← Ch.0690 | Ch.0692 → |
"Ta không hiểu là nếu mặt chính của gương đại biểu từ sống đi đến chết. Trong gương đương nhiên ngược lại, từ chết tới sống, vậy thì những đợt luân hồi của ta, trầm luân trong miệng ngươi và thuật pháp mới nãy, những chân thật mà như hư ảo là cái gì?" Tô Minh lạnh nhạt nói, nhìn Đế Thiên, trong giọng nói không có hỏi mà là khẳng định.
"Mãi đến giờ phút này ta mới hiểu được, thì ra gương mặt trái và phải không là luân hồi hoàn chỉnh." Tô Minh lắc đầu, lòng có chút cảm thán.
" Như âm cùng dương tồn tại, mọi người trông thấy chỉ là hai mặt, đã quên còn có một điểm! "
"Thế giới ngoài gương là tiên tộc, thế giới trong gương là Man tộc, sự thật thì còn có kính trong kính, như là đem hai cái gương đặt tương đối vô số hư không đen, đó chính là kính trong kính! Ở đó chính là nơi ngươi khiến ta trầm luân, cũng là điểm và giới luân hồi! Ở đó cũng là A Công không ngừng nói cho ta, Giới Mang Sơn! Ở Giới Mang Sơn xả thân nhảy không phải táng thân mà là tìm đến điểm đó, đi ra khỏi đó, từ thế giới trong kính đi vào trong gương. Bây giờ ta mới thật sự tồn tại trong gương. Bước tiếp theo của ta là từ chết đi hướng sống, từ trong gương đi hướng ngoài gương, từ âm tử đi hướng hạo dương, từ Man tộc đi hướng... tiên tộc!" Khi Tô Minh thốt lời thì trên người hắn khí thế vượt qua Man Hồn đại viên mãn bỗng bùng phát, kinh thiên động địa làm cả thế giới trong chớp mắt quay quanh hắn, khiến khuôn mặt sao trên trời bỗng vặn vẹo. Tay phải Tô Minh vung lên, nó tan vỡ lộ ra màn trời xanh, là do ông lão sửa Huân biến thành, thuật pháp ngăn cản tu chân tinh giáng xuống.
Tóc của Tô Minh không gió tự bay, tu vi ở khoảnh khắc này biến đổi dữ dội trong thân thể, loại biến đổi làm người Tô Minh toát ra khí thế hình thành uy nhiếp. Uy nhiếp toát ra bao phủ mặt đất, bao trùm cả khung trời, khuếch tán toàn đất Man tộc.
Đất Man tộc chấn động, tất cả mặt đất, dãy núi run rẩy, tất cả sông nước ngừng chảy, tất cả mãnh thú cùng ngửa đầu gầm lên.
Ngay cả mãnh thú chém giết nhau cũng ngừng lại, ngửa đầu phát ra tiếng gầm, tàn Man tộc đáp trả.
Tử Hải cuốn sóng to dấy lên ngập trời, như là toàn Tử Hải sôi sục. Tiếng sóng biển ầm ầm kinh thiên động địa, dường như toàn Man tộc vùng lên thét gào.
Nam Thần, Đông Hoang, Tây Minh, Bắc Châu, bốn khu vực bùng phát ra tiếng gầm, làm cả Man tộc trong chớp mắt tách rời có một hồn có thể ngưng tụ chúng nó lại.
Đây là hồn Man tộc!!!
Trong chớp mắt bên cạnh Tô Minh Huyết Sát Thao Vân bộ lạc, cùng với gần vạn tộc nhân sau người, huyết mạch tất cả sục sôi đến cực độ, hít thở dồn dập, người bùng phát ra khí thế không thể áp chế.
Bên dưới mấy vạn tiên tộc dưới uy nhiếp này người run bần bật, không thể kiềm chế quỳ xuống. Đây không phải chúng muốn mà vì bây giờ tồn tại ý chí trong trời đất khiến chúng nếu không quỳ lạy lập tức sẽ bị thế giới này đè ép vỡ tan.
Cấp Ảm mặt tái nhợt, tất cả điều này vượt qua dự đoán của y, thậm chí là tiên tộc chắc cũng không thể dự đoán được. Bởi vì xuất hiện Đông Hoang tháp mà diễn biến đến mức độ như vậy.
Khí thế trên người Tô Minh điên cuồng tăng lên, tu vi chuyển biến làm hắn ở trong trời đất thành ánh sáng chói lòa nhất. Xung quanh hắn trong chớp mắt này có luồng sáng vặn vẹo nhanh chóng ngưng tụ.
Bỗng nhiên trước mặt Tô Minh những luồng sáng ngưng tụ hóa thành pho tượng to lớn!!!
Pho tượng kia Tô Minh có biết, thậm chí là một số Man tộc từng thấy, pho tượng đó là... thần tượng Khai Trần!!!
Trong Man tộc mỗi một người sợi máu đạt đến mức độ nhất định, khi Khai Trần xuất hiện thần tượng, đấy là Man Thần đời thứ nhất đích thân sáng tạo ra, khiến người toàn Man tộc bái lạy có được lực lượng Khai Trần, thần tượng Khai Trần!
Bây giờ thần tượng bộ dạng giống hệt như trong ký ức của Tô Minh, khi nó xuất hiện mắt lóe tia sáng kỳ lạ, như là sống lại nhìn chằm chằm hắn, chắp tay, cúi đầu hướng hắn!
Đây là thần tượng Khai Trần bái, là cung kính!
Khoảnh khắc thần tượng Khai Trần cúi đầu hướng Tô Minh thì trời đất ầm vang, càng nhiều luồng sáng ở trong hư vô điên cuồng bùng phát, ở trước mặt hắn, bên trên thần tượng Khai Trần ngưng tụ ra một pho tượng khổng lồ.
Đó là... thần tượng Tế Cốt!!!
Trong lòng người Man tộc, thần tượng Tế Cốt vô cùng tôn quý, mỗi lần nó xuất hiện đều đại biểu người có tư chất rất cao, đạt được Đại Ngu thừa nhận, bị sắc phong làm thần tướng Tế Cốt!
Đó là vinh diệu vô thượng, mỗi lần thần tướng Tế Cốt xuất hiện thì tất cả người trông thấy đều sẽ bái lạy, nhưng hôm nay thần tượng Tế Cốt xuất hiện thì nó giống như thần tượng Khai Trần, cúi đầu hướng Tô Minh. Nó mang theo cung kính, chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
Cái cúi đầu này trời đất ầm vang, thế giới như đang chấn động.
Sau khi cúi đầu, bên trên thần tượng tông môn, luồng sáng toàn trời đất ngưng tụ lại, ánh sáng rực rõ như nước chảy quét ngang khung trời, một thần tượng càng khổng lồ, mạnh mẽ hơn hiện ra trên trời.
" Đó là..."
" Đó là thần tượng Man Hồn!? "
" Số lần xuất hiện ít nhất, thậm chí là vạn năm qua hiếm khi thấy một lần thần tượng Man Hồn! "
Tiếng xôn xao chớp mắt nổ tung. Chỉ thấy thần tượng Man Hồn sừng sững đứng trên trời tựa như thần tượng Tế Cốt và Khai Trần, cũng cúi đầu hướng Tô Minh. Nó chắp tay, cung kính cúi đầu hướng Tô Minh như là thần phục vậy!
Ba thần tượng xuất hiện, bái lạy, khiến khí thế của Tô Minh bùng phát. Bây giờ hắn đã vượt xa Man Hồn đại viên mãn rất nhiều, đang không ngừng vọt lên, trong ngoài người hắn toát ra u nhiếp khủng bố. Sau lưng hắn dần dần, Man tượng lúc trước tan vỡ lại huyễn hóa ra.
Hình ảnh này khiến Đế Thiên vẻ mặt mờ mịt có loại giãy dụa điên cuồng.
"Ba Man cùng bái, đây là... là mệnh tu trong truyền thuyết!!! Đây là khí thế mệnh tu, là Man tộc ta từ vạn năm nay lại lần nữa xuất hiện hơi thở mệnh tu!" Ông lão Huyết Sát Thao Vân bộ lạc gầy gò cảm xúc kích động không thể kiềm chế, người run rẩy nhìn Tô Minh, trong mắt lửa cháy sùng kính thiêu đốt đến cực độ.
" Đây là ngày Man tộc ta vùng lên!!! Lão phu là Huyết Sát nguyện theo sau lưng Man Thần, cùng Man tộc sống chết, vì Man Thần đánh mở con đường tiên tộc!!!!" Huyết Sát điên cuồng, đây là kích động điên cuồng. Lão quỳ hướng Tô Minh, người run rẩy phát ra Man tộc thề!
"Từ nay hồn ta hiến tế Man tộc, thân ta cung phụng Man tộc, máu thịt của ta mở trời Man tộc, lực lượng huyết mạch của ta vì Man tộc trỗi dậy mà trả giá toàn bộ!!!" Giọng Huyết Sát vang vọng mang theo kích động, tâm đã già lại sục sôi, và giọt nước mắt kích động lăn dài.
Lão yêu Man tộc, rất yêu dân tộc của mình, nhưng mãi đến giờ phút này thì tình yêu đó mới không cần đè nén nữa, không cần tuyệt vọng nữa, có thể oanh liệt phóng thích bùng phát ra.
Sau lưng lão, gần vạn người Thao Vân bộ lạc cùng quỳ xuống, rống ra Man tộc thề giống hệt Huyết Sát!
Cùng lúc đó, Chúng Sinh Tông Thiên Khải, ông lão chảy nước mắt kích động quỳ lạy, ngay cả gần vạn mười hai bộ lạc sau lưng lão cũng phát ra Man tộc thề, đem tất cả của họ đều hiến cho dân tộc họ!
Cũng chính khảnh khắc đó, mấy hướng khác trong trời đất có vô số cầu vồng rít gào xé gió lao tới, tốc độ này đã vượt qua cực hạn, là điên cuồng bất chấp tất cả.
" Xích Lôi Thiên bái kiến Man Thần!!! Nguyện đem hồn ta hiến tế Man tộc, thân ta cung phụng Man tộc, máu thịt của ta mở trời Man tộc, lực lượng huyết mạch của ta vì Man tộc trỗi dậy mà trả giá toàn bộ!!!" Giọng Xích Lôi Thiên cùng với người bộ lạc gần vạn sau lưng ông lão tràn ngập tia điện gầm rống lời thề kinh thiên!
"Man Công Man Nha bộ lạc, Nha Man bái kiến Man Thần! Từ nay về sau hồn thân máu thịt của lão phu hiến tế cho Man tộc, lấy lực lượng huyết mạch trả giá tất cả cho Man tộc, vì Man tộc ta vùng lên nguyện hồn phi phách tán không hối hận!!!" Thanh âm tang thương mang theo dao động không bình tĩnh, đến từ vạn người Man Nha bộ lạc, trong bùng phát tốc độ cực hạn rống ra lời thề!
"Man Công Laon Sơn bộ lạc Vô Song dẫn theo vạn người bộ lạc ta bái kiến Man Thần!!! Man tộc vùng lên, Laon Sơn bộ lạc ta nguyện trở thành tiên phong của Man Thần. Vì Man Thần, vì Man tộc ta, giẫm đạp tất cả khung trời!" Bộ lạc ẩn giấu trong dãy núi cũng lao đến, họ xuất hiện, quỳ lạy, khiến nguyên cõi trời đất dường như chỉ còn lại một mình Tô Minh đang liên tục bùng phát khí thế.
Tóc Tô Minh bay lên, vẻ mặt bình tĩnh, bên tai lần lượt vang giọng nói quen thuộc.
"Tu Mệnh tộc bái kiến Mặc Tôn!!! "
" Người Mệnh tộc Nam Cung Ngân bái kiến Mặc Tôn!!! "
Từng tiếng rống từ bốn phương tám hướng những người rải rác đến, thanh âm ầm vang trong trời đất, lộ ra kích động như tiếng gầm máu nóng sục sôi.
Mệnh tộc đã đến!
Tô Minh ở giữa không trung bình tĩnh liếc mắt tất cả người quỳ lạy, nhìn hướng Đế Thiên mặt tái nhợt đầu đốt cháy chỉ còn một nửa, thấy trong mắt y không cam lòng và điên cuồng, cùng với tràn ngập mờ mịt.
"Luân hồi là một điểm, điểm đó là Giới Mang Sơn, cũng chính là nơi này." Tô Minh nâng lên tay phải chộp hướng mặt đất.
Cái chộp này đất đai bỗng vỡ ra, chỉ thấy một giọt máu không biết bị chôn vùi bao nhiêu năm tháng ở sâu trong lòng đất mang theo tang thương hóa thành vệt đỏ lao hướng Tô Minh.
Sau giọt máu đó thì từ dưới đất bay ra càng nhiều máu, những giọt máu hóa thành cầu vồng lao hướng Tô Minh, nhanh chóng dung hợp với thân hình hắn. Mỗi lần dung hợp sẽ khiến tu vi của Tô Minh điên cuồng bùng phát, khiến uy nhiếp khủng bố trên người hắn tăng gấp mấy lần!
"Từ đây về sau... Mệnh tu!" Tô Minh lạnh nhạt nói, trong mắt lộ ra là kiên quyết, cố chấp!
Trong chớp mắt, hắn cảm nhận Đại Ngu hoàng thành đóng băng!
← Ch. 0690 | Ch. 0692 → |