Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0300

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0300: Tứ đại Kiếm tông
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Sở Mộ thậm chí còn suy nghĩ, có nên xuất ra một bộ phận thời gian Ngộ kiếm thất dùng để tìm hiểu Hoành Thiên luyện không hay không. Về sau ngẫm lại hắn vẫn cảm thấy nên dùng toàn bộ thời gian dùng cho lĩnh ngộ Tê Liệt ý cảnh. Đợi tới lúc lĩnh ngộ Tê Liệt ý cảnh lên bốn thành, lại phục dụng Luyện Ý đan tăng tốc lĩnh ngộ Tê Liệt ý cảnh.

- Có lẽ nên đi khiêu chiến Kiếm lâu Thiên cấp một chuyến.

Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ tiến về phía phân bộ bách Sự đường ở Cửu viện.

Vẫn là vị chấp sự lần trước làm nhân chứng cho Sở Mộ. Cùng Sở Mộ đi khiêu chiến các kiếm lâu.

Đầu tiên là đánh bại mười đệ tử Kiếm lâu Địa cấp, đối với Sở Mộ mà nói quá dễ dàng. Thâm chí có bốn người biết rõ Sở Mộ đứng trong Đồng Kiếm bảng, dù chỉ là vị trí thứ một trăm cũng đã biết mình không phải là đối thủ của Sở Mộ. Còn không bằng thuận nước dong thuyền, chủ động nhận thua.

Cuối cùng khiêu chiến Kiếm lâu Thiên cấp, Sở Mộ lựa chọn số ba mươi tám. Bởi vì kiếm lâu Thiên cấp số ba mươi tám đúng là kiếm lâu Triệu Long Khôn đang dùng.

Luận tạo nghệ kiếm thuật thuần túy, Triệu Long Không trong thi đấu Kiếm thuật vi vương bị Sở Mộ đánh bại dễ dàng. Tuy rằng hắn có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn, nhưng mà so với Trang Liệt lại kém không ít, làm sao có thể là đối thủ của Sở Mộ được?

Triệu Long Khôn không có đánh, rất lưu manh lựa chọn phương thức trực tiếp nhận thua. Hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của Sở Mộ, so với việc tự nhận ngược đãi khi đấu với Sở Mộ. Ai biết Sở Mộ có thừa cơ đả thương hắn hay không?

Dù sao không lâu nữa Sở Mộ sẽ xong đời.

....

Linh khí trong Kiếm lâu Thiên cấp gấp hai mươi lần bên ngoài, so với kiếm lâu Địa cấp càng thêm rõ ràng, hiệu quả tu luyện vô cùng tốt.

Khoảng cách từ lúc Sở Mộ thu được vị trí thứ một trăm trên Đồng Kiếm bảng đã qua một tháng. Sở Mộ tiêu hao hai trăm bốn mươi vạn học phần trong Ngộ kiếm thất, hơn nữa lại đổi Hoành Thiên luyện không mất bảy mươi vạn sau khi giảm giá. Số học phần trong kiếm lệnh thân phận chỉ còn thừa lại một trăm chín mươi vạn.

Mà Tê Liệt ý cảnh của Sở Mộ hiện tại vừa vặn lĩnh ngộ tới ba thành hai. Ba thành hai Tê Liệt ý cảnh, uy lực so với Tê Liệt ý cảnh hai thành năm rõ ràng còn mạnh hơn rất nhiều.

Bí pháp Hoành Thiên luyện không, Sở Mộ cũng luyện thành tầng thứ nhất. Nhưng mà tầng thứ hai chỉ vừa mới lĩnh ngộ thấu, còn chưa bắt đầu tu luyện.

Hiện tại Sở Mộ lần nữa rời khỏi kiếm lâu Thiên cấp số ba mươi lăm. Chuẩn bị lần nữa tiến về phía Ngộ kiếm thất. Lúc này hắn phát hiện ra ở bên ngoài có chấp sự của Bách sự đường đang đứng chờ hắn.

- Sở Mộ, Phủ chủ đại nhân muốn gặp ngươi.

Chấp sự này có chút vui vẻ, đi thẳng vào vấn đề, nói với Sở Mộ.

- Phủ chủ muốn gặp ta sao?

Trong lòng Sở Mộ khẽ động, nhớ lại vị Phủ chủ cao thâm mạt trắc kia, phục hồi tinh thần lại. Hắn gật đầu nói với CHấp sự:

- Mời chấp sự dẫn đường.

Phủ chủ trong nội phủ tên là Đoan Mộc Hành Không, luôn như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Tu vi cụ thể không có cách nào xác định, Sở Mộ đoná chừng có lẽ ít nhất cũng phải là Nguyên cực cảnh, thậm chí còn có khả năng vượt qua Nguyên cực cảnh.

Đối mặt với Phủ chủ nội phủ, Phủ chủ chỉ tán thưởng, lại khích lệ Sở Mộ vài câu. Sau đó lại thông báo cho Sở Mộ phải thực hiện nghĩa vụ. Đệ tử lần đầu tiến vào Đồng Kiếm bảng, nhận được phúc lợi đồng thời cũng phải thực hiện nghĩa vụ. Trấn thủ mỏ linh thạch.

Sở Mộ như bừng tỉnh, kiếm phủ tiêu hao linh thạch rất nhiều, tự nhiên không phải từ trên trời rơi xuống. Mà là có một tòa mỏ lih thạch khổng lồ đang không ngừng được khai thác, cung ứng cho kiếm phủ.

- Ngươi có nghi hoặc gì không?

Đoan Mộc Hành Không khẽ cười nói.

- Phủ chủ đại nhân, không biết người có nghe qua Ma La kiếm tông hay không?

Linh quang trong đầu Sở Mộ lóe lên, chợt lên tiếng hỏi.

- Ma La kiếm tông.... Chẳng lẽ ngươi đã từng tiếp xúc qua với bọn chúng?

Đoan Mộc Hành Không thoáng cái đứng lên, trong mắt có tinh mang lưu chuyển.

- Vâng.

Sở Mộ đem cảnh ngộ lúc trước nói ra một lần.

- Thì ra là thế. Lần này ngươi đi trấn thủ mỏ linh thạch cũng rất có thể lanafn ữa đụng đổ với đệ tử Ma La kiếm tông.

Đoan Mộc Hành Không lần nữa ngồi xuống, lạnh nhạt nói:

- Trong Đại Khôn vương triều chúng ta có rất nhiều kiếm phái lớn nhỏ. Những kiếm phái này toàn bộ đều được vương thất quản hạt. Chẳng khác nào là nhân vật mà vương thất bồi dưỡng, nâng đỡ. Mà Đại Khôn kiếm phủ là căn cứ tổng bộ. Là chỗ hội tụ của tất cả đệ tử kiệt xuất trong kiếm phái. Trong vương triều, trừ kiếm phủ chúng ta ra còn có tứ đại kiếm tông không tiếp nhận quản chế của kiếm phu. Bọn họ tự thành một mạch. Tứ đại kiếm tông này theo thứ tự là kiếm tông mà ngươi đã từng tiếp xúc qua. Ma La kiếm tông, còn có Thực viêm tông, Hắc Thủy kiếm tông, còn có Kim Cương kiếm tông.

- Ma La kiếm tông.... Chân Viêm kiếm tông... Hắc Thủy kiếm tông... Kim Cương kiếm tông...

Sở Mộ thầm lặp lại một lần nữa, ghi nhớ cái tên của bốn đại kiếm tông này.

- Trừ tứ đại kiếm tông ra, trong vương triều còn mấy tổ chức như kiếm phủ khác. Luận thực lực còn không bằng kiếm phủ. Nhưng mà so với kiếm phái thượng phẩm còn cường đại hơn gấp bội.

Đoan Mộc Hành Không cũng giải thích.

- Đệ tử Tứ đại kiếm tông tự xưng là giới tông phái, tín niệm của bọn họ khác biệt với chúng ta. Đối với kiếm phủ chúng ta có chút căm thù. Coi chúng ta là tay sai do vương thất bồi dưỡng ra.

Đoan Mộc Hành Không lạnh nhạt nói. Sở Mộ nhạy cảm phát hiện ra trong thanh âm bình thản của hắn ẩn chứa một chút kinh thường.

- Vốn là bằng vào thực lực của Tứ đại kiếm tông nếu như liên hợp lại cũng chỉ bằng với kiếm phủ chúng ta mà thôi. Nhưng mà sáu mươi năm trước kiếm phủ gặp phải một trường hạo kiếp, khiến cho thực lực kiếm phủ hạ thấp rất nhiều, không bằng lúc trước. Vài thập niên trôi qua cũng khó có thể khôi phục. Tuy rằng thực lực Kiếm phủ vẫn như lúc trước, hơn hẳn bất luận một kiếm tông nào. Nhưng mà nếu như hai kiếm tông liên hợp lại là có thể áp chế kiếm phủ. Cũng may tứ đại kiếm tông cũng không hài hòa với nhau, đối địch với nhau. Nhất là Kim cương kiếm tông và Ma La kiếm tông càng căm thù lẫn nhau.

Sở Mộ nghe kỹ, trong lòng đối với trận hạo kiếp của Kiếm phủ sáu mươi vạn năm trước hết sức tò mò. Không khỏi nhớ tới lúc còn ở ngoại phủ, vị trưởng lão trấn thủ thánh địa tu luyện từng nói tới một cấm kỵ.

- Phủ chủ đại nhân, hạo kiếp sáu mươi năm trước của Kiếm phủ rốt cuộc là gì?

Sở Mộ nhịn không được hiếu kỳ, hỏi.

- Điểm này ngươi không cần biết rõ, một ngày nào đó khi ngươi có thể đột phá tới Nguyên cực cảnh, mới có tư cách biết rõ.

Đoan Mộc Hành Không nhàn nhạt nói, chợt dời chủ đề đi.

- Thời gian trấn thủ mỏ linh thạch lần này là nửa năm. Mặc dù nói đệ tử lần đầu tiến vào Đồng Kiếm bảng có nghĩa vụ trấn thủ, nhưng mà cũng không phải là làm không công. Nửa năm sau trở lại kiếm phủ, ngươi có thể nhận được một trăm vạn học phần coi như ban thưởng.

*****

- Trăm vạn học phần?

Sở Mộ đang lo lắng nên làm thế nào mới có thể nhận được một số lượng lớn học phần. Bình thường đi làm nhiệm vụ cũng không thu được nhiều học phần cho lắm. Nhiều lắm chỉ là mười vạn. Lại cần thời gian vài tháng mới có thể hoàn thành.

Như hiện tại chỉ cần trấn thủ mỏ linh thạch nửa năm là có thể nhận được trăm vạn học phần. Sở Mộ thậm chí còn đang suy nghĩ xem có nên nhận thêm thời gian hay không.

- Mỏ linh thạch thừa thãi linh thạch, vị trí lại ở biên hoang của vương triều, giao giới với Hắc Ưng vương triều. Bởi vậy, đến lúc đó có khả năng không chỉ có yêu thú tập kích, cũng có thể sẽ xuất hiện đệ tử tứ đại kiếm tông. Còn có thể xuất hiện Kiếm giả của Hắc Ưng vương triều.

Đoan Mộc Hành Không đột nhiên lạnh lùng nói, ngữ khí sắc bén:

- Bất kể là ai, chỉ cần dám ngấp nghé mỏ linh thạch của Đại Khôn kiếm phủ chúng ta, tất cả đều hạ sát thủ. Không chút lưu tình. Nếu như là chuyện ngươi không có cách nào xử lý được, có thể truyền âm cho kiếm phủ, kiếm phủ sẽ lập tức phái người tiếp viện.

- Vâng.

Sở Mộ gât đầu, đột nhiên có cảm giác chờ mong với nhiệm vụ trấn thủ mỏ linh thạch, nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào.

Kế tiếp Đoan Mộc Hành Không lại thông báo cho Sở Mộ tình huống của mỏ linh thạch, làm cho Sở Mộ sớm có một chút lý giải về mỏ linh thạch. Tránh cho lúc đó Sở Mộ không quá rõ ràng tình huống thế nào.

- Bên gia tộc ngươi, ngươi có thể yên tâm. Ta sẽ nhanh chóng phái ra mấy cao thủ tới âm thầm bảo vệ. Ngươi có thể xuất phát.

Cuối cùng Đoan Mộc Hành Không nói ra, phái người mang Sở Mộ đi.

...

Bầu trời trong xanh như là mặt biển.

Hai đầu Hồng Quan hạc giương cánh bay trên bầu trời, tốc độ cực nhanh, nhanh chóng hướng về phía Tây bắc của Đại Khôn vương triều bay đi.

Trên lưng mỗi một đầu Hồng Quan hạc đều có một người ngồi trên lưng. Một người trong đó là Sở Mộ, một người khác là một chấp sự của Đại Khôn kiếm phủ, vâng mệnh Phủ chủ dẫn theo Sở Mộ đi tới mỏ linh thạch ở biên haong.

Vẫn như lúc trước, Sở Mộ chỉ biết rõ nhiệm vụ trấn thủ, nhưng mà phương hướng thế nào vẫn không biết rõ. Cho nên cần phải có chấp sự dẫn đường.

- Sở huynh, tới chỗ mỏ linh thạch ngàn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Lâm chấp sự dùng kiếm khí truyền âm nói.

Tuy rằng tuổi hắn lớn hơn Sở Mộ rất nhiều, nhưng mà không có dùng tư thái như trưởng bối nói chuyện. Ngược lại còn gọi Sở Mộ là Sở huynh, bởi vì hắn biết đối phương là một người không đơn giản.

Danh hiệu Kiếm thuật chi vương, còn chưa vào nội phủ một năm đã tiến vào trong Đồng Kiếm bảng.... Đủ loại phương diện đều nói rõ thành tựu sau này của Sở Mộ không thể hạn lượng.

- Ồ? Xin chỉ giáo cho.

Lúc này Sở Mộ hỏi lại.

Tuy rằng Đoan Mộc Hành Không nói rõ tính huống của mỏ linh thạch với Sở Mộ. Nhưng mà đều là tình huống bình thường, là một ít tin tức có thể coi như tham khảo. làm cho Sở Mộ có lý giải cơ bản về mỏ linh thạch.

- Sở huynh có lẽ cũng đã lý giải một chút tin tức từ chỗ của Phủ chủ đại nhân. Linh thạch trong kiếm phủ chúng ta tổng cộng lấy từ bốn phía. Mỏ linh thạch Biên hoang chỉ là một trong số đó mà thôi. là chỗ nhỏ nhất. CŨng là chỗ mà đệ tử vừa mới tiến vào Đồng Kiếm bảng có nhiệm vụ trấn thủ. Nhưng mà quanh mỏ linh thạch, quanh năm đều có kiếm vệ của kiếm phủ thủ hộ. Trừ kiếm vệ của kiếm phủ ra còn rất nhiều nhân công khai thác linh thạch.

Lâm chấp sự chậm rãi nói:

- Kỳ thực kiếm phủ để cho đệ tử Đồng Kiếm bảng đi trấn thủ mỏ linh thạch là một loại khảo nghiệm và lịch lãm rèn luyện đối với đệ tử trên Đồng Kiếm bảng.

Sở Mộ nghe vậy gật đầu.

Dựa theo lời của Đoan Mộc Hành Không, kiếm vệ trấn thủ ở mỏ linh thạch Biên hoang không chỉ có một. Mỗi một người tu vi tối thiểu cũng là Hóa Khí cảnh, trong đó Kiếm vệ thống lĩnh càng có tu vi Khí Hải cảnh.

Tuy rằng nói đệ tử trên Đồng Kiếm bảng thực lực cường đại, đều có năng lực vượt cấp khiêu chiến. Nhưng mà ở trước mặt Kiếm giả Khí Hải cảnh lại không coi vào đâu, còn chưa đủ để lọt vào trong mắt.

Sở dĩ để cho đệ tử lần đầu tiến vào Đồng Kiếm bảng đi tới đây trấn thủ hoàn toàn là cho đệ tử một lần cơ hội lịch lãm rèn luyện, đồng thời cũng coi như là một lần khảo nghiệm tiềm lực và cách phương diện của người đệ tử này.

Cường giả chính thức phải chống lại khảo nghiệm, vàng thật không sợ lửa.

- Theo ta được biết, kiếm vệ thủ hộ mỏ linh thạch bởi vì quanh năm thủ hộ nơi này, cũng hình thành thế lực của bản thân mình. Tuy rằng bọn họ cũng không dám thoát khỏi sự quản lý của kiếm phủ, nhưng mà bởi vì khoảng cách với kiếm phủ đủ xa, nghiễm nghiên tự thành lập được thế lực của riêng mình.

Lâm chấp sự nói:

- Đệ tử được kiếm phủ phái đi tuy rằng không nhận quản lý của thống lĩnh Kiếm vệ. Nhưng mà ở một trình độ nhất định vẫn cần hợp tác với đối phương.

- Đúng vậy.

Sở Mộ gật đầu.

- Trước đó có vài học viên cho rằng mình tiến vào Đồng Kiếm bảng đã không tầm thường, có chút tự đại. Kết quả vừa mới tới mỏ linh thạch biên hoang nói như rồng leo, làm như mèo quào, khiến cho người ta xem thường. Gây ra đủ loại mâu thuẫn với kiếm vệ thủ hộ mỏ linh thạch. Cuối cùng chật vật mà rời đi.

Lâm chấp sự nhìn vẻ mặt Sở Mộ, phát hiện ra Sở Mộ không có chút nào không vui, hắn tiếp tục nói:

- Cũng không phải ta dạy Sở huynh nên làm thế nào, mà là nói cho Sở huynh biết trước tình huống trong mỏ linh thạch.

- Những tin tức này có tác dụng với ta. Kính xin chấp sự vui lòng chỉ g iaso.

Sở Mộ nói, lời nói khiêm tốn và thái độ làm cho Lâm chấp sự thực sự cao hứng.

- Được, vậy ta tiếp tục nói.

Lâm chấp sự cười ha hả:

- Có câu nói gọi là trời cao hoàng đế xa. Hơn nữa mỏ linh thạch ở biên hoang là mỏ linh thạch có sản lượng lớn nhất trong bốn mỏ linh thạch lớn của kiếm phủ. cho nên bình thường không chú ý quá nhiều mỏ linh thạch ở biên hoang này. Bởi vậy kiếm vệ thủ hộ ở mỏ linh thạch này coi như là thổ hoàng đế ở đây. Nói một chính là một, bất luận kẻ nào cũng không được vi phạm. Nếu không cũng bị bọn họ trừng phạt.

- Cho nên ta đề nghị Sở huynh tới đó chỉ làm chuyên của mình, không nên có xích mích gì với Kiếm vệ. Cũng không nên có chút dây dưa gì với bọn họ. Đợi đủ nửa năm, trở về kiếm phủ, bình an vô sự.

Lâm chấp sự nói, thái độ của hắn rất thành khẩn, khiến cho người ta có thể cảm giác được những lời này phát ra từ tận đáy lòng của hắn.

- Trước kia không phải đã có đệ tử Đồng Kiếm bảng tử vong ở mỏ linh thạch sao?

Sở Mộ đột nhiên hỏi.

- Đúng vậy, ở mỏ linh thạch biên hoang này mười năm trước quả thực đã có hai vị đệ tử trên Đồng Kiếm bảng tử vong, nhưng mà kết quả điều tra ra được là bản thân hai vị đệ tử kia không cẩn thận, chết trong tay yêu thú. Lại chết trong tay Kiếm giả của Hắc Ưng vương triều.

Lâm chấp sự nói.

- Đúng rồi, thực lực của thế lực do Kiếm vệ thành lập mạnh mẽ tới mức nào?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)