← Ch.0319 | Ch.0321 → |
Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Bạch đột nhiên sáng lên, nhìn về phía đối phương giống như năm con dê non.
Vốn định chơi đùa một phen nhưng giờ Diệp Bạch lại muốn đem đối phương một lưới bắt hết, biết đâu lại có thể tra hỏi được nguyên bản của " Ngũ Hợp Kỳ Trận ", đối với bọn chúng có lẽ chỉ là áp dụng máy móc nhưng đối với mình biết đâu lại có được thành tựu.
Hơn nữa, Diệp Bạch còn nhớ trong Kiếm Thạch có một quy định là vật đổi vật.
Trong Kiếm Môn đã có từng nói qua "Thiên hạ không có bữa ăn miễn phí", vì thế trong Kiếm Thạch ẩn tàng vô số thanh kiếm, kiếm trận cũng hết sức phong phú nhưng không tặng không cho đệ tử mà muốn bọn họ đi thu thập các loại kiếm trận, trận đồ chưa có trong Kiếm Thạch, chuyển thành điểm cống hiến mới có thể đổi.
Quy định này là để phòng ngừa những đệ tử đời sau chỉ biết dùng mà không biết bổ sung, bảo kiếm ngày càng ít đi, cuối cùng có ngày hết sạch.
Còn những kiếm trận, nếu được tặng không thì mấy ai bỏ công phu ra nghiên cứu, không chừng vì quá nhiều mà không biết lựa chọn cái nào, cuối cùng mỗi thứ biết một ít không được tích sự gì.
Mục đích cuối cùng chính là để cho Kiếm Thạch ngày càng phong phú, tạo phúc cho đời sau.
Trận đồ trong thiên hạ có ngàn ngàn vạn vạn, vô cùng vô số. Trong Kiếm Thạch tuy nói có cất giữa một phần lớn các loại kiếm trận nhưng cũng không dám cam đoan bỏ hết kiếm trận trong thiên hạ vào trong túi.
Nếu như không phải từng đời đệ tử của Kiếm Môn thu thập bổ sung dần dần, thì chỉ một đời truyền nhân có được bao nhiêu kiếm trận?
Diệp Bạch mặc dù biết quy củ trong Kiếm Thạch như vậy nhưng bởi vì chưa từng tới thành Hỏa Vân nên căn bản cũng không có một cơ hội thu thập kiếm trận hay trận đồ.
Vì thế cho nên hắn biết bên trong Kiếm Thạch có vô số Huyền binh trân quý và các loại kiếm trận cường đại như vì không có điểm cống hiến nên cũng không có khả năng sử dụng.
Ngũ Hợp Kỳ Trận trước mắt này mặc dù không trọn vẹn, nhưng rõ ràng rất bất phàm, Diệp Bạch cảm ứng một chút thì thấy trong Kiếm Thạch cũng không có, biết đâu lại đổi được một khoản điểm cống hiến không nhỏ.
Có lượng điểm cống hiến này, mình sẽ chọn được trong Kiếm Thạch một thanh kiếm tốt hoặc một kiếm trận hay trận đồ quý hiếm để cho thực lực bản thân tại cảnh giới Huyền sĩ cao cấp lại tăng thêm một bậc.
Hơn nữa khi có được trận đồ Ngũ Hợp Kỳ Trận, trước hết mình có thể cảm ngộ một phen rồi mới giao cho Kiếm Thạch, nhất cử lưỡng tiện.
Món quà này quả thực là ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, ánh mắt hưng phấn này của Diệp Bạch lọt vào trong mắt đối phương lại hoàn toàn chuyển thành khiêu khích.
Cao Lăng Huyết lần đầu tiên phá lên cười ha hả:
- Lam lão đệ, đối phó đối phương chỉ cần Man Hoang Bách Thú Công của ta là đủ rồi, hà tất phải dùng tới Ngũ Hợp Kỳ Trận, quả thực là quá coi trọng hắn rồi.
Ba tên đệ tử Huyền sĩ trung cấp nghe Cao Lăng Huyết nói vậy thì cũng hùa vào vỗ mông ngựa:
- Đúng vậy, đúng vậy, Man Hoang Bách Thú Công của Lăng Huyết lão đại một khi xuất ra thì đối phương khác gì con kiến, Vũ Phong ca thật sự là quá cẩn thận rồi.
Tuy nhiên, Lam Vũ Phong căn bản không đổi sắc, chỉ lạnh lùng quay lại nhìn ba người:
- Cẩn thận không bao giờ thừa, chúng ta có thể tồn tại tới ngày hôm nay thì cẩn thận chiếm đến sáu phần công lao, thực lực chúng ta chỉ chiếm ba phần, một phần còn lại là do may mắn.
Nói tới đây, hắn mới quay lại Cao Lăng Huyết:
- Đối phương nhất định là một Huyền sĩ cao cấp, mới vừa rồi không phải các ngươi cũng không thấy, hắn chắc chắn không phải là một tiểu nhân vật cho người khác dễ động vào. Nếu có một ngày các ngươi bắt đầu xem thường kẻ khác thì coi như cũng là ngày tận thế của chúng ta.
Nhìn Lam Vũ Phong mắng ba tên thủ hạ như vậy, Cao Lăng Huyết khẽ nhíu mày tỏ vẻ không vui nhưng cũng không lên tiếng. Ba tên đệ tử thì đều có chút xấu hổ quay mặt nhìn nhau nhưng cũng không dám có ý gì vì chúng biết, tầm nhìn của Lam Vũ Phong không phải là thứ chúng có thể so sánh.
Sắc mặt Cao Lăng Huyết biến ảo mấy lần rồi đột nhiên lại cười ha hả:
Không sai, Vũ Phong lão đệ nói rất đúng. Nếu có một ngày chúng ta bắt đầu xem thường người khác thì đó là ngày tận thế của chúng ta, sư tử vồ thỏ còn phải cần dùng toàn lực, huống chi chúng ta không phải là sư tử mà đối phương cũng không phải là thỏ.
Hắn quay sang nhìn ba tên thủ hạ, ánh mắt đang hòa ái vụt trở nên lạnh lùng, quát lớn:
- Ngũ Hợp Kỳ Trận, phát động, xuất kích!
Theo chữ "kích" cuối cùng, hắn lao về trước, một quyền đánh ra trước mặt Diệp Bạch. Trên nắm tay gã xuất hiện một hư ảnh Mãnh Hổ dựng lên, hơn nữa trong quyền thế còn mang theo khí tức viễn cổ Man Hoang của Man Hoang Bách Thú Công dung nhập khiến người khác kinh hãi.
Chính là một trong những Huyền kỹ công kích mạnh mẽ nhất mà Cao Lăng Huyết tu luyện nhiều năm, quyền pháp bậc sáu trung cấp, Mãnh Hổ Long Quyền!
Ba người còn lại nghe tiếng quát của gã cũng lập tức chuyển động vây công Diệp Bạch, trong nháy mắt bóng chiến phủ, đao, côn đã chia làm ba đường thượng, trung, hạ quét vào ba đại huyệt của hắn.
Còn Lam Vũ Phong đứng sau mọi người, lần này y không sử dụng cây ngọc địch màu cam mà dùng một cây Nga Mi Thứ, chuyên tấn công vào những chỗ yếu nhược nhất của Diệp Bạch.
Hiển nhiên, y đã biết âm phù của mình không có tác dụng với Diệp Bạch nên quyết đoán bỏ qua, không hổ là một người có khả năng chỉ huy chiến đấu.
- Đáng tiếc!
Diệp Bạch khẽ thở dài một hơi, người này đúng là một nhân tài tuy nhiên lại đi vào tà đạo, hắn cũng phải hạ thủ không lưu tình.
Thân hình hắn bỗng nhiên quay tròn, kiếm quang chớp lên lóa mắt xoay quanh tạo thành kiếm trận hộ thể bảo vệ sự tấn công của ba tên thủ hạ và Lam Vũ Phong, còn bản thân hắn thì chủ động đón nhận đòn công của Cao Lăng Huyết.
Một quyền của Cao Lăng Huyết đánh ra, trời rung đất chuyển, uy thế hung mãnh, người bình thường né tránh còn không còn kịp nữa, nào dám ngạnh kháng.
Nhưng Diệp Bạch cũng đánh ra một quyền thẳng tắp, quyền đến giữa không trung thì trên cánh tay xuất hiện một hư ảnh Thanh Long ngấc đầu lên trời hống lên trông rất sống động.
Cùng lúc đó, trên ống tay áo của Diệp Bạch cuộn lên ba luồng sóng như thủy triều xuất ra ba tầng ám kình của Huyền kỹ bậc sáu trung cấp Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình!
- Thanh Long Tí lực, cộng thêm ba tầng ám kình đối chiến với Man Hoang Bách Thú Công, cộng thêm Mãnh Hổ Long Quyền của Cao Lăng Huyết!
Hai quyền giao nhau phát ra một thanh âm long trời lở đất, không gian tựa hồ ảm đạm, cát đá bay mù mịt, trong phạm vi mười trượng xung quanh hai người tất cả cây cối đều biến thành nát vụn.
Hai người Diệp Bạch và Cao Lăng Huyết kêu thảm một tiếng, mồm miệng đầy máu rồi cùng bay ngược trở ra, ống áo cả hai đều đã bị chấn rách hết chỉ còn tay trần, trên cánh tay ứa máu chứng tỏ nội thương không nhẹ.
Bốn người còn lại bao gồm Lam Vũ Phong và ba tên thủ hạ thì thảm hại hơn, bị một luồng kính khí chấn bay như bốn viên đạn pháo đập vào một vách núi phía xa, giãy giụa nửa sống nửa chết.
← Ch. 0319 | Ch. 0321 → |