Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0183

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0183: Dùng kiếm đánh bại Tạ Đông Hoa
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Nam Cung Hạo Dương và Trầm Nhiêu nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chờ đợi Sở Mộ trả lời.

- Đa tạ lòng tốt của sư huynh. Chỉ có điều, sư huynh càng thích hợp đảm nhận chức vụ minh chủ hơn so với ta.

Sở Mộ nói.

Trong mắt Luyện Thanh Vân hiện lên một tia thoả mãn. Mặc dù hắn nói tặng chức vụ minh chủ cho Sở Mộ, nhưng toàn bộ Thanh Vân Minh là do hắn một tay xúc tiến, tạo thành, làm sao có thể cam tâm tình nguyện nhường ra chức vụ minh chủ được.

- Đã như vậy, sư đệ đảm nhiệm Phó minh chủ đi.

Luyện Thanh Vân cười nói.

Nam Cung Hạo Dương khẽ hừ một tiếng. Hắn cũng là Phó minh chủ.

- Ta cũng không có dự định gia nhập Thanh Vân Minh.

Sở Mộ thản nhiên nói, khiến sắc mặt ba người Luyện Thanh Vân thoáng đổi.

- Sư đệ là có ý gì?

Giọng nói Luyện Thanh Vân có chút lạnh lẽo.

- Đối đầu giữa học viên mới và học viên cũ, ta không có ý định tham dự.

Sở Mộ không nhanh không chậm nói:

- Bị khi dễ, hoàn toàn là do trình độ không bằng người. Chỉ có đủ cường đại, mới có thể đối mặt với tất cả. Cùng với đem thời gian đặt ở trên phương diện làm sao tranh đấu, không bằng tập trung tinh thần vào trong tu luyện, cố gắng nâng cao tu vi và thực lực bản thân.

- Sở Mộ, ngươi quả nhiên là một chút mặt mũi cũng không cho?

Sắc mặt Nam Cung Hạo Dương trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói.

- Lòng ta duy nhất chỉ có kiếm.

Sở Mộ liếc mắt nhìn Nam Cung Hạo Dương một cái, thản nhiên đáp lại.

- Ngươi...

Nam Cung Hạo Dương vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng lên. Khí tức quanh thân hắn nóng bỏng chấn động không ngừng, căm tức nhìn Sở Mộ.

- Được rồi.

Luyện Thanh Vân đè vai Nam Cung Hạo Dương lại, mắt nhìn về phía Sở Mộ, nặn ra một nụ cười mỉm:

- Nếu sư đệ không muốn gia nhập Thanh Vân Minh, chúng ta cũng không bắt buộc. Nghĩ đến thực lực của sư đệ, học viên cũ không dám trêu chọc sư đệ. Chỉ có điều, ta có một điều thỉnh cầu, nếu như Thanh Vân Minh có gì không giải quyết được, cần sư đệ giúp đỡ, nhờ sư đệ có thể cứu giúp một lần. Ta cũng sẽ không để sư đệ ra tay một cách vô ích.

- Được.

Sở Mộ không từ chối. Luyện Thanh Vân cũng nói đến mức này, nếu như lại cự tuyệt, vậy thì đồng nghĩa với muốn đứng ở phương diện đối chọi với Luyện Thanh Vân. Điều này đối với Sở Mộ mà nói chính là phiền toái không cần thiết.

- Đã như vậy, chúng ta cáo từ trước.

Luyện Thanh Vân nói.

Trước khi đi, Trầm Nhiêu quay đầu lại nhìn Sở Mộ một chút. Trong đôi mắt đẹp có tia sáng kỳ dị lưu chuyển, hình như muốn in thật sâu bóng dáng của Sở Mộ vào trong đầu.

Một cơn lốc thuộc về Sở Mộ còn chưa ngừng lại, một cơn lốc mới đã tập kích tới.

- Có nghe nói không? Sở Mộ kia lần đầu tiên khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp thu được thứ hạng 65, lại có thể đến Bách Sự Đường, đưa ra thỉnh cầu muốn khiêu chiến Tạ Đông Hoa sư huynh.

- Tin tức này ta đã sớm biết.

- Xem tình hình thế này, hẳn là có trò hay để xem. Không biết Sở Mộ này có thể đánh bại Tạ sư huynh hay không?

- Ta thấy không có khả năng. Sở Mộ chẳng qua chỉ là một học viên mới mà thôi. Nghe nói thời điểm hắn mới vừa gia nhập Kiếm Phủ tu vi chỉ là thập đoạn đỉnh phong. Hiện tại mặc dù là nửa bước Hóa Khí, nhưng chắc hẳn vừa mới đột phá không lâu. Tạ sư huynh hiện tại là tu vi kiếm khí nửa bước Hóa Khí đỉnh phong. Chỉ riêng ở trên phương diện tu vi, Tạ sư huynh đã có thể áp chế Sở Mộ. Sở dĩ Tạ sư huynh chậm chạp không chịu đột phá đến Hóa Khí Cảnh, còn không phải là vì muốn lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh đến ba thành sao?

Một học viên cũ phân tích nói.

- Nói có đạo lý. Có người nói Phong Chi Ý Cảnh của Tạ Đông Hoa sư huynh đã đạt đến hai thành, cũng sắp đột phá đến ba thành.

- Phong Chi Ý Cảnh của Tạ sư huynh chỉ cần vừa tăng lên tới ba thành, hắn sẽ bắt đầu đột phá đến Hóa Khí Cảnh. Sau đó có thể trở thành học viên nội phủ, hưởng thụ càng nhiều tài nguyên tu luyện.

- Tuy rằng cảm thấy Sở Mộ nhất định không phải là đối thủ của Tạ sư huynh. Chỉ có điều Sở Mộ có thể ở trên chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp thu được thứ hạng 65, thực lực khẳng định cũng sẽ không yếu. Chắc hẳn có thể cùng Tạ sư huynh quyết đấu một trận đặc sắc.

...

Chư Cát Minh trước đó có nói tới tình huống liên quan đến chuyện ở trong Kiếm Lâu riêng.

Kiếm Lâu riêng chính là chỉ một người ở trong Kiếm Lâu. Toàn bộ bên trong ngoại phủ, giữa mấy nghìn tòa Kiếm Lâu chỉ có một trăm tòa Kiếm Lâu riêng, là dành cho một trăm học viên có tên trên Thiết Kiếm Bảng, rõ ràng có sự khác biệt.

Không cần nói tới các phương diện khác của Kiếm Lâu riêng, chỉ cần ở trong Kiếm Lâu riêng cũng là một loại quang vinh đặc biệt, khiến người ta không ngừng hâm mộ.

Bất kể là Chư Cát Minh kiến nghị hay là suy nghĩ của bản thân Sở Mộ, hắn đều cần một tòa Kiếm Lâu riêng để ở, dễ dàng hơn cho việc tu luyện của mình.

Cho nên, Sở Mộ muốn khiêu chiến với Tạ Đông Hoa ở tòa Kiếm Lâu số 65.

Khiêu chiến. Cũng không phải muốn khiêu chiến thì khiêu chiến, còn cần phải đưa ra lời thỉnh cầu. Sau khi được chấp sự chủ trì Bách Sự Đường thông qua, mới được khiêu chiến. Làm vậy tránh cho sau khi khiêu chiến lại xuất hiện tranh cãi.

Mang theo thanh giả Thanh Phong Kiếm, Sở Mộ rời khỏi Kiếm Lâu, đi về phía Bách Sự Đường.

...

Chỗ Kiếm Lâu số 65 cũng có một bóng người đi ra, trên lưng đeo một thanh Ngụy Kiếm Khí, ánh mắt lợi hại vạn phần, bước về phía Bách Sự Đường.

- Tạ sư đệ, đối với Sở Mộ muốn khiêu chiến ngươi, ngươi có ý kiến gì?

Từ trong một tòa Kiếm Lâu riêng cũng một người đi ra, trên mặt nở nụ cười kỳ quái, hỏi.

- Ta sẽ dùng kiếm của ta đánh nát ảo tưởng của hắn.

Tạ Đông Hoa thản nhiên nói, bước chân nhanh hơn, thân hình như gió cuốn.

Bách Sự Đường ở cách đó không xa. Tại một đài đấu kiếm cao một thước được thiết lập đặc biệt. Bên cạnh đài đấu kiếm có rất nhiều người tụ tập. Khi Sở Mộ đến, có ít nhất hai ngàn người vây quanh ở chỗ này.

- Nhường đường một chút. Các vị nhường đường một chút. Sở sư huynh tới rồi.

Chu Nghị và Trầm Đào chen vào trong đoàn người, tách bọn họ ra hai bên, đồng thời kêu lên.

- Sở sư huynh là ai? Dựa vào cái gì muốn ta phải nhường đường?

- Sở sư huynh chính là Sở Mộ. Ngươi không chịu đường nhường, lẽ nào ngươi muốn lên đài đấu kiếm sao?

Nhất thời, vừa nghe đến cái tên Sở Mộ, mọi người đều tránh đường, cho Sở Mộ đi qua.

Sở Mộ phi thân nhảy lên một cái, rơi vào trên đài đấu kiếm, đứng yên bất động, đợi Tạ Đông Hoa đến.

Lôi Chấn đã ở trong đám đông. Trò hay như vậy, hắn tất nhiên chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Ngoại trừ Lôi Chấn ra, cũng có không ít học viên trên Thiết Kiếm Bảng đã đến đây.

- Đó là Vương Thiên Hỉ sư huynh, xếp thứ 73 trên Thiết Kiếm Bảng... Còn có Nhậm Cốc Nghĩa sư huynh thứ hạng 63...

- Bình thường rất khó nhìn thấy những sư huynh này. Thật không nghĩ tới một lần khiêu chiến, không ngờ thu hút bọn họ đi ra.

*****

- Ta muốn thấy nhất thật ra là các sư huynh đứng ở thứ hạng trước mười. Đáng tiếc, loại cục diện này còn chưa đủ để kinh động bọn họ.

- Nói thừa. Thứ hạng trước ba mươi đã khác biệt so với trước một trăm huống chi là thứ hạng trước mười. Trừ khi cũng có người trong thứ hạng trước mười đối chiến, nếu không không cách nào kích thích hứng thú của bọn họ.

Thời khắc những tiếng bàn tán đang ầm ĩ, Tạ Đông Hoa đến. Chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn đám người đông nghịt kia một cái, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất. Nhất thời hắn giống như một con Phi Ưng bay vút trời cao, thuận gió lao về phía trước.

Đám người quá nhiều. Khi còn cách đài đấu kiếm chừng hơn trăm thước, cho dù là Hóa Khí Cảnh cũng có không cách nào chỉ một hơi thở bay vọt qua khoảng cách trăm thước. Ở giữa không trung, Tạ Đông Hoa vung ống tay áo lên. Kiếm khí giống như Phi Ưng giang hai cánh vỗ vào trong không khí, phát ra từng tiếng nổ mạnh.

Lấy cái này để mượn lực, Tạ Đông Hoa bốn lần vung tay, đã vững vàng rơi vào phía trên đài đấu kiếm, cùng Sở Mộ đối mặt. Mặt hắn không đỏ không thở mạnh, hiện ra khí mạch dài và tu vi kiếm khí thâm hậu.

- Phong Chi Ý Cảnh...

Hai mắt Sở Mộ hơi nheo lại. Tạ Đông Hoa rơi xuống đất, chấn động trong nháy mắt khiến hắn cảm giác vô cùng rõ ràng:

- Chưa đến ba thành. Nếu như là ý cảnh khác, ở dưới tình huống ta không thi triển ra ba thành Phong Chi Ý Cảnh quả thực có thể cùng ta đại chiến một trận. Đáng tiếc là Phong Chi Ý Cảnh.

- Cuộc khiêu chiến bắt đầu.

Chấp sự Bách Sự Đường ở một bên hô lớn, phi thân lui về phía sau, rời khỏi đài đấu kiếm.

Tạ Đông Hoa không nói được một lời, hai mắt trở nên đặc biệt lợi hại, giống như kiếm quang cắt qua không khí, bắn xuyên qua Sở Mộ. Trong một hơi thở đó hắn rút kiếm ra khỏi vỏ. Thanh kiếm hóa gió mát, một kiếm chém ra.

Đồng thời, Sở Mộ xuất kiếm. Tốc độ kiếm cực nhanh, cũng giống như một trận gió mát thổi tới.

Đồng tử Tạ Đông Hoa co lại, âm thầm kinh ngạc. Người này không ngờ giống như hắn, thi triển ra kiếm thuật hệ phong.

- Không ngờ được Sở Mộ này cũng tu luyện hệ phong. Xem ra kết cục đã quyết định.

Vương Thiên Hỉ nói.

- Không sai. Tạ Đông Hoa đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh được hai thành. Trong vòng một năm có hy vọng đột phá đến ba thành. Tu vi kiếm khí toàn thân đạt được đỉnh phong. Trình độ kiếm thuật hệ phong tinh diệu vô cùng. Cho dù là ta, muốn thắng được hắn, cũng phải tốn một phen công phu.

Hai tay Nhậm Cốc Nghĩa khoanh trước ngực, chậm rãi nói:

- Sở Mộ này nếu như tu luyện chính là kiếm thuật hệ khác còn có chút cơ hội. Nhưng hắn tu luyện hệ phong, sẽ hoàn toàn bị Tạ Đông Hoa áp chế. Xem thử hắn có thể kiên trì được mấy chiêu.

Hiển nhiên, Tạ Đông Hoa cũng cho là như vậy.

Từng kiếm từng kiếm, giống như từng trận gió cuốn thổi tới, hóa thành hơi lạnh xông về phía Sở Mộ.

Vừa ra tay, Tạ Đông Hoa liền thi triển ra Phá Phong Kiếm Thuật. Mỗi một kiếm giống như một đạo kình phong gào thét. Không khí dường như nghiền nát, truyền ra từng tiếng nổ mạnh, uy lực rất mạnh.

Sở Mộ phản kích, thi triển là Đại Phong Kiếm Thuật.

Luận về uy lực, Đại Phong Kiếm Thuật không bằng Phá Phong Kiếm Thuật. Nhưng Sở Mộ đã sớm tu luyện Đại Phong Kiếm Thuật tới mức độ viên mãn, thu phát tự nhiên, biến đổi tùy tâm, cao thâm khó dò.

Phá Phong Kiếm Thuật của Tạ Đông Hoa chỉ mới đại thành, còn cách viên mãn một con đường. Kể từ đó, uy lực giữa hai bên chênh lệch không rõ ràng.

Thức cơ bản của kiếm thuật hệ phong giao tiếp va chạm. Động tác hai người Sở Mộ cùng Tạ Đông Hoa mau lẹ, thân hình biến hóa đan xen qua lại nhanh chóng công kích, tốc độ cực nhanh. Kiếm khí ngang dọc xé rách không khí. Ánh sáng màu xanh nhạt bắn ra. Tia lửa bắn ra tám phương. Cảnh tượng đặc sắc không ngừng diễn ra, khiến người ta không kịp nhìn.

- Thực sự đặc sắc. Không nghĩ tới Sở Mộ tu luyện kiếm thuật hệ phong, không ngờ có thể cùng Tạ sư huynh chiến đấu đến trình độ kịch liệt như vậy.

- Hừ, còn không phải là bởi vì Tạ sư huynh không sử dụng Phong Chi Ý Cảnh sao? Tạ sư huynh vừa sử dụng Phong Chi Ý Cảnh, uy lực Phá Phong Kiếm Thuật sẽ tăng lên gấp bội. Đến lúc đó chỉ cần mấy kiếm là có thể đánh bại Sở Mộ.

- Ta lại không cho là như vậy. Sở Mộ có thể thu được thứ hạng 65, tuyệt đối cũng lĩnh ngộ ý cảnh. Về phần là ý cảnh gì, vẫn không rõ ràng lắm.

- Nếu như cũng là Phong Chi Ý Cảnh vậy thì chơi vui rồi. Nhất định sẽ bị Tạ sư huynh áp chế.

Kiếm thuật của Sở Mộ tinh diệu. Thức cơ bản trong lúc đấu, biến đổi tùy tâm, tốc độ cực nhanh. Mỗi một kiếm đều là thức cơ bản của Đại Phong Kiếm Thuật, nhưng lại có một loại mùi vị siêu thoát. Hắn có thể dùng thức cơ bản của Đại Phong Kiếm Thuật trở nên càng khó lường hơn.

Trải qua một hồi giao đấu, Tạ Đông Hoa phát hiện mình bình thường đều vô công trở về, căn bản không có cách nào đánh bại Sở Mộ, trái lại dường như luôn bị kiềm chế. Tiết tấu dần dần bị đối phương nắm giữ.

- Trình độ kiếm thuật kinh người. Đã như vậy, ta liền lấy ra thực lực chân chính.

Tạ Đông Hoa thầm nghĩ. Trong đồng tử có ánh sáng màu xanh nhạt giống như làn gió thổi qua. Một trận gió đột nhiên xuất hiện, quét tới quanh thân, phát ra những tiếng vù vù rung động.

Vừa xuất kiếm, tốc độ kiếm của Tạ Đông Hoa đột nhiên nâng cao, nhanh hơn. Gió ngưng tụ ở trên thân kiếm, có thể dùng mắt nhìn phát hiện ra ánh sáng màu xanh lóe lên ở trên thân kiếm, xé rách không khí đâm về phía Sở Mộ.

Thân hình Sở Mộ nhoáng lên, thi triển Huyễn Ảnh Bộ. Tám huyễn ảnh đột nhiên xuất hiện, thay thế biến hóa thật hay giả hư thực khó có thể nhận ra.

- Không ngờ là Huyễn Ảnh Bộ!

Vương Thiên Hỉ cả kinh.

- Còn tu luyện tới mức độ tám huyễn ảnh, thật khó tin nổi.

Hai mắt Nhậm Cốc Nghĩa đều trợn trừng kinh ngạc kêu lên. Lôi sư huynh càng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Dưới tám huyễn ảnh, Tạ Đông Hoa căn bản khó có thể phân biệt được đâu là chân thân của Sở Mộ. Ngay cả tốc độ kiếm nhanh hơn nữa cũng có không cách nào hình thành công kích hữu hiệu.

- Là ngươi ép ta. Bị thương cũng là do ngươi tự tìm.

Tạ Đông Hoa quát lạnh một tiếng, kiếm chợt dừng lại. Gió mạnh quét tới, đều xông về phía trước. Hắn lại quát khẽ, phát ra kiếm khí cuộn trào mãnh liệt. Một kiếm hung hãn đâm ra.

- Phá Phong Bách Ảnh!

Có tiếng không khí nổ mạnh vang lên. Từng kiếm ảnh màu xanh nhạt ngưng tụ phá không đâm ra, trong nháy mắt hóa thành trăm đạo kiếm ảnh trực tiếp bao phủ phạm vi mười thước phía trước. Vài huyễn ảnh bị đánh trúng, nghiền nát tiêu tan.

Trăm đạo kiếm ảnh quét ra khắp nơi. Phong quang đáng sợ ép thẳng về phía Sở Mộ. Thân hình Sở Mộ biến đổi tiến lui như thường. Trong nháy mắt, Huyễn Ảnh Bộ cùng thân pháp Phong Trung Du dung hợp, trở nên càng cao thâm khó lường hơn.

Kiếm trong tay đâm ra, điểm nhẹ hư không, phong quang thông thấu.

Tạ Đông Hoa nhất thời cả kinh. Hắn chỉ cảm thấy sát chiêu Phá Phong Bách Ảnh có dấu hiệu sụp đổ.

- Đại Phong Động Sơn Lâm!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2308)