Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0415

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0415: Tàn Kiếm ra tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Về sau có nhiều việc xảy ra nên hắn dần dần quên, cho dù sau khi đột phá Khí Hải Cảnh cũng không nhớ lại, cho tới bây giờ đạt được lạc ấn Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp, tinh thần và ý chí được rèn luyện cường đại hơn trước, Sở Mộ mới nhớ tới mình vẫn còn một viên Huyết Sát Thạch thượng phẩm.

Huyết Sát Thạch thượng phẩm vô cùng cường đại, Sở Mộ dùng thời gian một ngày mới có thể tiêu hao hết khí huyết sát bên trong, tinh thần và ý chí không ngừng đối kháng khí huyết sát nên càng ngày càng ngưng tụ và dẻo dai hơn trước.

Tăng cường tinh thần và ý chí không chỉ có thể tìm hiểu kiếm thế dễ dàng hơn, hắn còn có thể tăng mạnh khống chế kiếm khí mạnh yếu.

Trong lúc vô hình, thực lực chỉnh thể của Sở Mộ lại tăng lên một ít, hắn đứng dậy ra khỏi phòng, hắn nhìn thấy Âu Thành Lạc trong phòng khách.

Âu Thành Lạc vẫn tu luyện kiếm thuật.

May mắn phòng trọ đủ lớn, hơn nữa tu luyện kiếm thuật không cần quán chú kiếm khí, cho nên Âu Thành Lạc cũng không tạo thành phá hư đồ đạt trong phòng, kiếm thuật của hắn càng thành thục hơn trước một ít.

Khó có thể tưởng tượng, trừ thời gian tu luyện kiếm khí ra, thời gian khác Âu Thành Lạc đều dùng vào tu luyện kiếm thuật, cho dù ngủ ăn cơm cũng chỉ chiếm cứ một ít thời gian, hắn giống như kẻ điên.

Mỗi một lần Sở Mộ nhìn thấy hắn cũng có thể nhìn thấy mệt mỏi sâu trong đôi mắt đầy tơ máu của hắn.

Âu Thành Lạc đã hoàn thành tu luyện kiếm thuật, hắn dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn Sở Mộ, chờ đợi Sở Mộ đánh giá.

- Có tiến bộ nhưng còn chưa đủ.

Sở Mộ nói ngắn gọn:

- Hiện tại ngươi cần nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đầy đủ lại tu luyện sẽ có hêệu quả tốt hơn.

Lúc này Âu Thành Lạc làm như không nghe thấy, hắn lại huy kiếm tu luyện.

Sở Mộ khẽ cau mày, hắn ra tay như điện bổ vào cổ Âu Thành Lạc, toàn thân Âu Thành Lạc run lên, hắn hôn mê ngã xuống đất.

Lúc này Sở Mộ đặt Âu Thành Lạc lên giường, nếu hắn không muốn nghỉ ngơi, Sở Mộ chỉ có thể dùng biện pháp này ép hắn nghỉ ngơi, lao động nhàn hạ kết hợp tu hành mới là đạo lâu dài, nếu như Âu Thành Lạc cứ như vậy, một mặt tu luyện chỉ tiêu hao tính mạng và tiềm lực của mình, không chỉ khó có thể tăng lên, còn như là biện pháp tự sát mãn tính.

Đóng cửa phòng, Sở Mộ lại phân phó tiểu nhị đúng hạn đưa cơm cho Âu Thành Lạc, hắn lại đi xuống lầu, bởi vì hắn nhớ ra một việc

Hiện tại hắn có hai mươi tấm bạch ngân linh thạch hạ phẩm tạp, hắn muốn dùng chúng mua yêu hạch trung cấp để bồi dưỡng Phong Dực Yêu Long.

Sinh ý khách sạn tại lầu một vẫn như trước, mỗi bàn đều ngồi đầy người, rất nhiều khách nhân túm tụm ăn thịt uống rượuĐối với kiếm giả mỗi ngày đều sống trên đầu gươm lưỡi kiếm mà nói, ăn uống không cần văn nhã làm gì, thứ kia có thể kiếm cơm sao? Có thể tăng thực lực của bọn họ sao?

Lúc Sở Mộ đi ra khỏi khách sạn, khóe mắt hắn nhìn thấy hai thân ảnh áo đỏ biến mất.

Hắn cười vui vẻ, Sở Mộ biết rõ người Hồng Y Hội vẫn chờ đợi mình xuất hiện, hiện tại hắn vừa xuất hiện sẽ có người quay về báo tin, đến lúc đó sẽ có người đến đối phó mình.

Hắn đi nhanh tới cửa hàng Dương ký, cùng lúc đó người Hồng Y Hội phụ trách giám thị Sở Mộ cũng vội vã quay về Hồng Y Hội báo tin Sở Mộ rời khỏi khách sạn, đương nhiên vẫn có người nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chú ý hướng đi của Sở Mộ.

Hành động cũng triển khai, người Hồng Y Hội lập tức xuất phát, ngoài ra còn có người đặc biệt đi thông tri Tàn Kiếm Tà Dương.

Sau một thời gian ngắn, Sở Mộ đi tới Dương ký, hắn tốn hao mười tấm bạch ngân linh thạch hạ phẩm tạp mua được hai mươi viên yêu hạch trung cấp cao giai, bình quân mỗi một viên yêu hạch trung cấp cao giai có giá năm vạn khối linh thạch hạ phẩm.

Một đầu yêu thú trung cấp cao giai tuyệt đối có giá trị vượt qua năm trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm, nhưng một viên yêu hạch yêu thú trung cấp cao giai chỉ có thể có giá trị năm vạn khối linh thạch hạ phẩm, tối thiểu chênh lệch vượt qua trăm lần.

Yêu thú còn sống có giá trị không thể đo lường, yêu thú chết đi chỉ có thể trở thành đồ ăn và tài liệu, yêu hạch của chúng với nhân loại có tác dụng không lớn, bởi vì kiếm giả không thể hấp thu yêu lực trong yêu hạch, nếu không sẽ tạo thành xung đột lực lượng, nhẹ thì kinh mạch đứt từng khúc, nặng thì bạo thể bỏ mình.

Yêu hạch chỉ có tác dụng với yêu thú, có lẽ còn có tác dụng khác nhưng nói tóm lại sẽ có chênh lệch, cho nên giá trị yêu hạch không cao.

Nói không cao cũng không đúng, nghĩ lại xem, một viên yêu hạch trung cấp cao giai có giá trị năm vạn khối linh thạch hạ phẩm, một viên hai ba viên không coi vào đâu, nhưng một trăm viên thì sao? Đây chính là năm trẳm vạn khối linh thạch hạ phẩm đấy.

Chém giết một trăm con yêu thú trung cấp cao giai không phải chuyện dễ dàng, động một chút sẽ có nguy hiểm tính mạng, mà bồi dưỡng một con yêu thú trung cấp cao giai vô cùng khó khăn, cần rất nhiều yêu hạch trung cấp.

Sở Mộ tính ra hai mươi viên yêu hạch trung cấp này và số yêu hạch còn sót lại của mình cũng chỉ có thể đủ cho Phong Dực Yêu Long tăng lên Trung cấp cao giai mà thôi, muốn tăng lên trung cấp siêu giai còn thiếu rất nhiều yêu hạch, hơn nữa còn cần một ít yêu hạch trung cấp siêu giai mới được.

Trừ mua sắm yêu hạch ra, Sở Mộ cũng bán những yêu hạch âấp thấp mình có được ra ngoài, giá trị không cao, một viên nhiều nhất chỉ có giá một vạn, cuối cùng hắn mới bán được ba mươi mấy vạn khối linh thạch hạ phẩm.

Lúc hắn rời khỏi Dương ký không lâu, Sở Mộ cũng cảm giác trong không khí có khí tức không đúng, đó là một loại cảm giác áp lực giống như mưa gió sắp tới.

Nhìn từ xa Sở Mộ nhìn thấy từng đám huyết sắc quang mang phóng lên trời, giống như có một thanh lợi kiếm đâm pháp bầu trời, mũi nhọn và sát khí của nó có thể chấn nhiếp người khác, cũng áp chế tâm thần đối phương.

Sở Mộ dừng bước, trên đường hắn đi về phía trước, người đi chung quanh tránh sang hai hướng trái phải, cho dù là cửa hàng cũng đóng cửa chỉ chừa một khe hở nhỏ nhìn ra ngoài quan sát tình hình.

Ánh mắt Sở Mộ nhìn thấy đoạn đường trước mặt trống không, hắn nhìn thấy một thân ảnh đang đứng chặn đường của hắn, lưng như kiếm chỉ thẳng vào bầu trời, khí thế ác liệt muốn hủy diệt tất cả.

Người này có mái tóc dài màu đen che khuất nửa bên mặt, xuyên thấu qua sợi tóc là ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng tất cả, con mắt còn lại không bị che chắn nên sinh ra ánh sáng khiếp người, giống như nó có tác dụng đông cứng linh hồn người khác.

*****

Trên bả vai của hắn lộ ra một thanh đoạn kiếm, trên người mặc trường bào màu bạc, tay áo bên phải trống rỗng, hắn chỉ có một cánh tay trái nhưng không người nào dám xem thường hắn, chỉ cần cảm giác được khí thế trên người hắn cũng đủ làm khiếp giá khác run rẩy và trái tim đập nhanh, không người nào dám tới gần hắn trong phạm vi mười mét, nếu không sẽ bị khí thế đáng sợ này làm sụp đổ.

Đây là khí thế sau khi trải qua không biết bao nhiêu giết chóc mới đúc thành.

Ánh mắt Sở Mộ nhìn áo bào màu bạc chỗ cánh tay cụt, lúc hắn tiếp xúc với đôi mắt có khả năng đông cứng linh hồn kia, linh hồn run lên, hắn cảm thấy hàn khí sinh ra từ linh hồn, xương cột sống lạnh toát như đóng băng.

Đây là ánh mắt đáng sợ cỡ nào, thậm chí ngay cả ý chí của Sở Mộ có chút không chịu nổi.

Cũng chỉ là chấn động và hơi khiếp sợ mà thôi, nếu muốn dựa vào loại ánh mắt này chấn nhêếp Sở Mộ, căn bản chính là chuyện đầm rồng hang hổ.

So sánh với đối phương, ánh mắt Sở Mộ vô cùng bình tĩnh, thanh tĩnh vô vi như đáy giếng, ánh mắt hắn không mang theo chút uy lực nào, đồng tử lại vô cùng thâm thúy u ám, cho dù ánh mắt đông cứng linh hồn của đối phương nhìn chằm chằm vào mắt Sở Mộ giống như bị thu sạch sẽ, biến mất không thấy bóng dáng.

Đối kháng ánh mắt, khí thế giao phong, cả hai không phân trên dưới.

Đám kiếm giả dứng xa không ngừng hít thở dồn dập, xiết chặt nắm đấm và không dám gây ra náo động nào, sắc mặt bọn họ đỏ bừng, nội tâm kích động.

Sở Mộ nhận ra người mặc áo bào màu bạc cụt tay và ánh mắt kinh người là ai.

Tàn Kiếm Tà Dương!

Dựa theo lời Hàn Diệp đã nói, Tàn Kiếm Tà Dương chỉ có cánh tay trái, hơn nữa ưa thích mặc trường bào màu bạc. Bởi vì hắn chỉ có một cánh tay trái, cũng bởi vì lúc chiến đấu hắn ưa thích chặt cánh tay phải của đối phương nên có danh hiệu Tàn Kiếm.

Cho dù kiếm giả hay yêu thú chết trong tay Tàn Kiếm nhiều không kể xiết, giết chóc nhiều như vậy nên hắn thu được sát khí khủng bố, càng tạo nên ánh mắt có thể đông cứng linh hồn người khác.

Kiếm giả tầm thường vừa đối mặt với hắn sẽ cảm thấy nội tâm rung động, như vậy làm sao đấu với Tàn Kiếm?

Nếu không dám đối mặt với đối phương, làm sao nói chuyện đối địch với Tàn Kiếm?

sau lưng Tàn Kiếm Tà Dương mười mét có một đám kiếm giả mặc áo bào đỏ tụ tập, đó chính là người Hồng Y Hội, cầm đầu là Phó Thiết Sinh.

Nhiệm vụ của bọn họ chỉ có một, sau khi Tàn Kiếm chém giết Sở Mộ, bọn họ phải mang thi thể Sở Mộ về Hồng Y Hội, kể cả tất cả đồ trên người Sở Mộ đều thuộc về Hồng Y Hội.

Vì thế bọn họ trả cái giá cực lớn mời Tàn Kiếm ra tay, thậm chí không tiếc đắc tội Hung Kiếm Đồ Không.

Hiện tại Tàn Kiếm sẽ chém giết đối thủ dưới kiếm, bọn họ cảm thấy tâm thần rung động và hưng phấn khó nói nên lời, bọn chúng muốn thấy Tàn Kiếm chém đứt cánh tay phải Sở Mộ, sau đó bị chém đứt đùi phải, lại chém đứt chân trái, cũng nhìn quá trình Tàn Kiếm giết người.

Đây là một loại tra tấn không thuộc về mình.

Sở Mộ đã từ lời Hàn Diệp nghe nói danh tiếng của Tàn Kiếm Tà Dương, biết rõ trang phục và sở thích của Tàn Kiếm.

Lúc này Tàn Kiếm tìm nhầm đối tượng.

Không khí trên đường phố cứng lại, hoàn toàn không có chút gió nào, áp lực bao phủ các nơi, mây đen trên bầu trời đang tụ tập vào khu vực này, nhìn lên cao chẳng khác gì giông bão sắp tới.

Nhìn mưa to sắp tới, tất cả mọi người cảm giác mình thiếu dưỡng khí hít thở, dốc sức liều mạng hô hấp một ít không khí chung quanh, loại áp lực này làm bọn họ buồn bực muôn thổ huyết.

Lúc này, Sở Mộ động, cũng không nhanh chóng như gió, không có bộc phát như lôi đình, hắn chỉ đi tới từng bước giống như không có chuyện gì xảy ra.

Không biết từ chỗ nào, một đám gió thổi qua khu vực này, cơn gió mát thổi qua tai làm tâm thần mọi người rung động, cảm giác ây đen áp đỉnh và áp lực nặng nề giảm đi không ít, vẫn không có người nào dám hô hấp, đều dốc sức liều mạng áp chế, bởi vì ánh mắt của bọn họ đều nhìn lên nguời Sở Mộ.

Bước ra một bước, lại bước ra một bước, nhìn Sở Mộ đi đường giống như bình thường, đám kiếm giả chung quanh sinh ra cảm giác Sở Mộ mỗi khi đi một bước lại bước lên trái tim bọn họ, trái tim bọn họ thừa nhận áp lực vô cùng to lớn, chỉ cần bọn họ không thể ức chế nổi sẽ thổ huyết ngay tại chỗ.

Lúc này Tàn Dương cũng động, hắn đi tới một bước, bộ pháp của hắn khác với Sở Mộ, tràn ngập sát phạt và vô cùng ác liệt giống như hắn sẽ lập tức giết người ngay sau đó.

Cơn gió thứ hai nổi lên, đó là cơn gió của Tàn Dương thổi về phía Sở Mộ, hai cơn gió va chạm giữa đường và đột nhiên sinh ra vụ nổ rất mạnh, từng luồng khí xoáy rất mạnh càn quét chung quanh, khói bụi đầy trời.

Sở Mộ và Tàn Dương cách nhau ba mươi mét, khoảng cách hai bên không ngừng rút ngắn.

Đột nhiên đám kiếm giả chung quanh phát hiện tốc độ bước chân của Sở Mộ và Tàn Dương tăng lên, từng bước một, chậm rãi nhanh dần, lúc hai người còn cách nhau hai mươi mét liền biến thành bước chậm, cách nhau mười mét lại nhanh hơn.

Hai âm thanh xé gió sưu sưu vang vọng không gian, giống như có một đạo thân ảnh màu trắng và một đạo thân ảnh màu bạc giao thoa với nhau.

Tiếp theo ánh mắt mọi người rungđoộng. Mơ hồ nhìn thấy có hai đạo kiếm quang bao phủ bầu trời giống như đang chém vào bọn họ, cảm giác ác liệt bao phủ toàn thân, bọn họ cảm giác bị xé rách đau đớn và run rẩy.

Một hô hấp, chỉ một hô hấp Sở Mộ và Tàn Kiếm đã xuất kiếm. Trầm Tinh Kiếm giống như một ngôi sao đang rơi xuống, kiếm của Tàn Dương không khác gì mặt trời xuống núi lúc hoàng hôn, song kiếm không ngừng biến ảo vài chục lần sau đó lại công kích bộ phận yếu hại của nhau.

Né tránh, đón đỡ, biến hóa, trong một hô hấp Sở Mộ và Tàn Dương giao thủ vài chục lần, kiếm giả bình thường không thấy kịp.

Cuối cùng chỉ còn lại âm thanh chói tai vang vọng giữa thiên địa, Trầm Tinh Kiếm và kiếm của Tàn Dương không ngừng va chạm, mọi người nhìn thấy hai đạo quang nhận không ngừng bộc phát ra chung quanh.

Sau khi va chạm cực mạnh, Sở Dương và Tàn Kiếm lui ra sau ba mét, cầm kiếm trực chỉ đối phương, khí thế hai người không ngừng xông thẳng lên bầu trời.

Đây không phải kiếm khí chấn động, mà là khí tức thần túy của thân thể và tinh thần, là một biểu hiện của tinh khí thần, cũng là khí tức đặc biệt của kiếm giả, gọi là kiếm áp, mỗi kiếm giả đều có kiếm áp mạnh hoặc yếu khác nhau.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)