← Ch.12 | Ch.14 → |
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn:
"Chờ đợi những anh hùng trưởng thành lên từ trong xiềng xích, vẫn một trái tim dũng cảm như người trước, tới dọn sạch tất cả tiên thần."
Vậy mà trước đây, ta lại thường cảm thấy cô độc lặn lội, không bằng yên bình say ngủ.
* * *
Sau đại chiến, tại Thiên cung.
- Thiên Bồng, ngươi biết tội của mình chưa?
Ngọc Đế hỏi.
- Biết, bởi vì thần đỡ người mình yêu dậy, nên có tội.
- Không phải! Là ngươi cấu kết yêu ma. Có người thấy ngươi mật đàm với Tôn Ngộ Không tại Ngân hà.
- Ha ha ha...
Thiên Bồng cười lớn.
- Ngài muốn giết cứ giết là được, còn bày trò gán tội như vậy, thật là nhàm chán.
- Cấu kết yêu ma, theo như luật tội gì?
Ngọc Đế tránh ánh mắt của Thiên Bồng, nhìn xuống thần tiên văn võ phía dưới.
Thái Bạch Kim Tinh tiến lên trước:
- Bệ hạ, ngài muốn nói tới tội gì ạ?
- Khốn khiếp! Cứ án theo luật Thiên đế mà xử!
- Thần rõ rồi. Cấu kết yêu ma, có thể nặng cũng có thể nhẹ, có thể xử thăng quan, đại xá, lưu đày, cực hình.
- Còn có thể thăng quan? Sao ta không biết?
- Tôn Ngộ Không không phải thăng quan sao?
- Còn dám nói. Ta quên chưa tính sổ với ngươi chuyện này đâu!
- Thần tội đáng muôn chết, thần khẩn cầu bị ném vào vạc rượu cho chết đuối, mà còn là rượu mạnh...
- Dừng lảm nhảm, mau nói Thiên Bồng theo luật phải xử thế nào?
- Rõ. Vụ này có tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, ảnh hưởng cực kỳ lớn, đương nhiên là — cực hình!
Ngọc Đế lắc đầu.
- Không ạ? Không thì lưu đày?
Ngọc Đế lắc đầu.
- Dù sao hắn cũng là đại quan, thiên ân mênh mông cuồn cuộn, tha cho hắn?
Ngọc Đế lắc đầu.
- Vậy... vậy... Thiên Bồng hắn... Hắn xâm nhập nội bộ kẻ địch, chiếm được tình báo quan trọng, đề nghị thăng thành thiên binh tổng nguyên soái!
Ngọc Đế vẫn lắc đầu.
- Bệ hạ bị ngứa cổ sao? Để thần giúp ngài gãi...
Thái Bạch Kim Tinh bị Ngọc Đế làm cho rối lên.
- Khốn khiếp!
Ngọc Đế mắng to.
- Thật là ngu ngốc, nhất định phải để ta tự mình nói sao? Cực hình quá tiện nghi tiểu tử này, hiểu chưa!
- Nhưng... Nhưng còn gì nặng hơn sao ạ?
- Ta nghĩ...
Ngọc Đế ngoắc tay, Thái Bạch Kim Tinh ghé tai lại.
Thiên Bồng thấy bọn họ vừa thì thầm vừa nhìn mình cười cười, thì chỉ biết cắn chặt hàm răng.
- Thiên Bồng, thiên ân mênh mông cuồn cuộn, không giết ngươi, chỉ giáng ngươi hạ thế, ngươi tạ ơn đi!
Thái Bạch Kim Tinh cười cười nói.
- Dẫn A Nguyệt tới, để bọn họ cáo biệt đi.
Ngọc Đế cười lạnh.
Nguyệt nữ thần mặc bộ trang phục lụa trắng, chậm rãi đi tới, ánh mắt của nàng làm cho người ta nghĩ tới ánh trăng thăm thẳm.
- Bất kể lúc nào, muội cũng thật đẹp.
Thiên Bồng cười nói với nàng.
A Nguyệt nghẹn ngào, nàng nói:
- Ta muốn để huynh nhớ kỹ bộ dạng đẹp nhất của ta.
- Ta hứa, chỉ cần ta không chết, nhất định ta sẽ tới thăm muội.
- Huynh phải đi hạ giới, sẽ quên hết mọi thứ, sẽ không thể nhớ được ta.
- Ta không quên. Ta vĩnh viễn không quên.
- Huynh nhất định phải quên ta đi, như vậy huynh mới hạnh phúc...
A Nguyệt tiến lên, hôn nhẹ lên trán Thiên Bồng.
Tay nàng lại đặt một viên đan dược màu đỏ vào trong miệng Thiên Bồng.
- Nuốt nó, huynh sẽ quên hết mọi thứ.
Nàng lui về sau.
- Quên ta, vĩnh viễn quên ta đi.
Nói xong, nàng xoay người chạy đi.
Thiên Bồng cứ thế nhìn nàng biến mất ở trong mây mù.
Một thần tướng mang theo một cô gái đi tới, là A Dao.
- Bẩm Ngọc Đế, chúng thần tuần tra ở Hoa Quả sơn, phát hiện nàng này một mình ở chân núi, không biết định làm gì.
- Đây không phải A Dao sao?
Ngọc Đế nói, miệng nhếch lên.
- Một tiểu cô nương như ngươi, sao lại muốn đi làm yêu tinh thế? Ngươi nói rõ những yêu tinh còn sót lại trốn ở đâu, ta sẽ ban thưởng cho ngươi được trở lại Thiên giới.
A Dao lại cực kỳ bình tĩnh. Dường như sự sợ hãi đã không còn trên mặt nàng.
- Vừa rồi ta ở cùng một chỗ với đám yêu tinh.
Nàng nói.
- Ta chưa từng nghe bọn họ nói một lời nào thô tục. Còn có một câu ta cũng chưa từng nghe qua... Bọn họ hỏi ta, về sau ta muốn làm cái gì? Lần đầu tiên ta nghe được có người hỏi mình muốn làm gì... Khi đó ta mới hiểu, tại sao những yêu tinh này nguyện ý chịu đói trên mặt đất... Bởi vì không ai nói ra chữ "ban thưởng" với họ, bọn họ cũng không dựa vào "ban thưởng" mà sống...
- Ha ha ha... Trên mặt đất một ngày, Thiên giới chẳng qua trong nháy mắt. Đến cùng là Tôn Ngộ Không đã làm cái gì mà khiến một tiên nữ trong sáng thiện lương đi xuống mảnh đất tội ác kia vậy? A Dao, ngươi vốn đơn thuần đáng yêu cỡ nào chứ, giờ ngươi biến thành như vậy, ta thật sự đau lòng đấy...
Ngọc Đế làm ra vẻ đau đớn kịch liệt.
- Bọn họ có nói một câu gì ấy...
A Dao nghĩ nửa ngày.
- À, "mời im cái miệng chim của ngươi lại".... Không phải, không có chữ "mời", ta tự thêm vào...
- Phụt...
Trong đám thần tướng có người không nhịn được cười.
- Là ai! Ai cười!
Ngọc Đế quát to.
Đương nhiên không ai hé răng, mỗi thần tiên đều cố gắng làm ra vẻ đau khổ.
- Bắt đầu chưa?
Đột nhiên có người nói.
Là ở bên kia, Thiên Bồng đang chuẩn bị bị ném vào giếng Trích Tiên.
A Dao quay đầu thấy Thiên Bồng, cả kinh, mắt lập tức ngấn lệ.
- Đây chính là thần tiên sao...
Nàng lẩm bẩm trong nước mắt.
- Ha ha ha, thần tiên...
Thiên Bồng rơi xuống giếng, vẫn ngửa mặt lên trời cười to.
Giữa không trung, y nhìn thấy một người cũng từ trên Thiên giới rơi xuống, là A Dao. Nàng như một chiếc lá rụng, bị gió thổi về tít phía chân trời.
Mây mù tản ra, Thiên Bồng nhìn thấy cảnh sắc thế gian. Đây là một cái thôn nhỏ bình an ở cạnh chân núi...
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...
Một ngày sau.
Một con heo cái trong thôn rít ầm lên, sinh ra một bầy heo con. Những con heo con khác đều vùi đầu tìm chỗ bú trước bụng heo mẹ, chỉ có một con cứ lắc la lắc lư muốn chui ra khỏi chuồng.
Bỗng nhiên, "bộp", từ trong miệng con heo con ấy rớt ra cái gì đó.
Là một viên thuốc màu đỏ.
* * *
Thiên cung, trụ Tỏa Yêu.
- Yêu hầu kia thế nào rồi?
- Bẩm Ngọc Đế, năm vạn tia sét đánh xong, con khỉ kia vẫn chưa chết!
- Lăng trì!
- Báo! Ba nghìn đao chém xong, con yêu hầu kia vẫn còn sống!
- Hỏa thiêu!
- Báo! Hắn còn sống!
- Phái ba trăm con thiên lang xé hắn! Ba trăm con thiên ưng mổ hắn!
- Con khỉ chết chưa?
- Báo! Con khỉ kia bị xét nát!
- Ừm. Rất tốt.
- Thế nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Hắn... Hắn còn chưa có chết!
- Hả!
Ngọc Đế kinh hãi đứng bật dậy.
- Tại sao hắn không chết?
Quan Âm ở bên cạnh khẽ cười nói:
- Đây là linh hầu do trời đất sinh ra, chỉ cần tâm không chết thì không giết nổi đâu.
- Ta cũng không tin trên đời này có thứ Thiên đế ta không giết được. Tiếp tục dụng hình, đến khi hắn chết mới thôi!
- Có lẽ, có một cách có thể làm hắn chết.
Quan Âm nói.
Tử Hà được đưa tới trước mặt Ngọc Đế.
- Quan Âm Đại Sĩ đã nói với ngươi rồi, ngươi biết nên làm gì chứ?
Tử Hà trầm mặc.
Quan Âm ở sau lưng nàng nói:
- Ngươi thấy được bộ dạng của hắn, ngươi sẽ hiểu ngươi không nên để cho hắn sống.
- Đi thôi.
Ngọc Đế nói.
Tử Hà tiến từng bước một về phía trước. Nàng không dám ngẩng đầu, đếm từng bước dưới chân, tới bước một trăm thì tới trước mặt hắn.
Nàng nhìn thấy máu, chảy tới dưới chân nàng.
Chỉ nghe một giọng nói quen thuộc nói với nàng:
- Ha ha, cô đã đến rồi.
Tử Hà vội ngẩng đầu, nàng nhìn thấy...
Trước mắt là một đài cao đúc bằng đồng, trên đài mà một cây trụ lớn nổi thẳng lên đỉnh tháp.
Trước cây trụ, có một thân thể tàn tạ đầm đìa máu tươi, nhìn rõ cả xương lộ khỏi da thịt, đã không còn hình người. Chỉ có một chỗ còn có hai hạt châu sáng ngời, lộ vẻ vui mừng khi thấy được nàng.
- Ta biết ngay cô nhất định sẽ tới.
Hài cốt kia nói.
Tử Hà yên lặng nhìn hắn. Hơn nửa ngày, nàng nói:
- Huynh đang ở đây đợi ta sao?
- Ta đợi cô? Không có, không có, ta... Chỉ là nghĩ... Cô sẽ đến...
Con khỉ có chút hoảng, hắn nói:
- Ngày đó, ta đã nói, từ hội Bàn Đào trở về sẽ cùng cô đi xem nắng chiều... Ta rất thích... Biển khơi trước Hoa Quả sơn... Ta thường ở đó... Nhìn mặt trời... Mặt trời lặn xuống... Kỳ thật... Ta đang nghĩ... Chờ cô đến... Nói với cô là, Hoa Quả sơn... Ánh nắng chiều ở đó... Vô cùng...
Máu từ hộp sọ chảy đầm đìa xuống, chảy cả vào cái miệng đang ngọ nguậy của hắn. Nhưng hắn vẫn nói rõ ràng từng từ một, mắt vẫn tỏa ra ánh nhìn hi vọng.
- Huynh chống đỡ để nói cho ta biết những thứ này sao?
Tử Hà nói.
- Kỳ thật... Còn có, ta vẫn muốn nói cho cô biết... Mộng của cô, thật sự... Ta đã thấy một con sóc như vậy, một con sóc thích ở trên cành cây ngắm nắng chiều.
- Ta không phải sóc, ta hóa thân từ một đám mây ở trời Tây, kia chẳng qua là giấc mộng.
Tử Hà nói xong, nhìn hắn. Bỗng nàng lên giọng:
- Tôn Ngộ Không, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi nhìn bộ dạng mình bây giờ đi, khác gì một nắm bùn chứ! Ta... Ta không thích cái bộ dạng này, ta ghét ngươi! Ngày đó ta nói ta thích ngươi, chẳng qua do tức Cự Linh Thần thôi. Ta là thần tiên Thiên cung, không thể nào ở cùng một chỗ với một con khỉ được. Ngươi là một yêu quái! Ngươi không phải thần tiên, không phải! Ngươi nhớ kỹ chưa? Chúng ta vĩnh viễn không giống nhau.
- Cô đang nói cái gì? Ta... Ta không có ý đó...
Hài cốt kia nói.
- Ngươi vẫn còn mơ mộng sao? Ngươi còn đang nghĩ về ánh nắng chiều phía chân trời sao? Ngươi đã thua, thua tính mạng, thua tất cả! Ngươi tỉnh táo lại đi, trước khi chết, vĩnh viễn nhớ kỹ tên ngươi đi! Ngươi là Tôn Ngộ Không, Yêu Vương Tôn Ngộ Không! Ngươi đừng tiếp tục ảo tưởng ở cùng một chỗ với thần tiên, bởi vì Tôn Ngộ Không sẽ không thể thành chính quả!
Nàng tới gần hơn, nhìn thẳng vào đôi mắt đổ máu của hắn:
- Ngươi phải nhớ kỹ, bầu trời ở Hoa Quả sơn chỉ có màu đen, ở đó không thể nhìn thấy nắng chiều!
-...
Con khỉ trầm mặc.
Toàn bộ thiên binh thiên tướng xung quanh cũng nín thở mà quan sát.
-... Là thế sao... Thì ra là như vậy...
Yêu Vương Tôn Ngộ Không nói.
- Ngươi rõ rồi? Ngươi thật sự hiểu rõ rồi?
Tử Hà hỏi.
- Là như thế sao... Là thế...
Hai điểm sáng trên đầu lâu kia dần dần mờ xuống, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Hài cốt không hoàn chỉnh kia đã thật sự biến thành một cái xác không có sinh mệnh.
- Yêu Vương chết rồi!
Tất cả thần tiên Thiên giới đều hoan hô.
- Đem hài cốt ném vào lò luyện đan của ta đi. Đây là vật do linh khí tụ họp, ta muốn dùng nó để luyện chế tiên đan.
Thái Thượng Lão Quân kêu lên.
Mấy thiên tướng đẩy Tử Hà ra, đi lên dọn sạch hài cốt của Tôn Ngộ Không.
- Ô, trong tay hắn nắm cái gì này? Đã nát thành như vậy, còn nắm chặt thế. Mở không ra a!
- Kệ nó đi, cầm cả đi luyện.
Đám thiên tướng nhấc hài cốt đi qua Tử Hà.
Tử Hà thấy rõ, trên cánh tay đã thành xương khô kia, đang nắm chặt thứ gì.
Là một cái áo choàng màu tím.
* * *
Trong bóng đêm, thi thoảng lại như thấy được một bóng dáng quen thuộc nào đó, rồi lại nghe được cả những âm thanh quen thuộc. Con người, cứ đối diện với một ngọn lửa sáng trong đêm, sẽ thường nhắc về chuyện cũ, sẽ lại có người còn hỏi chuyện xưa vậy có đáng hay không? Thế nhưng lửa rồi sẽ tắt trong gió, ánh bình minh sẽ hiện, xóa nhòa đi tất cả u ám. Có điều thời khắc giao thoa ngày và đêm ấy mới chính là khoảng trằn trọc mà trầm mặc nhất...
← Ch. 12 | Ch. 14 → |