Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Thần - Chương 171

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 171: Ai cũng không có quyền quyết định hạnh phúc của nàng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)

Siêu sale Shopee


Hoàng cung Đại Phong.

- Phụ hoàng, nàng đã tới rồi, người có muốn đi thăm nàng chút không? –Phong Lăng đứng ở trước mặt một nam tử bận hoàng bào cung kính nói. Ánh mắt nam tử sắc bén như ưng, sắc mặt uy nghiêm thâm trầm, mặt nhẵn không râu, tuổi hơn bốn mươi nhưng thoạt nhìn lại chỉ khoảng hơn ba mươi. Chính là cha của Phong Lăng, tân hoàng Đại Phong Quốc Phong Liệt.

- Không cần đâu, ta đã thấy rồi. –Phong Liệt không buồn liếc gã, quay lưng nói với gã.

Phong Lăng chẳng hề bất ngờ, khi gã ra khỏi thành nghênh đón Diệp Thủy Dao đã vô tình phát hiện Phong Liệt xuất hiện ở trước cửa thành, thoáng nhìn một cái sau đó mặt không chút biểu cảm rời đi. Nhiều năm như vậy, gã rất hiếm khi thấy Phong Liệt cười, vẻ uy nghiêm thâm trầm ấy đã đọng lại trên mặt ông từ rất nhiều năm trước, làm cho người khác lúc diện kiến còn chưa mở miệng đã khiếp đảm ba phần trước rồi.

- Thiếu nữ Diệp gia đó quả thật là thiên tiên hóa người, dung mạo, khí chất không chỗ nào không bất phàm, xứng với bất kỳ một nam nhân nào trên đời này. Nhưng ngươi thân là con trai Phong Liệt ta, quân vương tương lai của Đại Phong Quốc, không ngờ lại vì một cô gái mà ép trẫm chôn vùi một cơ hội ngàn năm khó gặp. Ngươi khiến trẫm thật sự quá thất vọng. –Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, vẫn không xoay người lại.

Những lời này Phong Lăng đã từng qua rất nhiều lần, gã than nhẹ một tiếng, nói:

- Xin lỗi phụ hoàng, con biết đã để người thất vọng, con không thể làm quyết tuyệt được như phụ hoàng ngày trước, con cảm thấy rằng, nếu không giành được nàng con sẽ ôm hận cả đời. Nhưng con xin cam đoan với phụ hoàng, chỉ một lần này thôi, sau này con ắt sẽ toàn lực phụ tá phụ hoàng, giúp phụ hoàng chinh chiến thiên hạ, chân đạp giang sơn...

Phong Lăng xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn gã:

- Ngươi cho rằng ngươi còn có thể có lần thứ hai sao? Trẫm tuyệt không ngờ rằng, khi ngươi sinh ra trẫm vì ngươi từ chỗ Phong tiền bối xin được một lời hứa, không ngờ ngươi lại dùng nó vào việc kia. Phong tiền bối có ân nặng như núi với Đại Phong Quốc ta, bằng không cho dù ngươi quỳ xin ta ba ngày ba đêm, ta cũng sẽ không hề nhíu mày.

- Phụ hoàng bớt giận. –Phong Lăng nghe thấy sự hòa dịu trong thanh âm của Phong Liệt, cõi lòng cũng buông lỏng.

- Thôi bỏ đi, việc đã đến nước này nói nhiều cũng vô ích. Ngươi xuất sắc hơn trăm lần so với những hoàng đệ kia của ngươi, nếu trước khi trẫm chết không thể đánh hạ toàn bộ giang sơn, thì toàn bộ hy vọng cũng đặt trên người ngươi. Lần này, xem như một sai lầm do ngươi tuổi trẻ ngông cuồng mắc phải đi, trẫm chờ ngươi dùng hành động để bù đắp lại.

- Nhất định sẽ không làm phụ hoàng thất vọng! –Phong Lăng thề thốt hô.

Phong Liệt gật đầu, sắc mặt cuối cùng đã hòa hoãn, lạnh nhạt nói:

- Có vài việc nếu không quyết định sớm, ngươi cũng sẽ không an tâm. Nếu đã như vậy, đại hôn của ngươi sẽ quyết định vào ngày mai. Trẫm sẽ lập tức phát thiệp mời rộng rãi. Hôn lễ của con trai trẫm nhất định phải làm cho náo nhiệt sôi động, thiên hạ đều biết, áp chế hết nhuệ khí của Diệp gia. Liệu ngươi có vừa lòng không?

Phong Lăng vui mừng khôn xiết, nửa quỳ hô:

- Đa tạ thịnh ân của phụ hoàng.

- Ha ha ha ha, thật không ngờ rằng, năm đó chém giết người sống ta chết với Diệp Uy trên chiến trường, nay con gái y lại bị ép thành nàng dâu của con ta... Diệp Uy ơi là Diệp Uy, ngươi chung quy vẫn thua bởi ta, ta xem ngươi thắng lại ván này như thế nào, ha ha ha ha!

Dao Phong Các.

Phong Lăng thả chậm bước chân đi vào, đồng thời làm một động tác cấm lên tiếng với thị nữ trông giữ ở chỗ cuối cửa, chỉ e quấy nhiễu Diệp Thủy Dao ở bên trong.

Diệp Thủy Dao ngồi ở trên chiếc giường thêu long phượng sum vầy, cứ thế trôi qua một buổi trưa, hệt như bỗng mất đi sức sống, không biết đang nghĩ gì.

- Dao Phong công chúa! –Phong Lăng đến gần, nhẹ nhàng mà cung kính gọi một tiếng. Ngày đó ở Diệp gia chỉ là thoáng nhìn, lúc nghênh đón phần lớn là nhìn thấy bóng lưng nàng, lúc này gã rốt cuộc có thể quan sát nàng tỉ mỉ từ chính diện, càng nhìn thì càng cảm thấy trái tim đập dồn dập, dường như cả người đều bay tận mây xanh.

- Ra ngoài!

Một thanh âm lạnh buốt khiến thần trí Phong Lăng trở nên tỉnh táo, gã không hề nổi giận, bởi vì đây vốn chính là tính cách và mị lực thuộc về nàng, gã mỉm cười nói:

- Nếu đã như vậy ta sẽ không quấy rầy nữa. Ta tới báo cho Dao Phong công chúa biết một tiếng, ngày mai chính là ngày chúng ta thành thân. Dao Phong công chúa nếu nhớ nhà, chi bằng thả lỏng tâm tình, đi lại nhiều trong cung, qua thời gian dài nàng sẽ thích nơi đây. Phong Lăng cáo từ.

Lịch sự lễ độ nói xong, gã cười nhu hòa, thả chậm bước chân ra ngoài như lúc tới.

Mà khi Diệp Thủy Dao tới Thiên Phong Thành thì Diệp Vô Thần cũng vừa vặn trở lại Thiên Long Thành. Trước đó từ Thiên Long Thành đến Viêm Long Thành mất thời gian hơn hai mươi ngày, trở về chỉ mất ngắn ngủi mười lăm ngày.

Diệp Vô Thần vừa bước chân vào Thiên Long Thành thì lập tức có người chạy đi tìm Long Dận hồi báo. Trong lòng Diệp Vô Thần có tâm tư, bước chân một mực nhanh hơn. Ngược lại không phải là gần nhà thấy nhớ mà là nhớ Diệp Thủy Dao. Cảm giác kỳ lạ từ khoảng thời gian trước tới nay nói cho hắn biết, bên người nàng nhất định đã xảy ra việc gì đó.

Tạt ngang qua Hoa gia, hắn thoáng do dự, bảo Đồng Tâm và Ngưng Tuyết chờ ở bên ngoài, vẫn như lần đầu tiên vào Hoa gia, hắn vô thanh vô tức trèo tường vào.

Hoa Thủy Nhu tựa trước giường, múa ngón tay ngọc thon dài đan một chiếc khăn quàng cổ dài màu trắng. Tiết trời đã bắt đầu trở nên lạnh, qua cuối thu chính là mùa đông rét lạnh, chiếc khăn quàng cổ này đương nhiên là đan cho vị hôn phu của nàng. Diệp Vô Thần từng khen ngợi trù nghệ của nàng thiên hạ vô song, mà nữ công của nàng cũng chẳng hề thấp hơn trù nghệ của nàng tí nào. Những điều một thê tử giỏi giang nhất nên có nàng toàn bộ đều có, hơn nữa mỗi cái đều làm tốt làm đẹp như vậy.

Trước kia nàng chỉ đan cho phụ thân và mình, hiện tại lại chỉ cho một mình Diệp Vô Thần, khiến Hoa Chấn Thiên luôn làu bàu nàng có tình lang quên luôn cả cha.

Khóe môi nàng trước sau luôn mang theo một nụ cười, rất dịu dàng rất đẹp, hưởng thụ sự mãn nguyện và vui sướng từ việc đan lát cho ái lang, mong ngóng hắn có thể thích nó. Nàng trước đây khi đan chưa bao giờ có cảm giác kỳ diệu này, chính là bởi vì trong lòng đã có một người, thêm một phần vấn vương không thể cắt bỏ, tâm tình cũng theo đó mà lặng lẽ biến hóa.

Căn phòng rất yên lặng, chỉ có thanh âm khe khẽ khi đan. Ngay khi nàng xâu xong mũi kim cuối cùng thì một mùi quen thuộc phả vào trong mũi nàng, Hoa Thủy Nhu ngẩng đầu, đối diện với gương mặt ngày đêm nhớ thương kia. Không có hoảng sợ thất thố như lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn đột ngột xông vào, nàng quên mất đồ vật trên tay, không kìm lòng nổi lao tới nhào vào trong ngực hắn, mới nếm trải cảm giác nhớ nhung, hơn nữa là nửa tháng, nàng rốt cuộc đa rõ đó là một loại hành hạ như thế nào.

- Chàng rốt cuộc đã trở lại... -Nàng nhẹ giọng líu ríu bên tai hắn, cánh tay ôm hắn cũng càng kéo càng chặt, chỉ sợ hắn lại đột ngột chạy mất, ngay cả chiếc khăn quàng cổ vừa mới thành hình rơi xuống đất cũng không hề phát giác.

Đây là lần đầu tiên Hoa Thủy Nhu chủ động ôm hắn, nỗi nhớ nhung và vui mừng chiến thắng thẹn thùng làm cho hắn lại một lần cảm động với mối nhu tình của thiếu nữ này. Hắn vỗ nhẹ lưng nàng nói:

- Tiểu Nhu Nhu của ta hình như gầy đi đó, có phải nhớ ta đến gầy đi hay không?

Hoa Thủy Nhu vẫn ôm lấy hắn, hưởng thụ cảm giác liền kề với hắn. Qua rất lâu Diệp Vô Thần mới nghe thấy nàng khe khẽ 'Vâng' một tiếng, trong lòng lại thêm ấm áp.

Tình ý miên man hồi lâu hai người mới tách nhau ra. Diệp Vô Thần vuốt ve khuôn mặt mịn màng của nàng, nhẹ nhàng nói:

- Ta bây giờ vừa mới trở về, còn chưa về thăm nhà. Lúc ngang qua đây, không nhịn nổi nhớ nhung, bèn lén lút tiến vào, ta trước tiên về nhà một chuyến để người nhà ta an tâm, muộn một lát rồi lại tới được không?

Nghe thấy hắn ngay cả nhà đều chưa về đã vội vàng tới thăm mình trước, nỗi vui mừng và hạnh phúc trong lòng Hoa Thủy Nhu khiến cả người nàng đều có một loại cảm giác sắp hòa tan, nàng đỏ ửng mặt nói:

- Phu quân, chàng đi ra ngoài lâu như vậy, bá mẫu nhất định rất mong ngóng, nên về nhà trước đi.

- Hả? Bá mẫu? –Diệp Vô Thần đầy ẩn ý nhìn nàng.

Hoa Thủy Nhu cúi thấp đầu, rặng mây đỏ trên khuôn mặt khiến nàng đẹp rạng rỡ như hoa bách hợp nở rộ, thẹn thẹn thùng thùng nói:

- Là mẫu thân.

- Thế mới đúng chứ, sau này không cho gọi sai nữa, biết chưa? –Diệp Vô Thần cười nói.

- Vâng... -Nàng cúi đầu ứng tiếng, rốt cuộc nhìn thấy khăn quàng cổ nằm trên đất, cúi người nhặt lên, tay chân luống cuống phủi sạch bụi bẩn không hề có ở bên trên.

- Đây là? –Diệp Vô Thần liếc mắt liền thấy ngay, chiếc khăn quàng cổ này là đan cho hắn.

- Đây là... chiếc khăn thiếp vừa đan xong cho chàng, trời đã bắt đầu trở nên rất lạnh rồi... À, chàng còn ăn mặc phong phanh như vậy, sẽ lạnh lắm đấy. –Hoa Thủy Nhu phát hiện ra hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng, lập tức đau lòng. Nàng kiễng mũi chân, quấn chiếc khăn lên cổ hắn:

- Bây giờ cứ đeo nó được không? Bây giờ bên ngoài hơi lạnh, bằng không thật sự sẽ rét cóng đấy.

Nàng đương nhiên không biết Diệp Vô Thần nóng lạnh bất xâm, dẫu trần truồng đứng ở băng sơn tuyết địa cũng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo chút nào. Diệp Vô Thần không muốn nhìn thấy nàng thất vọng, đặt tay lên khăn quàng, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Được, vậy sau này ta chỉ quấn khăn Tiểu Nhu Nhu đan cho ta.

- Nhưng y phục của chàng mỏng như vậy, thiếp may cho chàng một bộ ngoại y được không? –Hoa Thủy Nhu ngước đôi mắt trong veo lên nhìn hắn.

- Được mà, ngoại y Tiểu Nhu Nhu may, ta nhất định sẽ thích. –Diệp Vô Thần vẻ mặt cưng chiều nói. Hắn biết với thiếu nữ này mà nói, may một bộ ngoại y chẳng những không vất vả mà ngược lại sẽ là một kiểu hưởng thụ. Trong quãng thời gian rời khỏi Thiên Long Thành này, hắn vẫn luôn tưởng nhớ sự ôn nhu của Hoa Thủy Nhu, may mắn thay nàng có thể trở thành thê tử của mình.

Lặng lẽ đi vào rồi lặng lẽ đi ra, điểm khác chính là, lúc từ Hoa gia đi ra trên cổ Diệp Vô Thần quấn một chiếc khăn quàng cổ màu trắng rất tương xứng với y phục màu trắng của hắn.

- Đi thôi, chúng ta về nhà! –Diệp Vô Thần kéo tay Ngưng Tuyết và Đồng Tâm, đi về phương hướng Diệp gia.

Đẩy cửa chính ra, trên dưới Diệp gia nhận được tin tức sớm đã chờ ở đó, Vương Văn Thù gần như là nhào tới, liến thoắng hỏi han đủ điều, hỏi hắn có chịu khổ gì ở bên ngoài không, mãi đến sau khi thấy hắn khí sắc như thường, cũng không gầy đi mới yên tâm.

Khi bước vào đại môn Diệp gia hắn liền cảm thấy không khí có chút dị thường, đó là cảm giác thiếu đi cái gì đó. Hơn nữa bất luận là Diệp Nộ Diệp Uy hay Vương Văn Thù, bao gồm cả Diệp Vô Vân tươi cười giả tạo, nét mặt đều ẩn giấu điều khác thường gì đó. Cõi lòng hắn trở nên nặng trĩu, nhưng nhịn không hỏi, bởi vì trước lúc này có một việc bắt buộc phải giải quyết trước.

- Thần Nhi, con có lấy được Thiên Diệt Viêm Long Quả không? –Quả nhiên, sau khi tiến vào không lâu Diệp Nộ liền thận trọng hỏi. Dẫu sao việc này quan hệ đến tính mạng của hoàng đế và hoàng hậu, cũng liên quan đến vinh quang danh dự của Diệp gia ông.

- Lấy được rồi. –Diệp Vô Thần hồi đáp, khóe miệng cố lộ ra một nụ cười. Câu trả lời của hắn khiến Diệp Nộ Diệp Uy rốt cuộc thở phào.

Đúng vào lúc này, trước cửa Diệp gia xôn xao một hồi, không ngờ Long Dận lại tự mình đến thăm, cười to 'Ha ha' đi vào.

Diệp Vô Thần đương nhiên biết nguyên do của y, lòng có vướng bận, không muốn lãng phí thời giờ, không chờ Diệp gia làm lễ bèn trực tiếp lên đón nói:

- Vô Thần bái kiến hoàng thượng, may mắn không làm nhục mệnh, rốt cuộc lấy được Thiên Diệt Hỏa Long Quả về.

- Ha ha ha ha, trẫm biết ngươi nhất định sẽ không để trẫm thất vọng. Mấy ngày trước trẫm còn nghe thành chủ Viêm Long Thành nói một thiếu niên áo trắng mười bảy mười tám tuổi dẫn theo hai cô bé đi về hướng Thiên Diệt Hỏa Sơn, hẳn chính là ngươi rồi. Nào, mau để trẫm xem xem Thiên Diệt Hỏa Long Quả rốt cuộc là thần vật thế nào.

Nếu nói lúc trước Long Dận còn có rất nhiều hoài nghi, thì bây giờ hoài nghi với Diệp Vô Thần đã nhỏ lại càng nhỏ hơn. Khi Diệp Vô Thần rời đi, y sai người thúc ngựa chạy tới Viêm Long Thành trước, sai người lưu ý hướng đi của Diệp Vô Thần, biết được kết quả là hắn quả nhiên đi Thiên Diệt Hỏa Sơn, chuyện đấy nước này y đích xác đã không còn gì để hoài nghi nữa. Y không tin Diệp Vô Thần sẽ ngốc đến mức hư cấu một chứng bệnh, sau đó để mình mạo hiểm tính mạng đi lấy giải dược nhằm tranh công.

-o0o-

*****

Diệp Vô Thần vươn tay ra, Kiếm Thần Chỉ Hoàn lóe lên, hai trái cây lớn cỡ móng tay xuất hiện trong lòng bàn tay, trái cây lộ màu đỏ hồng, mặt ngoài phát ra hồng quang âm ỷ, đồng thời một cỗ cảm giác hơi nóng ấm từ trên truyền ra. Đây đương nhiên không có khả năng là Thiên Diệt Hỏa Long Quả, mà là trái cây có ngoại hình tương tự hắn hái dọc trên đường đi, đồng thời dùng Vô Thần lực làm môi giới rót một lượng nhỏ Hỏa hệ nguyên tốc vào trong, có thể khiến chúng phát ra ánh lửa và nhiệt độ trong thời gian ngắn. Mà điều này cũng là hắn ngay từ đầu đã tính sẵn.

Chỉ có hai quả, vừa vặn 'cứu mạng hai người'. Hắn tin rằng dẫu Long Dận hoài nghi, cũng không dám mạo hiểm tính mạng cho người cắt ra kiểm tra thành phần của nó.

- Đây chính là Thiên Diệt Hỏa Long Quả? –Long Dận vẻ mặt kinh ngạc nói.

- Không sai. Trung tâm Thiên Diệt Hỏa Long Quả vừa vặn mọc hai quả, cũng vừa vặn có thể giải độc cho hoàng thượng và hoàng hậu. Ta từng nghe sư phụ nói, Thiên Diệt Hỏa Long Quả là vật chí dương chí nhiệt, tuy bề ngoài nhiệt độ không cao nhưng bên trong ẩn chứa mật độ Hỏa nguyên tố cực cao, người thường ăn vào sẽ cháy hết ngũ tạng mà chết, còn hoàng thượng và hoàng hậu sau khi phục dụng sẽ triệt tiêu với hàn độc chí âm chí hàn, do đó hoàn toàn trừ khử Vong Phách Hàn Độc. Còn nói về tăng năng lực Hỏa hệ lên thì thuần túy là giả dối hư ảo. –Diệp Vô Thần giải thích nói, rồi đặt hai quả 'Thiên Diệt Hỏa Long Quả' vào trong tay Long Dận, sau đó trịnh trọng nói:

- Hoàng thượng, lúc dùng nhất thiết không thể cắn nát, càng đừng nên cắt nát.

Long Dận vẻ mặt sáng tỏ, cười ha ha nói:

- Sau khi cắt Hỏa nguyên tố sẽ trào ra, chưa biết chừng sẽ thiêu cháy Ngự thư phòng của trẫm. Nay đã qua nửa tháng, hàn độc tùy thời có thể phát tác, trẫm không nán lại thêm nữa. Diệp tướng quân, ngày mai nhớ phải dẫn Vô Thần tới lĩnh thưởng, trẫm muốn trước mặt văn võ bá quan trọng thưởng Diệp gia các ngươi.

- Vâng. –Diệp Uy đáp ứng một tiếng.

- À, đúng rồi. –Long Dận vừa muốn rời đi xoay người lại, vẻ mặt tươi cười nói:

- Vô Thần, mấy ngày nay Hoàng Nhi của trẫm nhớ người đến cơm nước không màng, khi nào ngươi rảnh rỗi phải bồi nàng vài ngày đó, ha ha ha ha.

Khi xoay người đi, vẻ tươi cười trên mặt y liền thu lại, sắc mặt trở nên u ám khó dò. Long Hoàng Nhi quá mức quyến luyến hắn, đây chẳng phải việc tốt.

Diệp Vô Thần ở đằng sau từ những lay động khẽ ở các cơ bên tai y liền biết được sự biến hóa trên mặt y, thầm khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Long Dận rời đi, Vương Văn Thù quan tâm nói:

- Thần Nhi, con bôn ba lâu như vậy, nhất định đã mệt rồi, mau về phòng nghỉ ngơi một lát, nương lập tức chuẩn bị điểm tâm cho con.

Diệp Vô Thần lắc đầu:

- Không đâu, con không mệt. –Hắn ngưng giọng, nhìn chăm chăm sắc mặt bà nói:

- Thời gian qua tỷ tỷ có khỏe không?

Nét mặt Vương Văn Thù thoáng chốc cứng lại, Diệp Uy và Diệp Nộ cũng là vẻ mặt cứng ngắc. Ngay cả Diệp Vô Vân đều chán nản cúi đầu.

Trong lòng Diệp Vô Thần trầm xuống, đứng dậy nhướng mày nói:

- Chẳng nhẽ tỷ tỷ xảy ra chuyện rồi?

Diệp Thủy Dao đã rời đi năm ngày, thiết nghĩ hiện tại đã đến Đại Phong Quốc. Mấy ngày nay Vương Văn Thù không có một ngày được an giấc. Lúc này Diệp Vô Thần nhắc tới, bà cay cay mũi, không nhịn được lại chảy nước mắt.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mau nói đi! –Nét mặt của họ khiến Diệp Vô Thần càng lúc càng bất an, hắn biết, cảm giác suốt dọc đường của mình quả nhiên ứng nghiệm rồi. Trên người Diệp Thủy Dao nhất định đã xảy ra chuyện gì đó... Nhưng cảm giác ấy lại không giống như bị tổn thương hoặc nguy hiểm tính mạng, rốt cuộc là gì?

- Tỷ tỷ con, nàng... ôi, xuất giá rồi. –Diệp Uy thở dài một tiếng.

- Xuất giá... -Diệp Vô Thần lặp lại một lần hai chữ này, trong đầu vang lên ầm ầm. Hắn cứng đờ quay mặt sang, ngơ ngác hỏi:

- Gả cho ai?

Nỗi đau như bị xé rách cõi lòng nói cho hắn biết, hắn không đón nhận được sự thật này.

- Thái tử Phong Lăng của Đại Phong Quốc. –Diệp Uy đáp.

Nét mặt của Diệp Vô Thần lúc này không hề khiến ông kinh ngạc. Trước khi rời nhà, mỗi ngày Diệp Vô Thần đều tới chỗ Diệp Thủy Dao, ai cũng nhìn ra, tình cảm giữa tỷ đệ họ rất tốt.

Đại Phong...

Ý nghĩ hỗn loạn của Diệp Vô Thần thoáng chốc trở nên tỉnh táo, hắn nặng nề ngồi phịch xuống. Đại Phong, hai chữ này khiến hắn hoàn toàn hiểu rõ.

- Quỳ Thủy Quốc đổi hướng Đại Phong, Đại Phong Quốc vào lúc tân hoàng đăng cơ không lâu liền phát động tập kích khiến người ta không chút phòng bị, ngăn trở đường lui của Tây Cương, sau đó sai Phong thái tử Phong Lăng tới hạ chiến thư... Phong Lăng nhất kiến chung tình với Dao Nhi, coi đây là điều kiện đổi lấy hòa ước lui binh và năm năm không chiến tranh, vậy nên... Ài. –Diệp Uy giải thích ngắn gọn một lần, lại thấy Diệp Vô Thần không chút động tĩnh ngồi ở đó. Cho dù Diệp Uy không giải thích thì hắn cũng đã đoán được sơ sơ.

Hắn đang hối hận, hối hận khoảng thời gian này vì sao mình lại rời khỏi Thiên Long Thành. Bằng không, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra. Mà giao dịch ba năm giữa hắn và Nam Hoàng tông tuyệt sẽ không vỏn vẹn chỉ là bảo vệ Diệp gia. Nếu Đại Phong Quốc thật sự muốn khai chiến, vì bảo vệ cho Diệp gia Nam Hoàng tông ắt sẽ phải tham gia, phương pháp chính xác nhất của Đại Phong Quốc sau khi nhận được tin tức chính là tạm tránh ba năm. Cho nên, dẫu không lấy Diệp Thủy Dao làm đặt cược, thì trong vòng ba năm Đại Phong Quốc cũng sẽ không tiến công Thiên Long Quốc.

Nhưng thế mà, ngoài hắn, không một ai biết. Lại thế mà, lúc ấy hắn không ở Thiên Long Thành. Ngay cả hắn cũng không ngờ rằng, Đại Phong Quốc lại vội vã phát động tấn công vào thời gian này.

- Tỷ tỷ gả đi bao lâu rồi? –Một nỗi đau đang lan tràn lồng ngực, hắn khép nửa con mắt, trầm giọng hỏi.

- Đã rời đi năm ngày, hiện giờ hẳn đã tới Đại Phong Quốc. –Diệp Uy nhìn Diệp Vô Thần một hồi, nói tiếp:

- Thần Nhi, chúng ta cũng đau khổ như con. Nhưng... May mà Phong Lăng kia thật tâm thật lòng với Dao Nhi, hẳn sẽ không ủy khuất nó. Hơn nữa, đây cũng là lựa chọn của chính bản thân Dao Nhi, nó dùng hạnh phúc của mình làm tiền đặt, đổi lấy bình an cho Thiên Long Quốc. Diệp gia trông nó làm ngạo, nó cũng lấy lựa chọn của nó làm ngạo.

- Lựa chọn của chính tỷ tỷ... lựa chọn của chính tỷ tỷ...

Tỷ tỷ, đây thật là người muốn ư...

Diệp Vô Thần đứng dậy, mất hết hồn vía rời đi. Nhìn theo bóng lưng lạc lõng của hắn, Diệp Uy và Diệp Nộ cùng thở dài một hơi. Chỉ là, họ hoàn toàn không rõ nỗi đâu trong lòng Diệp Vô Thần là vì đâu.

Ngưng Tuyết và Đồng Tâm đang chơi đùa trong tiểu viện, Diệp Vô Thần đi tới dắt tay họ, vẻ mặt hoảng hốt đi về phía tiểu viện của mình. Hai thiếu nữ phát giác ra sự dị thường của hắn, tâm tình cũng trở nên sa sút theo. Ngưng Tuyết lo lắng hỏi:

- Ca ca, huynh làm sao thế? Có chuyện gì mất hứng à?

Sắc mặt Diệp Vô Thần thê lương, nghe vậy lắc đầu. Ở trước cửa tiểu viện của mình, hắn bỗng khựng chân, dời phương hướng đi về phía tiểu viện của Diệp Thủy Dao.

Trong tiểu viện vẫn an tĩnh như thế, điểm khác chính là, trong an tĩnh mang theo vẻ lạnh lẽo mất mác, bởi vì nơi đây đã thiếu đi cái gì đó. Đẩy cửa phòng ra, bài trí quen thuộc ấy chiếu vào trong mắt. Mọi thứ nơi đây đều không thay đổi, không một hạt bụi, hẳn là mỗi ngày đều có người tới quét dọn. Trên bàn sách, trải một lớp giấy vẽ dày cộm, lúc nàng ở đây, phần lớn thời gian đều dùng vào vẽ tranh. Chỉ Diệp Vô Thần biết, nàng không phải vẽ vì thích vẽ, mà là vẽ vì nỗi lòng.

Trên tờ giấy vẽ bên trên cùng, vẽ vẫn là hoa sen quãng thời gian trước nàng vẽ nhiều nhất. Chỉ là, gốc sen vốn dĩ hẳn chung đế cùng nở chỉ có cô đơn một bông, tươi đẹp cao ngạo bung nở. Tay Diệp Vô Thần đặt lên bức tranh, cõi lòng rất lâu không thể bình tĩnh.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, một mùi thơm rất thoảng rất nhạt bay tới, là mùi thơm cơ thể của Diệp Thủy Dao vẫn chưa tan đi hết, rất nhạt, rất quen thuộc. Ngưng Tuyết ngắm nhìn phòng ngủ trống vắng, rốt cuộc hỏi:

- Ca ca, tỷ tỷ đâu?

- Nàng đi rồi. –Diệp Vô Thần đáp.

- Đi rồi? Đi đâu? –Ngưng Tuyết nắm tay hắn, vẻ mặt của hắn khiến cõi lòng nàng dường như bị thứ gì đó rất nặng đè lên.

- Đi Đại Phong Quốc. –Diệp Vô Thần thất thần nói. Lần này tới đó, ý nghĩa rằng nàng đã là người của Phong gia, đời này kiếp này không thể trở về Diệp gia nữa.

- Đại Phong Quốc?

Ánh mắt Diệp Vô Thần quét qua kỹ lưỡng mỗi một ngóc ngách ở đây, trên chiếc giường Diệp Thủy Dao đã ngủ hơn chục năm kia, nằm lẳng lặng hai bức tranh đã cuộn lại. Hắn run rẩy trong lòng, đi tới, cầm hai bức tranh vào trong tay.

Trải bức tranh ra, hai bức tranh này chính là bức "Tuyệt đại giai nhân" và "Nụ cười khuynh thành" Diệp Vô Thần vẽ cho Diệp Thủy Dao trước kia. Đối mặt với bức tranh, bóng dáng Diệp Thủy Dao liền hiển hiện trước mắt, như ở bên người.

- Tỷ tỷ... Đây chính là lựa chọn của tỷ ư? –Đối diện với tuyệt đại giai nhân trong tranh, Diệp Vô Thần khẽ lẩm bẩm.

Một cái liếc mắt thoáng qua kia đã hoàn toàn xúc động Phong Lăng, mà lần đầu tiên gặp Diệp Thủy Dao, Diệp Vô Thần chẳng phải là không rung động vì nàng. Cho nên, khi lần đầu tiên gặp lại nàng hắn mới nói nhiều như vậy với nàng, sau đó, lại tận mọi khả năng tiếp cận nàng, đồng thời trong lúc ở chung dùng đủ mọi phương thức mở cửa trái tim đã khép chặt của nàng. Từ khi nhìn thấy biến hóa trong ánh mắt của nàng, hắn biết nội tâm nàng cũng đã vô tình xúc động vì mình.

Mà nay, hai bức tranh bị bỏ lại này, ý nghĩa cho việc nàng lựa chọn quên đi hắn.

Vì sao trong nửa tháng ngắn ngủi lại có những chuyển biến như thế. Nàng lựa chọn đi Đại Phong Quốc, đồng thời chọn quên đi hắn... Duy chỉ không chọn chờ hắn trở lại.

Diệp Vô Thần chán chường xếp hai bức tranh lên nhau, nhấm nháp nỗi đắng cay trong cõi lòng. Hắn đã đủ hiểu về Diệp Thủy Dao, nếu không phải nàng tự nguyện, trời sụp xuống nàng cũng sẽ mặc kệ không hỏi. Đây là lựa chọn của nàng, hắn không có quyền can thiệp.

- Ca ca... -Cõi lòng Ngưng Tuyết trở nên đắng ngắt, trong mắt cũng có hơi nước lờ mờ. Nàng dựa vào người hắn, truyền an ủi của mình cho hắn.

Bên tay là một chiếc gối màu hồng nhạt, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, ngay mặt thêu một đôi chim uyên ương nghịch nước, đây là thêu không hề đẹp, đường thêu lộ rõ vẻ không chuyên và lộn xộn, hơn nữa trông bộ dáng dường như là mới thêu lên không lâu trước. Diệp Vô Thần không tự chủ cầm chiếc gối vào trong tay. Hắn nhớ, ngày ấy khi hắn rời khỏi Thiên Long Thành, Diệp Thủy Dao mới thêu vẻn vẹn một mũi đầu, hôm ấy lúc nàng thêu, nhìn thấy hắn đi vào còn bối rối giấu đi.

Cẩn thận lật chiếc gối sang, mặt sau cũng thêu thùa, ở giữa, một gốc sen chung đế nở rộ tựa vào nhau, bên cạnh hoa sen còn phân biệt thêu hai chữ. Khi nhìn rõ hai chữ đó, Diệp Vô Thần chấn động toàn thân, hệt như bị một tia sét đột ngột đánh tỉnh.

Hai chữ, một là Dao, một là Thần.

Diệp Vô Thần run rẩy đứng dậy... Đúng thế, nàng đang tránh né, nàng tránh né không phải là lòng nàng, không phải mình, mà là 'quan hệ huyết thống' giữa hai người. Bởi vì trong lòng nàng, mình là đệ đệ ruột của nàng, nàng sẽ cảm thấy thứ tình cảm ấy là một tội ác không thể tha thứ, sẽ hủy hoại nàng và cả người khiến nàng mở cửa trái tim. Nàng nhất định cũng phát hiện ra tình cảm của mình dành cho nàng từ những ám hiệu và trêu chọc của mình với nàng... Cho nên, nàng lựa chọn rời đi, ép hai người buông bỏ phần tình cảm này. Nàng có thể không để tâm tới mình nhưng tuyệt không thể hủy hoại 'đệ đệ' của mình.

Bản thân đang bên bờ rối bời, vì sao lại quên mất nguyên nhân dễ hiểu như vậy chứ? Đây chính là cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn sao...

Trong lòng bị lấp đầy một thứ tâm tình mãnh liệt, hắn đứng dậy từ trên giường, thoáng cái ôm Ngưng Tuyết vào trong ngực, kéo tay Đồng Tâm, kiên định hô:

- Chúng ta đi!

Hắn vội vã đi ra tiểu viện, xông về hướng đại môn.

- Thần Nhi, con muốn đi đâu, sao không nghỉ ngơi cho tốt trước đi. –Vương Văn Thù trong biệt viện thấy hắn vẻ mặt trĩu nặng chạy ra ngoài, kéo hắn lại quan tâm hỏi.

- Đi Đại Phong Quốc! –Hắn dừng chân, gượng gạo nói.

- .... A? Con đi Đại Phong Quốc làm gì? –Vương Văn Thù mở to hai mắt, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.

Diệp Vô Thần quay đầu lại, ánh mắt u ám và sâu xa lướt qua Vương Văn Thù, Diệp Uy, còn cả Diệp Nộ nhìn về phía nơi này, dùng thanh âm kiên quyết gằn từng chữ nói:

- Đi cướp tỷ tỷ về... Ai cũng không có quyền quyết định hạnh phúc của nàng!!!

-o0o-


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-497)