← Ch.0275 | Ch.0277 → |
Tâm tư Vương Long liền chuyển. Bất kể như thế nào, cũng không thể khai chiến với Sở gia với khí thế như thế được. Bằng không hôm nay cho dù có thể thắng lợi, cũng thắng không đẹp, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Mặc dù nói tổn thất đều là người Lâm gia, nhưng Vương gia cũng có hai trưởng lão tới đây. Nói không chừng, bọn họ sẽ chết ở chỗ này.
- Được. Vương Long ta cho các ngươi một cơ hội công bằng. Chỉ cần Sở gia các ngươi có người nào có thể đánh với ta một trận, hôm nay ta sẽ tạm thừoi buông tha cho Sở gia các ngươi.
Vương Long đã quyết định chủ ý, quát lên:
- Sở gia các ngươi có dám không?
Người của Sở gia không trả lời.
- Ta cũng không khi dễ các ngươi. Chỉ cần Sở gia các ngươi có bất kỳ một người nào có thể cùng ta bất phân thắng bại, xem như các ngươi thắng.
Vương Long lại bổ sung một câu. Hắn không ngừng lợi dụng chiến thuật ngôn ngữ suy yếu khí thế Sở gia.
- Một khi các ngươi thắng, Vương Long ta không chỉ xoay người rời đi, còn thả lập tức hơn hai mươi con cháu kiệt xuất của Sở gia các ngươi ra.
- Nếu như Sở gia các ngươi có người nào có thể đánh bại ta, vậy Sở gia các ngươi không cần quy thuận Vương gia. Nhưng Sở gia các ngươi phải rời khỏi Khai Dương Thành.
Vương Long lại bổ sung một câu.
- Đương nhiên, nếu như các ngươi đều thua, ta cho Sở gia các ngươi một cơ hội liều mạng.
Bởi vì Sở gia không chịu quy thuận, cho nên Vương Long đã nói thành một cơ hội liều mạng, để trong tâm tư người của Sở gia tồn tại một chút may mắn.
Không thể không nói, Vương Long đánh chiến thuật tâm lý rất khá. Trong lòng không ít con cháu Sở gia bắt đầu dao động.
Không phải bọn họ không đủ kiên định, mà là Vương Long đưa ra điều kiện quá tốt. Bất kỳ ai cũng không thích chết. Có thể ở dưới điều kiện không quy thuận vẫn không chết, còn có thể khiến hai mươi mấy người con cháu kiệt xuất Sở gia trở về, cho dù là Sở Đương Hùng cũng có chút động lòng.
- Được. Để Sở Đương Hùng ta tới đánh với ngươi một trận.
Sở Đương Hùng lúc này quát lớn.
Tuy rằng mấy ngày hôm trước, Sở Đương Hùng bị thua ở trong tay Vương Long. Nhưng lúc đó giao đấu, Sở Đương Hùng vẫn chưa xuất toàn lực. Hắn nghĩ, nếu như thi triển ra Phong Chi Tương, nói không chừng còn có thể đánh bại Vương Long.
- Tất cả các ngươi lùi lại.
Vương Long âm thầm mừng rỡ, nói.
Sở Đương Hùng cũng để cho tất cả người của Sở gia lui lại. Toàn tiền viện Sở gia trống trải. Phạm vi tiền viện rất lớn.
Sở Đương Hùng cầm trong tay một thanh Ngụy Kiếm Khí.
Không có cách nào. Lấy tài lực của Sở gia, căn bản mua không nổi kiếm khí hạ phẩm.
Ở bên trong toàn Khai Dương Thành, Ngụy Kiếm Khí đã là vật rất trân quý. Về phần kiếm khí hạ phẩm, cái này dường như chỉ là lời đồn đại. Cho dù là Vương gia cũng không có.
Chỉ có điều sau khi Vương Long trở về, chắc mang về vài thanh kiếm khí hạ phẩm.
Ngụy Kiếm Khí cũng không thích hợp để kiếm giả Hóa Khí Cảnh sử dụng. Khó có thể phát huy được tất cả uy lực. Nhưng không có cách nào, Sở Đương Hùng chính là không có kiếm khí hạ phẩm. Đây còn là một thanh kiếm tương đối tốt trong số những thanh Sở Mộ mang về.
Điều này không thể không khiến người ta có cảm giác bùi ngùi. Ba gia tộc lớn của Khai Dương Thành so với bên ngoài, đơn giản là vô cùng yếu.
Nhìn Ngụy Kiếm Khí trong tay Sở Đương Hùng, trong mắt Vương Long lóe lên một tia xem thường.
Trở tay rút kiếm khí phía sau ra, Vương Long không nói một lời, trực tiếp một kiếm đâm về phía Sở Đương Hùng. Một kiếm này, kiếm khí Tiên Thiên ngưng tụ, kiếm quang chói mắt lóe lên. Uy lực của một kiếm này càng cường đại hơn.
Ngoại trừ Sở Đương Hùng ra, những người khác đều híp mắt lại. Bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt chợt hoa lên, không nhìn thấy rõ ràng. Bất giác, trong lòng hoảng sợ.
Vẻ mặt Sở Đương Hùng đầy nghiêm nghị, một kiếm chém ra, kiếm khí ngang dọc.
Thoáng chốc, kiếm khí của hắn bị một kiếm này của Vương Long đánh tan. Một kiếm vẫn đang đâm tới với tốc độ cực nhanh. Lực lượng ngưng luyện giống như một.
Leng keng.
Một tiếng va chạm vang lên. Tia lửa bắn ra. Sở Đương Hùng liên tiếp lui về phía sau vài bước. Chỉ thấy trên thanh Ngụy Kiếm Khí đã có một lỗ thủng.
Luận về lực lượng và mức độ tinh thuần của kiếm khí Tiên Thiên, Sở Đương Hùng cũng không bằng Vương Long. Bởi vì phẩm cấp công pháp bọn họ tu luyện chênh lệch rõ ràng.
Ngụy Kiếm Khí cũng có không cách nào và kiếm khí hạ phẩm so sánh với.
Hơn nữa còn có một điểm rất trọng yếu. Kiếm giả Hóa Khí Cảnh chân chính chiến đấu, cũng không phải thoạt nhìn càng hoa lệ, phạm vi càng lớn thì càng tốt. Điều này biểu thị trên phương diện lực lượng tan rã.
Chỉ có những tán kiếm giả có chút thiên phú, ít tiếp xúc đến những chỉ điểm tương đối hệ thống hóa, mới có thể cho rằng thanh thế càng lớn càng tốt. Bọn họ không biết, càng ngưng luyện lực lượng, uy lực sẽ càng cường đại.
Mà bây giờ, Sở Đương Hùng chính là thuộc về loại tán kiếm giả ít hiểu biết đó. Điều này rơi ở trong mắt Vương Long, chính là động tác của trẻ con.
- Phong Chi Tương!
Sở Đương Hùng rống to một tiếng, giống như mãnh hổ rít gào. Dường như hắn muốn tăng thêm khí thế cho một kiếm này. Gió lớn nổi lên, vù vù chấn động. Mọi người dường như cảm thấy mình cũng bị trận gió lớn này thổi đi. Cát đá bay đầy trời.
Hắn hình như cũng hiểu rõ, cuộc chiến đấu càng kéo dài càng bất lợi cho chính mình, cho nên, quyết đoán ra tuyệt chiêu.
- Hóa ra con bài chưa lật của ngươi là một chiêu kiếm kỹ siêu giai. Đáng tiếc, ngươi không lĩnh ngộ ý cảnh, cũng không có kiếm khí hạ phẩm. Hơn nữa, còn không có hoàn toàn luyện thành chiêu kiếm kỹ siêu giai này.
Vương Long liếc mắt liền nhìn ra nội tình trong một chiêu này của Sở Đương Hùng. Hắn không khỏi cười lạnh, vẻ mặt tràn ngập sự xem thường.
Bất chợt, chỉ thấy Vương Long đâm ra một kiếm. Trên một kiếm này, thình lình có ngọn lửa màu đỏ ngưng luyện chảy xuôi, không ngừng dâng lên. Dưới một kiếm này, gió lớn do Sở Đương Hùng thi triển ra trực tiếp bị xé rách, trở nên nóng bỏng. Mọi người chỉ cảm thấy dường như mình đang ở bên cạnh lò lửa lớn, mồ hôi nóng nhễ nhại.
Những tiếng leng keng chói tai vang lên. Một bóng người bay ngược ra, miệng phun máu tươi ra. Thanh kiếm trong tay trực tiếp bị đánh gãy, bay sang một bên.
- Phụ thân.
sắc mặt đám người Sở Hành Không đại biến, vẻ mặt lo lắng bay tới.
- Lão gia chủ.
Sắc mặt các huynh đệ Sở gia cũng đại biến.
Một tiếng động vang lên. Sở Đương Hùng đập vào một ngọn núi giả, khiến ngọn núi giả bị đập nát. Hắn lại phun ra một búng máu. Sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt suy yếu.
Sở Đương Hùng được đám người Sở Hành Không đỡ lên, thân hình lắc lư. Rõ ràng, hắn đã bị nội thương rất nặng, đã không có sức để tiếp tục chiến đấu nữa.
Nếu như Sở Đương Hùng nắm giữ một thanh kiếm khí hạ phẩm, đồng thời lĩnh ngộ ý cảnh, sẽ không bị thua nhanh như vậy. Đáng tiếc, hắn là một kiếm giả Hóa Khí Cảnh tiểu thành, ở trong Hóa Khí Cảnh thuộc hàng dưới cùng.
*****
Cho dù chỉ là một kiếm giả Hóa Khí nhập môn có lĩnh ngộ ý cảnh đồng thời có kiếm khí hạ phẩm, cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn. Càng không cần phải nói tới Vương Long.
Sở Đương Hùng bị thương nặng. Những người còn lại của Sở gia thậm chí không đỡ nổi một kiếm của hắn. Nếu như nguyện ý, một kiếm vừa ra liền có thể chém giết rất nhiều người. Sở gia cho dù là muốn đổ máu, cũng không có tư cách đó. Bởi vì Sở Đương Hùng chỉ một chiêu đã bị đánh bại, khiến bọn họ bị đả kích sâu sắc. Ý chí quyết tâm đổ máu trước cũng khó có thể nâng cao lên được.
- Hiện tại, ta cho Sở gia các ngươi một cơ hội. Quy thuận Vương gia, bằng không, giết không tha!
Vương Long nhân cơ hội hét lớn một tiếng, đồng thời chém ra một kiếm.
Một kiếm này ẩn chứa chấn động Hỏa Chi Ý Cảnh. Kiếm khí Tiên Thiên hệ hỏa hội tụ ở trên thân kiếm, trực tiếp thi triển ra một môn sát chiêu kiếm thuật siêu giai hệ hỏa. Một kiếm hóa thành một kiếm quang đỏ như lửa, cực lớn chém về trước.
Ầm ầm.
Một tiếng động phát ra. Nhất thời, mặt đất tiền viện Sở gia cứng rắn bị chém ra một rãnh lớn dài hơn trăm thước rộng bằng bắp đùi.
Ngay cả tường của tiền viện Sở gia cũng bị chém ra. Vết nứt hiện ra một tình trạng bị đốt cháy, đen thui. Nếu một kiếm như vậy trực tiếp chém ở trên thân thể, trong nháy mắt sẽ bị diệt vong.
Bất kể là ai đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bất kể là tiếng rống lớn của Vương Long hay khí tức do một kiếm kia tản ra, đều truyền ra cực xa. Tất cả mọi người trong Khai Dương Thành đều có thể nghe được.
- Lẽ nào ông trời muốn Sở gia ta phải diệt vong sao...
Mặt Sở Đương Hùng vàng như giấy. Hắn ngửa mặt lên trời, thở dài, lộ ra thần sắc bi ai. Thật không ngờ, ở trước mặt Vương Long, hắn yếu như vậy.
Trong lúc nhất thời, các huynh đệ Sở gia đều đưa mắt nhìn về phía Sở Đương Hùng, đợi Sở Đương Hùng quyết định, nói đánh liền đánh.
Vương Long cũng không có giục giã. Sở gia quy thuận tất nhiên là tốt. Nếu bọng họ không quy thuận, lựa chọn đổ máu, đến lúc đó có thể cho đám người phía sau ra tay. Bia đỡ đạn Lâm gia sẽ phải ra tay.
- Tính nhẫn nại của ta có hạn. Là quy thuận hay diệt vong, đếm đến ba, Sở gia các ngươi phải cho ta một đáp án.
Vương Long nói lần nữa. Giọng nói của hắn rất lớn, đồng thời mang theo kiếm khí Tiên Thiên chấn động, giống như lôi âm truyền ra. Mỗi lời đều đánh thẳng vào tâm trí của các huynh đệ Sở gia.
- Một...
Vương Long bắt đầu đếm. Trong giọng nói của hắn vẫn ẩn chứa kiếm khí Tiên Thiên, không ngừng vang vọng ở trong bầu trời Sở gia, giống như sấm.
- Hai...
Các huynh đệ Sở gia mỗi người đều nắm chặt kiếm trong tay, căm giận không thôi. Trong hai mắt bọn họ lại ẩn chứa chút sợ hãi. Thực lực của Vương Long thật sự quá cường đại.
- Ba!
Một tiếng cuối cùng vừa thốt ra, ánh mắt Vương Long trở nên vô cùng lợi hại, bắn ra ánh sáng dường như muốn xuyên thủng tim người. Chỉ thấy hắn giơ thật cao thanh kiếm trong tay, đang muốn chém xuống.
- Ta qua trả lời cho ngươi biết, Sở gia không quy thuận, cũng không diệt vong.
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói mang theo phong quang từ trên bầu trời cuồn cuộn truyền đến, giống như sấm đánh.
- Giọng nói này là...
Mọi người liền vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Mỗi người khiếp sợ không thôi. Nhất là hai người Sở Hành Vân và Lý Vân Lan càng có chút kích động.
Chỉ thấy bầu trời có một bóng người đáp xuống. Gió mạnh cuồn cuộn nổi lên. Một uy áp cường đại trực tiếp đè ép xuống mọi người ở đó, khiến sắc mặt mọi người đại biến.
- Yêu thú!
Thần sắc Sở Đương Hùng và Vương Long đều biến đổi.
Tiếp theo, có một bóng người từ trên con yêu thú kia nhảy xuống, nhẹ bỗng giống như lông chim thuận gió đáp xuống đất.
- Mộ Nhi...
Lúc này, Sở Hành Vân và Lý Vân Lan không cảm thấy vui mừng bất ngờ, chỉ có sợ hãi. Sở Mộ trở về vốn là một chuyện đáng để cao hứng. Nhưng về lúc nào không về, hắn lại về vào lúc này.
Ngay cả trên mặt Sở Đương Hùng cũng lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Giữa không trung Sở Mộ nhìn về phía Sở Hành Vân và Lý Vân Lan gật đầu. Sau đó hắn chuyển sang nhìn về phía Vương Long, một câu nói cũng không có nói, bay vút lên trời cao. Trảm Phong Kiếm được rút ra khỏi vỏ. Bóng người trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước người Vương Long, một kiếm bổ tới.
Một kiếm này, giống như thiên thần phủ xuống!
Vương Long đột nhiên cả kinh, vội vàng chống đỡ.
Những tiếng leng keng liên tục vang lên. Toàn thân Vương Long giống như quả bóng cao su lăn về phía sau, đụng phải một đám con cháu Lâm gia.
- Kiếm khí trung phẩm!
Thần sắc của hắn đổi tới đổi lui. Hắn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Sở Mộ, gằn giọng nói ra từng từ. Sau đó hắn nhanh chóng đứng dậy, không ngờ trực tiếp xoay người bay nhanh rời khỏi đó.
Tới với thanh thế lớn, đi lại chẳng biết tại sao vô cùng chật vật. Trong lúc nhất thời, mọi người đều trợn tròn mắt, đứng sững sờ nay tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.
- Đi.
Cuối cùng, trưởng lão Vương gia kịp phản ứng, vội vội vàng vàng quát lớn một tiếng. Sau đó hắn nhanh chóng xoay người rời đi. Lâm Phi Hổ cũng vội vàng dẫn dắt người Lâm gia nhanh chóng rời khỏi đó. Chỉ có điều trước khi rời đi, Lâm Phi Hổ liếc mắt nhìn Sở Mộ, ánh mắt kia vô cùng phức tạp.
Xì.
Một tiếng động phát ra. Từ đầu ngón tay Sở Đương Hùng bắn ra một đạo kiếm khí Tiên Thiên màu đỏ như lửa, xuyên thủng sàn nhà phía trước, lưu lại một lỗ thủng bị đốt cháy, sâu không thấy đáy.
Sắc mặt Sở Đương Hùng đã khôi phục lại một ít. Sở Mộ cũng thở ra một hơi.
Sở Đương Hùng bị một kiếm ẩn chứa Hỏa Chi Ý Cảnh của Vương Long công kích khiến tổn thương, đồng thời bị kiếm khí Tiên Thiên hệ hỏa của Vương Long xâm nhập trong kinh mạch. Nếu như không sớm ép ra, sẽ tạo thành tổn thương lớn hơn nữa.
Cho nên sau khi đám người Vương Long rời khỏi đó, Sở Mộ liền động thủ lấy kiếm khí Thiên Nguyên của mình trợ giúp Sở Đương Hùng ép kiếm khí Tiên Thiên hệ hỏa đang tàn phá trong kinh mạch.
Hắn lại lấy ra một viên Tạo Huyết Đan cho Sở Đương Hùng. Sở Đương Hùng lập tức dùng luôn.
Tạo Huyết Đan, chính là ở trong Huyết Yêu Cảnh, Sở Mộ chém giết phân thân của huyết yêu Huyết Sát Tôn Giả, từ bên trong vòng tay không gian trung phẩm của hắn lấy được một hồ lô đan dược này.
Sau khi quay về nội phủ, Sở Mộ lật xem điển tịch, rốt cuộc biết được tên gọi của đan dược, Tạo Huyết Đan, là một loại đan dược phẩm cấp cao hơn Xích Huyết Đan hai tầng, năng lực tạo máu mạnh hơn, đồng thời bất kể là ngoại thương hay nội thương, nó có khả năng trị liệu vết thương với hiệu quả nhất định.
Dĩ nhiên, so với những đan dược chuyên chữa thương, hiệu quả kém hơn nhiều. Đáng tiếc Sở Mộ cũng không có đan dược trị nội thương, cho nên chỉ có thể sử dụng Tạo Huyết Đan.
Sở Đương Hùng phun ra không ít máu tươi. Sử dụng Tạo Huyết Đan cũng bằng bồi bổ máu. Mặt khác, tạm thời trị một phần nội thương. Sau này từ từ điều dưỡng, chung quy sẽ khỏi hẳn.
← Ch. 0275 | Ch. 0277 → |