thiên Lý vụ là linh điểu được quân đội Tát La dùng để đưa thư nhiều nhất. Tốc độ của chúng cực nhanh, một ngày bay xa cả ngàn dặm. Thế nhưng trước kia lại rất ít khi dùng chúng để đưa tin tới Mễ Kỳ Tư, bởi vì tại hải vực xa xôi thế này, việc thư từ qua lại rất dễ bị ma thú phát hiện và đánh rơi.

Những bóng đen lần lượt xuất hiện tiếp theo sau đó, con thứ ba, thứ tư, thứ năm, tất cả đều là Thiên Lý vụ.

Tiếp theo lại là con thứ sáu, thứ bảy, vv... Thời gian của chúng không sai chạy, tốp sau cách tốp trước chừng hai phút.

Tình cảnh như vậy cứ tiếp tục kéo dài cả nửa tiếng mà vẫn không ngớt. Từng đợt, từng đợt bóng đen không ngừng hạ xuống đảo.

Thiên Lý vụ được dùng để truyền đạt tin tức khẩn cấp, hơn nữa khi đưa tin đến Mễ Kỳ Tư vốn là nơi bị gián đoạn tin tức trầm trọng, người ta phải tung ra cả trăm con, chỉ mong có một con may mắn sống sót mà đến được nơi cần đến là tốt lắm rồi. Nhưng hôm nay lại có một số lượng lớn tới được đây.

Bọn chúng không bị ma thú ngăn chặn ở trên biển, điều đó nói lên việc gì?

Ma thú đã bỏ đi!

Gần tới ngày U Minh môn mở cửa lần thứ hai, đám biến dị ma thú ở bên kia vẫn chưa thuận lợi công phá được Tát La, nên hiện nay đã như chó gặp đường cùng, vì vậy mà phải điều động đám ma thú ở trên hải dương bỏ đi. Nhờ vậy mà hải vực vốn đang bị phong tỏa tin tức liền được mở rộng, chỉ có như vậy thì đám Thiên Lý vụ đông như vậy mới có thể truyền tin thành công được.

Đây là cách giải thích duy nhất mà mọi người có thể nghĩ ra.

Vào giai đoạn trước khi U Minh môn mở ra lần thứ hai, đám ma thú vẫn thường trở nên cực kỳ hung ác và sẽ chiến đấu rất quyết liệt với phe nhân loại.

Đây chính là cơ hội "ném đá xuống giếng" tốt nhất, hiển nhiên liên quân Đông Nam sẽ không bỏ qua, bởi vì năm nay cũng là năm mà bọn họ bị thiệt hại nhẹ nhất, nên họ đã sớm giải quyết xong và cũng đã nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ cả rồi.

Nếu bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm một thuở này, không biết bao giờ sẽ có được một lần nữa. Với dã tâm ngập trời của Cát Tư, lão tuyệt đối sẽ không bỏ qua hùng đồ bá nghiệp dễ dàng như vậy.

Do đó, lần đột kích này không có gì nằm ngoài dự liệu cả.

Mọi sự suy đoán đều hợp với tin tức của Áo Lâm Na, không cần đợi truyền tín binh mang tin tới, mọi người hầu như đều có thể xác định là Thiên Lý vụ mang đến tin tức cũng giống như tin tức của Áo Lâm Na mà thôi.

Bầu không khí cuồng hoang lập tức bị phá hỏng không sót một tí gì. Trong lòng của ai nấy cũng đều rất trầm trọng.

Một lúc sau, Hào Tư mới lên tiếng:

- Thành thủ đại nhân...

Y đã tự tạo thành một tập quán cho mình, đó là mỗi khi gặp phải quân tình khẩn yếu nào đó, y đều xin ý kiến với Mộ Dung Thiên. Nhưng lần này thì y lại không biết làm sao để mở miệng tiếp được.

Nặc Khắc tiếp lời Hào Tư:

- Đại nhân, chúng ta trở về đi....

Kỵ sĩ là những người được hấp thụ nền giáo dục trung quân ái quốc, bởi vậy mà y chẳng bao giờ oán hận Tát La cả.

Trở về ư?

Ý nghĩ này thật là buồn cười. Ngay từ đầu, Tát La đã tuyệt tình đến nỗi bỏ rơi Mễ Kỳ Tư, hiện tại Mễ Kỳ Tư đã may mắn tránh được kiếp nạn, nhưng chẳng lẽ lại phải mạo hiểm lớn mà quay về cứu viện cho họ ư?

Tuy vậy, tất cả mọi người lại chẳng thấy suy nghĩ đó tức cười gì cả. Chẳng những vậy, họ còn cảm thấy một loại tình cảm quyến luyến trào dâng trong lòng. Vô luận Tát La tuyệt tình đến đâu đi nữa, trước sau gì nó cũng là tổ quốc của mình, là mẫu thân của mình. Huống chi, những quyết định ban đầu của họ quả thật cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Các nữ quan cũng nhân việc đột biến này mà tụ tập lại cùng một chỗ với mọi người, cả đám người Sát Đạt Mễ La lúc nãy mượn cớ bỏ đi thì hiện nay cũng đều trở lại đông đủ. Thế là một buổi hội nghị lâm thời liền được triệu tập, nhưng quyết định tối hậu cũng mang ý nghĩa trọng đại không thua gì lần quyết định cho cuộc đại chiến tại Liệt Duyên bình nguyên vậy.

Sát Đạt Mễ La lẩm bẩm:

- Đúng vậy, trở về đi!

Vị hôn thê mà gã yêu thương nhất không sống tại Mễ Kỳ Tư, mà là đang sống tại lãnh thổ chính của Tát La.

Ngoài gã ra, còn có rất nhiều tướng sĩ và đầu mục khác đến Mễ Kỳ Tư để giúp đỡ, chứ người thân và bằng hữu của họ đều ở tại lãnh thổ chính của Tát La. Hễ là người thông minh một chút thì khi nhìn thấy được nhiều Thiên Lý vụ như vậy, hẳn cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi. Lúc này ai nấy cũng đều phập phồng lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, lo sợ thay cho người thân ở phương xa.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Mộ Dung Thiên. Trong ánh mắt của họ, ai nấy cũng đều chờ đợi một quyết định giống với ý của mình vậy - trở về!

Tát La mới là nhà của kẻ lãng tử Mễ Kỳ Tư này.

Tuy rằng thống soái không có quyền quyết định tuyệt đối, nhưng mọi người đã có thói quen gặp chuyện gì cũng để cho Mộ Dung Thiên quyết định hết, mà từ trước tới nay, hắn chưa từng khiến họ thất vọng bao giờ.

Mộ Dung Thiên trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu lên và nói như đinh đóng cột:

- Dạ tiệc lửa trại đêm nay kết thúc tại đây, lập tức hạ lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi. Sáng mai chúng ta sẽ khởi hành, mục tiêu là Tát La!

Mọi người không hẹn mà cùng reo hò vang dội. Cả Khắc Lý Tư Đế cũng khích động không thôi, nàng bước lên đưa một tay ra, mỉm cười chân thành, nói:

- Đại nhân, nếu như ngài vui lòng, vậy thì đề nghị hợp tác giữa chúng ta vẫn còn hữu hiệu.

Mộ Dung Thiên không chút do dự, vươn tay ra nắm chặt tay nàng, rồi nói:

- Tốt, ta tiếp nhận!

=================

Chú thích:

[1] vụ: vịt


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-431)