Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0249

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0249: Tề Thiếu Phàm khiêu khích
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


- Vòng thứ nhất, trận 100...

- Vòng thứ nhất, trận 101...

Học viên tham gia thi đấu tổng cộng 1000 người. Một đấu một là một trận. Vòng thứ nhất tổng cộng sẽ có 500 trận.

Tuy rằng thời gian mỗi trận chiến đấu đều không phải quá dài, tối đa cũng chính là thời gian một khắc đồng hồ, nhưng tiến hành được 101 trận đã là xế chiều.

Nhìn tình huống thế này, hôm nay không có cách nào tiến hành xong 500 trận.

- Vòng thứ nhất, trận 130: Tề Thiếu Phàm viện số 4 đấu với Uông Viễn viện số 7.

- Tề Thiếu Phàm...

Thần sắc Sở Mộ thoáng động. Hắn cảm thấy mình hình như đã từng nghe đến cái tên này ở nơi nào đó.

Bất chợt, khi hắn thấy một người từ viện số 4 chạy vội về phía đài đấu kiếm, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra chính là người ở Kiếm Khí Các đã ra tay muốn cướp đoạt Trảm Phong Kiếm của mình.

Mà Tề Thiếu Phàm chọn xong kiếm khí chưa khai phong lên đài đấu kiếm, lại không để ý đến Uông Viễn đối thủ của hắn, mà đưa mắt nhìn một cái về phía viện số 9, lướt qua đám đông, vượt qua hơn một nghìn mét, tập trung ở trên mặt Sở Mộ.

Tề Thiếu Phàm cười lạnh. Sau đó hắn mới quay đầu nhìn về phía đối thủ của hắn Uông Viễn, lộ ra một vẻ mong mỏi nói:

- Nhanh rút kiếm ra.

Uông Viễn đối diện với Tề Thiếu Phàm làm kiếm lễ, nhìn Tề Thiếu Phàm lại hoàn toàn không động đậy, trong lòng đang âm thầm khó chịu. Sau khi nghe được Tề Thiếu Phàm nói vậy, hắn biến sắc, có chút tức giận.

Một kiếm đâm ra.

Vút vút vút.

Kiếm ảnh phân hoá thành ba đường, thượng trung hạ nhanh chóng đâm đến.

- Chút tài mọn.

Ánh mắt Tề Thiếu Phàm lộ ra vẻ xem thường, khóe miệng cong lên nói Sau đó, hắn đâm ra một kiếm.

Thoáng chốc, có từng đạo kiếm quang xuất hiện.

Kiếm quang của Tề Thiếu Phàm cũng không giống với kiếm quang của các kiếm giả khác. Kiếm quang của kiếm giả khác đều là bao nhiêu đạo thì bấy nhiêu đạo cùng xuất hiện. Nhưng kiếm quang của Tề Thiếu Phàm lại xuất hiện trước một đạo, ngay sau đó xuất hiện đạo thứ hai, lại xuất hiện đạo thứ ba.

Từng đạo kiếm quang liên tục xuất hiện, tạo thành ảnh hưởng thị giác càng rõ ràng lúc càng rõ rệt.

Nhất là từng đạo kiếm quang của Tề Thiếu Phàm xuất hiện. Sau đó đạo xuất hiện trước tiên biến mất, rồi đạo thứ hai biến mất, nhưng những kiếm quang xuất hiện tiếp sau vẫn còn. Hình thành một quá trình liên tục không ngừng.

Kiếm của hắn ớ dưới các đạo kiếm quang không ngừng biến mất không ngừng xuất hiện yểm hộ, trở nên cao thâm khó dò, làm cho người khác không thể nào tiếp nhận nổi.

Ánh mắt Uông Viễn bị quấy nhiễu mãnh liệt. Hắn cố gắng nheo mắt lại, để ánh mắt càng tập trung hơn, giảm mức độ quấy nhiễu xuống. Nhưng trước mắt vẫn có từng kiếm quang biến mất xuất hiện, biến mất xuất hiện không ngừng lặp lại, khiến hắn hoa cả mắt. Hắn căn bản cũng không biết kiếm của Tề Thiếu Phàm rốt cuộc ở nơi nào.

Sau khi miễn cưỡng ngăn cản được mấy kiếm, Uông Viễn chỉ cảm thấy ngực của mình bị đâm mạnh một cái. Cho dù mũi kiếm của kiếm khí không khai phong là hình trứng, nhưng bị đâm một cái vẫn khiến hắn cảm thấy cảm thấy đau đớn. Toàn thân hắn lui về phía sau vài bước. Ngay sau đó, lại là một kiếm hung hăng chém ở trên ngực hắn. Hắn không khống chế được, đặt mông ngã ngồi, cảm thấy khó thở.

- Ngươi thua.

Bên tai truyền đến một giọng nói mang theo tiếng hừ lạnh đầy khinh thường. Uông Viễn nhẹ nhàng hít thở một chút, tay trái xoa xoa ngực liếc mắt nhìn Tề Thiếu Phàm. Hắn cũng không nói gì, xoay người đi xuống đài đấu kiếm.

- Tề Thiếu Phàm thắng.

Trọng tài tuyên bố, mặt không đổi sắc.

Tề Thiếu Phàm lại không đi xuống đài đấu kiếm, mà quay đầu nhìn về phía chỗ viện số 9. Ánh mắt hắn lại một lần nữa tập trung ở trên người Sở Mộ. Kiếm khí chưa khai phong lại chỉ thẳng vào Sở Mộ. Với bộ dạng của hắn như vậy, bất kỳ kẻ nào cũng nhìn ra được, hắn đang nhằm vào một học viên khác trong viện số 9.

Nhưng bởi vì khoảng cách ngàn mét, thật sự không có cách nào phán đoán được chính xác.

- Gia hỏa kia đang gây hấn với ai vậy?

Lương Hải Sơn nhướng mày, khẽ lẩm bẩm.

Chư Cát Minh liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái. Nhìn thấy thần sắc Sở Mộ vẫn bình tĩnh, hắn không nói gì thêm.

Tề Thiếu Phàm rời khỏi đài đấu kiếm. Cuộc thi đấu kế tiếp bắt đầu.

Một trận lại một trận được tiến hành.

Cuối cùng, thời điểm tiến hành được 170 trận, màn đêm buông xuống. Cuộc tranh tài hôm nay đến đó được tuyên bố tạm dừng.

Những trận thi đấu tiếp sau sẽ được tạm gác lại tới ngày hôm sau. Các học viên rời đi một cách có trật tự. Mỗi người quay về Kiếm Lâu được viện phân cho mỗi người. Dọc đường đi, bọn họ cũng tránh không được bàn luận với nhau.

Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau bắt đầu. Các học viên lại lần nữa tập trung đông đủ ở sân đấu.

- Vòng thứ nhất, trận 171...

Tiếp tục ngày thi đấu thứ nhất, ngày thứ hai tiếp tục tiến hành.

- Vòng thứ nhất trận 182: Hồng Thiên Liệt viện số 5 đấu với Chư Cát Minh viện số 9.

Chư Cát Minh chậm rãi đứng lên, trên mặt hiện ra một nụ cười mỉm. Thân hình hắn lắc một cái, giống như một tia chớp màu bạc nhanh chóng đi tới đài đấu kiếm.

- Thật sự có thể nhìn thấy được trình độ kiếm thuật của Gia Cát sư huynh rốt cuộc thế nào?

Sở Mộ thầm nghĩ, trong đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.

Hồng Thiên Liệt tất nhiên không phải là đối thủ của Chư Cát Minh. Đồng thời mỗi một kiếm dường như bị Chư Cát Minh khắc chế. Không tới mười kiếm, hắn đã thua ở dưới kiếm của Chư Cát Minh.

- Đối thủ quá yếu, không nhìn ra được trình độ bao nhiêu. Chỉ có điều, cũng sẽ không vượt qua trình độ của kiếm thuật đại sư.

Sở Mộ suy tư một hồi, âm thầm nói.

Sau Chư Cát Minh, nhưng học viên có tên trong danh sách 100 người đứng đầu đều được an bài lên đài đấu kiếm thi đấu. Trải qua ba năm tu luyện, bọn họ vốn có kiếm thuật hơn người, hiện tại lại trở nên càng tinh duệ hơn.

Vì vậy, đối thủ của bọn họ gặp bi ai. Mỗi người đều bị đánh bại. Tất cả lần lượt làm đá kê chân cho bọn họ giành thắng lợi.

Sự an bài này là do trọng tài môn cố ý. Bọn họ dự định để trận chiến đấu của những người này tiến hành ở gần cưới, dẫn phát từng trận đấu hấp dẫn.

Trong lúc đó, người có tên trong danh sách 10 người đứng đầu đã có ba người lên đài đấu kiếm. Sở Mộ cẩn thận nhìn bọn họ thi đấu. Hắn phát hiện đối thủ của bọn họ rất bi thương, đều một kiếm đã bị đánh bại.

Không có cách nào. Đối phương có uy danh hiển hách. Đối mặt với bọn họ, phần lớn học viên đều lo lắng vô cùng. Hơn nữa trình độ kiếm thuật thật sự không giống như bọn họ. Kết quả ngay cả trình độ của bản thân cũng không kịp phát huy, một kiếm đã bị đánh bại.

- Quả thực... Rất sắc bén...

Sở Mộ thầm nghĩ.

- Vòng thứ nhất, trận 275: Lôi Hạo viện số 9 đấu với 10 Địch Tam viện số.

- Cuối cùng đến phiên ta. Ngồi lâu xương cũng sắp thành rỉ sắt.

Lôi Hạo đứng dậy giãn gân cốt, phát ra từng tiếng rắc rắc giống như tiếng băng đạn. Hắn buông kiếm khí, bước chân bước ra.

Vèo.

Hắn đã hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng đi lên đài đấu kiếm.

*****

Tốc độ không hề dừng lại. Lúc lướt qua giá gỗ, hắn nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn lại. Hắn cầm lên một kiếm khí chưa khai phong, trực tiếp nhảy lên đài đấu kiếm.

Địch Tam, đối thủ của hắn cũng chọn xong kiếm khí, tiến lên đài đấu kiếm.

Hai bên sau khi làm kiếm lễ, một câu nói cũng không nói, trực tiếp khai chiến.

Kiếm của Lôi Hạo trước sau như một rất nhanh hung mãnh. Một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, hắn thật giống như hóa thân làm mãnh thú hình người. Mỗi một kiếm đều dùng lực lượng và tốc độ thuyết minh.

Tốc độ xuất kiếm của Địch Tam cũng rất nhanh. Nhưng Lôi Hạo đều xem trọng về phương diện tốc độ cùng lực lượng, vậy trên phươgn diện khí thế lại thua kém không ít.

Năng lực thân thể của Lôi Hạo vô cùng đáng sợ. Hắn một khi triển khai công kích, mỗi một kiếm đều là kết hợp hoàn mỹ giữa tốc độ và lực lượng. Mỗi một kiếm đều mang theo lực lượng cường đại bạo phát.

Ở dưới loại công kích dường như không biết đến mệt mỏi của Lôi Hạo, Địch Tam vốn xuất kiếm công kích dần dần chống đỡ hết nổi, đổi công làm thủ.

- Ta cũng không tin ngươi có thể còn duy trì loại công kích thế này. Chỉ cần ngươi vừa xuất hiện giảm sút, chính là thời điểm ta phản kích giành thắng lợi.

Địch Tam âm thầm nói.

Không chỉ có là hắn, những người khác cũng nhìn ra được, loại tấn công điên cuồng này của Lôi Hạo có ưu điểm cũng có chỗ thiếu hụt.

Duy nhất chỉ có Sở Mộ hiểu rõ ràng, năng lực thân thể của Lôi Hạo đặc biệt đáng sợ. Nếu trông cậy vào việc hắn xuất hiện suy kiệt, hình như không phải quá hiện thực. Tối thiểu trước khi Địch Tam xuất hiện tình trạng không có sức lực phòng thủ, Lôi Hạo chắc chắn sẽ không lực kiệt.

Tấn công giống như mưa rền gió dữ.

- Thương Nguyệt sư huynh, tên Lôi Hạo này thật sự có chút phong cách của sư huynh.

Một học sinh ở bên cạnh Hoàng Phủ Thương Nguyệt cười một cái nói.

- Nực cười. Hắn sao có thể so sánh được với Thương Nguyệt sư huynh.

Lúc này, một người khác ở bên cạnh nghe được liền phản bác:

- Phải biết rằng, Thương Nguyệt sư huynh lại là Kiếm Thuật Chi Vương của Kiếm Phủ, có tên trên bảng toàn khóa. Lần này cũng nhất định là như vậy.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt liếc mắt một cái, không tán thưởng cũng không có xem thường. Loại ánh mắt này, chính là cao cao tại thượng không thèm đếm xỉa. Bởi vì hắn có tư cách này.

- Gia hỏa này ăn cái gì lớn lên vậy? Vì sao đến giờ còn chưa có lực kiệt.

Địch Tam bắt đầu phòng thủ trở nên khó khăn. Bởi vì kiếm của Lôi Hạo rất hung mãnh. Mỗi lần chống đỡ một kiếm đều sẽ phải chịu chút chấn động. Ở dưới tình huống như vậy, bàn tay Địch Tam tê dại, cánh tay ê ẩm.

Cơ bắp trên cánh tay Lôi Hạo đang chuyển động. Từng lực lượng bạo phát ra. Một kiếm bỗng nhiên chém xuống.

Leng keng.

Địch Tam chỉ cảm thấy bàn tay chấn động. Lòng bàn tya hình như cũng bị xé rách. Kiếm trong tay không nắm chắc được tuột khỏi tay bay ra ngoài. Một hơi thở tiếp theo, một kình phong đáng sợ dường như muốn đánh vào mặt hắn liền gào thét lao đến. Vào thời điểm hắn còn chưa kịp phản ứng, trên cổ có bị thứ gì đâm phải.

Loảng xoảng.

Khi tiếng động vang lên, kiếm của Địch Tam rơi xuống vị trí cách đó hơn mấy thước.

- Lôi Hạo thắng.

Trọng tài lớn tiếng tuyên bố. Âm thanh truyền vào trong tai của mỗi người.

- Kiếm thuật thật hung bạo mạnh mẽ, tràn ngập dã tính.

Vẻ tươi cươi không câu nệ trên mặt Hoàng Bất Câu thu liễm lại một ít, thản nhiên nói.

- Có chút phong cách của Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Chỉ có điều so với Hoàng Phủ Thương Nguyệt, xem như gặp phải sư phụ.

Thang Thiếu Ba nhẹ giọng nói:

- Nhưng như vậy đã rất tốt rồi. Tối thiểu đứng vị trí 150 sẽ không có khó khăn quá lớn.

Sau khi đánh bại đối thủ, Lôi Hạo quay về chỗ ngồi, toàn thân vẫn có chiến ý lẫm liệt. Ánh mắt hắn trực tiếp tập trung ở trên mặt Sở Mộ. Trong mắt hoàn toàn không che giấu vẻ chờ mong.

- Vòng thứ nhất trận 276...

- Vòng thứ nhất trận 277...

Rất nhanh, thời điểm màn đêm buông xuống ngày thi đấu thứ hai cũng tạm thời kết thúc. Xem ra, vòng thi đấu thứ nhất muốn kết thúc, còn cần một ngày nữa.

- Vòng thứ nhất trận 350: Triệu Long Khôn Viện số 9 đấu với Lưu Thải Hồng viện số 10.

Triệu Long Khôn lên đài đấu kiếm. Sau ba mươi kiếm, hắn đánh bại Lưu Thải Hồng, tiến lên một bậc. Triệu Long Khôn trên tổng bảng xếp hạng đứng thứ 142.

Mặc dù đã biết chuyện Sở Mộ đánh bại Chung Lập Dương, nhưng Chung Lập Dương không bằng Triệu Long Khôn hắn. Đây là sự thực.

Lúc quay về, Triệu Long Khôn đặc biệt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Chỉ có điều, Sở Mộ lại không để ý tới hắn. Bởi vì Triệu Long Khôn đánh bại Lưu Thải Hồng thực lực tối thiểu chỉ phát huy ra tám phần mười. Trình độ kiếm thuật của hắn cơ bản đã bị Sở Mộ nhìn rõ ràng, không có chỗ nào đáng để khen ngợi.

- Vòng thứ nhất trận thứ 499...

- Vòng thứ nhất trận thứ 500...

Cuối cùng, trải qua ba ngày, trận chung kết vòng thứ nhất của cuộc thi đấu Kiếm Thuật Vi Vương đã kết thúc. Ngày mai sẽ là ngày thứ tư, cũng chính là đợt thi đấu thứ hai của trận chung kết cuộc thi Kiếm Thuật Vi Vương, sẽ càng đặc sắc.

- Ngày mai bắt đầu. Sắp tiến hành cuộc tranh tài vòng thứ hai.

Sau khi dùng xong bữa tối, một đường quay về viện số 9, Lương Hải Sơn và Sở Mộ cùng Chư Cát Minh đi song song, có chút kích động nói:

- Cho dù tiếp theo bị thua, ta cũng thỏa mãn.

- Ai cũng có thể s bị thua. Nhưng không nên treo hai chữ bị thua ở trong lòng. Chỉ phải nhớ kỹ, đối xử như lúc bình thường, hoàn toàn thể hiện ra thực lực chân chính của ngươi là được rồi.

Sở Mộ thản nhiên nói.

- Nói rất đúng. Ta quá kích động.

Lương Hải Sơn cười nói, lại chuyển trọng tâm câu chuyện:

- Căn cứ vòng thi đấu thứ nhất, vòng thứ hai của cuộc tranh tài chắc là người thắng đấu với người thắng, người bị thua đấu với người bị thua của vòng thứ nhất. Không biết lần này trọng tài sẽ an bài như thế nào?

- Đó là chuyện của trọng tài.

Chư Cát Minh thuận miệng nói.

- Đúng, đó là chuyện của trọng tài, không mấy liên quan đến chúng ta. Dù sao các trọng tài sẽ an bài tốt, bảo đảm mỗi người dự thi đều có thể tham dự nhiều lần thi đấu. Cuối cùng xác định ra thứ hạng.

Lương Hải Sơn tiếp tục cười nói, đồng thời tràn ngập chờ mong:

- Tôi hy vọng có thể tiến vào danh sách 100 người đứng đầu. Như vậy có thể thu được phần thưởng phong phú. Phải biết rằng từ khi tiến vào nội phủ đến bây giờ đã hơn hai năm. Tôi vẫn đang dùng kiếm khí hạ phẩm.

Sau một thời gian ngắn, quay về Kiếm Lâu, Lương Hải Sơn và Sở Mộ Chư Cát Minh tách ra. Theo lời hắn nói, mặc dù chỉ là thời gian một buổi tối, nhưng hắn cũng muốn tận dụng. Bởi vì trong quá trình ba ngày tự mình tham dự và xem tranh tài, hắn có thu hoạch.

- Sư đệ, hẹn gặp lại trong trận thi đấu ngày mai.

Chư Cát Minh nói.

- Ừ.

Sở Mộ gật đầu, tiến vào bên trong Kiếm Lâu của mình.

Sau khi nghỉ ngơi ột chút, Sở Mộ bớt chút thời gian hồi tưởng lại thu hoạch rất nhỏ trong trận tranh tài ngày hôm nay.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)