Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0082

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0082: Kiếm ra khỏi vỏ phong quang vô tận
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Khí tức của hai người bọn họ đều đặc biệt cường đại, vượt xa so với Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn hậu kỳ. Là loại toàn diện nghiền ép. Hai khí tức đều ẩn chứa phong quang mãnh liệt, phong quang kinh người lợi hại vô biên, giống như bảo kiếm chém ngang hư không, cắt qua tất cả, va chạm vào nhau. Giống như có vô số kim loại va chạm chấn động vào nhau, phát ra âm thanh.

Trong phong quang của Vũ Văn Minh Hóa có một sự kiên cường, có vẻ cực kỳ bá đạo, hoàn toàn lấy lực lượng quét ngang tất cả, nghiền ép tất cả. Phong quang của Tiêu Thiên Phong lại tràn ngập cảm giác muốn đánh xuyên qua tất cả cắt qua tất cả, vô cùng vô tận!

Ánh mắt của hai người đặc biệt lợi hại, bắn ra tinh quang màu vàng nhạt, giống như hai thanh lợi kiếm bắn ra, va chạm trong hư không. Mơ hồ có vô số tiếng kim loại va chạm vang lên leng keng. Không khí bạo chấn.

- Ha ha ha ha, khí thế của ngươi tốt vô cùng. Ta sẽ lấy ra toàn lực.

Vũ Văn Minh Hóa cất tiếng cười to, hai mắt bắn ra tinh quang sắc bén ép người. Giọng nói lại giống như chuông lớn vang dội, khí thế nghiêm nghị.

Keng.

Hắn rút kiếm, chỉ thẳng vào Tiêu Thiên Phong. Khí tức toàn thân liền ngưng tụ, đột nhiên tăng lên gấp bội, bá đạo tuyệt luân, nghiền ép qua, giống như núi lở dòng nước lũ chặn đánh tất cả.

Bách Luyện Kiếm của hắn không giống với những thanh kiếm khác, rộng hơn, dầy hơn, dài hơn. Thân kiếm cứng rắn thẳng tắp, tràn ngập cảm giác lực lượng, khiến người ta cảm giác bị đè ép mãnh liệt. Đó là một thanh Bách Luyện Kiếm lớn.

- Kiếm của ta, phong quang vô tận.

Tiêu Thiên Phong không hề động đậy, trong giọng nói phong quang tuyệt đối. Kkhí thế phong quang vô tận ngưng tụ lại giống như kiếm. Một kiếm cắt qua, đem theo cảm giác cuộn trào mãnh liệt, mở ra dòng nước lũ.

Hàn quang lóe lên. Tiêu Thiên Phong rút kiếm. Một kiếm chỉ thẳng vào Vũ Văn Minh Hóa. Trên thân kiếm có một ánh sáng màu vàng nhạt. Hắn chậm rãi đi lên phía trước, có tư thế kéo dài bất tận, ép ra mũi kiếm, hình thành kiếm quang rất nhỏ không rõ ràng phun ra nuốt vào.

Mặt đất bằng phẳng chợt nổi gió. Gió gào thét đến. Thời khắc hai người xông qua, vô số cơn gió sắc bén bị cắt qua, nghiền nát vô số.

Mọi người ngừng thở, trợn tròn hai mắt, rất sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.

- Vì sao ta cảm thấy thực lực của Tiêu Thiên Phong này không kém hơn Nhị sư huynh vậy?

- Ta cũng có loại cảm giác này. Mặc dù kiếm khí tu vi của hắn chỉ có cửu đoạn trung kỳ, nhưng thật sự đánh nhau, nói không chừng sẽ không thua kém Nhị sư huynh bao nhiêu.

- Tên đệ tử này thật kinh người, khiến người ta nhìn không thấu.

La Thiên Hùng nhẹ giọng nói, trên mặt có ý cười không che giấu được:

- Đây là phúc của Thanh Phong Kiếm Phái ta. Đệ tử như vậy càng nhiều, bản phái sau này sẽ càng cường đại.

Các vị trưởng lão đều gật đầu biểu thị đồng ý, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.

- Đến đây đi. Chiến đấu đi. Để ta xem thử, thực lực của ngươi rốt cuộc thế nào?

Vũ Văn Minh Hóa quát lớn. Tiếng quát giống như sấm đánh không ngừng nổ vang. Hai tay hắn cầm kiếm giơ lên chém xuống. Kình phong gào thét, kéo thành từng mảnh trăng tàn màu vàng nhạt, khí thế hung hăng bá đạo đến cực điểm.

Thuần túy chỉ là động tác vung kiếm, không ngờ đè ép hình thành kiếm khí, chém về phía Tiêu Thiên Phong.

Vẻ mặt Tiêu Thiên Phong lạnh lùng, hai mắt đã xuất hiện sự cuồng nhiệt kinh người. Hắn từng bước tiến về phía trước, giống như như mũi tên rời cung, bắn về phía Vũ Văn Minh Hóa. Hắn vung kiếm, chém nát kiếm khí, một kiếm đâm ra, phong quang tuyệt đối.

- Tới rất hay!

Hai mắt Vũ Văn Minh Hóa tức giận trợn trừng, quát lớn. Dưới một kiếm ép xuống, khí tức khủng khiếp thật sự muốn làm cho người ta hít thở không thông. Một kiếm Tiêu Thiên Phong đâm ra chưa từng thay đổi, phong quang vô cùng vô tận ép thẳng tới, thề không bỏ qua.

Mặt Vũ Văn Minh Hóa hơi biến sắc, hai tay nắm chặt, chợt dùng lực lắc một cái. Thanh kiếm lớn xoay tròn giống như mặt biển tức giận cuồn cuộn nổi lên khí áp mãnh liệt. Không khí đông đặc giống như nước chảy, đè ép về phía Tiêu Thiên Phong.

- Mở!

Quát khẽ một tiếng, toàn thân Tiêu Thiên Phong lộ ra khí tức phong quang sắc bén, đâm ra một kiếm kinh người cuộn trào mãnh liệt. Kiếm khí nửa tấc phun ra nuốt vào, giống như muốn xuyên thủng hư không đánh văng không khí ra, hình thành một chân không hình cái chùy.

- Kiếm quang nửa tấc! Một đệ tử cửu đoạn trung kỳ lại có thể làm được!

- Không phải chỉ có tu vi thập đoạn mới có thể ép ra kiếm quang sao?

Các trưởng lão đều kinh hãi.

Leng keng.

một tiếng động giống như sấm sét nổ vang, chuông lớn chấn động mạnh, long trời lở đất vang lên. Tiếng kim loại sắc bén va chạm vào nhau một cách đáng sợ phát ra tiếng điibgh chói tai đến cực điểm. Mọi người đều che hai lỗ tai, trên mặt hiện lên thần sắc thống khổ, đầu óc mê muội. Vài người yếu hơn thậm chí lảo đảo lùi lại vài bước.

Một kiếm tiến thẳng không lùi của Tiêu Thiên Phong bị Vũ Văn Minh Hóa ngăn cản. Mũi kiếm đâm vào giữa thân kiếm, tạo ra chấn động hình gợn sóng màu vàng nhạt nhanh chóng khuếch tán ra. Tia lửa bắn ra. Bụi trên kiếm đài bị trùng kích quét tới cuộn lên trên không trung.

- Thật mạnh!

Trong lòng Vũ Văn Minh Hóa kinh ngạc. Khí thế của một kiếm này thật đáng sợ. Trong lúc ngăn cản, lại có một phong quang xuyên qua thân Bách Luyện Kiếm lớn của hắn, đâm về phía ngực. Nếu không phải hắn kịp thời vận dụng kiếm khí chống đỡ, chỉ sợ sẽ phải bị chút nội thương. Cho dù là ngăn cản được, lúc này hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Một kiếm tiến thẳng không lùi bị ngăn cản, thần sắc Tiêu Thiên Phong không thay đổi. Hắn bay vút lên trời cao, thu kiếm, xoay người lại ba trăm sáu mươi độ tiếp đó chém ra một kiếm. Kiếm khí sắc bén, giống như một cơn lốc ngang dọc, quét tới.

- Thật nhanh!

Vũ Văn Minh Hóa vội vàng vận dụng kiếm. Phong quang lại tràn ngập. Một kiếm vừa đâm lên, trực tiếp phá hết cơn lốc kiếm khí kia, phóng ra một đạo kiếm khí lớn quét ngang hư không, chém về phía Tiêu Thiên Phong.

Một kiếm chém nát kiếm khí, vút lên trời cao đánh xuống, tiến quân thần tốc, tiến thẳng không lùi.

Vũ Văn Minh Hóa rít gào một tiếng, quay về xuất kiếm giống như gió thu cuốn hết lá vàng, vô số hạt bụi cuồn cuộn nổi lên. Kiếm khí màu vàng nhạt thành hình cung, chém về phía Tiêu Thiên Phong.

Bá đạo kiên cường va chạm cùng tiến thẳng không lùi. Lại một lần nữa núi lở đất nứt trời đất chấn động. Năng lượng trùng kích mãnh liệt, tia lửa bắn ra bốn phía. Những tiếng động khủng khiếp vang lên. Hư không gần như bị nghiền nát.

Một lên một xuống một cao một thấp, hai thân ảnh gần như dừng lại. Một giây sau, thân hình Tiêu Thiên Phong biến đổi. Vũ Văn Minh Hóa sừng sững không động. Vô số huyễn ảnh nặng nề bay vọt lên, trùng điệp đan xen. Vô số tia lửa bắn ra. Mơ hồ chỉ có thể nhìn đến hai thanh kiếm màu vàng nhạt lòe lòe lần lượt giao tiếp va chạm. Người xem hoa cả mắt.

- Tốt... Thật mạnh...

Các đệ tử nội môn và rất nhiều đệ tử tinh anh lộ vẻ vẻ mặt kinh hãi.

- Quá sắc bén!

Lần đầu Lý Dật và Vương Đình Hạo cảm thấy khiếp sợ.

*****

- Được. Nếu như Tiêu Thiên Phong có thể thắng, lần này Lăng Phong Viện chúng ta, có hai đệ tử tiến vào vòng thứ tư.

Lăng Phong Chưởng Viện âm thầm vui sướng, mặt mày rạng rỡ:

- Đến lúc đó, nói không chừng Tiêu Thiên Phong còn có khả năng tranh đoạt vô địch. Về phần Sở Mộ, còn có một tia cơ hội tranh đoạt vị trí trước ba.

Sở Mộ không nháy mắt, nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đấu giữa Tiêu Thiên Phong và Vũ Văn Minh Hóa, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

- Mấy tháng không gặp, trình độ kiếm thuật của Tiêu Thiên Phong rõ ràng đã được nâng cao lên rất nhiều. Đã không kém gì Vũ Văn Minh Hóa. Thậm chí, còn có thể đã chạm tới cánh cửa của cạm giới kiếm thuật đại sư.

- Lui cho ta!

Tốc độ của Tiêu Thiên Phong quá nhanh. Vũ Văn Minh Hóa gần như chỉ có thể phòng thủ. Hắn hoàn toàn bạo phát. Kiếm khí ngang dọc. Cầm chặt Bách Luyện Kiếm lớn, hắn quát lớn một kiếm toàn lực vung lên chém xuống. Một kiếm này giống như có thể chặt đứt cả núi cao.

Keng.

Một tiếng động phát ra. Tiêu Thiên Phong vận kiếm chấn động, mượn lực giữa không trung đến bên hông Vũ Văn Minh Hóa, chém ra một kiếm.

Vũ Văn Minh Hóa biến sắc, không kịp thay đổi kiếm thức, giơ tay ngón tay lên, giống như kiếm, liên tục bắn ra từng kiếm khí.

Kiếm của Tiêu Thiên Phong vẽ ra một vòng tròn, đánh nát mấy kiếm khí. Nửa tấc kiếm quang phun ra nuốt vào. Trên trời dưới đất dường như tuyệt đối không có chỗ nào có thể trốn vậy, hắn đâm ra một kiếm.

- Không tốt.

Da đầu tê dại, sắc mặt Vũ Văn Minh Hóa đại biến, bay nhanh về phía sau. Tiêu Thiên Phong dường như một thanh kiếm ép thẳng tới.

Lui lui lui!

Bất tri bất giác, Vũ Văn Minh Hóa đã lùi đến mép kiếm đài.

- Liều mạng!

Cắn răng một cái, hai tay Vũ Văn Minh Hóa cầm kiếm, khí thế bạo phát bá đạo đến cực điểm, từ bên phải một kiếm đi xuống phía trái. Dường như trước mặt biến thành một dòng sông lớn nhanh chóng lưu chuyển, cuồn cuộn tập kích bất ngờ, bị một kiếm này chém đứt.

Kiếm kỹ trung giai hệ kim: Giang Hà Đoạn!

- Sắp phân ra thắng bại.

Đám người Sở Mộ quan sát thấy thế, trong đầu đều thầm nghĩ, đồng tử trong nháy mắt co lại.

- Vũ Văn sư huynh sắp thắng.

Các đệ tử nội môn Chủ Điện và một vài đệ tử tinh anh đều thầm nghĩ, trong lòng mừng rỡ.

Nhưng sắc mặt Vũ Văn Minh Hóa lại đại biến. Dưới một kiếm kỹ trung giai này, Tiêu Thiên Phong lại biến mất không thấy bóng dáng. Khóe mắt thoáng nhìn một bóng dáng sắc bén giống như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh. Đồng thời, có tiếng sát phạt khe khẽ vang lên.

- Kiếm của ta có phong quang vô cùng sắc bén, vô cùng vô tận.

Da đầu Vũ Văn Minh Hóa tê dại, nhất thời cảm thấy cổ lạnh. Trong lúc kinh hãi còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, bên tai hình như đã lại có tiếng động vang lên. Nơi cổ truyền ra một cảm giác đau đớn vì bị đâm. Khóe mắt liếc xuống, thoáng nhìn thấy một giọt máu rơi nhanh.

Tiêu Thiên Phong rơi xuống đất, trên mũi kiếm có một chút màu đỏ tươi. Trên cổ Vũ Văn Minh Hóa có một vết thương nho nhỏ, đã chảy máu.

- Nhị sư huynh không ngờ... Không ngờ thua...

Các đệ tử Chủ Điện cảm giác khó có thể tin được.

Ai nấy đều thấy được, một kiếm này, Tiêu Thiên Phong hạ thủ lưu tình. Bằng không, Vũ Văn Minh Hóa không chỉ nhận chút vết thương nhẹ như vậy.

Sắc mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng, thở ra một hơi, Vũ Văn Minh Hóa thu kiếm, hướng về phía Tiêu Thiên Phong làm kiếm lễ, trong mắt chiến ý trầm tĩnh:

- Lần này là ta thua. Cảm ơn ngươi thủ hạ lưu tình. Nhưng tiếp theo, ta sẽ giành chiến thắng trở về.

- Từ nay về sau, ngươi chỉ có thể ngước mắt nhìn theo bóng lưng của ta.

Tiêu Thiên Phong lau đi vết máu đỏ tươi trên mũi kiếm, thu kiếm vào vỏ. Trong giọng nói lạnh lùng còn lộ rõ sự cao ngạo khiến người ta thán phục.

Trên kiếm đài hình tròn, ngoại trừ trưởng lão Chủ Điện làm trọng tài ra, còn bốn người đang đứng, thân thể thẳng tắp, giống như một thanh kiếm chọc thẳng vào trời xanh.

Lý Dật, Vương Đình Hạo, Tiêu Thiên Phong, Sở Mộ!

Ánh mắt của rất đông các đệ tử nội môn đều tập trung ở trên người Tiêu Thiên Phong. Thán phục cũng có, kính nể cũng có, ngưỡng mộ cũng có...

Nói chung lúc này, cảm nhận trong lòng các đệ tử hết sức phức tạp.

Vũ Văn Minh Hóa ở trong lòng của rất nhiều đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái chắc chắn sẽ chiếm một trong ba vị trí đầu, hiện tại lại bị đánh bại, giống như một hòn đá kê chân, để một ngôi sao mới quật khởi.

Tiêu Thiên Phong, nhảy vào tầm mắt của cao tầng kiếm phái giống như ngang trời xuất thế vậy, được đặt biệt coi trọng. Phần lớn các trưởng lão đã đều động tâm tư, muốn thu nhận Tiêu Thiên Phong làm môn hạ của mình.

Vũ Văn Minh Hóa tuy rằng bị thua, nhưng không có nổi giận, cũng không có rời đi. Hắn ngồi ở trên kiếm đài quan sát Chủ Điện, thần sắc ung dung. Hai mắt bắn ra tinh quang bốn phía. Vết thương trên cổ đã được cầm máu, đóng vảy.

- Những lời dư thừa, ta sẽ không nói. Tiêu Thiên Phong ngang trời xuất thế, đẩy Đấu Kiếm Thịnh Hội đang tiến hành sang một hướng khác. Ta tin tưởng, các ngươi hiện tại đã không kịp chờ đợi, muốn xem trận quyết đấu tiếp theo.

Trưởng lão trọng tài cao giọng nói, vung hai tay lên, có một chút kích động nói tiếp:

- Rốt cuộc, bốn người bọn họ ai sẽ bị đào thải ra khỏi cuộc đấu? Ai có thể tranh đoạt được vị trí trước ba? Ai có thể thu được vị trí đứng đầu cuối cùng? Thật khiến chúng ta mỏi mắt mong chờ.

Trưởng lão này nói một hồi, rất nhiều đệ tử hơi thở cũng trở nên dồn dập.

- Một vòng này không dùng phương pháp rút thăm giống như trước đó. Trong tay của bản trưởng lão có bốn que nhỏ dài ngắn không đồng nhất.

Tay của trưởng lão trọng tài từ trong ống tay áo vươn ra. Tay hắn đang cầm bốn nhanh cây thẳng giống như chiếc đũa vậy:

- Bốn người các ngươi, từng người lấy ra một cái. Dài nhất cùng ngắn nhất thành đối thủ. Hai người lấy được hai cái còn lại cũng sẽ trở thành đối thủ, tiến hành đấu kiếm.

- Ta tới trước.

Tiêu Thiên Phong nói xong, đưa tay tới nắm lấy, tùy ý rút ra một cây.

- Ta cũng tới.

Vương Đình Hạo nói, hai tròng mắt sáng rực đảo qua trên ba nhánh cây còn lại. Hắn ra tay như điện, rút ra một cây trong đó.

- Được rồi. Hai cái đã bị rút ra. Còn lại hai cây. Như vậy, rốt cuộc ai sẽ là đối thủ của ai trong một vòng này?

Trưởng lão trọng tài dùng giọng điều đầy kích động lớn tiếng nói, một lần nữa điều động lực chú ý của mọi người, khiến cho bọn họ càng tập trung tinh thần hơn.

- Sư đệ rút trước đi. Cây cuối cùng lưu lại cho ta là được.

Lý Dật mỉm cười, ung dung tiêu sái.

Sở Mộ gật đầu, tùy ý vươn tay ra, rút một cây. Hắn đưa mắt nhìn qua một cái, không có biểu hiện gì.

- Lý Dật, một cây cuối cùng sẽ là của ngươi.

Trưởng lão cười nói, chậm rãi mở lòng bàn tay ra.

Ánh mắt của mọi người không khỏi trợn trừng, đồng tử hơi co lại, có một tia tinh quang lưu chuyển. Bọn họ muốn nhìn thấy độ dài của nhánh cây cuối cùng trong tay trưởng lão.

Lý Dật, Vương Đình Hạo. Tiêu Thiên Phong và Sở Mộ cũng nhìn chằm chằm vào bàn tay của trưởng lão giống như đang đùa dai, chậm rãi mở ra, chờ đợi kết quả cuối cùng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)