← Ch.069 | Ch.071 → |
Ta vừa bay về hướng Charlotte vừa tụ tập hắc ám thuộc tính, bay đến chỗ cách cô ta khoảng vài chục thước, phất tay một cái đem hắc ám thuộc tính hóa thành lưỡi dao bắn đi.
Charlotte cũng sớm đã nhìn thấy ta rồi, sau khi ta phát động công kích, cô ta còn nhếch lên nụ cười, khi ám nhận bay đến trước người cô ta, cô ta không chút hoang mang mà giơ tay lên, một tấm màn màu đen bán trong suốt đột nhiên xuất hiện, ám nhận đánh lên tấm màn, phát ra tiếng vang thật lớn.
Nhưng, trừ tiếng vang có chút dọa người, ám nhận không có tạo thành thương tổn khác, thậm chí ngay cả tấm màn màu đen kia cũng hoàn hảo vô khuyết. Tấm màn này và Đại Địa chi thuẫn có hiệu quả như nhau, có điều Địa Địa chi thuẫn là dùng Thánh quang, cái thuẫn này lại là dùng ám thuộc tính.
"Người ứng cử khác sao? Cuối cùng cũng ra rồi à!" Charlotte dù vậy vẫn ung dung nói: "Cũng huyên náo như thế rồi, các ngươi đều không chịu đi ra, ta còn tưởng hai người ứng cử khác căn bản chính là rùa đen rụt đầu!"
... Cái con ả thối tha này!
"Con mụ điên đúng là con mụ điên, náo loạn lớn như thế, sợ người khác không biết ngươi điên sao?" Ta tận lực trầm giọng xuống đáp lại, trong lúc nói chuyện còn thừa dịp cảm tri tình huống hiện trường, nhất là Stephen đang ở đâu, hắn vậy mà không có ở bên cạnh Charlotte?
Đầu tiên ở trên quảng trường nhìn thấy Mười Hai Thánh kỵ sĩ, bọn họ mặc dù cách không xa Charlotte, nhưng cũng không ra tay với cô ta, chỉ là ngồi hoặc đứng.
Ước chừng chia làm hai nhóm người, một nhóm người cầm vũ khí cảnh giới, những người khác thì đang nhắm mắt dưỡng thần. Người nhắm mắt dưỡng thần phần lớn là Thánh kỵ sĩ có quang thuộc tính lệch thấp, ví dụ như Earth, quang thuộc tính của cậu ta căn bản đã thấy đáy rồi, nhưng hẳn là nhờ có cậu ta, Mười Hai Thánh kỵ sĩ mới không có người nào bị thương nghiêm trọng.
Nói trước đây, đừng cùng nhau ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi là Sun, cái tóc đen kia.
Mọi người đều giật mình, có người trợn lớn mắt, có người thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng bởi vì phản ứng khác nhau, hơn nữa không có đồng loạt quay đầu nhìn ta, cho nên thoạt nhìn không làm sao đột ngột, hẳn là không đến mức sẽ khiến cho Charlotte chú ý.
Tôi phải dùng thân phận người ứng cử Ma Vương giải quyết Charlotte, các cậu cứ lấy lý do cứu Sun knight ra giúp tôi đi! Oh, đúng rồi, tôi kêu Judge tự mình qua đây rồi. Cậu ta vừa rồi bị thương rất nặng, để cho cậu ta tản bộ một chút coi như nghỉ ngơi cũng tốt.
Ta vừa nói xong, mọi người đều tự lộ ra biểu tình khác nhau, có người cúi đầu cười trộm, có người cười như không cười, Earth và Metal còn khinh khỉnh liếc ta một cái.
Charlotte đột nhiên giận dữ, la hét: "Tóc tai bù xù, quần áo còn rách nát te tua, ngươi còn giống tên điên hơn!"
Ngoại trừ la hét, cô ta còn phát ra lượng lớn hắc ám thuộc tính công kích, nhưng công kích cô ta phát ra đều bị mũi tên từ phía dưới bắn lên đánh rơi, cô ta sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống, đồng thời gầm lên: "Các ngươi làm gì vậy? Đây là đối chiến giữa những người ứng cử, không liên quan tới các ngươi!"
Phía dưới, ánh mắt Leaf sắc bén hơn nữa còn giơ cung, nhưng trên cung cũng không có mũi tên thật, mà là một đường quang thuộc tính hình mũi tên.
Không biết có bao nhiêu người ở lúc mũi tên của Leaf dùng hết thì mừng rỡ như điên đến như thể hắn đã thắng... Ta không phải nói đánh thắng, là nói "trốn thắng" Leaf knight, chẳng qua một giây sau, trên cái mông bọn họ sẽ cắm vài mũi thánh quang tiễn.
Mặc dù hiệu quả của Thánh quang dùng để công kích sinh vật không phải undead cũng không tốt, chẳng qua nén thành hình mũi tên trái lại cũng đủ chọc thủng cái mông người bình thường rồi.
Bời vì Leaf sau khi biến thành người thật khủng khiếp, toàn bộ tinh thần sẽ tập trung ở ngắm và bắn tên, trên cơ bản không quá sẵn lòng mở miệng nói chuyện, cho nên liền do Stone và Storm nhảy ra, hai người một tung một hứng.
Stone đầu tiên quát khẽ: "Ngươi nếu đã dám bắt đi Sun knight trưởng, trắng trợn phá hoại Diệp Nha thành, triệu đến sinh vật undead của bóng tối, chẳng lẽ còn hi vọng Thần Điện Ánh Sáng sẽ thân thiện với ngươi sao?"
"Mặc dù tình yêu thật vĩ đại, chẳng qua rất đáng tiếc, tình yêu cưỡng ép thế nhưng đã không vĩ đại rồi! Sun knight trưởng nhà ta không hề có chút hứng thú với ngươi." Storm uể oải nói: "Nhưng ngươi trước đó chẳng những bắt cậu ta đi, bây giờ còn muốn lần nữa cưỡng chế mang cậu ta đi, cho nên bọn ta làm sao có thể để cho ngươi lên làm Ma Vương đây? Ngươi nói có phải không?"
"Các ngươi đừng không biết tốt xấu! Ta thế nhưng là nể mặt Sun knight mới không giết chết các ngươi." Charlotte rống giận: "Hơn nữa mỗi một người ứng cử Ma Vương đều thiện trường sử dụng hắc ám thuộc tính, hắn cũng chắc chắn sẽ triệu hồi sinh vật undead! Các ngươi là đồ ngu xuẩn!"
Stone và Storm thoáng nhìn nhau, Stone có chút bất đắc dĩ nói: "Cô ta nói như vậy cũng không sai."
Metal lớn tiếng thét lên: "Ít nhất hắn chắc chắn không có hứng thú đối với Sun knight trưởng!"
"Thế thì là thật, ít nhất có thể giữ lại Sun knight trưởng nhà bọn ta." Storm ngẩng đầu nói với ta: "Làm một cái thương lượng chứ? Nếu như ngươi có thể thề không triệu hồi sinh vật undead và tận khả năng không phá hoại Diệp Nha thành, quan trọng nhất là không được bắt cóc Sun knight đi, vậy Mười Hai Thánh kỵ sĩ sẽ trợ giúp ngươi lên làm Ma Vương, thế nào?"
Ai muốn bắt cóc chính mình hả? Chẳng qua thật không hổ là Storm thiện trường ngoại giao, lên tiếng nói nửa thật nửa giả, lại có thể còn biết đầu tiên nên câu kết với ta ở trước mặt mọi người, để đánh tan ngờ vực của những người khác.
Mặc dù trên quảng trường bây giờ dường như chỉ có ta, Charlotte và Mười Hai Thánh kỵ sĩ, nhưng trên thực tế lại không phải như thế, người trốn ở chỗ không xa nhìn lén thế nhưng không ít, nhất là những gã của Hỗn Độn thần điện đặc biệt nhiều, khiến người cảm thấy thật khó chịu!
"Thành giao!" Ta cao giọng đáp ứng.
"Chờ một chút!"
Stephen không biết từ đâu chui ra, còn lớn tiếng khiển trách: "Các ngươi những Thánh kỵ sĩ không biết xấu hổ này muốn vây đánh một cô gái yếu đuối sao?"
Cô gái yếu đuối... Ta khó có thể tin nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, cô ta vừa mới bùng nổ một cái quảng trường, cô ta nếu là cô gái yếu đuối, vậy những Thánh kỵ sĩ phía dưới kia chẳng lẽ là trẻ con năm tuổi à?" Lời này vừa nói xong, ta tổng cộng thu được mười cái lườm mắt.
"Chinh chiến giữa người ứng cử Ma Vương không nên có người khác nhúng tay!" Stephen đột nhiên giận dữ rống: "Cho dù là vu yêu, cũng sẽ không nhúng tay ở lúc người ứng cử bắt đầu chính diện đối chiến! Vu yêu của ngươi không có nói cho ngươi sao?"
Nói xong, hắn trầm mặc một chút, hỏi: "Vu yêu của ngươi đâu?"
"Vứt bỏ rồi." Ta hời hợt trả lời.
"Vứt bỏ rồi?" Stephen ngạc nhiên.
Lúc này, Charlotte lại xen miệng hỏi: "Stephen, Sun knight đâu?"
"Cô còn đang nghĩ đến Sun knight? Ta không tìm được hắn!" Stephen quay đầu lại rống to: "Ai bảo cô phải tin tưởng lời hắn nói? Cô cho rằng hắn thật sự sẽ ngoan ngoãn tới cho cô bắt đi sao?"
Charlotte lại dùng tiếng hét còn lớn hơn đáp lại: "Anh ta là Sun knight, không thể sẽ gạt người!"
Ta đúng là đã tới, là tự ngươi nhận không ra, cái này không thể trách ta.
Stephen cả mặt biểu tình không biết làm sao, nếu không phải hai ta là trạng thái đối địch, ta vẫn thật có phần muốn tiến lên vỗ vỗ vai hắn đôi chút biểu lộ an ủi.
"Mười Hai Thánh kỵ sĩ giao cho ta, cô chuyên tâm đánh với hắn, đánh xong rồi đi tìm Sun knight, quang thuộc tính trên người hắn mạnh như thế, sẽ không quá khó tìm. Nhớ rằng! Đánh thắng rồi, cô có thể đem người yêu của cô nhốt ở lâu đài tương thân tương ái cả đời, nếu như đánh thua. Cô thế nhưng là ngay cả mạng cũng không... A!"
Nói đến một nửa, Stephen đột nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn, âm thanh không giống người sống. Trên người hắn cắm vào năm mũi Thánh quang tiễn, lần lượt ở đầu, cổ, ngực, phần gan và chỗ hiểm thân dưới, nếu như hắn là một người sống, bây giờ cũng đã chết đến không thể chết nữa rồi.
Stephen ngẩng đầu lên, nửa bên mặt đều là máu và óc, may là ta không nhìn thấy màu sắc, nếu không đầy đầu đỏ đỏ trắng trắng lại còn đang chuyển động, thật sự có chút buồn nôn. Hai mắt hắn trợn to đến gần như nứt ra, gầm lên: "Các ngươi lũ Thánh kỵ sĩ hèn hạ này, vậy mà đánh lén..."
Nói đến một nửa, tên của Leaf ùn ùn bắn tới. Đối mặt với Thánh quang tiễn chuyên đối phó sinh vật undead, Stephen cũng không thể không né tránh, cho dù vu yêu căn bản không sợ chết, nhưng nếu đón đỡ những mũi tên này, chỉ sợ cái thân thể này của hắn đã có thể báo hỏng rồi.
"Leaf knight trưởng giơ cung lên ít nhất cũng đã năm phút rồi." Metal lớn tiếng chế giễu: "Chỗ nào coi là đánh lén hả?"
Một bóng người vậy mà từ phía dưới nhảy vọt lên trên, hướng vào lưng Stephen đạp một cái nặng nề, làm cho hắn nhất thời như sao băng rớt xuống dưới.
Bóng người nhảy lên đó là Storm. Vũ khí của Storm là một bộ giáp chân, phương thức công kích chủ yếu của cậu ta cũng là dùng chân. Mặc dù bị đạp một cước nghe lên hình như so với bị chém một đao không có lực đe dọa bằng, nhưng một cước của Storm knight lại là một cước sẽ đem một người bình thường xẻ thành hai nửa!
Mặc dù Stephen không phải người bình thường, nhưng từ âm hưởng của hắn phát ra nghe lên, hắn hẳn là cũng không phải rất dễ chịu.
Storm cũng không biết bay, cho nên cậu ta bắt đầu rớt xuống dưới, lúc rớt xuống còn đè lực tăng tốc độ một cước đạp lên lưng Stephen, làm cho tiếng vang của Stephen lúc rớt xuống không khác gì tiếng nổ, nền quảng trường cũng lõm xuống thành một mảng lớn.
Mặc dù trên lý luận, Mười Hai Thánh kỵ sĩ hành sự nên quang minh chính đại, chẳng qua Storm knight là người phát ngôn của tự do tự tại, khiến cho đánh lén cũng là một trong những hành động tự do của cậu ta, cho nên trái lại không có vấn đề gì, nếu như là những người khác làm có thể đã...
Mọi người mặc kệ là Storm knight, hay là Earth knight nên trung hậu thành thật, thậm chí là Leaf knight thiện lương, mọi người toàn bộ xông lên đạp loạn một trận vào Stephen, vừa đạp còn vừa chửi:
"Dám bắt Sun này! Bắt nữa thử coi!"
"Hại bọn ta sơ tán dân chúng vất vả như thế!"
"Lượng công việc bình thường đã quá nhiều rồi, đừng có lại tăng chỉ số gan của ta!"
Mặc dù tôi rất hiểu oán hận của mọi người, chẳng qua cũng đừng dùng sức như thế mà đạp à! Bên cạnh có một đống người đang nhìn lén, mọi người phải chú ý hình tượng! Earth cậu đạp người cũng như thôi, đừng lộ ra biểu tình dữ tợn như thế có được không?
Leaf, cậu thế nhưng là người thiện lương từ ngoài vào trong, nhưng bây giờ bộ dạng vung cung đập người của cậu, khiến cho tôi cảm thấy sau này tốt hơn đừng bắt nạt cậu tung lung...
Cuối cùng vẫn là Stephen một hơi bay lên trời cao, lúc này mới tránh được công kích đạp người của chúng kỵ sĩ, mặc dù bộ dạng của hắn thảm hại không chịu nổi, nhưng hình như không bị thương nặng, mọi người vây đánh thì vây đánh, nhưng cũng không có người thật sự dùng vũ khí công kích, Mười Hai Thánh kỵ sĩ dù thế nào cũng không phải là bên tà ác...
"A!"
Trước ngực Stephen đột nhiên xuyên ra một thanh kiếm, hơn nữa còn không phải kiếm bình thường, mà là Thái Dương thần kiếm! Tiếng hét đặc thù của sinh vật undead vang tận mây xanh, hắn bất chấp tay trái sẽ bị thương, vẫn cứ cầm Thái Dương thần kiếm nhổ ra, nhưng ngực đã bị ăn mòn một mảng lớn, hơn nữa Thánh quang còn sót lại vẫn đang tiếp tục ăn mòn.
Thật đáng tiếc, nếu như là ta cầm kiếm, tuyệt đối có thể hủy diệt triệt để cỗ thân thể này của hắn!
Mọi người nhìn hướng Thái Dương thần kiếm bắn tới, Judge knight trưởng đứng ở rìa quảng trường, tay phải giơ Thẩm Phán thần kiếm, tay trái thì là giơ ở giữa không trung, một bộ dạng vừa mới hoạt động xong.
Không còn nghi ngờ, người đánh lén Stephen chính là cậu ta, đây mới là danh chính ngôn thuận đánh lén!
Dù sao, tội danh của Judge knight từ lạm sát vô tội đến chen hàng mua đồ ngọt đều có, hoàn toàn là tai tiếng, cho nên cậu ta làm cái chuyện xấu gì cũng không kỳ quái!
Mọi người thật đúng là... Ta không nhịn được bật cười, càng cười càng lớn tiếng, càng cười càng vui vẻ: "Ha ha ha!"
"Stephen!"
Charlotte bay đến bên cạnh Stephen, vươn tay liền tụ tập một đám hắc ám thuộc tính lớn trút vào trong thân thể Stephen, vết thương của người sau lập tức được hắc ám thuộc tính bao trụ, không còn tiếp tục ăn mòn nữa.
Charlotte quay đầu qua, hắc ám thuộc tính trong đôi mắt tựa như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cô ta rống giận: "Các ngươi lại có thể đối với Stephen như thế, hắn vẫn luôn ngăn cản ta giết các ngươi, ngăn cản ta đem nơi này triệt để biến thành tử thành! Mà các ngươi lại hồi báo hắn như thế sao?"
Stephen vùng vẫy vài cái, hô: "Charlotte, hắc ám thuộc tính của cô cuốn lấy ta rồi, mau buông ra, để cho ta đi đối phó Mười Hai Thánh kỵ sĩ..."
Charlotte lại rống với hắn: "Theo ở phía sau ta thao túng Death knight, những cái khác ngươi cũng không cần xen vào!"
Sau đó cô ta lại quay đầu trừng ta, nói: "Quyết chiến đi! Mặc dù ta căn bản không muốn trở thành Ma Vương, ngươi cũng không muốn đúng chứ? Đáng tiếc chúng ta đều có lý do không thể không trở thành Ma Vương."
Ta khó hiểu hỏi: "Ngươi thích Sun knight, tại sao không cân nhắc cùng hắn nói chuyện yêu đương bình thường, hắn cũng chưa chắc sẽ không chấp nhận ngươi. Nhưng ngươi lại lựa chọn cưỡng chế mang hắn đi, như vậy hắn chỉ sẽ hận ngươi mà thôi."
"Ta biết." Charlotte cười nói: "Ngươi cho rằng Sun knight có thể ở cùng một chỗ với người ứng cử Ma Vương sao? Cho dù anh ta bây giờ không biết thân phận của ta, tương lai hai người ứng cử khác sớm muộn cũng sẽ tới tìm ta, thậm chí giết ta!"
Nụ cười của cô ta cũng không đáng yêu, nhưng lại cho ta một loại cảm giác đẹp não nùng. Thật buồn cười, ta căn bản không phân biệt được xấu đẹp mới đúng.
"Ta nói xong hết rồi, lý do của ngươi đây?"
Ta trầm mặc một chút, rồi nói: "Ta..."
Charlotte đột nhiên xuất hiện ở trước mắt ta, là dịch chuyển tức thời, đáng chết!
"Ta không quan tâm lý do của ngươi."
Cô ta cười vung ra một quyền, nắm tay mềm mại của nữ tế ti đương nhiên không có bao nhiêu uy hiếp, nhưng ám nhận khổng lồ tụ tập trên đầu nắm tay của cô ta thế nhưng đã rất trí mạng rồi, ta lui về sau một bước, đồng thời thi triển ra tấm màn hắc ám để ngăn cản, nhưng tấm màn hắc ám thi triển ra lại bị một đao chặt vỡ, ta chỉ có lần nữa xuất ra tấm màn hắc ám để ngăn công kích của cô ta.
Charlotte vừa công kích, vừa cười to nói: "Ngươi không thiện trường sử dụng hắc ám ma pháp đúng chứ? Mặc dù không biết tại sao, chẳng qua ngươi chết chắc rồi!"
Theo ba chữ "chết chắc rồi" xuất ra khỏi miệng, gần như cũng có ba mươi mấy loạt ám nhận bắn ra, ta chỉ có giương lên mười mấy tấm màn hắc ám để ngăn cản, nhưng tất cả đều tiêu tùng cùng ám nhận. Tấm màn hắc ám của ta biến mất hầu hết, nhưng còn có xấp xỉ mười loạt ám nhận tồn tại.
Ta rất cố gắng né tránh những ám nhận đó, nhưng cũng bởi thế không để ý tới Charlotte đột nhiên phát động thế tấn công, trước ngực vẫn là bị ám nhận trên tay cô ta sượt qua, mặc dù ta lập tức phản kích, nhưng tấm màn hắc ám quanh người cô ta kiên cố hơn nhiều, chống chịu tất cả công kích của ta mới vỡ nát.
Cô ta đột nhiên lùi lại, sau khi dâng lên một tấm màn hắc ám, liền cau mày nhìn ám nhận trên tay, lưỡi dao của ám nhận không còn trơn nhẵn, mà là bị ăn mòn lồi lõm.
Mặc dù trong cơ thể ta bây giờ tràn ngập hắc ám thuộc tính, nhưng bởi vì máu nhiều năm tẩm ở trong quang thuộc tính, cho nên về phần có thể khắc chế ám thuộc tính này hình như không có thay đổi. Hy vọng cô ta sẽ không sinh nghi mới được.
Ta len lén liếc tình huống phía dưới một cái, có chút nghi hoặc mọi người vừa rồi làm sao đều không giúp ta, mặc dù không ai biết bay, chẳng qua ít nhất Leaf có thể bắn tên giúp ta chứ?
Vừa nhìn, ta mới phát hiện phía dưới đơn giản là một vùng hỗn chiến, mọi người gần như là mỗi một người phải chống lại ba tên Death knight, mặc dù thực lực của những Death knight này vẫn không bằng Mười Hai Thánh kỵ sĩ, nhưng những Death knight kia căn bản không sợ bị thương, cho dù đứt tay đứt chân vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, chỉ có chém đầu hoặc bị thương đến không cách nào động đậy mới có thể giải quyết bọn chúng, điều này làm cho mọi người ứng phó có phần vất vả.
"Làm sao lại có nhiều như thế?" Ta ngạc nhiên kinh hô.
Charlotte có chút tự hào nói: "Ta cải tiến nghi thức triệu hồi Death knight, chỉ cần là thi thể hoàn chỉnh đã có thể biến thành Death knight, năm năm qua sáng lập ra một chi quân đội nhiều như thế đấy! Mặc dù thực lực so với Death knight chân chính kém hơn nhiều, chẳng qua nếu số lượng nhiều, trái lại cũng rất khó giải quyết đi?"
Một chi quân đội? Có thể xin ngươi nói rõ một chút không? Quy mô quân đội thế nhưng có lớn có nhỏ đó! Nếu như là một chi quân đội quy mô quốc gia, vậy ngươi trực tiếp chinh phục thế giới cho rồi, cần gì tranh Ma Vương?
"Ngươi cũng đừng hy vọng những tế ti bên ngoài kia sẽ đến hỗ trợ, Stephen sớm đã phái một đống Death knight qua, vừa rồi cái Giáo Hoàng thiếu niên kia đã chạy đi hỗ trợ rồi!"
Thì ra là thế, khó trách vẫn cứ không nhìn thấy Giáo Hoàng, thì ra là chạy đi cứu tế ti phía dưới của lão rồi.
"Ám thuộc tính trên người ngươi đột nhiên tăng mạnh, rốt cuộc muốn nghiêm túc rồi sao?"
Ta nhìn phía cô ta, lạnh lùng nói: "Thu hồi những Death knight kia, ta cũng không hợp tác với Mười Hai Thánh kỵ sĩ, để hai người chúng ta đơn độc đấu đi!"
Charlotte có phần tò mò hỏi: "Ngươi đang lo lắng Mười Hai Thánh kỵ sĩ? Tại sao?"
"Ngươi thu hay không thu?" Ta không kiên nhẫn hỏi.
Cô ta hừ một tiếng, nói: "Ngươi tưởng rằng ta sẽ tin lời nói của ngươi sao? Muốn ta thu hồi những Death knight kia, thì đánh bại ta đã!"
"... Được!"
Ta tụ tập lượng lớn hắc ám thuộc tính, thuộc tính ở bầu trời lan tràn ra, dần dần che lấp cả bầu trời.
"Đánh thật rồi à?" Giọng Charlotte lộ ra hưng phấn: "Lúc này mới giống mà!"
Cô ta bay lùi một khoảng cách, hình như muốn lùi khỏi phạm vi hắc ám thuộc tính tụ tập, nhưng ta tiếp tục kéo dài hắc ám thuộc tính ra, mặc dù như vậy sẽ tăng thêm không ít gánh nặng, nhưng đây là phương pháp duy nhất ta có thể thắng cô ta —— lợi dụng năng lực cảm tri.
Ở trong hắc ám thuộc tính dày đặc thế này, tầm nhìn sẽ trở nên vô cùng khó coi, mặc dù cô ta hẳn là cũng biết cảm tri, chẳng qua nhất thời muốn đem cảm tri làm thị lực để dùng, sợ rằng cũng không phải là chuyện đơn giản như thế.
Nhưng ta thế nhưng là một kẻ mù trợn mắt, nếu không muốn không nhìn thấy gì thì chỉ có thể bạt mạng cảm tri, một ngày ít nhất phải cảm tri mười mấy giờ, trừ phi người ứng cử khác cũng mù, bằng không chắc chắn không ai có cảm tri mạnh hơn ta!
Charlotte rống giận: "Đừng ngu xuẩn nữa! Ngươi cho rằng thế này đã có thể khiến ta không thể công kích ngươi sao? Hắc ám thuộc tính trên người chúng ta dày như vậy, căn bản là ẩn núp không được!"
"Đừng giở chiêu trò nữa!" Cô ta rống giận, đồng thời phát ra lượng lớn công kích.
Ta vừa né tránh công kích, vừa đem hắc ám thuộc tính trong cơ thể chậm rãi xua khỏi cơ thể, tiếp tục nhiễm đen bầu trời, Thái Dương thần kiếm ngay ở phía dưới ta không xa, mượn sức mạnh của nó, muốn xua tan phần lớn hắc ám thuộc tính trong cơ thể cũng không phải khó. Hắc ám thuộc tính trong cơ thể ta càng giảm, công kích của Charlotte cũng càng ngày càng không chuẩn rồi.
Lúc này, ta thấp giọng nói: "Hỡi Thánh Y Của Rồng, nhân danh truyền nhân của rồng, ra lệnh ngươi, phát động!"
Vừa nói xong, trên người đã được quần áo bó người chặt chẽ bao bọc lại rồi.
Chủ thượng, tại hạ cũng không thiện trường không chiến, đề nghị hạ xuống mặt đất tiến hành chiến đấu.
"Câm miệng, ta muốn hỏi ngươi vài việc."
Vâng.
Công kích của Charlotte hoàn toàn mất đi chuẩn xác, ta lúc này mới có thể yên tâm mà tiến hành các loại bố trí, nhưng tiến hành không bao lâu lại đột nhiên một đường ám nhận đâm đầu phóng về hướng ta, ta giật mình, trong cơ thể sớm đã không còn bao nhiêu hắc ám thuộc tính có thể thi triển tấm màn hắc ám rồi, chỉ có vội vàng né tránh đường ám nhận này.
Lúc này, Charlotte lại đột nhiên xuất hiện trước mắt ta.
Ta rõ ràng cảm giác cô ta vẫn ở phía xa... Cô ta cũng xua tan hắc ám thuộc tính trong cơ thể? Hơn nữa lại còn lén làm thế thân để xáo trộn cảm tri của ta.
"Bắt được ngươi rồi." Charlotte lộ ra nụ cười ngọt ngào, cười nói: "Ngươi biết thủ thuật che mắt, chẳng lẽ ta thì không biết sao? Chiêu này đối với ta vô ích... Ah!"
Chung quanh lóe lên vô số tia lửa nhỏ, dòng diện luồn khắp nơi, tiến hành công kích không khác biệt vào Charlotte và ta
← Ch. 069 | Ch. 071 → |