Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0175

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0175: Kiếm của ta ai có thể ngăn!
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Chủ yếu nhất là, hai mươi mấy người học viên cũ này ở trong ngoại phủ đều xem như là một đám tương đối bình thường. Nghĩ đến một năm trước bọn họ mới vừa gia nhập ngoại phủ, chắc hẳn chỉ là tu vi thập đoạn đỉnh phong.

- Lý sư huynh, cái tên kia vô cùng cuồng ngạo. Căn bản cũng không coi học viên cũ chúng ta ra gì.

Hai nhân ảnh từ phía xa đi tới. Một người trong đó là Trương Khánh Vĩ. Hắn đang bắn nướt bọt về phía một người khác nói. Hắn vừa hồi tưởng lại lúc bị Sở Mộ một kiếm để ở trên cổ họng, cuối cùng còn nghĩ tới sự thực mình chỉ còn lại sáu trăm học phần phải chuyển cho đối phương, liền giận không kìm chế được.

- Ngươi đúng là phế vật. Ngay cả một học viên mới cũng không có cách nào áp chế được. Thời gian một năm qua đã lãng phí một cách vô ích.

Người được gọi là Lý sư huynh nhướng mày, bất mãn liếc mắt nhìn Trương Khánh Vĩ, hừ lạnh nói.

- Lý sư huynh, cái tên kia tuy rằng là học viên mới, tu vi kiếm khí cũng chỉ có thập đoạn đỉnh phong, nhưng thực lực toàn thân thật sự không tầm thường.

Trương Khánh Vĩ cố gắng biện giải cho mình. Hắn thà rằng nói đối phương mạnh mẽ vô cùng cũng không muốn thừa nhận mình là phế vật.

- Hừ, chỉ là một học viên mới thập đoạn đỉnh phong, lợi hại hơn nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể có thực lực đánh bại nửa bước Hóa Khí bình thường, còn có thể lợi hại tới mức nào nữa.

Lý Anh Duệ càng thêm bất mãn, thần sắc có vài phần lạnh lùng, mắng.

- Đúng đúng. Nhưng tốc độ của cái tên kia xuất kiếm nhanh vô cùng. Ta cũng khó có thể chống đỡ.

Trương Khánh Vĩ cẩn thận hồi tưởng tình hình lúc đó. Mặc dù hắn cũng không coi trọng đối phương, nhưng tốc độ xuất kiếm của đối phương thật sự rất nhanh. Nhanh vô cùng. Hắn tự nhận là không có cách nào đạt được loại tốc độ xuất kiếm như vậy.

- Tốc độ kiếm rất nhanh? Vậy thì có ích lợi gì? Đó chẳng qua là một phần tạo thành thực lực mà thôi. Tu vi không theo kịp, tốc độ kiếm nhanh hơn nữa cũng có không cách nào phát sinh quá nhiều lực sát thương.

Lý Anh Duệ nói:

- Trong các triều đại tới nay, học viên mới tiến vào ngoại phủ, người lợi hại nhất, xông qua Tiểu Kiếm Tháp chẳng qua cũng chỉ bắt được thành tích đứng thứ một trăm sáu mươi. Ngay cả tư cách lưu danh ở trên Thiết Kiếm Bảng cũng không có. Những năm gần đây, mỗi năm học viên mới lần đầu tiên xông vào Tiểu Kiếm Tháp, thành tích tốt nhất cũng không có vượt qua thứ tự hai trăm. Không đáng để lo.

- Đó là đương nhiên. Cho dù hắn có lợi hại hơn nữa, cũng có không cách nào so sánh với Lý sư huynh xếp thứ hạng 123 trong Tiểu Kiếm Tháp. Ta tin tưởng Lý sư huynh chỉ cần ra một kiếm, là có thể đánh bại đối phương, cho hắn biết sự lợi hại của Lý sư huynh.

Trương Khánh Vĩ lớn tiếng nịnh nọt.

Lý Anh Duệ không nói gì, khóe miệng lại treo lên một ý cười ngạo nghễ. Ở trong mấy nghìn đệ tử ngoại phủ, có thể nhận được thứ hạng 123 trong Tiểu Kiếm Tháp, thật sự đặc biệt xuất sắc rồi.

Chỉ có người thật sự xông qua Tiểu Kiếm Tháp, mới có thể hiểu rõ được khó khăn và cường đại trong đó.

- Lý sư huynh, cái tên kia là ở chỗ này!

Ánh mắt Trương Khánh Vĩ đảo qua, nhất thời ngẩn ra, tiếp theo chỉ về phía trước, hô lớn.

...

Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, ánh mắt lạnh lùng đảo qua. Mọi người không dám đối diện, đều cúi đầu. Hắn xoay người đang muốn rời đi.

Cùng lúc đó, tiếng Trương Khánh Vĩ hét lớn truyền đến, khiến cho mọi người chú ý. Mỗi người đều nhìn sang.

- Sở Mộ. Đứng lại cho ta!

Trương Khánh Vĩ nhanh chóng chạy như bay đến, hóa thành lưu quang xẹt qua bên cạnh Sở Mộ, ngăn cản lối đi của Sở Mộ.

Lý Anh Duệ đeo một thanh Ngụy Kiếm Khí, chậm rãi bước đi thong thả đến. Trên mặt hắn lộ ra một thần sắc cười mà như không cười.

- A, là hắn!

Sắc mặt một học viên cũ thoáng đổi, khẽ kêu lên nói.

- Lý sư huynh, là Lý Anh Duệ sư huynh.

- Đứng thứ hạng 123 trên chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp. Tu vi vô cùng tinh thâm. Một tay kiếm thuật càng sắc bén, vô cùng ít có địch thủ. Hơn nữa, Lý sư huynh còn là người của Ngạo Kiếm Bang. Không chỉ có thực lực bản thân mạnh mẽ mà núi dựa cũng cường đại.

- Thoạt nhìn, hình như là đến học viên mới này gây phiền phức. Quá tốt, cuối cùng cũng có thể trút được cơn giận.

- Học viên mới này thực lực đặc biệt cường đại. Lý sư huynh hắn...

- Ngươi lo lắng cái gì? Học viên mới này cường đại mấy đi nữa cũng có giới hạn. Hắn sở dĩ có thể đánh bại chúng ta, thuần túy là dùng thủ đoạn bất chính. Tuyệt đối không phải là đối thủ của Lý sư huynh.

- Ta đã có chút nóng lòng muốn xem kết cục của hắn.

Sắc mặt các học viên cũ vốn như tro tàn, thoáng cái hồng quang toả sáng, giống như thay da đổi thịt nói chuyện với nhau.

- Lăn!

Sở Mộ lạnh lùng phun ra một chữ, nhất thời khiến đầu Trương Khánh Vĩ nổi lên gân xanh. Hắn nổi trận lôi đình, không nói hai lời trực tiếp rút kiếm chém về phía Sở Mộ.

Thân hình lắc một cái, bước chân hỗn loạn, Sở Mộ rút kiếm ra. Kiếm quang giống như ngang trời lao ra. Trương Khánh Vĩ vội vàng vung kiếm chống đỡ. Kiếm thức biến đổi, giống như ảo ảnh lướt qua kiếm của Trương Khánh Vĩ, nặng nề đánh vào phía trên kiếm khí hộ thể của Trương Khánh Vĩ.

Một tiếng động phát ra. Kiếm khí bạo phát. Trương Khánh Vĩ lui về phía sau vài bước, tàn bạo nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Sắc mặt hắn tái xanh một mảnh. Tay phải dùng sức cầm kiếm. Kiếm khí cuộn trào mãnh liệt. Năm tấc kiếm quang phun ra nuốt vào không ngừng, xuyên thủng hư không.

Tuy rằng ở trên mức độ tinh thần và số lượng kiếm khí không bằng đối phương, nhưng trình độ kiếm thuật quỷ thần khó lường, lại làm cho Sở Mộ có thể phát huy ra uy lực mỗi một kiếm tới trình độ lớn nhất. Kiếm khí bạo phát cùng lực lượng của chính mình kết hợp với nhau, ở trên mũi kiếm chấn động hình thành một khối, uy lực tăng gấp bội, trong nháy mắt thiếu chút nữa xé rách kiếm khí hộ thể của Trương Khánh Vĩ hộ.

Trương Khánh Vĩ mặc dù phẫn nộ lại kiêng kỵ, không xuất thủ lần nữa, cũng bởi vì Lý Anh Duệ đến.

- Không sai. Làm một học viên mới chỉ có tu vi thập đoạn đỉnh phong, ngươi hoàn toàn ngoài dự đoán của ta.

Ánh mắt Lý Anh Duệ lợi hại giống như mắt của chim ưng nhìn xuống, bộ dạng mở miệng chỉ điểm giang sơn, từ trên cao nhìn xuống khích lệ Sở Mộ. Đột nhiên, sắc mặt hắn lại chuyển, giọng nói trở nên lạnh lùng:

- Nhưng, học viên mới phải có bộ dạng của học viên mới. Đừng tưởng rằng mình có chút thực lực, muốn dĩ hạ phạm thượng hoành hành ngang ngược lai không được. Ngươi có lẽ còn chưa rõ ràng lắm. Đại Khôn Kiếm Phủ không thể giống như bên ngoài được. Mỗi người ở đây đều là thiên tài.

- Thì tính sao?

Sở Mộ càng cảm nhận được, cạnh tranh kịch liệt cùng tàn khốc bên trong Đại Khôn Kiếm Phủ.

- Làm là sư huynh, ta không chấp nhặt với ngươi.

Thần sắc Lý Anh Duệ lại thay đổi, lại là bộ dạng bố thí, mở miệng chỉ điểm giang sơn:

- Ngươi chỉ cần đem ba vạn bảy nghìn học phần ngươi đạt được, chuyển ba vạn qua xem như nhận lỗi. Lại quỳ xuống dập đầu lạy hắn xin lỗi, chuyện này xem như chấm dứt. Sau này, ngươi có thể nhận được sự che chở của Ngạo Kiếm Bang. Chỉ cần ngươi biểu hiện cũng đủ xuất sắc, thậm chí còn có thể được thu trở thành một thành viên của Ngạo Kiếm Bang.

*****

- Không sai, quỳ xuống nói xin lỗi đi.

Trương Khánh Vĩ nhếch miệng cười, hung hãn nói.

Mỗi một học viên mới đều sững sờ. Lý sư huynh này cũng quá bá đạo. Giao ra học phần thì thôi, lại còn phải quỳ xuống dập đầu. Đổi lại thành bọn họ, cũng không thể chịu đựng được. Nói gì tới một người như Sở Mộ.

Mỗi người bọn họ đều trợn trừng hai mắt ngừng thở, muốn xem thử Sở Mộ rốt cuộc sẽ đáp lại thế nào. Theo bản năng bọn họ cũng âm thầm khuyến khích, Sở Mộ tuyệt đối không thể quỳ xuống dập đầu xin lỗi.

Bởi vì điều này không chỉ có liên quan đến mặt mũi cá nhân Sở Mộ, mà còn liên quan đến mặt mũi của học viên mới.

Sở Mộ liếc mắt nhìn Trương Khánh Vĩ, lại đưa mắt nhìn về phía Lý Anh Duệ. Trong đồng tử bắn ra tinh quang sắc bén, một kiếm đâm về phía Lý Anh Duệ, nhanh vô cùng.

Lý Anh Duệ có chút kinh hãi. Hắn không ngờ tới đối phương lại dám xuất kiếm đối với hắn. Nhưng hắn có kinh nghiệm chém giết vô cùng phong phú thực lực mạnh mẽ phản ứng nhanh chóng, bật người né tránh, xuất kiếm phản kích. Kiếm quang xé rách trời cao.

Lý Anh Duệ vừa xuất kiếm liền không chút lưu tình, trực tiếp thi triển ra Phi Ưng Thập Tam Thức mà mình am hiểu nhất. Từng kiếm từng kiếm biến thành Phi Ưng hung mãnh xông tới, bộ dạng muốn nắm lấy Sở Mộ, dùng lợi trảo xé rách thành mảnh nhỏ.

Sát khí ép người. Từng tiếng chim ưng bén nhọn chói tai vô cùng vang lên. Bất kể là học viên cũ hay là học viên mới đều lui lại thật xa. Bằng không lỗ tai của bản thân khó chịu nổi, mà ngất đi mất.

- Phi Ưng Kiếm Thuật, ngươi thảm rồi.

Trương Khánh Vĩ vui vẻ, cũng không dám dừng lại vội vàng lui về phía sau, đồng thời cười to nói.

Tâm tư Sở Mộ thoáng động, hồi tưởng lại các loại kiếm thuật hắn đã xem qua ở bên trong Tàng Công Lâu trước đó. Hình như hắn có nhìn thấy Phi Ưng Kiếm Thuật. Trên giấy ghi chép giới thiệu sơ qua, Phi Ưng Kiếm Thuật là một môn kiếm thuật cao giai, hơn nữa ở trong kiếm thuật cao giai còn có uy lực phi phàm. Mỗi một kiếm thức cơ bản đều có thể biến thành một con Phi Ưng, vô cùng hung hãn.

Cuối cùng sát chiêu vừa ra, uy lực hết sức cường đại. Số học phần cần đổi đạt đến tám trăm. Nếu luận về uy lực, cũng sẽ không thua kém Kim Phong Kiếm Thuật bao nhiêu.

Sở Mộ nhìn ra được, Lý Anh Duệ đã đem Phi Ưng Kiếm Thuật tu luyện tới trình tự đại thành. Một kiếm một thức cơ bản, từng con Phi Ưng do kiếm khí ngưng tụ ra xoay quanh, bay đến. Khí thế hung hăng ép người đến cực điểm.

Kiếm thức vừa chuyển, ánh sáng màu vàng nhạt bắn ra vô cùng sắc bén. Kim Phong Kiếm Thuật thi triển ra. Mỗi một kiếm phong quang ép người xé rách không khí.

Phi Ưng từ trên lao xuống chém rơi. Sở Mộ một kiếm xé rách trời cao, đánh tan Phi Ưng.

Mũi kiếm giống như hàn tinh. Ánh sáng màu vàng nhạt lợi hại xuyên thẳng không khí. Phong quang đáng sợ khiến người ta sởn tóc gáy. Từng con Phi Ưng ở dưới phong quang bị xé rách tán loạn.

Lý Anh Duệ kinh hãi. Hắn vốn cho rằng Phi Ưng Kiếm Thuật của mình vừa ra, trong mười chiêu tất nhiên sẽ đánh bại đối phương. Nhưng thật không ngờ lại bị đối phương áp chế. Lấy nhãn lực của hắn nhìn ra được đối phương thi triển kiếm thuật, cũng sẽ không kém hơn Phi Ưng Kiếm Thuật của hắn. Đồng thời trình độ nắm giữ cao thâm hơn so với hắn. Bằng không không có khả năng đánh tan Phi Ưng của hắn.

- Tiếp ta một chiêu, Phi Ưng Thập Tam Biến!

Lý Anh Duệ quát một tiếng chói tai, kiếm khí ngang dọc, sát chiêu thi triển ra Mười ba kiếm khí Phi Ưng đồng thời xoay quanh bầu trời, phát ra tiếng kêu lớn chói tai. Hai cánh mở rộng ra, giống như máy bay ném bom hạ xuống, tập trung vào Sở Mộ.

- Không sử dụng ý cảnh.

Trong nháy mắt Sở Mộ đưa ra phán đoán. Kiếm khí hội tụ, kiếm quang ngưng luyện, Kim Phong Liệt Không.

Kim quang giống như những cây kim châm nho nhỏ lao vào hư không. Kiếm khí Phi Ưng đáp xuống, lại đột nhiên một phân thành hai, tán loạn một cách quỷ dị.

Mười ba con Phi Ưng tán loạn hóa thành một cơn lốc kiếm khí mang tất cả xung quanh. Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, thổi tới khiến trường bào Sở Mộ cùng Lý Anh Duệ kêu phần phật. Kiếm quang màu vàng xông về phía Lý Anh Duệ. Lý Anh Duệ một kiếm đánh tan, lại lui về phía sau hai bước, từ phía xa đối diện với Sở Mộ.

Không quan tâm là học viên mới hay học viên cũ, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người. Nhất là học viên cũ. Học viên mới này không ngờ có thể đối đầu cùng Lý sư huynh. Hơn nữa nhìn tình cảnh hiện tại, Lý sư huynh hình như còn rơi xuống hạ phong. Quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi.

Đây là muốn nghịch thiên sao?

- Không tệ không tệ. Ngươi có thể khiến cho ta phải nhìn bằng con mắt tán thưởng.

Sắc mặt Lý Anh Duệ đổi tới đổi lui, đột nhiên lộ ra một ý cười. Hắn thu kiếm vào vỏ, nói:

- Chuyện này dừng ở đây đi. Ta rất chờ mong được biết, một tháng sau tại chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp, ngươi có thể thu được vị trí thứ mấy.

- Lý sư huynh...

Trương Khánh Vĩ vừa nghe vậy, liền vội vàng kêu lên. Nhưng Lý Anh Duệ lại không để ý tới hắn, xoay người rời đi.

Trương Khánh Vĩ nhìn Lý Anh Duệ, lại nhìn Sở Mộ, trong lòng đặc biệt không cam lòng. Cuối cùng hắn vội vàng đuổi theo về phía Lý Anh Duệ.

Sở Mộ thu hồi ánh mắt, thu kiếm vào vỏ, hoàn toàn không nhìn tới đám học viên mới kia xoay người rời đi!

- Chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp...

Thầm nghĩ, Sở Mộ lại cầm bản phủ quy của Kiếm Phủ ở đầu giường mở ra, nhìn kỹ lại phần giới thiệu về Tiểu Kiếm Tháp.

- Có thể ở trong mấy nghìn người tham gia chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp đứng hàng thứ 123, đủ thấy thực lực của hắn không tầm thường. Sau khi giao đấu, thực lực chỉnh thể của người này tuyệt đối ở trên Hoàng Phủ Phách. Thậm chí Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên cũng không nhất định có thể chống lại.

Sở Mộ một lần nữa thả bản phủ quy xuống, lẩm bẩm.

Thực lực của Lý Anh Duệ khiến Sở Mộ coi trọng. Tuy rằng chỉ một lần giao đấu, Sở Mộ chiếm thượng phong, nhưng hắn lại biết, Lý Anh Duệ cũng không lấy ra thực lực chân chính. Nhiều nhất, lần giao thủ này chỉ là một lần thử mà thôi.

Nhưng Sở Mộ lại không tin, người có thể ở trong mấy nghìn người không lĩnh ngộ ý cảnh. Chỉ có điều, Sở Mộ tự tin thoáng cái vừa phát ra toàn lực, đánh bại Lý Anh Duệ cũng không phải không có khả năng. Nghĩ đến Lý Anh Duệ chắc cũng cảm thấy được Sở Mộ khó đối phó, giữa hai bên lại không có thù hận rõ ràng, cho nên mới thu tay lại.

- Chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp cứ ba tháng tiến hành một lần. Bây giờ còn cách có một tháng. Trong một tháng này, ta phải nâng cao thực lực tiến thêm một bước nữa.

Sở Mộ âm thầm nói, lấy từ trong lòng ra Huyễn Ảnh Bộ và bí pháp kiếm khí hộ thể tầng thứ ba mà mình đổi được từ Tàng Công Lâu.

Hắn cẩn thận lật xem. Huyễn Ảnh Bộ là bộ pháp cao giai. Sau khi xemn kỹ một lần, Sở Mộ có lĩnh ngộ. Tiếp theo hắn xem bí pháp kiếm khí hộ thể tầng thứ ba.

- Huyễn Ảnh Bộ hiện tại có thể tu luyện. Nhưng bí pháp kiếm khí hộ thể tầng thứ ba lại cần dùng kiếm khí Tiên Thiên mới có thể rèn luyện.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)