Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0216

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0216: Một kiếm phong tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


- Không có đuổi theo ta?

Lương Hải Sơn không có cảm giác được khí tức áp bách phía sau, nhìn lại sau lưng trống trơn, hắn đã biết rõ đầu tiểu Huyết Yêu biến dị kia đuổi theo Sở Mộ.

- Hy vọng ngươi có thể thoát khỏi đầu tiểu Huyết Yêu biến dị kia.

Lương Hải Sơn nói.

- Bất kể thế nào ta đều thiếu nợ ngươi một nhân tình, sau này có cơ hội ta nhất định sẽ trả hết.

- Không ngờ lại truy sát ta.

Sở Mộ thầm mắng một tiếng, bốn thành Phong chi ý cảnh dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, toàn lực chạy đi. Thân ảnh giống như một cơn cuồng phong thổi qua, khiến cho đất đá trên mặt đất cuồn cuộn.

Tiểu Huyết Yêu biến dị sau lưng vỗ đôi cánh vô cùng mạnh mẽ, phát ra tiếng vang phốc phốc dày đặc, tốc độ nó lại lần nữa tăng lên, hai chân cơ hồ biến thành bánh xe màu đỏ nhấp nhô không ngừng, lưu lại dấu chân trên mặt đất, đất đá bắn tán loạn.

Nhưng mà sau khi Sở Mộ toàn lực thi triển thân pháp, lại kéo giãn ra được chút khoảng cách.

- Nhân loại, đứng lại cho ta.

Một mặt điên cuồng đuổi theo, một mặt rít gào. Khí tức đáng sợ, hung ác giống như thủy triều mạnh mẽ tràn ra.

Sở Mộ không để ý tới chút nào mà nhanh chóng chạy đi. Tiểu Huyết Yêu biến dị nổi giận vô cùng, miệng mở ra, có một đoàn quyết quang ngưng tụ, thoáng chốc biến thành một quang cầu màu đỏ lớn chừng đầu người nhanh như thiểm điện bắn ra.

Thanh âm rít gào vang vọng làm cho da đầu Sở Mộ run lên, cũng không có quay đầu lại mà thi triển Huyễn Ảnh bộ, ảo ảnh bị quang cầu màu đỏ đánh nát, đánh vào mặt đất khiến cho mặt đất tổ tung, đất đá bắn tung tóe, trực tiếp tạo thành một cái hố sâu hơn mười thước.

Tiếng bạo tạc cùng với khí lưu mạnh mẽ trùng kích giống như sóng biển cuồn cuộn hình thành từng đợt cuồng phong thổi tới, mượn nhờ khí lưu hình thành cuồng phong, tốc độ của Sở Mộ lần nữa lại tăng lên một cấp độ.

Mặt đất màu đỏ bao la mờ mịt, hai đạo thân ảnh một trước một sau nhanh như thiểm điện bay vút qua, cách nhau không tới trăm mét.

Sức chịu đựng của tiểu Huyết Yêu biến dị kia làm cho Sở Mộ khiếp sợ không thôi, tinh thần kiên nhẫn của nó càng làm cho Sở Mộ không biết nói gì hơn.

Tiểu Huyết Yêu luôn đuổi theo, thề phải đuổi kịp, hút khô máu tươi trong cơ thể Sở Mộ mới hả giận.

Sở Mộ đã quên mình chạy đi rất xa, rất xa. Không biết chạy bao lâu, lúc này tiên thiên kiếm khí còn lại trong đan điền không còn thừa lại bao nhiêu, từng đợt cảm giác mệt mỏi từ trong đan điền truyền lại đại não. Hắn hận không thể dừng lại, trực tiếp nằm nghỉ ngơi ở trên mặt đất.

Bởi vì thi triển Phong chi ý cảnh trong thời gian dài, tinh thần cũng tràn ngập mệt mỏi, vô cùng mệt nhọc.

Một cảm giác tới cực hạn tràn ngập, Sở Mộ gắng gượng chống đỡ, hắn biết rõ, một khi mình dừng bước lại, thậm chí là chỉ lộ ra một chút bộ dáng không chống đỡ nổi chính là khích lệ đối với đầu tiểu Huyết Yêu biến dị đang đuổi theo phía sau.

Đầu tiểu Huyết Yêu biến dị này Sở Mộ biết rõ, sức chịu đựng của nó vô cùng đáng sợ.

Liên tục không ngừng đuổi theo Sở Mộ, làn da đỏ sậm của đầu tiểu Huyết Yêu biến dị kia sáng bóng lên, hung ác giống như ma thần màu đỏ, rít gào cuồn cuộn, khí thế hung ác trùng kích tới, làm cho toàn thân Sở Mộ run lên.

- Đáng chết, phải nghĩ biện pháp thoát thân.

Sở Mộ thầm nghĩ, cố nén cảm giác mê man mà suy nghĩ biện pháp đối phó.

Thực lực cách biệt quá mức rõ ràng, trên phương diện tốc độ cũng không chiếm được ưu thế gì, có cảm giác như đường cùng mạt lộ vậy.

Tiểu Huyết Yêu biến dị lần nữa thu hẹp khoảng cách với Sở Mộ, không tới năm mươi mét.

Miệng mở lớn, quang mang màu đỏ hội tụ rồi đột nhiên bắn ra, một đạo quang mang màu đỏ lớn bằng đầu người xé rách không khí bắn về phía Sở Mộ, Sở Mộ chỉ cảm thấy da đầu run lên, cố gắng né tránh.

Oanh một tiếng, quang mang màu đỏ bắn trúng mặt đất rồi nổ tung, thân thể Sở Mộ lảo đảo bắn về một bên. Trong nháy mắt này, bởi vì quá mức mỏi mệt mà Phong chi ý cảnh dừng lại, đợi tới lúc hắn kịp phản ứng thì đã chậm một nhịp.

- Nhân loại, ta muốn hút khô máu ngươi, máu tươi mỹ vị...

Tiểu Huyết Yêu rít lên, điên cuồng xông lên.

Nó giơ móng vuốt bên phải lên, móng vuốt sắc bén dài một thước có màu đỏ sáng bóng nhộn nhạo, sát khí bức người.

Đột nhiên, một đạo kiếm quang màu trắng phá không bắn tới, cảm giác lạnh lẽo hàng lâm làm cho toàn thân Sở Mộ không tự chủ được rùng mình, những nơi kiếm quang màu trắng đi qua, hơi nước trong không khí ngưng kết thành vô số vụn băng trôi nổi.

Kiếm quang màu trắng đột nhiên xuất hiện ẩn chứa lực lượng cường đại chém lên trên móng vuốt sắc bén của tiểu Huyết Yêu biến dị. Phanh một tiếng, kiếm quang trắng như tuyết bị nghiền nát, đầu tiểu Huyết Yêu biến dị kia bay ngược ra, móng vuốt sắc bén có sương màu trắng lan tràn.

Sở Mộ và tiểu Huyết Yêu biến dị đồng thời cả kinh. Một đạo thân ảnh trắng như tuyết giống như mũi tên từ đằng xa bắn tới, nhanh như thiểm điện, một đạo kiếm quang xé rách hư không, hàn ý lạnh lẽo như băng hàng lâm mặt đất.

Tiểu Huyết Yêu biến dị gầm lên giận dữ, thân thể cường tráng máu đỏ giống như lại bành trướng lên một vòng. Huyết quang nồng đậm hình thành một vòng sáng khuếch tán trong không khí. Hai móng vuốt sắc bén liên tục huy vũ.

Tiếng xé rách chói tai đáng sợ vang vọng, ảo ảnh ngập trời, phô thiên cái địa xuất hiện, giống như muốn xé rách thân thể trắng như tuyết thành vô số mảnh nhỏ.

Nhưng mà chỉ thấy thân thể trắng như tuyết kia chém ra một kiếm ngang trời, kiếm quang biến thành từng mảnh bông tuyết đột nhiên xuất hiện trong không trung.

Dưới bông tuyết, ảo ảnh ngập trời giống như là bọt biển, kiếm quang trắng như tuyết nhìn như yếu đuối lại cứng cỏi, sắc bén, một kiếm trực tiếp đánh nát ảo ảnh huyết sắc ngập trời, không hề có chút trở ngại nào chém về phía tiểu Huyết Yêu biến dị.

Tiếng phanh vang vọng, tiểu Huyết Yêu biến dị bị kiếm quang màu trắng đánh trúng, thân thể nhanh chóng bay ngược về phía xa hơn mười mét.

Kiếm quang màu trắng lạnh lẽo lan tràn, trên ngực tiểu Huyết Yêu biến dị có một tầng sương trắng tràn ngập.

Một kiếm này... Quá mãnh liệt... Quá nhanh... Quá hung ác.

Tiểu Huyết Yêu biến dị chỉ cảm thấy máu tươi trong cơ thể mình giống như bị đóng băng, trong nháy mắt không có cách nào vận chuyển, lực lượng giống như bị giam cầm vậy.

Tiếp theo, khí thế đáng sợ tới cực điểm được ngưng tụ, kiếm trong tay thân ảnh màu trắng kia giống như hợp với cánh tay làm một.

Một kiếm tràn ngập phong tình, xé rách hư không, gióng như là tuyết rơi, đâm về phía tiểu Huyết Yêu biến dị.

Một kiếm này giống như vĩnh hằng, khắc sâu ở trong mắt Sở Mộ, thành từ cổ chí kim.

Tiểu Huyết Yêu biến dị vô cùng hoảng sợ phát ra tiếng kêu sắc bén, nhưng mà không có cách nào né tránh, chỉ có thể miễn cưỡng dùng hai móng vuốt sắc bén thủ hộ trước ngực, ý đồ ngăn cản một kiếm tất sát long trời lở đất này.

Một kiếm này mang theo ý tuyệt sát, cố gắng đạt tới mục đích một kiếm tất sát.

*****

Hai móng vuốt của Tiểu Huyết Yêu biến dị ngăn cản trước ngực, chỉ là lại không thể nào phát huy ra chút tác dụng nào, kiếm quang màu trắng cô đọng lại trực tiếp đâm vào khe hở giữa hai móng vuốt, phá vỡ ngực tiểu Huyết Yêu biến dị, đâm vào trong tim nó. Kiếm khí màu trắng đáng sợ bộc phát, hàn ý xâm nhập.

Trái tim tiểu Huyết Yêu biến dị bị nghiền nát, đồng thời cũng đông cứng lại, tất cả sinh cơ bị chôn vùi.

Thân ảnh trắng như tuyết kia đáp xuống đất, lúc này Sở Mộ mới nhìn rõ người vừa mới xuất ra một kiếm tuyệt đại phong tình kia là Hàn Nhược Tuyết.

...

- Đa tạ hàn sư tủy.

Mở hai mắt ra, Sở Mộ đứng dậy hạ kiếm lễ với thân ảnh trắng như tuyết đang đứng sừng sững bất động ở trước mắt, tỏ vẻ tôn kính và biết ơn vô cùng chân thành.

Nếu không phải Hàn Nhược Tuyết xuất hiện, mạng nhỏ này của Sở Mộ chỉ sợ sẽ trở thành thức ăn trong miệng tiểu Huyết Yêu biến dị tứ vân kia.

Cho nên Hàn Nhược Tuyết có ân cứu mạng với Sở Mộ, đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng mà Sở Mộ lại không có hứa hẹn, báo đáp gì, đây không phải là thói quen của hắn. Hắn sẽ một mực ghi nhớ ân tình này trong lòng, một ngày kia sẽ trả hết cho đối phương.

HUống chi sau khi dùng một kiếm tràn ngập phong tình kia đánh chết tiểu Huyết Yêu biến dị, Hàn Nhược Tuyết cũng không có vứt bỏ Sở Mộ không để ý, mà đứng ở một bên chờ Sở Mộ khôi phục.

Quay đầu lại nhìn Sở Mộ, đôi mắt lạnh nhạt như nước, không nói một lời, hóa thành một đạo thân ảnh màu trắng bay vút mà đi, trong nháy mắt đã rời xa.

- Tiểu Huyết Yêu biến dị thật là đáng sợ.

Sở Mộ nhìn qua bóng lưng Hàn Nhược Tuyết biến mất, lại nhìn đầu tiểu Huyết Yêu biến dị chỉ còn tấm da trên mặt đất, âm thầm thở dài một hơi rồi nói:

- Hàn Nhược Tuyết càng thêm đáng sợ a.

Linh khí trong Huyết Yêu cảnh thiếu thốn, Sở Mộ phục dụng một khỏa Khí hoàn đan mới có thể bổ sung được tiên thiên kiếm khí. Về phần tinh thần và tứ chi bách hải mỏi mệt thì cần một chút thời gian để khôi phục. Trước đó trong quá trình khôi phục tiên thiên kiếm khí hắn cũng khôi phục được hơn phân nửa.

Sở Mộ dứt khoát lần nữa ngồi xếp bằng, làm cho tinh thần và thân thể được khôi phục.

- Không biết khi nào ta mới có được thực lực như Hàn sư tỷ?

Sở Mộ âm thầm nói, hai mắt dần dần tỏa sáng, trong đầu nhớ tới một màn ngang trời xuất thế của Sở Mộ.

- Trực tiếp mà sắc bén, không có động tác dư thừa, kiếm quang cô dọng, tạo nghệ kiếm thuật của Hàn sư tủy này tuyệt đối còn mạnh hơn Tư Đồ Khấu.

- Một kiếm kia...

Trong đầu Sở Mộ hiện lên một kiếm kinh diễn tràn ngập truyệt đại phong tình mà Hàn Nhược Tuyết thi triển ra bông tuyết đầy trời đánh bay Tiểu Huyết Yêu biến dị kia.

Đại não nhanh chóng vận chuyển, lực lượng linh hồn vốn khôi phục một ít lại lần nữa tiêu hao.

- Một kiếm kia ẩn chứa Tuyết chi ý cảnh, hơn nữa cấp độ lĩnh ngộ tuyệt đối còn trên Phong chi ý cảnh của ta.

Sở Mộ thầm suy nghĩ rồi nói:

- Mặt khác, ta vẫn cảm nhận được kiếm thế chấn động từ một kiếm kia.

- Có thể trong hơn bảy vạn đệ tử nội phủ đứng vững ở vị trí thứ năm mươi ba trong Đồng kiếm bảng, nói nàng lĩnh ngộ Tuyết chi ý cảnh tới ngoài năm thành cũng không có gì là kỳ quía. Nói nàng lĩnh ngộ kiếm thế cũng không kỳ quái. Thậm chí còn không kém hơn kiếm thế của ta.

- Nhưng mà đem ý cảnh và kiếm thế tiểu thành ngưng tụ trong một kiếm rồi thi triển ra, đây chẳng lẽ là ảo giác của ta hay sao?

- Hay là nói, đem ý cảnh và kiếm thế kết hợp tại một kiếm rồi phóng thích ra? Là một cấp độ kiếm thế càng sâu, càng thiết thực hơn?

- Cảm giác của ta nhất định không sai, một kiếm kia không chỉ có Tuyết chi ý cảnh mà còn có kiếm thế bên tỏng, thực sự là ý cảnh dung hợp với kiếm thê. s

Ngoài khiếp sợ ra, Sở Mộ lâm vào trong trầm tư.

Kiếm thế.

Trong Thanh Phong kiếm phái, hắn là đệ tử ngoại môn, đối mặt với đệ tử nội môn Vương Phong áp bách, hắn lần đầu chạm tới da lông của kiếm thế, lúc ấy hắn lại không hiểu.

Là Kiếm Các trưởng lão mở cánh cửa này cho Sở Mộ, làm cho hắn nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cho hắn biết một cảnh giới của Kiếm đạo khác là kiếm thế.

Từ đó về sau Sở Mộ luôn cố gắng lĩnh ngộ, cuối cùng dưới cơ duyên xảo hợp lĩnh ngộ bán bộ kiếm thế, rồi sau đó lại hòa hợp kiếm thế, đạt tới cấp độ nhập môn.

Nhưng mà trong kiếm thế kia, sự thiết thực lại vô cùng đơn điệu, chỉ là vào thời khắc tất yếu phóng thích ra chấn nhiếp địch nhân, cố gắng đạt tới mục đích tuyệt sát trong nháy mắt mà thôi.

Mãi tới khi tới ngoại phủ, nhìn thấy Hoàng Phủ Thắng Long và Âu Dương Thành Nghiệp chiến đấu, cuối cùng Hoàng Phủ Thắng Long thi triển ra một kiếm kia, là kiếm thế hội tụ vào kiếm tỏng tay phóng thích ra ngoài. Uy lực một kiếm kia làm cho Sở Mộ khiếp sợ, đồng thời cũng mở ra một cánh cửa cho Sở Mộ.

Cảnh sắc bên ngoài cánh cửa chính là một cánh cửa khác kéo dài.

Về sau Sở Mộ cố gắng tìm hiểu làm sao có thể ngưng tụ kiếm thế lên thân kiếm, rốt cuộc cũng mượn đám người Hoàng Phủ Thắng Long đột phá tới Hóa Khí cảnh, thành công tìm hiểu, sáng chế ra Phá ngục nhất kiếm.

Nhưng mà thật không ngờ Phá Ngục nhất kiếm còn chưa kịp tỏa sáng thì hắn lại đột nhiên nhìn thấy một kiếm siêu việt Phá Ngục nhất kiếm.

Hoặc là nói, một kiếm kia của Hàn Nhược Tuyết tương đương với bản thăng cấp của Phá Ngục nhất kiếm.

Đủ loại ý nghĩ tràn ngập trong đầu Sở Mộ.

- Một kiếm kia rốt cuộc là ý cảnh kéo dài hay là kiếm thế kéo dài?

Trong đầu Sở Mộ đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.

Một kiếm kia đương nhiên có cả ý cảnh và kiếm thế, là cả hai dung hợp làm một, vậy rốt cuộc là ý cảnh hay kiếm thế kéo dài đây?

Suy nghĩ lâu không có kết quả, Sở Mộ đột nhiên thanh tỉnh, không khỏi nở nụ cười tự giễu.

- Bất kể là ý cảnh kéo dài hay là kiếm thế kéo dài, đều là một kiếm đem ý cảnh và kiếm thế kết hợp thành công lại, uy lực đơn thuần so với Phá ngục nhất kiếm còn cường đại hơn.

- Cảnh giới kiếm đạo.... Kiếm thế.. Quả nhiên so với ta suy nghĩ còn càng thêm thâm ảo và phong phú, càng thêm khó lường hơn...

- Kiếm giả... Kiếm giả... Không hổ là nền văn minh không biết phát triển bao nhiêu vạn năm, còn vượt xa Kiếm thuật sư chỉ vẻn vẹn có mấy ngàn năm lịch sử.

Từ trước tới nay Sở Mộ chưa bao giờ cho rằng Kiếm giả của Cổ Kiếm đại lục không bằng Kiếm thuật sư, chính thức mà nói, cả hai ai cũng có sở trường riêng.

Nói một cách tương đối, Kiếm thuật sư chú trọng kiếm thuật trụ cột, có được trụ cột không gì sánh nổi. Mà Kiếm giả, kiếm thuật trụ cột chỉ là một thứ thoáng qua, chỉ là cũng không thể thiếu được. Sau này còn phát triển cao siêu hơn.

- Muốn tìm hiểu ra một kiếm này cũng không dễ, ít nhất hiện tại ta không có bất kỳ đầu mối nào.

Sở Mộ thầm n ghĩ:

- Trước tiên vẫn nên khôi phục tinh khí thần tới đỉnh phong. Tiếp tục tìm kiếm tiểu Huyết Yêu mà giết, thu hoạch Huyết Yêu hạch. Về phần một kiếm này, có thể chậm rãi tìm hiểu. Dùng ngộ tính của ta, muốn tìm hiểu có lẽ không cần tốn quá nhiều thời gian.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)