Vay nóng Tima

Truyện:Phong Quyển Tàn Vân - Chương 12

Phong Quyển Tàn Vân
Trọn bộ 79 chương
Chương 12: Một vạn ngươi không phải đối thủ của nó
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)

Siêu sale Shopee


Trong hốc cây.

Vân Phong ôm Hỏa Sí Điểu vào trong lòng, cả người hắn lúc này bắt đầu thấy lạnh và đau rát. Những vết thương lúc trước thấm mồ hôi, bùn đất và nước mưa đã loét ra từ bao giờ. Thỉnh thoảng, đôi ba chỗ còn có mủ vàng chảy ra càng khiến hắn khó chịu không thôi.

Vân Phong nhìn Hỏa Sí Điểu trong tay, gõ cốp cốp lên đầu nó, mắng:

"Tiểu tử ngươi không thành thật gì cả. Vừa mới ra ngoài đã muốn trốn đi chơi. May mà ta đến kịp lúc, nếu không hừ hừ..."

Vân Phong khì khì cái mũi nhỏ. Bàn tay nhanh chóng dùng vải từ quần áo băng lại vết thương đang chảy máu của Hỏa Sí Điểu.

Một bên, Hỏa Sí Điểu rên lên gri gri, dường như nó muốn kể cho Vân Phong những điều ủy khuất mà nó trải qua. Trong tiếng kêu, mơ hồ còn có chút làm nũng của tiểu hài tử. Vân Phong nhìn nó, mỉm cười, rồi lại im lặng, chẳng nói thêm gì nữa. Hắn biết, trốn vào đây cũng chỉ là kế tạm thời để nghỉ ngơi lấy sức mà thôi. Tiếp theo mới chính là cuộc chạy trốn sống chết. Còn ý nghĩ chiến đấu một trận trong đầu Vân Phong cũng bị phủ nhận ngay từ đầu."Chống lại ư, đối đầu sao. Nực cười. Một con giun có thể giết được một con gà sao?". Đáp án tất nhiên là không rồi.

Bên ngoài, Hắc Phong Cự Ưng điên cuồng gào thét, Cụ Phong Sát liên tục thi triển ra, tạo thành những cơn lốc xoáy to lớn đập vào cánh rừng trước mắt. Cây cối đa phần đổ rạp, đất đá, bụi văng tung tóe. Ngay cả gốc đại thụ Vân Phong đang trốn cũng không thể thoát. Chưa đầy mười phút, cả khu vực trở thành bãi chiến trường, phải đến vài chục cây cối đổ rạp, tất cả sinh vật trong bán kính 30 mét đều bị cự phong quật nát, ngoại trừ Vân Phong và Hỏa Sí Điểu đang bị trọng thương.

Lúc này, ý nghĩ chạy trốn của Vân Phong cũng đã thành con số 0. Hắn bị gãy đến mấy cái xương. Chân, tay cũng bị trật khớp. Đau đớn khiến hắn hôn mê, nhưng trong vòng tay hắn vẫn đang cố gắng che chở cho Ma sủng của mình.

Hắc Phong Cự Ưng thấy con mồi đã xuất hiện thì sà xuống. Đôi con mắt thao láo nhìn vào Vân Phong. Cái lưỡi dài, nhỏ liếm quanh cái mỏ màu đen tuyền. Đêm nay, tuy có hơi mệt, nhưng bù lại, nó nhận được một bữa ăn thật mĩ vị.

Cái mỏ nó chuẩn bị mổ lên đầu Vân Phong, hút đi não tủy thì bỗng nhiên, ở phía Nam, một hơi thở nồng đậm nguy hiểm tiến tới, tuy chỉ có một tia, nhưng về bản chất thì lại vô cùng đáng sợ. Hơi thở ấy đang dần tiến về phía nó, tỏa ra vô tận địch ý. Trên đường đi, không có bất kì một dã thú hay Ma sủng nào dám ra khỏi hang. Hắc Phong Cự Ưng tin tưởng, chỉ cần một chiêu, không chỉ cần một cái hắt hơi từ đối phương thôi thì mình đã bị miểu sát rồi.

Không suy nghĩ nhiều, nó vội vã bay về hướng Bắc, bỏ xa bãi chiến trường ngổn ngang.

Bóng Cự Ưng vừa đi khuất thì Hư hiện ra, đôi mắt đã trở nên đỏ rực, chỉ muốn hung hăng cắn xé, giết chóc một phen. Nó cảm giác được, chủ nhân cũng là vật mình kí sinh đang trong tình trạng nguy hiểm. Còn kẻ đã gây ra điều đó chính là con Ma sủng vừa bay đi kia. Hư nhếch cái mũi nhỏ, nó ngửi quanh trong không khí thoáng một cái.

Nó muốn lưu giữ lại mùi vị của đối phương.

Rồi sẽ có một ngày, cả hai sẽ gặp lại, một ngày không xa.

Đôi mắt lạnh lùng, hiếu sát dần dần trở lại bình thường...

* * * * * * * * * * *

Vân Phong mơ mơ màng màng, hắn có cảm giác cả người mát lạnh, khoan khoái dễ chịu vô cùng. Nhưng có nhúc nhích thế nào, mắt cũng không thể mở ra, vẫn nặng trĩu như đeo chì. Hai cánh tay vô lực buông thõng hai bên, đến cả đầu ngón tay cũng không thể di chuyển. Hắn không hiểu vì sao lại có cảm giác thế này. Điều hắn có thể nhớ được là lúc đó, đầu óc hắn trở nên choáng váng, có cảm giác mơ hồ, cả cơ thể đau nhức không thôi. Hai mắt dần dần nhắm lại rồi cuối cùng ngất đi vì lạnh và mất máu.

Chính là bị ngất đi, ngất ngay trước mặt Ma sủng.

"Có lẽ ta đã chết rồi. Giờ chắc ta là oan hồn du đãng, đang chuẩn bị vào địa ngục đây." Vân Phong trộm nghĩ, hắn có thể nghe được có tiếng nước bì bõm, đồng thời còn tiếng sôi lộp bộp của nước ngay bên cạnh mình.

"Ta phải đến vạc dầu sao, nhưng ta chưa làm chuyện gì xấu mà." Vân Phong tưởng tượng ra cảnh vạc dầu đốt linh hồn mà khóc không ra nước mắt. Hắn cảm thấy thật buồn bực: "Vì sao ông trờ lại đối sử với ta như vậy chứ?"

Nghĩ rồi, hắn lại thiếp đi lúc nào không hay, mất đi tri giác. Trong giấc mơ, hắn cảm thấy cả người mình lâng lâng như ở trên mây, có những đôi tay đang vuốt ve những vết thương, kéo chúng lại với nhau, kéo mình về với sự sống. Không chỉ dừng lại ở đó, bên trong cơ thể còn có một luồng khí vô cùng tinh thuần đang giúp hắn tổ hợp lại những đoạn xương gãy.

Mãi cho đến khi từng tia nắng sớm chiếu rọi vào trong mắt, Vân Phong mới có thể he hé mở khóe mi. Một phần vì ánh sáng chói mắt, một phần vì mắt nhắm lại quá lâu nên hắn không thể thích ứng được cảnh vật xung quanh. Phải mất một lúc lâu sau, hắn mới cảm nhận được mình đang ở đâu, mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.

"Vậy mà ta không chết sao?" Vân Phong thì thào tự hỏi.

Hắn giờ mới nhận ra mình đang trần truồng nằm trong một chậu gỗ lớn, bên trong trôi nổi một loại nước đặc sệt màu đỏ sẫm, thỉnh thoảng còn có mùi máu gay mũi thoang thoảng bốc lên.

Bên cạnh hắn, Hư càng trở nên hư ảo, con mắt nhắm nghiền, đang trôi nổi trên không trung. Từ người nó đang không ngừng toát ra từng tia bạch khí màu trắng ngà, trui vào trong cơ thể Vân Phong. Hắn có thể dễ dàng cảm nhận được cái cảm giác đau đớn từ trong xương dần dần giảm bớt. Vết thương ngoài da đã lên sẹo từ bao giờ cũng dần dần bong vẩy. Ngay cả những vết sẹo, ám thương từ lúc còn ở mỏ khoáng cũng đã bắt đầu biến mất.

Đến khi tất cả vết thương biến mất, Hư vẫn không dừng lại. Lần này, những tia bạch khí kia càng trở nên đậm đặc hơn, chúng hoặc là thấm qua da, hoặc là theo miệng mắt, hốc mũi, lỗ tai, thất khiếu chui vào cơ thể Vân Phong. Hắn cảm thấy như có muôn vàn con trùng ngứa ngáy trui vào trong cơ thể. Nhưng nhanh chóng, hắn nhìn thấy được một cảnh tượng vô cùng kì lạ.

Chỉ thấy trên thân hắn, dưới lớp da, có những chất lỏng màu đen nhạt, hôi thối dần dần thẩm thấu ra. Mỗi khi cơ thể vừa đẩy được chất cặn ra lại hút vào một lượng chất lỏng màu đỏ trong chậu, giống hệt như con người thở ra hít vào không khí vậy. Mà mỗi lần bài tiết ra chất cặn bã, cơ thể Vân Phong lại cảm thấy nhẹ nhõm, sảng khoái hơn rất nhiều.

"Thoải mái a." Vân Phong không khỏi rên lên ư ử.

Thời gian tiếp tục trôi, cặn bã trôi càng ngày càng nhiều. Mãi tới khi trong chậu đã có màu đen kịt, lại có một lớp váng mỏng nổi trên bề mặt thì bạch khí mới đình chỉ.

"Tiểu tử thối, chơi được lắm." Hư ốm yếu nói.

Vân Phong giật mình mở mắt. Hắn len lén nhìn Hư. Chỉ thấy bộ dạng của nó lúc này đã trở nên hư ảo tới cực điểm, tùy thời chỉ có thể tiêu thất.

"Ngươi có sao không? Không phải ta cố ý như vậy chẳng qua là..." Vân Phong cố gắng phân bua rồi kể chuyện mình đạt được ma sủng ra sao. Ma sủng không nghe lời thế nào. Rồi đến chuyện gặp Cự Ưng.

Vân Phong gãi gãi đầu, tiếp tục hỏi:

"Ta ngất đi bao lâu rồi? Mà sao ta lại ở đây, Ma sủng của ta đâu?"

Hư nghe xong chỉ thều thào tự nói:

"Cho ta vào trong Nguyên Phiến đã, ở ngoài này khó có thể nói nhiều được."

Lập tức nó biến thành bạch quang chui vào hình săm trên tay Vân Phong. Trong đầu hắn lúc này lại văng vẳng tiếng của Hư:

"Hừ. Tiện lợi cho ngươi đấy. Ba ngày trước, ta về thấy ngươi biến mất liền biết có chuyện không ổn. Ta lập tức dùng cảm ứng giữa ta và Nguyên Phiến. Lúc lên núi thì vừa kịp thấy con tiểu kê kê đang chuẩn bị làm thịt ngươi, ta đành phóng ta một tia thần thức đuổi nó đi."

"Vậy sao, ta cứ tưởng con chim đó mạnh lắm chứ?" Vân Phong bĩu môi nói.

"Ừ, nó không mạnh đâu, chỉ là một vạn ngươi cũng không đánh được nó. Hố hố." Hư lập tức cười khả ố, còn tăng thêm âm điệu phía cuối câu, tranh thủ đả kích Vân Phong.

Vân Phong cũng chẳng bực mình, hắn chỉ tủm tỉm cười đáp:

"Ta biết, cho nên từ hôm nay ta sẽ cố gắng luyện tập cùng với Hỏa Sí Điểu. Rồi có một ngày, một vạn nó cũng không đánh được ta. Ha ha."

"Thật không?."

"Đương nhiên."

Hư không chịu thua, tiếp tục đả kích:

"Ngươi biết nó cấp nào không? Chỉ cần nó nhổ một bãi nước bọt là ngươi chết chắc."

"Nó có đánh được ngươi không?"

"Đương nhiên là không rồi, chỉ cần ta thổi một cái là nó đi." Thế nhưng trong đầu, nó vẫn lầm bầm thêm một câu cuối: "Lúc chưa bị phong ấn."

Vân Phong lập tức nhoẻn miệng cười hì hì, nói:

"Vậy thì đúng rồi, chỉ cần ta niệm một cái là ngươi đi, ngươi tin không."

"Ặc"

Hư há hốc mồm, chẳng thể ngờ Vân Phong lại dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, à quên... lưng thú như vậy. Nó đành lảng sang truyện khác. Nếu cứ để Vân Phong tiếp tục nói như vậy, chắc chắn nó sẽ hộc máu tức chết.

"Nói về chuyện chính đi. Hừ. Lúc cứu ngươi ta đã xem qua cho Ma sủng ngươi mới nhận rồi. Tuy biến dị làm nó yếu đi nhưng cũng không đến nỗi nào. Nếu chăm sóc, nuôi nấng cẩn thận thì nó cũng sẽ trở thành một cánh tay đắc lực đó." Hư nhàn nhạt nói, rất có điệu bộ của một cao nhân.

"Ừ." – Vân Phong tùy ý trả lời.

"Ừ ư? Ngươi không hỏi tại sao à?" Hư nóng mặt, hét lên trong đầu Vân Phong.

Vân Phong ngoáy ngoáy lỗ tai. Thế nhưng âm thanh là vang từ trong đầu hắn ra ngoài nên dù có làm gì cũng vô dụng. Hắn bước ra khỏi chậu, vừa mặc quần áo, vừa đáp:

"Hỏi, hỏi để làm gì. Nếu ngươi đã muốn nói thì không cần hỏi ngươi cũng nói. Nếu ngươi đã không muốn nói thì hỏi có ích gì."

"Ít ra ngươi cũng phải tỏ vẻ quan tâm chứ. ?"

"Nói hay không đây, ta không có thời gian đâu. Bắt đầu từ hôm nay ta phải tu luyện rồi. Không thể để mạng sống của mình phụ thuộc vào ý nghĩ của kẻ khác được." – Vân Phong vẫn lạnh nhạt.

Đó không phải vì hắn muốn phũ với Hư mà là do con hàng này tính tình như vậy. Càng năn nỉ nó càng làm cao, cao đến mức dù ngươi có làm hết cách thì nó vẫn khiến ngươi năn nỉ. Nhưng hễ phũ với nó, nó lại quay sang năn nỉ, cầu xin ngươi nhận lấy.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-79)