Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0675

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0675: Leo hướng tầng thứ nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Mảnh Tích Huyết Thảo Nguyên này mặc dù kỳ lạ, nhưng lại ngăn không được những đỉnh cấp thiên tài hội tụ từ khắp các đại lục tới như vậy.

Tốc độ thấp xuống một ít, nhưng mọi người như trước đều nhanh chóng tiến lên. Trên đường cũng gặp phải mấy đợt Thực Huyết Nghĩ, bất quá đều bị mọi người dễ dàng đánh lui.

Nhiều người như vậy cùng một chỗ, có thể đi đến ngày hôm nay, ai không có át chủ bài? Thậm chí, căn bản không cần thi triển toàn lực, chỉ tiện tay vung lên, những con Tam giai Trung cấp Thực Huyết Nghĩ kia đều từng mảng từng mảng ngã xuống.

Nhanh như gió.

Rất nhanh chóng, thân ảnh mọi người liền tiếp tục dẫm qua thi thể của những con Thực Huyết Nghĩ mà đi tiếp. Tiếp qua mấy ngày, huyết sắc thảo nguyên thiếu chút nữa khiến cho mọi người nổi điên này cuối cùng đã tới cuối.

Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn lại, một màn trước mắt liền để cho hắn giống như những người khác, đồng thời lộ vẻ thất thần.

Chỉ thấy xa xa, ở trung ương huyết sắc thảo nguyên khôn cùng là một tòa núi lớn nguy nga đột ngột mọc lên từ mặt đất, vút thẳng lên tận trời, chỗ cao nhất thậm chí còn không thấy bóng dáng.

Ngọn sơn phong này hình trụ, bóng loáng như ngọc, không ngờ lại không có bất cứ chỗ nào có thể mượn lực, đương nhiên càng không có chút cỏ cây nào.

Chỉ là, ở phía trên những vách đá xung quanh ngọn núi này đột ngột nổi lên 99 cái đài sen hình vòng tròn phân bố ở bốn phía, chằng chịt khắp nơi, đâu đâu cũng có, nhưng lại phân cao thấp rất rõ ràng.

Những đài sen này, tổng cộng chia làm chín tầng.

Lúc này đã có không ít bóng người đang ra sức trèo lên. Không ít thân ảnh bắn lên, vừa nhảy chính là tầm hơn mười trượng, lại ở giữa không trung mượn lực, tiếp tục phi lên...

Có người thành công, trực tiếp nhảy lên được một tòa đài sen. Có người thất bại liền té xuống, thịt nát xương tan.

Có rất nhiều người không ngừng thất bại, không ngừng nếm thử; có người càng ngày càng tiếp cận, có người lại càng ngày càng lộ vẻ lực bất tòng tâm, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha cho, vẻ mặt không cam lòng.

Ở bên trong những người mới chạy đến này, Diệp Bạch liền chỉ nhìn thấy vô số điểm đen đang không ngừng nhảy lên phía trên, rơi xuống, lại nhảy lên, lại rơi xuống, lại nhảy lên...

Một lần rồi một lần cố gắng!

Tất cả mọi người đều thi triển hết sở học, tuyệt học của bản thân. Các loại tuyệt thế khinh công bình thường rất khó gặp lúc này lại xuất hiện với tần xuất vô cùng vô tận, không khỏi khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt.

"Nhất Bộ Lưu Hương", "Tam Phân Minh Nguyệt", "Huyền Quang Quỷ Ảnh", "Thổ Ti Xuân Tàm", "Đằng Long Bộ Vân Công"...

Mỗi một loại ít nhất đều là Thanh giai Trung cấp, đại đa số là Thanh giai Đỉnh cấp, một số thậm chí còn là Lam giai Đê cấp...

Mà bắt mắt nhất, không thể nghi ngờ là mấy cái thân ảnh đặc thù trông rất nổi bật. Bọn họ vừa tung người liền nhảy cao bảy tám chục trượng, lại chuyến, sau đó lại nhảy lên tiếp. Vừa đáp xuống trên bình đài, bọn họ cũng không ngừng lại, thân hình vừa chuyển, tiếp tục bắn lên, cuối cùng đến tầng bình đài thứ hai.

Thậm chí, có người nhảy tới tầng bình đài thứ ba, tầng thứ tư... Trong ánh mắt của đám người phía dưới đã hoàn toàn trở thành một cái điểm đen nho nhỏ, ngay cả diện mục đều thấy không rõ.

Không hề nghi ngờ, đây là đám người cường đại nhất. Đến lúc này, đường ranh giới chênh lệch về thực lực giữa mọi người liền trở nên cực kỳ rõ ràng, bởi vì đây chính là một loại biểu hiện khác của thực lực.

Không có thực lực mạnh mẽ, sẽ không thể đi lên bình đài, dù cố gắng thế nào cũng không được.

Thần Võ Thạch Bích này liền khiến đám người ở dưới như bị đâm mấy đao vào tim, bởi nó đã chứng minh chênh lệch rất lớn giữa bọn họ và những người kia. Điều này mặc dù rất tàn khốc, lại rất đúng sự thật.

Đám người Diệp Bạch rốt cục đi tới phiến núi cao này, đứng ở phụ cận quan sát, khung cảnh trước mặt liền càng thêm hùng vĩ.

Sự đồ sộ của nó khiến cho người ta phải sợ hãi thán phục, thậm chí sinh ra cảm giác nhỏ bé.

Lôi Hoán Chi, Đoạn Tinh Tà hai người vừa tới đây, cũng không hề nghỉ ngơi một chút nào, liền trực tiếp bay lên thạch bích. Một người thân hóa lôi điện, như một tia điện quang bay lên không; một người hóa thân thành kiếm, như một chiếc cầu vồng bay lên. Hai người căn bản là bỏ qua tất cả mọi người ở phía dưới, chỉ tung người một cái, không uổng phí chút khí lực nào liền nhảy lên tầng bình đài thứ nhất.

Rồi sau đó, hai người đồng thời một lần nữa mượn lực, tiếp tục bay lên tầng thứ hai, tầng thứ ba... Tầng thứ tư...

Rồi sau đó, hai người dường như cảm thấy vẫn còn chưa đủ. Trong ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ của tất cả mọi người ở phía dưới, hai người liền từ đài sen tầng thứ tư tiếp tục hướng bên trên mà bắn lên, thân ảnh càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng, hai người khó khăn lắm mới gần tiếp cận được đài sen tầng thứ năm thì hết đà, như muốn rớt xuống.

Lúc này, liền có thể thấy được phần nào thực lực của hai người.

Chỉ thấy trong tay Lôi Hoán Chi bỗng nhiên bắn ra một đoạn thanh hắc thiết trảo, giống như điện quang, khi hắn sắp sửa rơi xuống liền đem hắn câu ở giữa không trung. Sau đó, hắn chỉ nhẹ nhàng linh hoạt nghiêng người, liền rơi xuống đài sen tầng thứ năm.

Mà Đoạn Tinh Tà thì lại bất đồng. Chỉ thấy khi hắn sắp từ trên không rơi xuống, hắn liền mãnh liệt vỗ vào vỏ kiếm sau lưng, nơi đây đột nhiên vang lên những tiếng kiếm ngân. Ngũ giai Đỉnh cấp Tuyết Ma Kiếm phóng lên trời, trực tiếp ra khỏi vỏ. :

Đoạn Tinh Tà tay vừa chụp, liền được Tuyết Ma Kiếm này kéo, xông lên mấy trượng mới dừng lại. Bất quá, lúc này Đoạn Tinh Tà chỉ nhoáng lên một cái, liền rơi xuống một cái đài sen khác ở tầng thứ năm.

Biểu hiện vừa mạnh mẽ vừa đầy kỹ xảo của hai người khiến tất cả mọi người ở dưới mặt đất lộ vẻ kinh ngạc, không ít người lộ vẻ hâm mộ. Chẳng qua, mặc dù rất hâm mộ nhưng bọn họ thực sự không như hai người kia, có thể dễ dàng liền leo lên được.

Dù sao, Hồng Bảng Top 10 cũng không phải là vô căn cứ. Hai người một người đứng thứ sáu Hồng Bảng, một một người đứng thứ bảy Hồng Bảng, thực lực há chỉ những Huyền Tông bình thường như bọn họ có thể sánh bằng?

Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi huynh muội, Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội bốn người cũng đồng thời tới đây. Bốn người liếc nhìn nhau, nhưng cũng không có lập tức phi thân lên, mà là khoanh chân ngồi ở dưới chân núi, nghỉ ngơi một lát. Khi cảm thấy tinh khí thần của bản thân đã đạt tới tình trạng đầy đủ nhất, bọn họ mới dắt tay nhau, hướng về bình đài thứ nhất mà tung người lên.

Bình đài thứ nhất, mấy người rất nhẹ nhàng liền nhảy tới được, rồi sau đó lại lần nữa tung người lên phía trên.

Tầng thứ hai, tầng thứ ba...

Liên tục tung người mấy lần, bọn họ rốt cục cũng tới được bình đài thứ tư. Chẳng qua, tầng bình đài thứ năm này mấy người lại lòng có dư mà lực chưa đủ.

Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội nhìn nhau cười khổ, đều tự tìm một chỗ đài sen ngồi xuống, không có hướng lên phía trên.

Nhưng cái lúc này, Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi huynh muội lại làm một chuyện mà người khác tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

Chỉ thấy Bạch Vũ Y hướng phía muội muội nhẹ gật đầu, sau đó muội muội Bạch Tiểu Chi của hắn liền thả người bay lên. Khi bay đến giữa không trung, mắt thấy cách bình đài thứ năm còn một chút khoảng cách nữa, nàng liền có dấu hiệu muốn rơi xuống.

Chiếu theo bộ dáng này, dùng thực lực của nàng thì căn bản không có khả năng nhảy lên tầng bình đài thứ năm.

Nhưng vào lúc này, ca ca Bạch Vũ Y của nàng đột nhiên thả người bay lên, thân hình hóa rồng. Hắn như một đạo tia chớp màu trắng, lại như một chiếc lông vũ màu tuyết trắng phiêu phù ở giữa không trung, tiếp được muội muội Bạch Tiểu Chi đang muốn rơi xuống, sau đó đột nhiên vung tay.

Bạch Tiểu Chi thân ảnh đang sắp rơi xuống liền phảng phất như một quả đạn pháo bay thẳng lên, lập tức xông qua bình đài tầng thứ năm, sau đó rơi xuống. Nàng gập người một cái, thân hình xoay chuyển, hơi quay cuồng một chút liền ngừng ở một chỗ trên tầng bình đài thứ năm.

Sau khi thở dốc một lúc, nàng nhìn xuống ca ca Bạch Vũ Y ở tầng bình đài thứ tư phía dưới, vẫy vẫy tay. Bạch Vũ Y gật đầu nhìn lên, lần này khoảng cách nhảy lên của hắn so với Bạch Tiểu Chi còn cao hơn không ít, cách bình đài tầng thứ năm chỉ vẻn vẹn bảy tám trượng.

Đúng lúc này, Bạch Tiểu Chi trong tay liền rủ xuống một đoạn lụa trắng. Bạch Vũ Y tiếp được, rồi sau đó thuận thế tung người, Bạch Tiểu Chi ở phía trên cũng thuận thế kéo một phát.

Nhất thời, Bạch Vũ Y vốn chỉ còn cách bình đài tầng thứ năm vẻn vẹn khoảng mấy trượng, nhờ vào việc mượn lực kéo của muội muội hắn Bạch Tiểu Chi liền nhảy lên tầng bình đài thứ năm.

Hai người cái trán đều chảy ra mồ hôi, nhưng lại không che dấu được sắc mặt vui mừng.

Có thể leo lên tầng bình đài thứ năm này căn bản là chỉ có mấy người, chỗ tốt cũng nhiều đến mức không cách nào tưởng tượng được. Chỉ cần bọn họ có thể kiên trì, chỉ sợ mấy ngày ngắn ngủi là sẽ có được tiến bộ nhảy vọt.

Bọn họ tự nhiên vui vẻ, người khác cũng không có điều kiện ưu thế như bọn họ. Hai người rõ ràng thực lực không đủ, nhưng bởi vì huynh muội đồng tâm, dùng loại biện pháp này liền có thể leo lên.

Cho dù người khác muốn học bọn họ, nhưng nếu như không phải người rất quen thuộc thì cũng không có ai dám yên tâm đem sinh tử của mình phó thác vào tay người khác. Đồng thời, cũng phải nói thêm là thực lực của hai người cho dù so sánh với tất cả mọi người ở đây thì cũng có thể coi là tuyệt đỉnh.

Bạch Vũ Y càng là nhân vật nổi tiếng đứng thứ tám Hồng Bảng, dù vậy nhưng cũng phải cần hai huynh muội mới có thể miễn cưỡng làm được một bước này. Người ở dưới, cho dù muốn học bọn họ thì liệu có bao nhiêu người làm được?

Cho nên, loại phương pháp này người khác dù cho biết, nhưng không có thực lực thì cũng chỉ uổng công mà thôi, căn bản là hao tâm phí sức.

Hai người nghỉ ngơi một lát, lúc này liền ngồi xuống tu luyện.

Mà nhìn thấy hai người không ngờ lại thành công, Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung hai tỷ muội ở phía dưới trong nội tâm cũng không khỏi có chút giật mình.

Bọn họ đồng thời đến Thần Võ Thạch Bích, lại đồng thời leo lên chỗ bình đài thứ tư, cho nên đối với hai người thực lực sàn sàn với mình này, bọn họ luôn một mực chú ý.

Hai tỷ muội chỉ có thể leo lên tòa thứ tư, liền cho rằng đối phương cũng giống như vậy. Lúc này, chứng kiến hai người kia không ngờ lại dùng loại phương pháp này để leo lên tầng bình đài thứ năm, nói không hâm mộ đó là giả.

Ngọc Linh Lung cũng là nhân vật đứng thứ chín Hồng Bảng, thực lực so với Bạch Vũ Y cũng không kém bao nhiêu. Mà Ngọc Tình Đình là muội muội của nàng, dù cho có thể không bằng nàng, nhưng khẳng định cũng sẽ không thấp hơn bao nhiêu, cho nên cũng không sai biệt lắm có thực lực của Hồng Bảng.

Hai người cộng vào, không thua gì Bạch Vũ Y huynh muội.

Cho nên, thấy thế, hai người cũng không khỏi có chút tâm động. Bất quá, sau khi tinh tế suy nghĩ, hai người liếc nhau một cái nhưng vẫn là cười khổ lắc đầu, không có đi nếm thử loại biện pháp này.

Không phải bọn họ không thể, mà là vì bọn họ có băn khoăn khác.

99 tòa bình đài, càng lên cao, số lượng bình đài càng ít.

Tầng thứ ba có mười hai, tầng thứ tư chỉ có chín cái.

Mà tới được tầng thứ năm, càng là chỉ có bảy cái.

Bảy cái bình đài, cũng đại biểu chỉ có thể dung nạp bảy người. Mà bây giờ, thứ sáu, thứ bảy Hồng Bảng Lôi Hoán Chi và Đoạn Tinh Tà đã phân biệt chiếm cứ mỗi người một cái.

Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi huynh muội lại riêng phần mình chiếm cứ một cái. Nói cách khác, tầng thứ năm đã chỉ còn ba cái bình đài rồi.

Top 10 Hồng Bảng còn có nhân vật đứng thứ nhất, thứ hai, thứ ba, cho đến thứ năm...

Bọn họ còn chưa tới, không có nghĩa là bọn họ sẽ không thể leo tới được. Ngay cả thứ sáu, thứ bảy, thứ tám Lôi Hoán Chi, Đoạn Tinh Tà, Bạch Vũ Y ba người cũng đều có thể làm được, không có lý do bọn họ không thể.

Năm người, chỉ có ba cái bình đài, đến lúc đó nhất định sẽ phát sinh tranh đoạt. Đến tranh đoạt cấp độ như bọn họ, một khi bạo phát ra, kết quả sẽ thập phần đáng sợ.

Hai người mặc dù là đệ tử xuất sắc nhất của Băng Sương đại lục Cửu Thiên Băng Thành, khi liên thủ thi thực lực sẽ càng thêm khinh khủng, không thua mấy vị top trên của Hồng Bảng. Nhưng đối với cái dạng chiến đấu này, hai người cũng là tránh được nên tránh, không dám mở ra.

Hơn nữa, hai người cũng tự mình hiểu được.

Thực lực của các nàng mặc dù cường đại, nhưng áp lực của tầng thứ tư này cũng đã làm cho hai người thập phần khó chịu, còn muốn đến tầng thứ năm thì chỉ sợ kiên trì không được bao lâu.

Như vậy dù cho đi lên, cuối cùng cũng bị rơi xuống, không có chút ý nghĩa nào.

*****

Bất quá, điều này cũng không thể nói Bạch Vũ Y huynh muội lựa chọn là sai.

Người tu đạo, phải có một cái tâm nghịch thiên cải mệnh, thương sinh vạn vật đều có thể đổ, từ bên trong một phần vạn cơ hội lấy ra một đường sinh cơ.

Cũng chính là một đường sinh cơ này khiến cho bọn họ trở nên cường đại hơn.

Nếu mất đi loại dũng mãnh tinh tiến, liều lĩnh này, ngươi mặc dù có thể tạm bảo vệ bình an, nhưng tu vi cùng thực lực cả đời không sai biệt lắm cũng sẽ chấm dứt. Cho dù nhờ cơ duyên xảo hợp mà lấy được bảo vật nào đó, thực lực tiến giai đến một cái cảnh giới không tồi, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không thể tới đỉnh phong nhất.

Bởi vì, con đường tu đạo càng về sau khảo nghiệm sẽ là độ mạnh yếu về ý chí, cái lúc này càng cần loại dũng khí nghịch thiên ấy. Nếu như ngay cả tranh thủ một chút cũng không dám, vậy sao có thể đạt được những thứ mình muốn?

Cho dù chỉ là một khắc, cũng là vĩnh hằng.

...

Lôi Hoán Chi, Đoạn Tinh Tà, Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi huynh muội, Ngọc Linh Lung, Ngọc Tình Đình tỷ muội cũng đã lên rồi.

Thấy thế, đứng ở phía dưới Thần Võ Thạch Bích, Diệp Bạch cũng không muốn trì hoãn nữa, ánh mắt chớp động, đang muốn phi thân, hướng phía trên bay lên.

Cái địa phương này trước kia không biết còn chưa tính, hiện tại biết rõ, hơn nữa còn tới đây, hắn tự nhiên không muốn buông tha cho.

Hơn nữa, bất đồng với người khác chính là, Diệp Bạch lần này tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh đồ vật cần có đã có, một quả Huyền Vương Chí Tôn Đan đã là vật trong lòng bàn tay. Còn lại thời gian hơn hai tháng, hắn hoàn toàn có thể tự do làm những gì mình muốn.

Bởi vậy, hiện giờ hắn có rất nhiều thời gian, không vội vàng như những người khác. Nhưng cái địa phương này nếu có thể tu luyện thời gian càng dài, chỗ tốt sẽ càng lớn, bởi dù sao thời gian Kỳ Thiên Bí Cảnh mở ra cũng chỉ có ba tháng.

Ba tháng sau, mặc kệ thành bại như thế nào, được hay không được Huyền Đan Lệnh, tất cả mọi người đều sẽ bị truyền tống ra ngoài. Khi đó, còn muốn leo lên Thần Võ Thạch Bích thì cũng đã là không thể rồi.

Trừ phi mười năm sau ngươi có thể một lần nữa có được một quả Kỳ Thiên Lệnh, hơn nữa còn chưa đột phá đến Huyền Vương cảnh. Chỉ là... Ai lại nguyện ý vì một cái Thần Võ Thạch Bích mà đợi thêm mười năm?

Đối với người tu đạo, thời gian vốn luôn cực kỳ trân quý. Một khi đem đại lượng thời gian lãng phí vào một chuyện vô bổ, rất lâu không thể đột phá, thành tựu ngày sau của ngươi trên cơ bản cũng sẽ chỉ là như vậy.

Diệp Bạch không có khả năng đợi đến mười năm sau, bởi vậy, đây chính là cơ hội đầu tiên và cũng có thể là cuối cùng để hắn leo lên Thần Võ Thạch Bích này.

Vì vậy, hắn cũng không muốn lãng phí.

Bất quá, vào lúc này, khóe mắt hắn đảo qua khắp nơi liền chứng kiến phía đông cùng phía tây có mấy đạo thân ảnh như tia chớp bay vụt tới.

Đạo thân ảnh thứ nhất chính là một vị thanh niên có mái tóc dài đỏ như lửa, sau lưng đeo một thanh xích hồng cự kiếm, mặt như Quan Ngọc*, khí thế oai hùng.

*Quan Ngọc: một loại ngọc sáng không tì vết, ngày xưa hay được gắn lên mũ các quan đại thần.

Chỉ là mấy cái thoáng qua, thậm chí Diệp Bạch con mắt còn chưa kịp nháy động, đạo thân ảnh kia liền "Vèo" một cái, xuất hiện ở trước mặt hắn.

Sau một khắc, đạo thân ảnh màu hỏa hồng này thân hình vừa động, liền trực tiếp phi lên tầng thứ nhất đài sen. Sau đó, đạo thân ảnh này phảng phất như một viên đạn, nhảy mấy lần liền nhanh chóng biến mất ở phía trên thạch bích.

Tất cả mọi người ở phía dưới thạch bích, hoặc nhảy không được hoặc còn chưa kịp nhảy cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng người này. Có người há miệng hoảng sợ nói: "Là Yến Quy Lai!"

Thứ tư Hồng Bảng, Tây Phương Ly Hỏa đại lục đệ nhất thiên tài võ đạo ——Quy Lai Kiếm Yến Quy Lai!

"Khó trách!"

Không ít người lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại không ngừng hâm mộ, đều ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy chỉ trong chốc lát ngắn ngủn này, Yến Quy Lai liền phóng qua tầng thứ ba, nhảy lên tầng thứ tư. Sau đó hắn không chút do dự trực tiếp lướt qua Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội, phi tới tầng thứ năm.

Thân hình của hắn vừa tung lên, cả người liền phảng phất như một đạo hỏa quang, tựa như không cảm thấy ý chí uy áp cực lớn ở bốn phía mà lăng không bay lên. Thẳng đến khi nhảy đến phía trên tầng thứ năm còn cao hơn khoảng mười trượng, hắn mới chậm rãi rơi xuống tầng thứ năm.

Loại cảm giác dễ dàng kia liền khiến cho tất cả mọi người cực kỳ khiếp sợ. Ngay cả hai người tới tầng thứ năm đài sen trước là Lôi Hoán Chi, Đoạn Tinh Tà cũng không khỏi ghé mắt nhìn sang.

Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi huynh muội càng là lộ ra một tia khẩn trương.

Quy Lai Kiếm Yến Quy Lai thực lực tuyệt đối không phải hai người bọn họ có thể sánh bằng, chỉ dưới Top 3 Hồng Bảng, có thể dễ dàng miểu sát hơn phân nửa Bán Vương cảnh cường giả bình thường.

Dù cho hai người liên thủ cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Lúc này tầng thứ năm đài sen đã chỉ còn lại có ba cái, nếu như Yến Quy Lai lại chiếm đi một cái thì cũng chỉ thừa lại hai cái.

Như vậy, kế tiếp, Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Diên Cuồng Đao Lãnh Cát, thậm chí còn có người bài danh thứ năm, một trong mười hai đại mỹ nữ của đại lục Nguyệt Nhu đều tới thì bọn họ làm sao bây giờ?

Muốn cho bọn họ rời khỏi, đó là một truyện cười. Nhưng nếu như bọn họ không lùi ra, tự nhiên sẽ phải có người khác rời khỏi. Đoán chừng đến lúc đó, những người này tìm đầu tiên sẽ chính là hai huynh muội bọn họ a!

Nghĩ tới đây, Bạch Vũ Y cũng không khỏi cảm thấy khổ sở. Người tu đạo mặc dù nói cùng dũng mãnh tinh tiến, nhưng phải học được quan sát tình thế. Nếu như mọi sự chỉ nói một làm một, như vậy kết quả nhất định sẽ phi thường thê thảm đấy.

Thế giới Huyền tu từ trước đến nay là một cái thế giới thực tế, mạnh được yếu thua, cứng đối cứng sẽ chỉ bị chết nhanh hơn. Nếu như ngươi đã chết, vậy còn nói gì đến tương lai?

Cho nên, trăm chim ở rừng, không bằng một chim ở tay. Về sau, vô luận cái gì đều là vô nghĩa, có thể bảo trụ hiện tại mới là trọng yếu nhất.

Trung Ương đại lục Bạch gia, ở bên trong tất cả đại thế gia của Thương Mang thế giới cũng có thể được sắp xếp là thượng đẳng, tồn tại đỉnh cấp. Mà Bạch Vũ Y hắn càng là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi, ở Hồng Bảng cũng có thể xếp thứ tám... Nhưng ở trước mặt những người so với mình còn chói mắt hơn này, hắn lại không có chút tự tin nào.

Thắng lợi? Hắn chưa từng có nghĩ tới. Trước kia cũng chỉ là mới đầu, có thể chiếm được nhất thời mà thôi. Người khác nói không chừng vừa lúc truyền tống vào còn cách nơi này khá xa, hoặc là nhất thời không có được tin tức. Đợi đến lúc bọn họ chạy tới, hắn khẳng định đã tu luyện được vài ngày.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Yến Quy Lai cường thế chạy đến, hắn liền biết rõ, chuyện lớn như vậy muốn dấu diếm cũng là không thể nào. Yến Quy Lai đã có thể nhanh như vậy liền tới được, như vậy những người khác chỉ sợ cũng sẽ rất nhanh tới nơi đây.

Cho nên, hắn liền cảm thấy những ý nghĩ trước kia của mình có chút quá ngây thơ. Nên đến thì sẽ phải đến, như thế nào cũng né tránh không được, nếu như hiện tại buông tha cho nói không chừng còn có thể bảo trụ một cái vị trí ở tầng thứ tư. Nếu như không? Đừng nói tầng thứ năm hiện tại, đến lúc đó ngay cả mấy cái vị trí ở tầng thứ tư đều sẽ không có phần của bọn họ rồi.

Dù sao tầng thứ tư đài sen cũng chỉ vẹn vẹn có chín cái mà thôi, hiện tại đã bị người khác chiếm đi gần một nửa. Lần này, ở bên trong những người tới đây nói không chừng còn có vô số cường giả ẩn tàng. Đến lúc đó, bọn họ nếu như bị người khác ở trước mặt mọi người đuổi xuống, chẳng những mặt mũi mất hết, nếu chẳng may động thủ bị thương thì ngay cả tầng thứ tư thậm chí đều không ngồi được.

Nhưng ngay khi Bạch Vũ Y do dự, thầm nghĩ có nên buông tha cho tầng thứ năm, trở lại tầng thứ tư hay không thì lúc này hắn lại đồng dạng như những người đang ngửa đầu nhìn lên ở phía dưới, lộ ra vẻ mặt không thể tin.

Chỉ thấy Quy Lai Kiếm Yến Quy Lai vừa lên tầng thứ năm nhưng cũng không có chút nào dừng lại, thân hình khẽ động, không ngờ lại lần nữa bắn lên, bay về phía tầng thứ sáu đài sen!

Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối —— Hắn lại muốn khiêu chiến tầng thứ sáu. Cái này, làm sao có thể?

Đây chính là độ cao khủng bố cách mặt đất 280 trượng, đến tầng này thì có thể đã lên trên tầng mây rồi. Kỳ Thiên thí luyện khóa trước, có thể tới được tầng thứ năm liền rải rác không có mấy, đến tầng thứ sáu càng là chỉ có một vài người.

Nhưng Yến Quy Lai bây giờ lại muốn khiêu chiến tầng thứ sáu rồi hả?

Chuyện này sao không khiến mọi người khiếp sợ khó hiểu, nhưng sau đó lại là vô cùng hưng phấn, phía dưới lập tức ầm ầm nghị luận.

"Các ngươi nói xem, hắn có thể thành công hay không?"

"Ta thấy rất khó, khoá trước đều không có mấy người leo lên được. Yến Quy Lai hắn cũng mới chỉ là thứ tư Hồng Bảng, nếu như hắn cũng thành công, vậy Top 3 không phải cũng đều sẽ lên được sao? Một lần bốn người leo lên được tầng thứ sáu, loại chuyện hoang đường này liệu có thể phát sinh không?"

"Đúng vậy, theo ta thấy cũng là không thể."

Cũng có cường giả đến từ Tây Phương đại lục không tán thành: "Các ngươi không biết sự đáng sợ của Yến Quy Lai, tự nhiên sẽ nói như vậy. Theo ta thấy, hi vọng mặc dù không lớn, nhưng cũng không phải là không có. Yến gia "Yến Huyền Công", đây chính là Lam giai Đỉnh cấp thân pháp a."

Có người trầm mặc, cũng có người khinh thường cười lạnh: "Hừ, nếu như ngươi không phải từ Tây Phương đại lục đến thì cũng sẽ không nói như vậy rồi. Đợi chút nữa xem đi, xem hắn có thể từ trong tầng mây rơi xuống hay không."

Tầng thứ năm đài sen đã tiếp cận tầng mây, đứng lên thò tay liền phảng phất có thể chạm đến được. Nhưng tầng thứ sáu đài sen đã hoàn toàn lướt qua tầng mây, cho nên người phía dưới mặc dù ngẩng đầu quan sát cũng căn bản không thấy được thân ảnh Yến Quy Lai rồi.

Thân hình hắn bắn lên, liền trực tiếp xuyên qua tầng mây. Đi qua tầng mây, người phía dưới có khả năng chứng kiến chính là thử xem sau một lúc qua đi hắn có thể rơi xuống hay không. Nếu như rơi xuống, vậy chính là thất bại, nếu như thật lâu không có thanh âm, vậy thì nhất định là lên được rồi, đại biểu hắn đã thành công.

Dù sao, không ai có thể lơ lửng ở trên bầu trời quá lâu. Hoặc là thành công, hoặc là thất bại, chỉ có hai loại khả năng.

Nhưng đã qua rất lâu, ngay cả khi cổ của mọi người đều rất mỏi thì ở bên trong tầng mây cũng không có nửa phần động tĩnh.

"Thành công rồi?"

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không nói một tiếng nào, những người lúc trước nói không có khả năng liền toàn bộ ngậm miệng lại.

Cho dù là vị Tây Phương đại lục Huyền Tông lúc trước ủng hộ Yến Quy Lai lúc này cũng không rảnh đi cười nhạo bọn họ, bởi vì hắn đồng dạng cũng khiếp sợ nói không ra lời.

Hắn sở dĩ thay Yến Quy Lai nói chuyện, không phải tin tưởng năng lực của hắn, mà chỉ bởi vì bọn họ là người của cùng một khối đại lục mà thôi. Nghe thấy có người nói Yến Quy Lai không được, hắn tự nhiên muốn phản bác một chút. Nhưng lúc này, hắn lại đồng dạng vì Yến Quy Lai mà khiếp sợ đến ngẩn người.

Cho nên hắn một câu cũng nói không nên lời, càng đừng nói là đi cười nhạo người khác.

Phía dưới Thần Võ Thạch Bích, tất cả những người đang vây xem đều trở nên một mảnh tĩnh mịch.

*****

Cho nên Diệp Bạch tự nhiên là nhìn ra được Yến Quy Lai đã thành công, mặc dù cái cách mà hắn leo lên rất nguy hiểm, thiếu chút nữa liền ngã xuống. Nhưng mặc kệ như thế nào, trong vạn trượng, cao hơn một tầng, cuối cùng cũng trèo lên đỉnh.

Chẳng qua, nếu như Yến Quy Lai muốn leo tiếp lên tầng thứ bảy, vậy thì rất khó. Phải biết rằng, chín tầng đài sen của Thần Võ Thạch Bích này mỗi một tầng đều cực kỳ khó khăn. Mà càng về sau, khó khăn cơ hồ sẽ tăng lên gấp mười mấy lần, gấp mấy chục lần.

Không có thực lực, căn bản không có khả năng leo lên được. Tầng thứ sáu có lẽ đã là cực hạn của Yến Quy Lai, tầng thứ bảy vậy thì tuyệt không thể.

Mà Yến Quy Lai hiển nhiên cũng minh bạch điểm này, cho nên khi đến được tầng thứ sáu liền không hề lên nữa mà tự tìm một chỗ đài sen ngồi xuống, nhắm mắt điều tức khí huyết đang không ngừng bốc lên.

Trên mặt đến giờ còn có một tia trắng bệch. Hiển nhiên, leo lên tầng thứ sáu đài sen này đối với hắn cũng là một áp lực cực lớn, đã khiến hắn tiêu hao không ít.

...

Phía dưới Thần Võ Thạch Bích, Diệp Bạch không nhìn về phía Yến Quy Lai nữa, mà là đảo về phía tây.

Ngay khi Yến Quy Lai leo lên Thần Võ Thạch Bích được một thời gian ngắn, mấy đạo nhân ảnh khác nhau cũng lần lượt đuổi tới. Những người này phảng phất như lưu quang ảo ảnh, tốc độ nhanh đến mức kinh người.

Ở bên trong đám người này có —— Đứng vị trí thứ nhất Hồng Bảng, Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, bài danh thứ hai Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, bài danh thứ ba Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát, bài danh thứ năm một trong thập nhị đại mỹ nữ Nguyệt Nhu, cùng với một hắc y lão giả khuôn mặt khô gầy cho tới bây giờ chưa ai gặp qua.

Mà ở phía sau cùng thì chính là U Lan Cung Nạp Lan Tà Nguyệt, Nạp Lan Nhã, Nạp Lan Tiểu Thi tam sư huynh muội.

Tám người này vừa chạy tới, tựa hồ ở phía xa thấy được Yến Quy Lai đang trèo lên, cả đám liền như bị khơi dậy ngạo khí. Cho nên ngoại trừ Nạp Lan Tà Nguyệt tam sư huynh muội, những người khác vừa tới phía dưới thạch bích liền đồng thời tung người, phi thân lên phía trên.

Mặc một bộ hắc trù y, Mộ Dung Hưu cả người phảng phất như một hắc sắc tia chớp xuyên mây, không chút nào phí lực liền leo lên tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm!

Toàn bộ đều là dễ dàng, một lần liền qua.

Rồi sau đó, hắn cũng đồng dạng như Yến Quy Lai, từ tầng thứ năm phóng lên trời, xông qua tầng mây, biến mất không thấy gì nữa.

Mà ở trong mắt Diệp Bạch lại thấy rõ ràng thân hình của hắn mở ra như một con đại bang màu đen, ngay lập tức liền bay tới tầng thứ sáu.

So với Yến Quy Lai, Mộ Dung Hưu không hề nghi ngờ còn nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhìn đến đây, Diệp Bạch ánh mắt không khỏi có chút co rụt lại.

Hồng Bảng đệ nhất nhân xem ra cũng không phải là hư danh, thực lực của Mộ Dung Hưu hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với đại đa số người ở phía dưới.

Rồi sau đó chính là Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn cùng Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát. Hai người đồng thời thả người bay lên, phi lên phía trên Thần Võ Thạch Bích.

Một thân nguyệt bạch trường y, khí chất tao nhã, Nam Cung Ly Hàn như một ánh trăng sáng bay lên giữa không trung, tay áo bồng bềnh, rất nhẹ nhõm bay lên tầng thứ năm, rồi sau đó liền nhảy lên tầng thứ sáu.

Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát thì lại lộ ra khí chất lạnh lùng như một thanh cuồng đao trảm phá hết thảy trở ngại, không khí xung quanh đều bởi vì hắn nhảy lên mà hình thành một cơn lốc quỷ dị. Những cơn lốc này khi sắp chạm vào người thì ngay lập tức bị đao ý của hắn cắt phá thành mảnh nhỏ.

Cơ hồ chỉ trong mấy cái nháy mắt, hắn liền tung người biến mất, tiến vào bên trong đám mây trắng, đồng dạng cũng rơi vào tầng thứ sáu đài sen.

Cuối cùng chính là một trong thập nhị đại mỹ nữ của đại lục, Nguyệt Nhu.

Nàng nhảy lên dáng người so với ba người trước thì lại đẹp hơn rất nhiều, tựa như một chú chim yến xuyên mây, tựa như một mảnh lụa trắng mỏng manh, chỉ là tốc độ lại chậm hơn một chút. Nhưng từ tầng một đến tầng năm đối với nàng còn không có áp lực quá lớn, liền nhẹ nhõm phi qua.

Thẳng đến tầng thứ sáu, khi chỉ còn cách nó vẹn vẹn không đến ba trượng nàng liền rơi xuống, dù làm cách nào cũng không nhảy lên được. Sau khi thí nghiệm mấy lần mà không thành công, nàng liền có chút ủ rũ, bất đắc dĩ tìm một tòa đài sen ở tầng thứ năm ngồi xuống, mũi thở ra từng đợt nặng nề, mang theo từng giọt mồ hôi nhỏ như trân châu.

Ngay sau đó, đến lượt Nạp Lan Tà Nguyệt, Nạp Lan Nhã, Nạp Lan Tiểu Thi tam sư huynh muội động.

Mặc một bộ lam y bào, vẻ mặt đầy tà khí, Nạp Lan Tà Nguyệt thân hình như một đóa may màu lam, ba tầng đầu không chút nào phí lực, tầng thứ tư cũng nhảy đến rồi. Chẳng qua, khi hắn muốn leo tới tầng thứ năm, còn cách phía trên khoảng gần nửa đoạn đường liền bất đắc dĩ rơi xuống.

Cuối cùng, ý thức được chênh lệch, hắn chỉ có thể tìm tầng thứ tư đài sen ngồi xuống.

Mà hai vị sư muội của hắn, hoàng y thiếu nữ Nạp Lan Nhã cùng với xích y nữ tử xinh đẹp Nạp Lan Tiểu Thi so với hắn thì còn còn phải yếu hơn một bậc, chỉ có thể leo lên tầng thứ ba liền không cách nào tiến thêm nữa.

Khi thấy những đỉnh cấp cường giả Mộ Dung Hưu, Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Cát, Nguyệt Nhu đột nhiên xuất hiện, toàn bộ mọi người ở nơi này liền đột nhiên trở nên điên cuồng, náo nhiệt.

Rồi sau đó, chứng kiến trong số đám người này có ba người leo lên được tầng thứ sáu càng làm cho mọi người không khỏi khiếp sợ, xôn xao và rồi chết lặng.

Những năm qua không có mấy người có thể trèo lên tầng thứ sáu đài sen, hôm nay lại trong vòng một ngày liền xuất hiện bốn người, như thế nào không làm cho mọi người khó tin.

Mặc dù bọn họ không cách nào như Diệp Bạch, có được Vọng Khí Quyết, nhìn thấy những hình ảnh ở trên tầng thứ sáu. Nhưng bọn họ chứng kiến những người kia cuối cùng còn không có rơi xuống, không thể nghi ngờ là đã nói rõ kết quả.

Nhưng nếu như nói những việc này khiến cho mọi người cảm giác được chết lặng thì sau một khắc, khi hắc y lão giả vô thanh vô tức nhảy lên, cuối cùng cũng tới được tầng thứ sáu thì càng làm cho vẻ mặt của mọi người biến thành si ngốc.

Căn bản không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.

Hắc y lão giả này chưa ai thấy bao giờ, khí tức trên thân cũng như có như không, căn bản không giống một vị Đỉnh cấp Huyền Tông. Nhưng khi vừa ra tay, lão liền lập tức khiến cho người ta chứng kiến được sự bất phàm của mình.

Chỉ thấy lão duỗi hai tay ra, mà hai tay này dĩ nhiên là màu xám bạc. Lão thò tay trảo một cái, Thần Võ Thạch Bích bóng loáng như ngọc vốn rất khó bị phá vỡ dĩ nhiên cũng hiện lên một đạo chỉ ấn nho nhỏ. Mà lão chỉ bằng đạo chỉ ấn này, thân hình rất nhanh liền leo lên phía trên.

Tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba... Cơ hồ chỉ là mấy cái nháy mắt, lão liền lướt qua Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội ở tầng thứ tư, Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi huynh muội ở tầng thứ năm. Thân ảnh của lão càng ngày càng nhỏ, cuối cùng lọt vào tầng mây, lên đến tầng thứ sáu.

Bất quá, sau khi tới tầng thứ sáu, không ngờ lão vẫn không có đình chỉ.

Chỉ thấy hắc y lão giả mặt không đỏ thở không gấp, thậm chí không hề nghỉ ngơi một chút nào liền trực tiếp bắt đầu hướng phía tầng thứ bảy trèo lên.

Phía trên tầng thứ sáu, nhìn thấy một màn này, Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát đều không khỏi hít sâu một hơi, trong ánh mắt lộ ra một tia ngưng trọng.

Một trận gió thổi tới, tầng mây bao phủ ở phía trên liền đột nhiên lộ ra một khoảng trời quang đãng.

Dưới đất, tất cả mọi người vừa thấy được một màn thần kỳ này liền há to mồm, trong miệng có thể nuốt được cả một quả trứng gà.

Hắc y lão nhân phảng phất như một con thạch sùng lớn, thân hình toàn bộ dán vào trên tảng đá, càng lên cao, dấu tay mà lão lưu lại cũng càng ít. Nhưng cho dù là như thế, đối với Thần Võ Thạch Bích đã trải qua hàng ngàn năm vẫn chưa có người nào lưu lại được nửa phần dấu vết ở phía trên này, chiêu thức của lão nhân kia liền khiến cho mọi người vô cùng chấn động, thậm chí có thể ghi vào sử sách.

Cuối cùng, đến độ cao 290 trượng, dù là hắc y lão giả lúc này cũng không khỏi cảm thấy cố hết sức. Bất quá lão vẫn cố dùng lực, chậm rãi từng chút từng chút một leo lên phía trên, hắc y trên người cũng bởi vì quán chú đại lượng Huyền Khí chân nguyên mà trở nên căng phồng. Lúc này, cả người lão như một con cóc rất lớn ghé vào phía trên thạch bích, bộ dáng mặc dù rất hài hước, nhưng tất cả mọi người ở phía dưới nhìn thấy một màn này lại không có một ai cười được.

Có, chỉ là kính nể.

Rốt cục, hắc y lão nhân cách tầng thứ bảy đài sen chỉ vẻn vẹn một trượng, lúc này, Huyền Khí trong cơ thể lão có lẽ đã hao hết. Trên không trung tầng thứ bảy, thiên đạo uy áp cực lớn phô thiên cái địa ào tới, đè ép đến mức xương cốt lão phát ra những tiếng "Cót két" nghe mà rợn người không thôi, tựa hồ tùy thời sẽ có thể vỡ vụn, khiến gương mặt lão căng đến mức đỏ bừng.

Nhưng ngay khi tim của tất cả mọi người như muốn dừng lại, chỉ thấy tay trái lão đột nhiên duỗi ra, cánh tay màu xám bạc không ngờ lại lăng không dài ra một đoạn. Cuối cùng, lão xoay người một cái, liền chật vật không chịu nổi rơi xuống một chỗ trên bình đài tầng thứ bảy. Vừa lên tới nơi thì cả người lão có chút co quắp, tựa hồ đã trở nên cực kỳ mệt mỏi, không hề muốn động dù chỉ một chút.

Thật lâu sau, lão mới gian nan ngồi dậy, làm ra một cái tư thế khoanh chân, bắt đầu khôi phục Huyền Khí trong cơ thể.

Phía dưới, trên tầng thứ sáu đài sen, Mộ Dung Hưu khuôn mặt vốn luôn lạnh như băng lại hiếm thấy lộ ra một tia chiến ý. Mà Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn thì vẻ mặt ngưng trọng, như đang suy nghĩ.

Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát không nói câu nào, chỉ xoay người, bắt đầu leo tầng thứ bảy. Quy Lại Kiếm Yến Quy Lai cũng tương tự như vậy, hai người liền đồng thời nếm thử xem sức mình đến đâu.

Nam Cung Ly Hàn Không để ý bọn họ, chỉ nhìn về phía Mộ Dung Hưu, bỗng nhiên nói: "Đó là Bán Tử cấp công pháp, U Minh Quỷ Trảo!"

Mộ Dung Hưu thanh âm lạnh như băng, không hề có cảm xúc như hai mảnh sắt đang cọ xát vào nhau, bất quá hắn vẫn hồi đáp: "Đúng vậy, ngoại trừ Bán Tử cấp công pháp thì cho dù là ai cũng không thể lưu lại dấu tay ở phía trên thạch bích này. Ngươi không thể, ta cũng không thể."

Hiển nhiên, mặc dù rất khó chịu, nhưng giờ phút này hắn lại không thể không thừa nhận, cho nên khi nói lời này ngữ khí cũng trở nên vô cùng gượng gạo.

Nam Cung Ly Hàn ngửa mặt nhìn lên trời, sau một lúc bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói: "Người khác đem chúng ta là một trong thập đại cao thủ trẻ tuổi. Nhưng ta hiện tại mới biết được, những lão nhân nội tình phong phú kia đến cùng đáng sợ đến mức nào."

"Bình thường bọn họ không hiện ra, không có nghĩa là bọn họ không tồn tại. Chẳng qua bọn họ sớm đã không còn hứng thú với danh lợi, một lòng hướng phía Vương đạo đỉnh phong mà che dấu thực lực của bản thân. Bọn họ, mạnh đến mức đáng sợ, không phải những người mới tiến vào Bản Vương cảnh được vài năm như chúng ta có khả năng sánh bằng."

Mộ Dung Hưu ngạo nghễ nói: "Thì tính sao, thiên hạ anh tài xuất hiện lớp lớp, một ngày nào đó chúng ta sẽ vượt qua bọn họ. Thời đại thuộc về chúng ta đang đến, mà thời đại của bọn họ thì đã qua rồi. Ai mạnh ai yếu, chỉ cần vài năm liền thấy được rõ ràng."

Nghe vậy, Nam Cung Ly Hàn con mắt đột nhiên sáng ngời, nhẹ gật đầu, bỗng nhiên cười nói: "Đúng vậy. Bất quá, mặc dù chúng ta bây giờ có thể không bằng bọn họ về thực lực nhưng không thể thua về dũng khí. Mộ Dung Hưu, có dám đánh cược với ta xem trong hai chúng ta, ai trèo cao hơn không?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1005)