Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0126

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0126: Lại chém Hóa Khí Sở Mộ quyết đoán
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Ngay sau đó một đạo quang mang rét lạnh xé rách bóng đêm, nhanh như chớp xé rách trời cao, giống như cầu vồng bắn tới, sát cơ lạnh lẽo cô động như tên, làm cho da người ta đau đớn, giống như bị xé nát.

Miệng há lớn nhưng mà khó có thể phát ra thanh âm gì, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, lo lắng tràn ngập, một đạo kiếm quang sắc bén, lạnh lẽo tới cực điểm này che kín ánh mắt bọn họ, bóng đêm chung quanh thân thể bị đẩy lui.

Dưới tình huống bất ngờ, Sở Mộ phóng thích kiếm thế chấn nhiếp đám người này, lại dùng thủ đoạn như sấm sét xuất kiếm, ngay lập tức giống như mũi tên từ trên cao đánh xuống. Sát cơ trên ngụy Thanh Phong kiếm cô đọng, cơ hồ hóa thành thực chất.

Không có bất kỳ trở ngại nào, một kiếm của Sở Mộ xẹt qua cổ Lý cung phụng kia, thân thể mượn lực quay đầu ở giữa không trung, lại liên tục xuất kiếm chém qua. Kiếm ảnh dày đặc, tràn ngập hàn ý xẹt qua cổ năm Kiếm giả. Chợt, Sở Mộ lại một cước đạp vào đầu một Kiếm giả trong đó, một tiếng rắc vang lên, xương cổ của Kiếm giả này trực tiếp bị Sở Mộ đạp gãy. Sở Mộ lần nữa hóa thân thành một mũi tên bay vụt lên trên cao. Toàn lực thi triển thân pháp Phong Trung du, nhanh chóng vút về phía xa xa, trốn vào trong khu rừng nhỏ, mượn nhờ những cành cây chạy đi.

Mãi tới khi Sở Mộ rời xa, thân thể biến mất không thấy gì nữa, những người còn lại mới kịp phản ứng, lập tức nổi giận không thôi.

- Đuổi... Lập tức đuổi theo cho ta. Vô luận thế nào nhất định phải đem tên súc sinh đáng chết này bắt lấy. Phải khiến cho hắn ta chịu trọng kình ngàn kiếm xuyên thân.

Thanh âm hổn hển tràn ngập sát ý và lửa giận vang lên. Nhưng mà bọn họ lại phát hiện ra toàn thân mình còn có chút vô lực, miễn cưỡng đi tới phía trước vài bước là thiếu chút nữa té ngã, không thể không dừng lại nghỉ ngơi.

- Súc sinh đáng chết, vừa rồi luôn tiềm phục trên cây nghe chúng ta nói chuyện. Lại dám ra tay giết người của chúng ta, không đem hắn bắt lấy, rút gân lột da, như vậy mới có thể hả mối hận trong lòng ta.

- Bây giờ là đêm tối, hắn nhất định không thể nào chạy xa được. Mấy người các ngươi lập tức trở lại trong bang điều động thêm người. Những người khác thì tụ họp lại, cùng ta truy kích. Vô luận thế nào tuyệt đối không thể buông tha cho tiểu súc sinh này.

Vừa rồi người bị Sở Mộ chém giết đều là Kiếm giả cửu đoạn và thập đoạn, tổng cộng có sáu người. Tổn thất như vậy đối với Vương Xà bang mà nói cũng không nhỏ, ít nhất trong vòng mười năm nay Vương Xà bang chưa từng xuất hiện qua tổn thất như vậy.

Cho nên giữa Vương Xà bang và Sở Mộ đã không liên quan tới lợi ích đơn thuần mà là có cừu hận.

Mấy tháng trước Phong chi ý cảnh của Sở Mộ đạt tới ba thành, mấy tháng sau mặc dù không có đột phá tới bốn thành, nhưng mà trên phương diện lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh lại vẫn có tăng trưởng.

Lúc này toàn lực thi triển ba thành Phong chi ý cảnh dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, tốc độ của Sở Mộ cực nhanh, dưới bóng đêm giống như quỷ mị, hư vô, thị kiếm đại thành có thể nhìn thấu cảnh sắc thâm trầm ban đêm, tất cả mọi thứ trong mắt đều giống như ban ngày. Rất nhiều cây cối đập vào trong mắt, không chỉ không có cách nào tạo thành bất luận trở ngại gì đối với Sở Mộ, ngược lại còn trở thành chỗ hắn mượn lực, khiến cho tốc độ chạy của hắn nhanh hơn.

- Dùng kiếm thế gần nhập môn áp bách, động thủ lần nữa chém giết như sấm sét, đáng tiếc nếu không phải kiếm khí vận chuyển đạt tới ngưỡng chịu đựng của kinh mạch ta hiện tại, ta còn có thể chém giết được thêm mấy người nữa.

Một mặt thi triển thân pháp nhanh chóng rời xa, Sở Mộ âm thầm nghĩ.

Hắn vốn phỏng đoán, sau khi kinh mạch mình bị thương, tu vi kiếm khí sẽ bị hạn chế năm thành, nhưng mà vừa rồi chính thức động thủ hắn mới phát hiện ra, hạn chế không ngờ lại tới sáu thành. Kiếm khí vận chuyển để giết năm người kia đã khiến cho kinh mạch hắn cảm thấy đau đớn, nếu như lần nữa vận chuyển mà nói, tất sẽ làm kinh mạch bị thương, càng khó có thể phục hồi.

- Đám người Vương xà bang kia tất sẽ không buông tha cho ta. Ta vừa chạy phải vừa ôn nhuận kinh mạch, để cho kinh mạch khôi phục lại như cũ. Đáng tiếc, đại hồi khí hoàn và đại chỉ huyết hoàn đối với thương thế của kinh mạch không có bất kỳ tác dụng nào.

Một mặt âm thầm suy nghĩ, Sở Mộ đã đi vào trong rừng cây. Phạm vi rừng cây cũng không lớn, bởi vậy bên trong cũng không có hung thú gì sinh tồn, không bao lâu sau, Sở Mộ đã đi qua rừng cây, trước mặt hắn là một ngọn núi.

Trước khi rời khỏi kiếm phái Sở Mộ đã tìm hiểu địa đồ, địa hình chung qunah, Sở Mộ đã biết rõ ngọn núi trước mắt này gọi là Bạch Phong sơn, Bạch Phong thành kia cũng bởi ngọn núi này mới có tên như vậy.

Luận độ cao thì Bạch Phong sơn này không bằng Thanh Lan sơn. Nhưng mà diện tích còn rộng lớn hơn, chỉ là linh khí rõ ràng không sung túc bằng Thanh Lan sơn, nơi này, hung thú ở lại trên Bạch Phong sơn luận số lượng hay là lực lượng đều không thể nào so sánh với hung thú trên THanh Lan sơn. Vì vậy trên Bạch Phong sơn này cũng không có kiếm pái nào. Thế lực chủ yếu tập trung trong Bạch Phong thành, dù sao khoảnh cách giữa Bạch Phong sơn và Bạch Phong thành cũng không xa.

Sở Mộ nhớ rõ, nếu như vượt qua Bạch Phong sơn này khoảnh cách châu thị càng gần hơn. Nếu như đi đường vòng thì lộ trình còn xa hơn. Cho nên lúc này hắn quyết định vượt qua Bạch PHong sơn. Thứ nhất có thể rút ngắn được thời gian, thứ hai, còn tránh đi truy kích của Vương Xà bang.

Dù sao Vương Xà bang có nhiều cao thủ Hóa Khí cảnh, một khi xuất động mà nói, chỉ bằng vào Sở Mộ hiện tại, một mình một người quả thực không phải là đối thủ. Tất cả vẫn phải cần có tu vi làm chỗ dựa, phối hợp với kiếm thuật quỷ thần khó lường mới có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nếu không, khi cần thu liễm phong mang thì vẫn nên thu liễm phong mang.

Thừa dịp bóng đêm, Sở Mộ nhanh chóng chạy vội đi về phía Bạch Phong sơn, núi này gập ghềnh không ít, chỉ là cũng không thể nào tạo thành trở ngại với Sở Mộ.

Tự nhiên hắn cũng cố gắng không để lại dấu vết gì, nhưng mà hắn cuối cũng cũng chưa từng có nghiên cứu qua thuật truy tung và phản truy tung, hoặc ít hoặc nhiều cũng khó tránh khỏi lưu lại một ít dấu vết.

Nhưng mà đối với chuyện này Sở Mộ cũng không thèm để ý, hắn chỉ trốn tránh cao thủ Hóa Khí cảnh đuổi giết, về phần dưới Hóa Khí cảnh, cho dù là bán bộ Hóa khí, coi như không địch lại Sở Mộ cũng có nắm chắc toàn thân trở ra.

- Hy vọng đám người Vương Xà bang kia thức thời một chút, không đuổi giết tới đây. Một khi đuổi tới, dưới thân kiếm ta cũng không ngại có thêm một ít vong hồn.

Một mặt chạy, cơ hồ một hơi chạy tới sau sườn núi, Sở Mộ mới dừng bước lại. Lúc này đã là nửa đêm. Sở Mộ quét mắt nhìn một vòng, tìm được một khối đá cản gió, ngồi xếp bằng xuống, hắn cũng không ngủ được mà dứt khoát vận chuyển thượng nguyên kiếm khí quyết.

*****

Tu luyện kiếm khí quyết là một loại quá trình tiêu hao tinh thần, ý niệm, kiếm khí quyết phẩm chất càng cao thì kiếm khí tu luyện ra càng thêm tinh thuần, cho nên khi vận chuyển càng phải thêm tập trung, tiêu hao tinh thần, ý niệm tự nhiên cũng nhiều hơn... Nhưng mà đây cũng là một quá trình rèn luyện với tinh thần, ý niệm. Tuy rằng mỗi một lần hiệu quả đều không quá rõ ràng, ít tới mức khó có thể cảm nhận được. Nhưng mà cứ như vậy kéo dài nhiều năm, hiệu quả sẽ dần dần trở nên rõ ràng.

Nói một cách tổng thế, mỗi một lần tu luyện đều là một loại quá trình tiêu hao tinh thần, ý niệm, chỉ là Sở Mộ khác với Kiếm giả khác, linh hồn hắn trải qua triệt để dung hợp trước đó càng trở nên lớn mạnh, tinh thần lực cường đại, tiêu hao như vậy chỉ cần không phải liên tục mấy ngày, trên cơ bản sẽ không đủ để làm cho hắn mệt mỏi.

Bởi vì kinh mạch bị thương còn chưa phục hồi lại như cũ, lúc này Sở Mộ vận chuyển thượng nguyên kiếm khí cũng cố gắng giảm bớt tốc độ, thời gian, trong lúc thượng nguyên kiếm khí vận chuyển, thời gian chậm rãi trôi qua. Mà trong Bạch Phong thành, Vương Xà bang đèn đuốc sáng trưng, một số lượng lớn người xuất động, khiến cho các thế lực khác trong thành đều chú ý, âm thầm điều tra.

...

Sắc trời lờ mờ sáng, Sở Mộ từ trong tu luyện tỉnh lại, hai mắt thanh tịnh như nước, có một tia tinh mang ở bên trong lưu chuyển, chợt nội liễm. Miệng hắn thở ra một ngụm trọc khí, trọc khí giống như kiếm bắn ra xa chừng hai thước, bắn vào mặt đất, khiến cho mặt đất bị xới lên thành một cái hố nho nhỏ.

Nghe nói tu vi kiếm khí mạnh mẽ tới trình độ nhất định, Kiếm giả tùy tiện thở ra một hơi cũng có thể xuyên thấu qua núi đá, vô cùng đáng sợ.

Nhìn xuống phía dưới, không có một chút động tĩnh nào. Điều này nói rõ đám người Vương Xà bang hoặc là bỏ qua, hoặc là còn chưa đuổi tới đây. Ngẫm lại, có lẽ là loại khả năng thứ hai. Sở Mộ cũng không có ý định tiếp tục ở lại nơi này. Hắn đứng dậy, thi triển thân pháp, bay vọt lên đỉnh Bạch Phong sơn.

Sau một giờ, Sở Mộ đã lên tới đỉnh núi, lúc này mặt trời tỏa ra ngàn vạn đạo quang mang, phủ khắp đồi núi một màu vàng nhạt, có cảm giác chói mắt, hoa lệ.

Đứng trên đỉnh núi có cảm giác phóng khoáng nhìn chúng nhân. Sở Mộ chỉ cảm thấy tâm thần mình dường như trở nên xa xôi vô hạn, xé rách mây xanh, dường như có thể bỏ qua bất kỳ cách trở nào.

Đột nhiên hắn cảm giác được hai cỗ khí tức bất thường chấn động, vô cùng mịt mờ, nếu không phải trong tích tắc này Sở Mộ dung nhập vào trong thiên địa thì căn bản không có khả năng phát hiện ra.

Men theo cảm giác của mình, Sở Mộ nhìn về một phía, thoáng suy tư, thi triển thân pháp, nhanh chóng phóng về chỗ kia.

Hắn đang nhanh chóng phóng về một mặt khác của Bạch Phong sơn, vừa vặn cũng là đường ban đầu khi Sở Mộ định vượt qua Bạch Phong sơn. Sau một khoảng thời gian chạy đi, chui vào trong mảnh rừng rậm thì cảm giác khí tức kia như ẩn như hiện, so với trước đó càng thêm rõ ràng.

Đột nhiên thân thể hắn dừng lại, thân thể từ động chuyển thành tĩnh, dừng lại trên một tảng đá màu xanh, nhìn về phía trước. Ánh mắt Sở Mộ trở nên cực kỳ lợi hại, trong mắt hắn, phía trước cách mười thước có hai người, mà chung quanh có vô số vết chém. Ngắn nhất cũng có mười thước, dài nhất không ngờ lại tới trăm thước, nhìn thấy mà giật mình.

Một người mặc áo dài màu bạc, lúc này y phục bị tàn phá, tóc tai bù xù, chật vật. Nửa nằm nửa tựa ở trên một khối đá cao nửa thước, tay trái đeo một cái vòng đang vô lực rũ xuống. Tay phải còn cố sức cầm chặt một thanh trường kiếm màu bạc.

Một người khác thì ở phía đối diện người mặc áo bạc chừng hai mươi mấy thước. Ngã sấp trên mặt đất, một thân y phục màu đen, tóc tai cũng bù xù. Tay trái dùng sức chống đỡ thân thể trên mặt đất muốn đứng dậy. Tai phải cũng cố sức cầm một thanh trường kiếm đen kịt.

ánh mắt Sở Mộ lúc nhìn vào thanh trường kiếm màu bạc và thanh trường kiếm màu đen, đồng tử không tự giác được mà co rút lại như châm, trong lòng như dời sông lấp biển. Trường kiếm màu bạc so với trường kiếm bình thường còn mỏng hơn một ít. Mà trưởng kiếm màu đen so với trường kiếm bình thường còn hẹp hơn một ít.

- Kiếm khí. Đây tuyệt đối là kiếm khí.

Trong lòng Sở Mộ có một đạo thanh âm đang gào thét.

Như vậy Sở Mộ càng thêm rõ ràng, kiếm khí chính thức ít nhất phải Kiếm giả Hóa Khí cảnh mới có thể sử dụng. Cũng có thể nói là người mặc áo bào trắng và người mặc áo bào màu đen này cho dù thoạt nhìn bộ dáng không tới ba mươi tuổi, nhưng ít ra cũng là Kiếm giả Hóa Khí cảnh, về phần ở cấp độ nào trong Hóa Khí cảnh, không có cách nào phân biệt được.

Người mặc áo bào màu bạc và hắc y nhân kia cũng chưa chết, Sở Mộ xuất hiện cũng khiến cho bọn họ chú ý. Bọn họ lập tức xoay đầu lại, ánh mắt đều nhìn về phía Sở Mộ. Hai mắt cũng không có sắc bén, nhưng mà khi nhìn vào Sở Mộ, lập tức khiến cho Sở Mộ cảm thấy đau đớn từng đợt, tinh thần, ý niệm cũng bị rung chuyển, thân thể không tự chủ được mà co rút một chút.

Ánh mắt người mặc áo bạc sắc bén, ẩn chứa một loại siêu nhiên có thể nhìn thấu tất cả, giống như tất cả không thể thoát khỏi tính toán của hắn, mà ánh mắt của hắc y nhân kia thì ẩn chứa một loại hắc ám, huyết tinh, tà ác vô cùng, tà ý ngập trời.

Trong nháy mắt này trong lòng Sở Mộ tràn ngập cảnh giác, kiếm khí vận chuyển, ngoại kiếm khí cũng giống như sóng gió nổi lên, chỉ cần thấy có chút không đúng hắn sẽ toàn lực ra tay.

Nhưng mà người mặc áo bào màu bạc và hắc y nhân chỉ nhìn qua Sở Mộ, không có chút động tác nào. Dường như bởi vì bị thương quá nặng, làm cho Sở Mộ âm thầm thở dài một hơi, chỉ là trong lòng vẫn cảnh giác cao độ.

- Tiểu tử, ngươi mau mau ra tay chém giết Gia Cát Minh này, sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.

Hắc y nhân là người mở miệng đầu tiên, thanh âm có vài phần suy yếu, chỉ là lại hung ác dị thường, ngữ khí mạnh mẽ giống như mệnh lệnh, giống như Sở Mộ là thân tín dưới trướng hắn vậy.

Nhưng mà chỉ thấy vẻ mặt người mặc áo bào màu bạc kia không chút thay đổi, giống như bằng hữu chân thành nhìn qua Sở Mộ, cho dù có chút suy yếu nhưng mà hắn vẫn không nhanh không chậm mở miệng nói:

- Tiểu huynh đệ, người này là thành viên Huyết Kiếm lâu, việc ác không từ, hai tay dính đầy máu. PHạm phải huyết án, bình thường cũng tàn nhẫn sát hại bá tánh bình dân mấy ngàn, thiên lý khó dung. Hiện tại hắn bị thương rất nặng, không có lực phản kích, đúng là thời cơ tốt nhất để giết hắn, kính mong tiểu huynh đệ ra tay, diệt cỏ tận gốc.

Sở Mộ cũng không có trả lời, mà nhìn người mặc áo bào màu bạc vài lần, lại nhìn hắc y nhân vài lần, trong lòng dĩ nhiên cũng có phán đoán của mình.

Quan kiếm thuật của hắn gần tới viên mãn, mà thị kiếm nhìn người, tuy rằng không thể nào nhìn thấu tu vi của đối phương, thế nhưng mà có thể quan sát ra thái độ làm người của đối phương. Hơn nữa lại thêm vẻ mặt, ánh mắt, ngữ khí của song phương, các phương diện tổng hợp lại Sở Mộ cũng có thể đưa ra phán đoán.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)