← Ch.0670 | Ch.0672 → |
Một trưởng lão Đạm Đài thị tính tình nóng nảy mở miệng nói:
- Yên Vũ, ngươi lên sân trước đi.
Đạm Đài Yên Vũ hơi khom người, thi triển thân pháp như làn khói nhẹ bay lên đấu kiếm đài.
Tuổi của Đạm Đài Yên Vũ không hơn ba mươi, khí chất dịu dàng, vóc dáng xinh đẹp, trên mặt có làn sương mơ hồ khiến người khó thấy rõ mặt mũi. Ngẫu nhiên nhìn thấy sẽ cảm giác kinh diễm, đẹp dịu dàng như mưa bay.
La sam màu hồng tôn hình dáng Đạm Đài Yên Vũ càng nhu mì, đa số đệ tử Thiên Phong kiếm cung nhìn nàng chằm chằm, bị hấp dẫn không rời mắt được.
Một giáo tập nói:
- Phí Khang, trận chiến này ngươi lên đi.
Phí Khang gật đầu, nhảy lên lắc mình đáp xuống đấu kiếm đài.
Đạm Đài Yên Vũ khom người yểu điệu, giọng dịu dàng như suối róc rách êm tai:
- Xin sư huynh nương kiếm cho.
Nhiều Kiếm Giả lộ vẻ mặt say mê.
Phí Khang tu luyện đến thực lực hiện giờ thì ý chí rất kiên định, chỉ bị đối phương ảnh hưởng một chút rồi tỉnh táo lại ngay.
Phí Khang chắp tay hành kiếm lễ, ngữ điệu sát phạt sắc bén:
- Mời!
Đạm Đài Yên Vũ nói, giọng vẫn dịu nhẹ:
- Tiếp kiếm!
Kiếm của Đạm Đài Yên Vũ rút ra từ ống tay áo như rắn bò khỏi hang, thân kiếm búng, kiếm quang lấp lóe, tốc độ tăng vọt lặng lẽ có vẻ đẹp gió nhẹ mưa phùn.
Trước mắt Đạm Đài Yên Vũ như có thiên ngoại phi tiên đến, gió nhẹ phất vào mặt, mưa phun lất phất làm người chỉ muốn trầm tĩnh lại ngồi dưới đất ngắm cảnh đẹp này.
Ý chí mạnh mẽ khiến Phí Khang tỉnh táo lại ngay, kiếm mềm của Đạm Đài Yên Vũ đã đâm tới trước mắt, mũi kiếm lóe tia sáng lạnh làm con ngươi Phí Khang co rút. Phí Khang vội vàng thi triển thân pháp kỳ dị lắc sang bên né kiếm của Đạm Đài Yên Vũ, rút kiếm phản kích.
Dáng vẻ Đạm Đài Yên Vũ xinh đẹp, thân pháp cũng đẹp như làn gió nhẹ thổi, kiếm của nàng cũng rất đẹp, như mưa phùn lặng lẽ nhưng không chỗ không ở.
Quan trọng nhất là từng hành động của Đạm Đài Yên Vũ ẩn chứa lực lượng vô hình lôi kéo tinh thần người, Phí Khang trực diện bị ảnh hưởng rõ ràng nhất.
Biểu tình Tần Sơn Hà trầm trọng, mắt Sở Mộ lóe tia kinh ngạc.
Đạm Đài Yên Vũ tu luyện công pháp chắc chắn không bình thường, ý niệm tinh thần của Phí Khang mà ngăn cản thật khó khăn.
Phí Khang bị ảnh hưởng nhiều lần, tuy rất ít, tuy gã chống cự được nhưng mỗi lần đều mất tiên cơ, khó thể phản kích hữu hiệu.
Nhìn sang Đạm Đài Yên Vũ, vừa bắt đầu công kích đã có thế liên miên không dứt, mỗi kiếm dường như uy lực không mạnh, không nhanh nhưng như gió nhẹ thổi từ từ, mưa phùn vấn vương không dứt, không chỗ không ở làm Phí Khang ngăn cản, né tránh vô cùng khó khăn.
Trước mắt Phí Khang là kiếm quang biến thành mưa phùn vô cùng vô tận không dứt.
Một thanh nhuyễn kiếm như sống trong tay Đạm Đài Yên Vũ, mỗi đường kiếm khi bị chặn lại sẽ vang tiếng đinh đang, gió nhẹ kết hợp mưa phun du dương êm tai.
Nguyên đấu kiếm đài như thành sân nhà của Đạm Đài Yên Vũ, ánh mắt mọi người tập tung vào nàng. Con mắt Kiếm Giả chỉ có bóng dáng Đạm Đài Yên Vũ nhẹ múa.
Nhiều người biết Phí Khang đang bị yếu thế, nếu không dùng thủ đoạn khác sẽ thua, chỉ là vấn đề về thời gian.
Gió nhẹ mưa phùn, mưa thấm ngọn núi, mưa lất phất, gió nhẹ từ từ.
Thân hình thướt tha bay như bươm bướm, đôi khi như liễu rũ, đôi khi như dòng nước, tựa bức tranh phong cảnh tự nhiên, đẹp không sao tả xiết.
Nhìn Đạm Đài Yên Vũ chiến đấu như được xem nghệ thuật tuyệt đẹp, khiến người bất giác say mê trong đó.
Dù Phí Khang cũng mạnh nhưng vẫn cách biệt Đạm Đài Yên Vũ một chút xíu. Phí Khang tu luyện công pháp không bằng công pháp của Đạm Đài Yên Vũ, không ngừng đón đỡ đòn công kích của nàng rồi cuối cùng bị thua.
Đạm Đài Yên Vũ thu kiếm, thớt tha hành lễ, giọng nói vẫn thánh thót:
- Đã nhường!
Phí Khang hành kiếm lễ, gã không phải loại người không chấp nhận thua:
- Đã nhường.
- Đệ tử này của kiếm cung các ngươi thực lực không tệ.
Trưởng lão Đạm Đài thị cười nói:
- Nhưng so với tử đệ của Đạm Đài thị chúng ta còn kém chút.
Giáo tập Thiên Phong kiếm cung nói:
- Trận thứ hai, Tần Sơn Hà, giao cho ngươi.
Trưởng lão Đạm Đài thị cười nói:
- Phi Tinh, ngươi lên đi.
Tần Sơn Hà, Đạm Đài Phi Tinh cùng gật đầu, nhảy lên đấu kiếm đài.
Tần Sơn Hà cao to vạm vỡ như ngọn núi sừng sững dưới đất, trầm ổn dày nặng, có chút bá đạo vờn quanh. Đạm Đài Phi Tinh thì cơ thể săn chắc thon dài, đứng trên đấu kiếm đài như ngọc thụ lâm phong, đôi mắt như sao.
Đạm Đài Phi Tinh mỉm cười chắp tay với Tần Sơn Hà:
- Tần huynh nương tay cho.
Tần Sơn Hà chắp tay nói:
- Rút kiếm đi.
Cự kiếm ra khỏi vỏ.
Đạm Đài Phi Tinh mỉm cười, phong độ phiên phiên, kiếm đã nằm trong tay, trên kiếm như có ánh sao vờn quanh.
Sở Mộ động ý niệm thầm đoán:
- Không lẽ Đạm Đài Phi Tinh cũng lĩnh ngộ Tinh Thần áo nghĩa?
Tần Sơn Hà lĩnh ngộ Thổ chi áo nghĩa, rèn luyện đến đẳng cấp nhị chuyển. Cự kiếm chém ra có cảm giác dày nặng như một núi lớn từ trên trời giáng xuống đè Đạm Đài Phi Tinh.
Sở Mộ nhìn liền biết cảnh giới kiếm pháp của Tần Sơn Hà lại tăng lên một chút, có lẽ sau trận chiến với Tư Không Chiến được gợi ý, qua mấy tháng tham ngộ khổ tu cuối cùng hiểu ra.
Nhưng cảnh giới kiếm pháp của Tần Sơn Hà khác xa với Tư Không Chiến.
Kiếm dày nặng như núi cao trấn áp làm đám người Đạm Đài thị khẽ kêu. Đạm Đài Phi Tinh hóa thành sao băng phá không giết tới, kiếm như từ thiên ngoại phi tinh trục nguyệt rạch phá không trung.
Một trầm ổn một nhẹ nhàng, hai thanh kiếm hoàn toàn khác nhau va chạm. Kiếm của Tần Sơn Hà khựng lại, Đạm Đài Phi Tinh mượn sức bay về, xuất hiện sau lưng Tần Sơn Hà chém ra một kiếm.
Kiếm quang như sao rơi xuống đất.
Kiếm này cực kỳ tinh diệu, hồn nhiên thiên thành, không đường lần theo.
Tần Sơn Hà gặp nguy không loạn, không chút hoang mang giơ cự kiếm, cơ thể vạm vỡ xoay lại mang theo gió rít gào, cự kiếm quét qua, tiếng leng keng chói tai vang lên. Kiếm của Đạm Đài Phi Tinh bị bật ra, cự kiếm với thế núi sụp đất nứt chém tới. Lực lượng trên kiếm tan biến, cự kiếm nhẹ nhàng, tốc độ tăng vọt.
Đạm Đài Phi Tinh thuận thế xoay tròn, ánh sao lấp lánh xoay quanh người như nâng gã bay bổng khỏi mặt đất. Đạm Đài Phi Tinh xoay người giữa không trung vạch đường cong né cự kiếm của Tần Sơn Hà và đánh trả lại.
Tốc độ của Đạm Đài Phi Tinh siêu nhanh, thân pháp nhẹ nhàng, kiếm mang theo ánh sao lấp lánh quang mê hoặc đôi mắt. Thân hình Tần Sơn Hà trầm ổn không nhúc nhích, như núi cao đứng sững, cầm cự kiếm nhẹ tựa lông hồng, dư sức đánh.
Lĩnh vực kiếm thuật của Tần Sơn Hà vẫn là đệ tam trọng nhưng kỹ xảo kiếm thuật thì tiến bộ.
*****
Cho đến nay hai bên không sử dụng kiếm Nhập cảnh, đó là sát chiêu, một sát chiêu quyết định thắng thua.
Dù thế nào Đạm Đài Phi Tinh cũng không thể phá thế phòng thủ của Tần Sơn Hà, cứ tiếp tục thế này thì không thể thắng.
Mặt ngoài Đạm Đài Phi Tinh là người nho nhã lễ độ nhưng trong lòng rất kiêu ngạo, gã không cho phép mình thua, không chấp nhận thế hòa, gã phải đánh bại đối phương.
Hỏa hoa tung tóe hấp dẫn ánh mắt đám đông Kiếm Giả.
Đánh mãi không thắng làm Đạm Đài Phi Tinh thiếu kiên nhẫn, gã quay người vung kiếm, kiếm quang khoảnh khắc phân hóa thành ba đường, cái nào cũng thật chém vào trái phải giữa người Tần Sơn Hà.
Một kiếm quang khi đến gần thì rót lực lượng vào, bộc phát ra Nhập cảnh bước đầu.
Công kích ba hướng khiến Tần Sơn Hà khó thể đón đỡ, cự kiếm của gã chỉ đủ để ngăn cản kiếm Nhập cảnh, hai kiếm quang khác sẽ đánh trúng gã.
Vào phút chỉ mành treo chuông Tần Sơn Hà vẫn vẻ mặt bình tĩnh giơ ngang cự kiếm, rót lực lượng vào bộc phát ngăn cản kiếm Nhập cảnh của Đạm Đài Phi Tinh. Hai kiếm quang khác chém xuống sắp cắt rách kiếm cương hộ thể chém trúng vai Tần Sơn Hà.
Hai kiếm quang này uy lực phi phàm, Tần Sơn Hà có mặc bảo giáp vương phẩm thì chưa chắc đỡ được, nếu bị thương sẽ ảnh hưởng phát huy thực lực. Đạm Đài Phi Tinh liên tục tấn công sẽ khiến Tần Sơn Hà dần bị yếu thế.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi hai vai Tần Sơn Hà sắp bị kiếm quang chém trúng thì tay trái của gã cầm đoản kiếm như dao găm từ bao giờ. Tần Sơn Hà vung đoản kiếm hóa thành tàn ảnh nháy mắt đánh nát hai luồng kiếm quang.
Cự kiếm và kiếm của Đạm Đài Phi Tinh va chạm, Nhập cảnh bước đầu đối kháng phát ra tiếng rít chói tai. Người Tần Sơn Hà run lên, Đạm Đài Phi Tinh bay ra sau.
Đoản kiếm gắn vào chuôi cự kiếm, làm cự kiếm thành kiếm khí đặc biệt. Tần Sơn Hà hất kiếm lên trên xuống dưới, đoản kiếm lặng lẽ đâm vào Đạm Đài Phi Tinh lần thứ hai áp sát.
Đạm Đài Phi Tinh đúng là lợi hại nhưng không bằng Tư Không Chiến, đối diện Tần Sơn Hà đột nhiên đổi kiểu chiến đấu khiến gã trong một chốc khó thể ứng đối chính xác.
Trong lúc múa may thanh cự kiếm đặc biệt hồn nhiên thiên thành, không ngừng rót lực lượng vào lần nữa chém xuống, kiếm Nhập cảnh.
Đạm Đài Phi Tinh biến sắc mặt, kiếm này như núi cao đè đầu làm gã nghẹt thở. Đạm Đài Phi Tinh định dùng Nhập cảnh ngăn cản nhưng phản ứng hơi chậm, hơi miễn cưỡng.
Cự kiếm chém xuống, Đạm Đài Phi Tinh đỡ được nhưng rách cổ tay, kiếm bay ra, gã cũng bay ngược rớt xuống đấu kiếm đài, tức ngực khó chịu.
So với vết thương trên người thì lòng Đạm Đài Phi Tinh khó chịu hơn, gã thua.
Mấy vị trưởng lão Đạm Đài thị biểu tình cực kỳ khó xem.
Tần Sơn Hà chắp tay nói với Đạm Đài Phi Tinh:
- Đã nhường!
Dù lòng khó chịu nhưng Đạm Đài Phi Tinh vẫn giữ phong độ, chắp tay nói:
- Đã nhường!
Đạm Đài Thiên Long vỗ vai Đạm Đài Phi Tinh, khóe môi cong lên chậm rãi nói:
- Thắng thua là chuyện thường của Kiếm Giả, có thua mới hiểu mùi vị chiến thắng.
Đạm Đài Phi Tinh gật mạnh đầu liếc qua Sở Mộ, nói với Đạm Đài Thiên Long:
- Thiên Long đại ca, trận cuối nhờ vào đại ca, nhất định phải đánh bại đối phương!
Đạm Đài Thiên Long cười cười, chỉ gật đầu không nói nhưng vẻ mặt vô cùng tự tin như thể đánh bại Sở Mộ không hề khó khăn với gã.
Trưởng lão Đạm Đài thị nói:
- Thiên Long là đệ nhất nhân của ngoại viện Đạm Đài thị chúng ta, trận cuối từ Thiên Long ra tay.
Như nhớ đến cái gì, trưởng lão Đạm Đài thị nhếch môi cười.
Các trưởng lão, người Đạm Đài thị đều cười, vẻ mặt của họ nói cho người Thiên Phong kiếm cung biết thắng lợi ngay trước mắt, bọn họ tin tưởng Đạm Đài Thiên Long thắng chắc.
Có thể thấy Đạm Đài Thiên Long chưa ra tay có thực lực không giống bình thường, cực mạnh.
Giáo tập của Thiên Phong kiếm cung cười gật đầu hướng Sở Mộ:
- Sở Mộ là đệ nhất nhân đệ tử chính thức của Thiên Phong kiếm cung ta, trận cuối cùng cũng từ hắn ra tay.
Đạm Đài Thiên Long nhảy người lên như rồng bay, bước ra mấy bước tựa như giao long uốn lượn rơi xuống đấu kiếm đài, toát ra bá khí và ưu nhã khó tả.
Sở Mộ không làm tư thế gì, lắc người như dịch chuyển tức thời, mọi người thấy hoa mắt, hắn đã đến trên đấu kiếm đài.
- Thân pháp hay.
Đạm Đài Thiên Long mỉm cười từ tốn nói:
- Ta cứ nghĩ đối thủ của ta sẽ là Tư Không Chiến, không ngờ là ngươi.
Khi nói tới ba chữ Tư Không Chiến thì đáy mắt Đạm Đài Thiên Long lóe tia sắc bén, dường như không cam lòng.
Sở Mộ từ chỗ giáo tập Quý Thiên Tường đã biết tại sao Đạm Đài Thiên Long khác lạ như vậy. Hơn bốn năm trước Thiên Phong kiếm cung từng phái mấy người đi Đạm Đài thị giao lưu, khi đó đệ nhất nhân đệ tử chính thức kiếm cung là Tư Không Chiến.
Tư Không Chiến quét ngang ngoại viện Đạm Đài thị không người địch nổi, lúc ấy Đạm Đài Thiên Long chưa bộc lộ tài năng ở ngoại viện Đạm Đài thị nhưng gã thấy tận mắt phong thái của Tư Không Chiến. Từ nay Đạm Đài Thiên Long xem đó như sự khích lệ thúc đẩy mình tiến bộ.
Lần này Đạm Đài Thiên Long cảm thấy mình đã đủ mạnh, muốn quyết cao thấp với Tư Không Chiến, chẳng ngờ đối thủ không phải gã mà là Kiếm Giả đến từ tiểu thế giới.
Đạm Đài Thiên Long không hiểu nhiều về tiểu thế giới, gã không có ý khinh thường Sở Mộ. Đạm Đài Thiên Long cảm thấy trừ Tư Không Chiến ra ngoại viện Thiên Phong kiếm cung không ai đấu lại gã, Sở Mộ cũng không được.
Đây không phải tự đại mà là tín niệm, niềm tin vào mình, niềm tin tất thắng.
Người Đạm Đài Thiên Long phát ra khí thế hùng hồn, có tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa.
So với khí thế của Đạm Đài Thiên Long ngày càng mạnh mẽ thì Sở Mộ biểu hiện rất bình thường, hắn đứng nơi đó không có gì lạ. Nhưng sắc mặt của mấy vị trưởng lão Đạm Đài thị dần trầm trọng. Đám giáo tập Thiên Phong kiếm cung gật gù, vẻ mặt vừa lòng.
Không bị ngoại vật dao động, mặc kệ ngươi khí thế cuồng phong mưa giông, nguy nga bàng bạc thì ta vẫn sừng sững bất động như núi, sâu thẳm như vực sâu biển lớn.
Đây là một loại cảnh giới, cũng là một loại tín niệm, tín niệm cao minh hơn của Đạm Đài Thiên Long.
Nụ cười biến mất trên môi Đạm Đài Thiên Long, thay thế là nét mặt trầm trọng. Đạm Đài Thiên Long hoàn toàn không dám xem thường Sở Mộ, có một thanh âm nhắc nhở trong đầu gã phải xem hắn như đối thủ thật sự, kẻ địch cường đại.
Dần dà hình bóng cường địch Tư Không Chiến trong lòng Đạm Đài Thiên Long đã bị Sở Mộ thay thế.
Đây là cuộc chiến giao lưu cuối cùng, cuộc chiến quyết định thắng thua.
Đạm Đài Thiên Long chậm rãi nói, gằn từng chữ dõng dạc như tiếng rồng ngâm:
- Sau trận chiến này ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi.
← Ch. 0670 | Ch. 0672 → |