← Ch.424 | Ch.426 → |
Lục Thất mỉn cười nhìn thoáng qua, nhìn Vương Kiếm và Triệu Lâm, cười nói
- Bổn vương cũng chỉ có thể điều các ngươi đến đóng quân ở Chương Châu, nếu các ngươi cảm thấy không vui, kia chỉ có thể đi Cán Châu thôi.
Triệu Lâm nhìn Vương Kiếm, Vương Kiếm lắc đầu nói:
- Chủ thượng, thuộc hạ ở nơi này là được rồi, nếu như đi Cán Châu, vẫn là sẽ bị Đường quốc biết được, vậy sẽ ảnh hưởng đến bố cục sách lược xa thân gần đánh Đường quốc của chủ thượng.
Lục Thất vui mừng gật đầu nói
- Ở thế cục trước mắt bổn vương còn chưa thể trở mặt với Đường quốc, mà nguyên nhân chủ yếu không diệt nước Việt là vì Chu quốc, Tấn quốc hiện giờ có một Sở quốc là kẻ địch, đã là không dễ đối phó rồi, nếu như là Đường quốc và Chu quốc liên hợp với nhau đột kích chúng ta liền nguy rồi.
Nhóm tướng lĩnh bừng tỉnh gật đầu, Lục Thất tiếp tục nói
- Chu quốc là cường quốc, Chu quốc không muốn nhìn thấy nhất là kết quả phía nam đại giang thống nhất, cho nên bổn vương lưu lại Việt quốc, từ nay về sau Tấn quốc trước tiên phải quản lí theo nội chính, thao luyện được cường quân, sau đó sẽ đem tầm mắt nhìn về phía Sở quốc, chúng ta sẽ từng bước từng bước xâm chiếm Sở quốc, cho nên quân lực Chương Châu sẽ là khởi đầu tiến quân Sở quốc.
Các tướng soái hiểu ra gật đầu, Lục Thất nhìn đại soái Trần Hạo, hỏi:
- Trần tướng quân, lương thực của Chương Châu có thể nuôi được bao nhiêu quân?
- Chủ thượng, thu hoạch năm nay có thể nuôi được mười vạn quân, nhưng đất Chương Châu dễ bị tai họa từ biển, sang năm cũng không nói trước được.
Trần Hạo trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vậy liền chiêu mộ thêm hai vạn quân, ở Chương Châu này cũng dùng quân lực lập đồn điền.
Nhóm tướng soái gật đầu, Lục Thất nhìn Vương Viễn Sơn nói:
- Vương Viễn Sơn, ngươi thăng làm chủ soái Long Nham quân.
Vương Viễn Sơn sững sờ, vội đứng dậy đi ra, khụy gối khấu đầu theo quân lễ trước mặt Lục Thất, cung kính nói:
- Thần tạ ơn chủ thượng đề bạt.
- Ngươi ở nơi này trợ giúp cho Trần tướng quân, đã quen thuộc Chương Châu, bổn vương cũng biết ngươi là một tướng tài, cho nên dùng ngươi làm chủ soái một quân, cùng các chủ soái cùng ngồi đi.
Lục Thất ôn hòa nói.
- Vâng
Vương Viễn Sơn cung kính đáp lời, đứng dậy đi đến ngồi ở phái dưới Triệu Lâm.
Lục Thất lại nhìn về phía tả đô úy Côn Thừa quân Cao Dương, nói:
- Cao Dương, người thăng lên làm chủ soái Vân Tiêu quân.
Cao Dương nghe xong ngẩn người nhìn Lục Thất, nhưng rất nhanh liền vội vàng đứng dậy đi ra, khụy gối khấu đầu theo quân lễ trước mặt Lục Thất, cung kính nói:
- Thần Cao Dương tạ ơn chủ thượng đề bạt.
Lục Thất mỉn cười, nói:
- Đồng dạng lời như vậy, bổn vương cũng không lắm mồn nữa, tài năng của ngươi đảm đương được chủ soái một quân, đi ngồi cùng các tướng soái đi.
- Vâng, thần tạ ơn chủ thượng tín nhiệm.
Cao Dương trả lời thanh âm nghẹn ngào.
- Tín nhiệm? Ngươi nói như vậy chính là thối lắm, bổn vương được một sọt cá tươi, nhìn thấy trong đó có một con chết, liền cho rằng cá trong sọt đều chết hết, bổn vương có ngu xuẩn như vậy sao? Bổn vương có thể có ngày huy hoàng hôm nay là kết quả của biết bao nhiêu huynh đệ đồng tâm hiệp lực, ban đầu một số kẻ phản bội chết trong cuộc tập kích bất ngờ, hiện nay có kẻ còn nguyện ý phản bội, ta chỉ có thể mắng hắn một câu ngu ngốc, yên tâm đi, các huynh đệ trước từng giúp ta tập kích bất ngờ, ta đều có thể cho phú quý nữa, đi ngồi đi.
Lục Thất thô lỗ phản bác, cũng làm ra hứa hẹn.
- Vâng! Thuộc hạ hiểu rõ.
Cao Dương cung kính đáp lại, đứng dậy đi đến ngồi cạnh Vương Viễn Sơn, Vương Viễn Sơn mỉn cười gật đầu chúc mừng hảo hữu.
Đến lúc này, mỗi một vị tướng soái trong trướng đều có phản ứng vui mừng thanh thản, lời bác bỏ thô lỗ và hứa hẹn của Lục Thất, cùng ở dưới hành vi phản bội của Hành quân tư mã Tôn Lỗi, còn tín nhiệm đề bạt Tả đô úy đồng dạng xuất thân, trở thành chủ soái của một quân, độ tín nhiệm tướng soái như vậy, khiến nhóm tướng soái cảm thấy thân thiết và an tâm bội phần.
Kết tiếp là thương thảo quốc sách cơ bản quân vụ và quản lí Chương Châu, Chương Châu hiện giờ thuộc tình trạng hai quân quản lí, không có bố trí châu chính, huyện lệnh của ba huyện đều là Tiêu thị tiến cử, chủ bộ và huyện thừa là nhân sĩ có tiếng ở bản địa, chính sự của mỗi huyện, chuyện trọng đại đều phải xin chỉ thị của đại soái Long Nguyên quân phủ.
Lục Thất trong cuộc thương thảo dùng danh nghĩa đồn điền bổ nhiệm trẩn phủ sứ Long Nguyên quân phủ, chuyên trách hiệp trợ quản lí sự vụ địa phương và quân lực đồn điền, các công việc ở địa phương, trực tiếp báo với trấn phủ sứ, các quân soái không được trực tiếp can thiệp các việc của huyện.
Ngoài ra lại đảm nhiệm chức chuyển vận sứ Long Nguyên quân phủ, chưởng quản toàn bộ quân nhu và quân hưởng của Long Nguyên quân phủ, Lục Thất bổ nhiệm Trung quân ngu hầu của Côn Thừa quân thành chuyển vận sứ, bổ nhiệm hữu doanh đô úy trong quân của Vương Kiếm thành trấn phủ sứ.
Lục Thất vốn là muốn bổ nhiệm Vương Kiếm, lúc trưng cầu Vương Kiếm cự tuyệt, y nói nguyện ý trị quân, không giỏi chuyện quản lí đồn điền, Lục Thất để y tiến cử người, Vương Kiếm liền tiến cử hữu doanh đô úy Vu Hải Khánh, kết quả Vu Hải Khánh vượt cấp đảm nhiệm trấn phủ sứ, tương đương với phó soái Long Nguyên quân phủ, chức quyền này, so với Vương Kiếm còn cao hơn.
Sau khi thương thảo việc đảm nhiệm chức vụ, Lục Thất hồi Vân Phủ vệ doanh nghỉ ngơi qua đêm, sau khi vào vệ doanh, Lục Thất nói với Lãnh Nhung:
- Dặn dò một chút, tăng cường canh gác, không được buông lỏng phòng ngự.
Lãnh Nhung nghe xong ngẩn người, vội vàng cung kính đáp:
- Vâng
Lục Thất nhìn y, lại hạ giọng nói:
- Ta không muốn đối phó với người nào, nhưng là không thể không đề phòng.
Lãnh Nhung im lặng gật đầu, đợi sau khi Lục Thất đi, tự mình đi an bài phòng ngự nghiêm mật, y không phải là một tên tướng quân chỉ biết võ dũng, Lục Thất tuy không nói phòng bị người nào, nhưng hắn vẫn biết. Hôm nay Lục Thất bổ nhiệm một hồi khiến cho bố cục quyền lực của Long Nguyên quân phủ phát sinh biến động cực kì lớn, rõ ràng nhất là quyền lực của đại soái Long Nguyên quân phủ bị đoạt mất rất nhiều.
Nguyên bản đại soái của Long Nguyên quân phủ, trên thực tế chính là tiết độ sứ một phương chưởng quản toàn bộ quân chính Chương Châu, nhưng là có chuyển vận sứ và trấn phủ sứ địa vị phó soái quân phủ, lại là phân đi quân nhu và quyền lợi can thiệp địa phương, quyền lực hiện nay của đại soái Trần Hạo, chính là chỉ huy binh quyền quân phủ, cùng quyền tổng chỉ huy Côn Thừa quân.
Lục Thất đẩy ra màn trướng đi vào quân trướng, trong quân trướng bày hai chiếc ghế trúc và giường trúc, tì nữ Bích Dao của Vân Khê nằm trên giường trúc, Vân Khê nằm trên giường trúc bên cạnh, trên đường đi, bệnh của Vân Khê vừa đỡ, tì nữ lại ngã bệnh, Vân Khê nhưng lại đối đãi như tỷ muội ruột, quan tâm chiếu cố Bích Dao, Vân Khê thiện tâm trọng nghĩa, lại là khiến cho trong lòng Lục Thất chân chính thích tiểu mỹ nhân này.
- Chủ thượng đã trở lại
Vân Khê đứng dậy nghênh đón, dịu dàng chào hỏi.
Lục Thất mỉn cười gật đầu, Vân Khê tự nhiên đến gần, tay ngọc duỗi ra hầu hạ Lục Thất giải giáp cởi áo. Lục Thất trong lúc cởi giáp, ôn hòa nói:
- Trên đường rất vất vả, nàng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, đừng để ảnh hưởng sức khỏe của mình.
- Chủ thượng yên tâm, thiếp đã nghỉ ngơi rồi. Chủ thượng mới là thật sự vất vả, vừa đến liền vội vàng đi làm việc nước.
Vân Khê nhu mì quan tâm nói.
Lục Thất cười nói:
- Ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng có việc nước trì hoãn không được, nếu trì hoãn, có khả năng sinh ra biến cố, hiện giờ tốt rồi, ta có thể an tâm nghỉ ngơi.
Vân Khê ngập ngừng một chút, dịu dàng nói:
- Chủ thượng, tướng lĩnh phản loạn kia có phải là còn có đồng đảng không.
Lục Thất cười nhạt, nói:
- Ta không biết, nhưng dù là có đồng đảng hiện giờ cũng không dậy nổi sóng gió, Tấn vương ta mới là định hải thần binh chân chính của Long Nguyên quân phủ.
Vân Khê dịu dàng gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Thiếp đi múc nước.
- Nàng không được rời khỏi nơi này một bước, ta tự đi tắm.
Lục Thất ôn hòa nói, ngữ khí lại là không được làm trái, Vân Khê ôn nhu gật đầu.
Lục Thất mỉn cười đi ra ngoài, một lúc sau nhấc một thùng nước trở lại, để Vân Khê và tì nữ cũng tắm một chút, Vân Khê xấu hổ gật đầu, đôi mắt đẹp ôn nhu nhìn theo Lục Thất rời đi.
Cùng trong một đại doanh, trong một quân trướng khác, trên mộc án thắp một chiếc đèn dầu, đại soái Long Nguyên quân phủ Trần Hạo, vẻ mặt hờ hững ngồi trên ghế, trong tay nâng tách trà.
Trên một cái bàn gỗ khác, cũng là hai quan tướng ngồi đối diện, một là Vương Viễn Sơn, một là người trung niên mặc quân giáp giáo úy, bọn họ đều nhìn Trần Hạo, dường như đang đợi Trần Hạo nói gì.
- Viễn Sơn, ngươi cho rằng nên làm thế nào?
Trần Hạo nhìn Vương Viễn Sơn, cười nhạt hỏi.
Vương Viễn Sơn nhìn Trần Hạo nói:
- Thuộc hạ biết, Tấn vương chủ thượng là biến tướng cắt đoạt quyền hành của đại soái, thiết lập chức vụ chuyển vận sứ và trấn phủ sứ, đối với đại soái rất bất lợi.
Trần Hạo cười nhạt gật đầu, nói:
- Rất lợi hại, đến đây, liền ra tay khống chế nơi này, nếu như ta mà có cử động gì không phù hợp, chỉ sợ ở đại doanh này không có người nghe hiệu lệnh của ta nữa.
Vương Viễn Sơn lại gật đầu, nói:
- Uy vọng của Tấn vương chủ thượng đã là đi sâu vào lòng quân, đại soái so với Tấn vương chủ thượng không nói uy vọng, chính là thời gian thống lĩnh quân đội ở Chương Châu cũng ngắn ngủi, nếu như Tấn quốc không còn, đại soái có lẽ có thể trở thành Thanh Nguyên quân thứ hai trước kia.
← Ch. 424 | Ch. 426 → |