← Ch.0775 | Ch.0777 → |
- Ồ? Không tệ, tư thế này có chút giống nha.
Còn chưa bắt đầu thức thứ nhất thì đã có một đạo thanh âm châm chọc vang lên. Chỉ thấy có ba Kiếm giả eo giắt trường kiếm, từng bước một đi tới. Trên mặt mang theo vẻ châm chọc.
Các đệ tử khoảng cách gần Sở Mộ cả kinh, vội vàng thối lui, giống như sợ bị ảnh hưởng tới vậy.
Trong lúc mơ hồ Sở Mộ cũng nghe thấy tiếng thấp giọng nghị luận ở phía xa, ánh mắt Sở Mộ nhìn về phía ba người vừa mới tới. Trong mắt hiện lên hàn ý.
Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, sẽ xuất hiện tranh đấu...
Mấy ngày nay, các đệ tử tới từ tuyển chọn một trăm năm một lần gia nhập, là các nhân vật mới. Mà các đệ tử được tuyển chọn từ các thành trì, thôn trấn dưới Thiên Hoang thần sơn thì coi mình là địa chủ. Hơn nữa thời gian nhập môn của bọn hắn sớm hơn. Thời gian tiếp xúc với Thiên Hoang kiếm điển và Thiên Hoang kiếm thể, Thiên Hoang kiếm thuật sớm hơn. Lại bởi vì hoàn cảnh nơi này, so với bên ngoài càng dễ tu luyện. Đủ loại nguyên nhân khiến cho bọn hắn tự cho là mình rất cao. Cảm thấy tài trí hơn người
.
Vì vậy mới có tình cảnh lặp đi lặp lại, những đệ tử từ bên ngoài mới tới liên tục bị bắt nạt.
Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, những người mới bị bắt nạt, sỉ nhục có tới mấy ngàn. Khiến cho rất nhiều người mới căn bản không dám tới diễn võ trường luyện kiếm.
Kiếm giả có thể tiến vào Thiên Hoang địa cung đều là thiên tài, cũng không phải là người đơn giản. Lúc bị bắt nạt cũng phản kích. Nhưng vấn đề là, tài nghệ không bằng người, không phản kích còn tốt. Một khi phản kích chẳng những bị đánh bại mà còn bị hung hăng nhục nhã một phen, bị lăng nhục một chầu.
Thậm chí ngay cả người có thực lực như Quý Vũ Trữ, Vạn Lưu Phong cũng bị hung hăng nhục nhã một phen.
- Vị sư đệ này hẳn là mới từ bên ngoài tới đúng không? Có phải sư đệ đang cảm thấy Thiên Hoang kiếm thuật rất là thần kỳ, bình sinh hiếm thấy đúng không?
Ba người đang đi tới kia, người cầm đầu có chút đắc ý nói với Sở Mộ:
- Sư huynh ta gần đây lấy việc giúp người làm niềm vui. Thích nhất là chỉ điểm các sư đệ mới tới. Làm lớn mạnh Thiên Hoang địa cung chúng ta.
Người bốn phía nghe được câu này mặt tối sầm lại, cười nhạo không thôi. Vạn Lưu Phong cũng trong đám người, vốn nhìn thấy Sở Mộ xuất hiện, hắn đang định đi tìm Sở Mộ gây phiền toái. Thế nhưng không ngờ còn chưa kịp đợi hắn ra tay thì đã có đệ tử cũ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
Thực lực đệ tử cũ hắn biết rõ, đều rất lợi hại. Có thể đơn giản đánh bại hắn, lần này Sở Mộ tất sẽ bị hung hăng nhục nhã một phen.
- Đa tạ sư huynh, không biết sư đệ ta lấy gì để đền đáp ý tốt của sư huynh đây?
Sở Mộ mỉm cười, nói.
- Sư huynh ta gần đây thiếu đan dược, sư đệ có lẽ mới nhận được một ít Chân hoang đan hạ phẩm. Trước tiên cho sư huynh ta mượn dùng một lát Đợi ngày sau sư huynh ta sẽ trả lại gấp bội cho sư đệ.
Tên cầm đầu có ria mép nói, những lời này mấy ngày qua hắn đã nói qua hơn mười lượt, cho nên rất là thành thạo.
- vậy làm phiền sư huynh rồi.
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
- Sư đệ không cần phải khách khí như vậy.
Tên có ria mép này cười, trong lòng thấy thoải mái không thôi. Mấy ngày nay hắn ra tay vài chục lần, nhiều lần giáo huấn đám người mới này một chầu, sau đó mới đoạt được Chân Hoang đan hạ phẩm. Một lần một lọ, mười hạt. Hiện tại đã thu được khoảng mấy trăm hạt. Đại bộ phận trong đó tuy rằng nộp lên trên, thế nhưng cũng có một phần nhỏ, hơn chục hạt còn trong tay hắn. Như vậy cũng đủ để hắn tu luyện trong khoảng thời gian ngắn.
Về phần hoàn lại, bất quá chỉ là lời nói khách sáo mà thôi. Ai tin, kẻ đó chính là đồ ngốc.
Tên có ria mép rút kiếm, hai tên bên cạnh thì tự giác lui lại. Ánh mắt nhìn Sở Mộ có chút châm chọc, bọn hắn biết rõ. Lại có một người bị tên ria mép này giáo huấn một phen. Cuối cùng lại còn bị đoạt lấy mười hạt Chân Hoang đan hạ phẩm.
Thiên Hoang đan là thứ đệ tử ngoại môn Thiên Hoang địa cung nhận được mỗi năm. Mỗi năm chỉ nhận được có mười hạt Chân hoang đan hạ phẩm. Tác dụng của Chân Hoang đan hạ phẩm đó là phụ trợ tu luyện Thiên Hoang kiếm thể và Thiên Hoang kiếm điển, tác dụng vô cùng quan trọng.
- Sư đệ chú ý.
Tên có ria mép rút Thiên Hoang kiếm ra rồi nói với Sở Mộ. Hắn bày ra tư thế khởi đầu của Thiên Hoang kiếm thuật. Lập tức, khí thế trên người lập tức biến đổi, trở nên vững chắc mà lăng lệ.
Sở Mộ không muốn nói nhiều, chỉ khẽ gật gật đầu.
- Xem thức thứ nhất của ta.
Tên có ria mép quát, Thiên Hoang kiếm nhanh chóng đâm ra. Sức mạnh nội liễm bên trong, kiếm rất nhẹ, lại cực nhanh.
Bước chân Sở Mộ khẽ chuyển, đơn giản đã tránh đi được.
Ngay sau đó tên ria mép thi triển thức thứ hai.
Thiên Hoang kiếm thuật có chín mươi chín thức, là tương thông với nhau. Nói cách khác, Kiếm giả tu luyện Thiên Hoang kiếm thuật, có thể bắt đầu từ thức thứ nhất, nối liền tới thức thứ chín mươi chín. Từng thức từng thức thi triển, lại phối hợp với kiếm trong tay, tạo thành công kích từ tất cả các góc độ, tinh diệu vô cùng.
Tên ria mép này tu luyện Thiên Hoang kiếm thuật đã được mấy năm, vừa mới ra tay đã rất thuần thục. Từng thức rồi lại từng thức, một kiếm rồi lại một kiếm. Từng kiếm từng thức với nhau nối liên, vô cùng trôi chảy, kiếm quang lập lòe, nhìn như đơn giản, thế nhưng kỳ thực lại ẩn chứa ảo diệu vô cùng.
Đám người vây xem chung quanh vốn định xem náo nhiệt, không ngờ Sở Mộ lại có thể lần lượt tránh thoát khỏi kiếm của tên ria mép này. Khiến cho tên ria mép kia không thể thi triển từng chiêu từng thức, giống như đang dạy bảo cho bọn họ Thiên Hoang kiếm thuật nên tu luyện như thế nào vậy.
Đã thi triển tới thức thứ hai mươi, vẫn như cũ, không có cách nào đánh bại được Sở Mộ. Thậm chí ngay cả chéo áo của Sở Mộ cũng không thể đụng được. Trong lòng tên ria mép này khiếp sợ, đồng thời cũng tức giận. Mà hai đồng bạn hắn thì lúc này vô cùng kinh ngạc.
Trong đám người, Vạn Lưu Phong âm thầm cắn răng, vô cùng khó chịu, bởi vì hắn chỉ trụ được ba thức đã bị đối phương đánh bại.
Sở Mộ còn chưa ra tay phản kích, mục đích của hắn là muốn nhìn xem người khác tu luyện Thiên Hoang kiếm thuật như thế nào.
Tên ria mép này quả thực rất quen thuộc đánh ra Thiên Hoang kiếm thuật, nhưng ở trong mắt Sở Mộ mà nói, lại có quá nhiều sơ hở. Tên ria mép này chỉ có rèn luyện, thi triển ra được chiêu thức chứ không chính thức thông hiểu đạo lý bên trong. Chỉ có hình của nó mà không có thần.
*****
- Đã như vậy đừng trách ta không khách khí.
Ria mép kia thầm nghĩ một tiếng. Sau thức thứ hai mươi mốt, kiếm thức lập tức biến đổi, thi triển ra thức thứ ba mươi ba.
Lập tức kiếm quang nội liễm, tất cả lực lượng chấn động biến mất, khiến cho một kiếm này có hương vị như phản phác quy chân vậy.
- Thức thứ ba mươi ba.
Hai đồng bọn của tên ria mép này kinh hô một tiếng. Hiển nhiên ngay cả bọn hắn cũng không biết tên ria mép này đã tu luyện Thiên Hoang kiếm thuật tới thức thứ ba mươi ba. So với thức thứ ba mươi hai có chênh lệch rõ ràng. Một bên là sơ bộ nhập cảnh, trước đó không có đạt tới nhập cảnh.
Đây là một kiếm sơ bộ nhâp cảnh, tốc độ cực nhanh, từ bên sườn chém về phía Sở Mộ. Một khi chém trúng, dưới lực lưởng bạo tạc, cho dù không có cố ý giết người, nhưng mà Sở Mộ cũng sẽ bị thương nặng, so với những người khác còn càng thêm thê thảm.
- Có hình nhưng vô thần.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, không tránh né. Một kiếm, hắn tiện tay chém ra một kiếm. Kiếm quang nội liễm, tạo thành một đạo quang mang hoàn mỹ, xuất phát sau mà tới trước. Trong ánh mắt khó hiểu, không thể tưởng tượng được của mọi người, hắn đánh trúng bụng tên có ria mép kia đầu tiên, sau đó lực lượng bộc phát.
Một kiếm này Sở Mộ chỉ vận dụng Chấn Sơn kính, không có thôi động kiếm khí, cũng không dùng tinh thầny ý niệm. Dù là như vậy mọi người cũng nghe thấy một tiếng phanh như trống vang vọng. Hai chân của tên ria mép này nhấc lên khỏi mặt đất, bay ngược về phía sau. Thân thể run rẩy, co quắp lại giống như một con tôm vậy.
Tên ria mép này cảm giác bụng mình bị đánh trúng, một cỗ lực lượng đáng sợ trùng kích, đồng thòi còn có chấn động vô cùng nhanh, khiến cho bụng hắn như là dời non lấp biển, có cảm giác vô cùng khó chịu.
bay ngược về phía sau chừng mấy trượng mới ngã xuống đất, bụng đau đớn vô cùng, mũi còn cay xè. Chỉ cần hơi động đậy cũng có cảm giác cái bụng mình như muốn vỡ ra, cả người co quắp, không thể nào đứng dậy nổi.
Toàn bộ những người bên cạnh đều kinh ngạc tới ngây người. Một màn xảy ra trước mắt rốt cuộc là thế nào vậy?
Không phải Sở Mộ bị giáo huấn một lần sao? Sao lại đổi thành tên ria mép kia bị giáo huấn một lần? Là ảo giác sao/
Hai đồng bạn của tên ria mép kia thì hoàn toàn bị chấn trụ. Chỉ là một Kiếm giả từ bên ngoài tới, không ngờ lại đánh bại một người đã khổ luyện Thiên Hoang kiếm thuật nhiều năm. Phải biết rằng, Kiếm giả bên ngoài căn bản không có tu luyện, tiếp xúc tới khống chế lực lượng a.
- Ta rất ít khi chỉ điểm người khác, ngươi có thể được ta chỉ điểm là vinh hạnh của ngươi. Ngươi chỉ cần đưa mười hạt Chân Hoang đan hạ phẩm làm thù lao là được.
Sở Mộ đi tới trước mặt tên có ria mép kia, từ trên cao nhìn xuống dưới, ánh mắt lạnh nhạt, ngữ khí cũng lạnh nhạt.
Sở Mộ vừa mới nói xong, một lần nữa khiến cho mọi người bốn phía khiếp sợ. Người này quả thực rất cuồng.
- Sư đệ, nên giữ lại ba phần mặt mũi, sau này còn dễ gặp mặt.
Hai tên đồng bạn của ria mép kia vội vàng đi tới, nâng tên có ria mép này lên, đồng thời cũng nói với Sở Mộ.
- Các ngươi cũng muốn ta chỉ điểm một phen sao?
Sở Mộ đảo qua hai người, ngữ khí lạnh nhạt khiến cho toàn thân bọn hắn run lên. Luận thực lực bọn hắn không có cách nào bằng tên ria mép kia. Đối mặt với người có thể dùng một kiếm đánh bại ria mép, dù thế nào cũng không đề nổi dũng khí chiến đấu lên được.
- Mười hạt Chân Hoang đan hạ phẩm.
Bên cạnh đột nhiên có người quát.
- Đưa mười hạt Chân Hoang đan hạ phẩm ra.
Người rống càng lúc càng nhiều. Những người này đều là đệ tử mới. Một phần là đã từng bị bắt nạt, sỉ nhục. Lúc này chứng kiến Sở Mộ dùng một kiếm đánh bại đệ tử cũ, tâm lý vô cùng thoải mái. Giống như đang trời hè đột nhiên được uống một cốc nước chanh mát lạnh vậy, thoải mái không thôi.
Tên ria mép và hai đồng bọn khiến cho rất nhiều người tức giận.
- Cho hay không nói một câu.
Thiên Hoang kiếm của Sở Mộ run lên, dưới Chấn Sơn kính, phát ra tiếng kiếm minh ông ông khiến cho lòng người kinh hãi, lạnh mình. Khiến cho toàn thân tên có ria mép kia không tự chủ được mà run lên.
- Đưa.
Gian nan nói ra một chữ, tên có ria mép lấy ra một bình nhỏ trong oản luân không gian, lấy mười hạt Chân Hoang đan hạ phẩm đưa cho Sở Mộ.
Sở Mộ thu lại.
- Đa tạ sư đệ chỉ điểm, lần sau ta nhất định sẽ tới làm phiền sư đệ.
Tên ria mép này nghiến răng nghiến lợi nói. Ý tứ bên trong đơn giản là nói Sở Mộ cứ chờ xem, việc này sẽ không chấm dứt một cách đơn giản như vậy.
- Vậy ta sẽ đợi.
Sở Mộ nói tiếp.
- Không tiễn.
Lại hung hăn nhìn Sở Mộ, ba người ria mép kia quay người rời đi trong một mảnh tiếng xỉ vả. Bởi vì xấu hổ và tức giận cho nên ba người đỏ bừng mặt.
Tên ria mép kia khiến cho mọi người ý thức được Sở Mộ không dễ chọc. Mà Sở Mộ cũng biết, phiền phức của hắn trong ngoại cung mới chỉ bắt đầu. Tên ria mép kia bất quá chỉ là khởi đầu mà thôi.
Bất quá hắn không sợ hãi, tuy rằng hắn không thích phiền toái, nhưng mà người ta đã tới tìm tận cửa thì hắn cũng không có lý do gì để lùi bước.
- Tất cả đi luyện kiếm đi.
Sở Mộ nói với đám người bốn phía một câu, lại lần nữa bày ra bộ dáng khởi đầu của Thiên Hoang kiếm thuật, bắt đầu tu luyện.
Đánh ra thức thứ nhất, ngay sau đó là thức thứ hai. Đám Kiếm giả đang định tản ra lập tức dừng lại, nhìn Sở Mộ luyện kiếm thuật. Bọn hắn phát hiện ra, Thiên Hoang kiếm thuật dưới kiếm của Sở Mộ thi triển ra có một loại cảm giác không nói nên lời.
Giống như không phải Sở Mộ mới lần đầu tiên tiếp xúc với Thiên Hoang kiếm thuật vậy. Mà là hắn đã tu luyện nhiều năm, nhìn qua, so với tên có ria mép kia còn thi triển thuần thục hơn, còn tinh xảo hơn.
Điều này sao có thể?
Chẳng lẽ rất nhiều năm trước Sở Mộ từng tiếp xúc qua Thiên Hoang kiếm thuật?
Các loại nghi hoặc hiện lên trong đầu mọi người. Sắc mặt Thiên Hoang kiếm thuật thì trở nên vô cùng khó coi. Hắn bại dưới kiếm của Sở Mộ, mà Sở Mộ còn dùng vỏ kiếm đánh bại hắn. Chuyện này khiến cho hắn thoáng cái trở thành trò cười. Chuyện này khiến cho hắn vốn có ngạo khí mười phần không có cách nào tiếp nhận được.
Trong lòng Vạn Lưu Phong luôn có ý nghĩ trả thù. Vô luận thế nào hắn nhất định phải hung hăng trả thù Sở Mộ, khiến cho hắn ta trước mặt mọi người bị mất mặt lớn. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Sở Mộ lợi hại như vậy, hắn lập tức cảm thấy cơ hội trả thù vô vọng. Trong lòng uể oải, đen tối.
← Ch. 0775 | Ch. 0777 → |