Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0843

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0843: Lại vào Thần Hoang
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Nam Vô nhặt kiếm của mình lên, sắc mặt đổi tới đổi lui, trong mắt mang theo khiếp sợ khó nói thành lời, nội tâm còn chưa kịp phản ứng, hắn bị đánh bại như vậy, bị bại triệt để và không cách nào tưởng tượng nổi.

Hắn cho rằng mình tăng lên đủ nhiều, không nghĩ tới chênh lệch càng lúc càng lớn, nhìn bóng lưng Sở Mộ rời đi, hắn có một cảm giác kỳ quái, cả đời của hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên bóng lưng này, không cách nào đuổi theo, càng đừng nói vượt qua.

Tất cả mọi người nhìn bóng lưng Sở Mộ đi xa, trong nội tâm, cũng sinh ra suy nghĩ giống Nam Vô.

Đây là bóng lưng bọn họ chỉ có thể vĩnh viễn nhìn lên.

Sở Mộ biến thành truyền kỳ trong ngoại cung.

Cho dù Nam Vô có kiếm ý bảy chuyển hậu kỳ và áo nghĩa bảy chuyển hậu kỳ cũng không thể đối kháng, rốt cuộc hắn mạnh cỡ nào chính là một câu hỏi không lời giải, giống như lạc ấn tiến vào nội tâm đệ tử ngoại môn, cả đời không thể lau đi.

Cường đại, thần bí, ít xuất hiện!

Mỗi ngày Sở Mộ đều kiên trì tu luyện.

Kiếm thuật là bắt buộc, mỗi ngày đều luyện, tu vi kiếm nguyên đã sớm đạt đến cực hạn, tạm thời buông bỏ, Thiên Hoang Kiếm Thể cũng đạt tới tầng thứ ba trung kỳ, Thiên Hoang Luyện Thể Dịch tiêu hao không còn, Sở Mộ cũng tạm thời buông bỏ, kể từ đ, thời gian còn lại dùng rèn luyện kiếm ý.

Tu luyện Băng Phách Hàn Sương Công đã đạt tới cực hạn, hắn đủ điều kiện tu luyện Tâm Kiếm Bí Lục nhưng thêếu thời gian.

Sau khi đánh bại Nam Vô, Sở Mộ lại bế quan ba tháng sau đó có tin tức truyền ra.

Năm ngày trước, Nam Vô thành công đột phá Nguyên Cực Cảnh, tấn thăng thành kiếm giả Thần Ngưng Cảnh, thông qua khảo hạch trở thành đệ tử nội cung.

Sở Mộ mỉm cười.

Dùng kiếm ý và áo nghĩa bảy chuyển hậu kỳ của Nam Vô, với thiên phú và tiềm lực như vậy chắc chắn sẽ bộc phát trong hàng ngũ nội cung, bất luận thiên tài chính thức ở nơi nào cũng không thể không có tiếng tăm, yên lặng chỉ là nhất thời.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Sở Mộ lại bắt đầu bế quan.

Lần bế quan này dài một chút, hắn bế quan suốt năm tháng nhưng hiệu quả vô cùng rõ ràng, kiếm ý đạt tới chín chuyển hậu kỳ tới hạn, chỉ kém một tia là cực hạn.

Nhưng bước cuối cùng là khó vượt qua nhất, Sở Mộ cũng không nóng nảy, hắn dùng tâm tình thoải mái đối mặt việc này, sau khi bế quan hắn đi ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh, tán giải sầu thả lỏng thần kinh căng thẳng.

Hắn lại nghe một ít tin tức.

Ba ngày trước Xi Tiếu, Lạc Thu Thủy, Bí Hổ và Đồ Kinh Hồng lần lượt đột phá Nguyên Cực Cảnh, đạt tới Thần Ngưng Cảnh, hơn nữa thành công thông qua khảo hạch nội cung trở thành đệ tử nội môn.

Thiên phú của bọn họ không bằng Nam Vô nhưng không kém nhiều. Tiến vào nội cung, chỉ yên lặng một thời gian ngắn làm công tác chuẩn bị, cuối cùng sẽ bạo phát hào quang của mình, bọn họ sẽ quật khởi và tìm được một nơi cắm dùi trong nội cung.

Nhưng đệ tử nội cung đều rất cường hãn, thiên phú bản thân không kém chút nào, bởi vậy cho dù là Nam Vô, trong thời gian ngắn muốn đạt được bài danh cao trong hàng ngũ đệ tử nội môn không dễ dàng chút nào.

Những người từng là đối thủ của mình đã đi trước mình. Sở Mộ không uể oải, hắn càng mỉm cười thoải mái.

Cho dù bọn họ trở thành kiếm giả Thần Ngưng Cảnh cũng không phải đối thủ của Sở Mộ.

Sở Mộ nguyện ý hoàn toàn có thể đột phá Thần Ngưng Cảnh trong thời gian ngắn, trở thành đệ tử nội cung, đáng tiếc hắn có suy nghĩ kinh người và dã tâm rất lớn.

Sau khi giải sầu, thần kinh được thả lỏng. Sở Mộ tiếp tục bế quan, lần này kiếm ý đột phá thành công đạt tới chín chuyển cực hạn, lúc này hắn bắt đầu rèn luyện kim chi áo nghĩa.

Kim chi áo nghĩa chín chuyển sơ kỳ, muốn rèn luyện đến chín chuyển cực hạn cũng phải tốn thời gian một hai năm.

Sở Mộ có tính nhẫn nại.

Rèn luyện rèn luyện, không ngừng rèn luyện, mệt mỏi thì tạm thời ngừng bế quan ra ngoài giải sầu. Nghỉ ngơi một chút sau đó tiếp tục rèn luyện.

Thời gian một năm qua đi, kim chi áo nghĩa cũng đạt tới chín chuyển cực hạn.

Lúc này Sở Mộ tiến vào Thiên Hoang Địa Cung, trở thành đệ tử ngoại cung được bốn năm, tính cả hai năm trước, nói cách khác hắn rời khỏi Thiên Phong Kiếm Cung thế giới Thái Cổ được sáu năm.

Ngẫu nhiên, Sở Mộ nhớ tới bằng hữu trong Thiên Phong Kiếm Cung, cũng nhớ đổ ước Tư Không Chiến.

Không biết mấy năm qua, chiến đội Tinh Trần của Tư Không Chiến đạt tới hàng ngũ chiến đội siêu cấp hay đã vượt qua chiến đội siêu cấp.

Hắn không biết lúc nào mới có thể quay về thế giới Thái Cổ, lúc này mới có thể quay về Thiên Phong Kiếm Cung, hắn một tay sáng lập chiến đội Chấn Thiên đạt tới mức nào?

Cảm giác sáu năm qua đi, hắn nhớ lại có cảm giác như vừa trôi qua trong nháy mắt.

Thời gian sáu năm, người Thiên Phong Kiếm Cung cũng quên mình rời.

Thở ra một hơi, Sở Mộ không có ý định tiếp tục bế quan.

Thủy chi áo nghĩa sáu chuyển sơ kỳ, không chi áo nghĩa ba chuyển sơ kỳ, các áo nghĩa khác cũng là năm chuyển sơ kỳ, muốn đều rèn luyện đến chín chuyển cực hạn, còn không biết phải phí bao nhiêu thời gian, có lẽ đã trôi qua vài chục năm.

Đối với Sở Mộ mà nói, vài năm không là gì, vài chục năm mới thật sự là dài đằng đẳng.

- Đã như thế cứ tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh đi.

Sở Mộ nói thầm.

Lần trước tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh, tu vi của hắn đạt tới Nguyên Cực Cảnh cực hạn, Thiên Hoang Kiếm Thể xen giữa tầng hai và tầng ba, kiếm ý và kim chi áo nghĩa chỉ đạt tới tám chuyển cực hạn.

Hôm nay tu vi của hắn đạt tới Nguyên Cực Cảnh cực hạn, Thiên Hoang Kiếm Thể lại đạt tới tầng thứ ba trung kỳ, kiếm ý và kim chi áo nghĩa đạt tới chín chuyển cực hạn, tinh thần ý niệm lột xác thành thần niệm chi lực, có thể nói mấy năm qua hắn tăng lên không nhỏ.

Chín chuyển cực hạn và tám chuyển cực hạn là một đại cấp độ, không dễ dàng vượt qua.

Kiếm thuật tiến triển, hơn nữa tăng cường Thiên Hoang Kiếm Thể, kiếm ý cùng áo nghĩa và thần niệm chi lực cường đại, hôm nay Sở Mộ có một thân thực lực có thể đối kháng với ba mươi đệ tử nội cung đứng đầu, thực lực của hắn tăng lên gấp mười mấy lần.

Thực lực tăng vọt, Sở Mộ càng có tự tin rất mạnh phá vỡ phong cấm nhìn thấy cung điện lần trước, lúc đó hắn không kịp thăm dò đã bị truyền tống ra ngoài, cung điện cũng là một trong những mục tiêu của hắn lần này.

Vì ngăn ngừa phiền toái, Sở Mộ xin ra ngoài lịch lãm rèn luyện, hắn rời khỏi Thiên Hoang Thần Sơn tương đối xa, trực tiếp tiến vào hiểm địa trung cấp.

Trên thực tế đối với Sở Mộ mà nói, hiểm địa trung cấp không tính là cái gì, mục đích đi vào hiểm địa trung cấp chỉ làm yểm hộ mà thôi.

*****

Sau khi tiến vào hiểm địa trung cấp, Sở Mộ nhanh chóng tiến lên phía trước, đám hung thú cảm nhận kiếm ý đáng sợ của Sở Mộ liền sợ hãi mức hoảng hốt bỏ chạy thục mạng.

Tìm một khu vực hẻo lánh, thần niệm chi lực cường đại dò xét chung quanh, hắn bay đi dò xét cuhng quanh, sau khi làm xong tất cả Sở Mộ mới cầm Thần Hoang Mật Lệnh.

Quá mức trọng yếu, hắn không cẩn thận không được.

Hắn rót Thiên Hoang kiếm nguyên vào trong Thần Hoang Mật Lệnh, Thần Hoang Mật Lệnh biến thành bọt biển, không ngừng hấp thu Thiên Hoang kiếm nguyên, dần dần sinh ra hào quang màu vàng chói mắt.

Không bao lâu hào quang màu vàng bao phu Sở Mộ vào bên trong, sau đó hào quang thu nhỏ thành một điểm và biến mất không thấy gì nữa

Sau khi Sở Mộ biến mất, một đạo thân ảnh xuất hiện tại nơi hắn biến mất, người này cười cười và lẩm bẩm:

- Tiểu gia hỏa rất cẩn thận, nhưng số mệnh và tiềm lực kinh nươời, có thể đạt được Thần Hoang Mật Lệnh... Tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh lần nữa, có thể đạt được truyền thừa hay không?

...

Trong vùng đất hoang vu, hào quang vặn vẹo sau đó sinh ra gợn sóng như mặt nước, một đạo thân ảnh xuất hiện.

Sau khi quen thuộc cảm giác khó chịu, Sở Mộ đã tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh lần nữa.

Lần thứ nhất hắn đi vào cùng ba mươi đệ tử nội cung, lúc này chỉ có một mình Sở Mộ.

Hít một hơi, khí tức hoang khí cuồn cuộn bao phủ thân thể Sở Mộ, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tu luyện Thiên Hoang kiếm nguyên, hắn thập phần thích ứng hoàn cảnh nơi đây, có cảm giác như cá gặp nước.

Hôm nay thực lực Sở Mộ đã cường đại hơn trước không biết bao nhiêu lần, nhìn mặt đất hoang vu chung quanh, bầu trời bao la mờ mịt, hào khí bộc phát ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tiếng kêu gào xuyên thủng tầng mây.

Kiếm ý chín chuyển cực hạn bộc phát mắt thường có thể nhìn thấy được, một tia sáng màu bạc trong suốt sinh ra trong cơ thể Sở Mộ, ngưng tụ làm thần kiếm vô hình chém nát tất cả hư vô ngăn cản..

Tại nơi này không có người khác, Sở Mộ cũng không cần lo lắng có người biết rõ thực lực chân chính của mình, bởi vậy hắn mới không kiêng nể phóng thích uy năng kiếm của mình, cảm giác thoải mái và nội tâm thông thấu sinh ra, trong nháy mắt Sở Mộ cảm giác thần niệm chi lực của mình mạnh hơn trước rất nhiều.

Kiếm ý bộc phát một lúc mới thu hồi, cảm giác thoải mái làm sâu trong linh hồn Sở Mộ có cảm giác thông thấu.

Thoải mái, thập phần thoải mái!

Hắn cười ha hả và tiến lên, tốc độ bay nhanh xuất hiện cách đó vài chục mét, tốc độ này nhanh hơn lần trước mới tiến vào rất nhiều.

Trên đường đi gặp vô số hoang thạch và các loại linh dược hoang hệ nhưng Sở Mộ không tận lực thu, trừ phi hoang thạch đạt tới vương phẩm hoặc linh dược đạt tới vương phẩm, nếu không Sở Mộ mặc kệ không quan tâm.

Toàn tâm toàn ý chạy đi, tốc độ cực nhanh bay tới gần ngọn núi lần trước.

Cũng không biết tốn bao nhiêu tơời gian, hắn cảm thấy nhanh hơn lần trước rất nhiều, Sở Mộ lại đi vào chân núi.

Ngọn núi này dường như là điểm cuối của Thần Hoang Bí Cảnh.

Đứng ở chân núi nhìn lên trên, nhìn lưng chừng núi bị mây mù màu vàng đất che phủ không nhìn thấy đỉnh núi.

- Không biết lần này có xuất hiện tế đàn hay không?

Sở Mộ nói thầm.

Nếu như xuất hiện tế đàn thí luyện lần nữa, lúc này hắn có thể thông qua thí luyện thứ sáu, cho dù là thí luyện thứ bảy cũng có thể khiêu chiến, nếu có hi vọng thông qua sẽ đạt được ban thưởng kinh người..

Mang theo chờ mong như vậy, Sở Mộ hóa thành cơn gió lao nhanh lên núi..

Lúc đi tới phạm vi một ngàn mét đã không nhìn thấy tế đàn, thần niệm chi lực dò xét chung quanh nhưng không phát hiện cái gì, đi tới phạm vi hai ngàn và ba ngàn mét cũng không có tế đàn, bốn ngàn mét cũng như vậy.

- Xem ra là tính duy nhất.

Sở Mộ nói thầm.

Nói cách khác, mỗi người tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh chỉ có một cơ hội khiêu chiến thí luyện, cũng chỉ đạt được ban thưởng một lần.

Đã như thế không có gì phải chờ mong, mục tiêu của Sở Mộ chính là cung điện lần trước.

Không ngừng lao nhanh, rốt cuộc tới vị trí đỉnh núi có phong cấm, phong cấm lại xuất hiện, Sở Mộ nghiên cứu một lát liền phát hiện phong cấm giống nhau, không tốn bao nhiêu thời gian để mở ra.

Phong cấm bị phá, một cung điện vô cùng to lớn lại xuất hiện trước mặt Sở Mộ.

Lần này chỉ có một mình Sở Mộ nhìn thấy.

Cung điện có màu vàng nâu và vô cùng to lớn, khí thế uy nghiêm và tang thương không nói thành lời, dường như nó đã tồn tại thật lâu, trải qua vô số năm tháng, trải qua vô số thời gian gột rửa nên lưu lại tuế nguyệt và tang thương pha tạp với nhau.

Đi về hướng cung điện, Sở Mộ có cảm giác bị trấn trụ.

Cung điện tang thương và to lớn, dường như đây là trụ sở của thần.

Nội tâm của hắn xuất hiện một tia tâm tính hành hương và cúng bái, Sở Mộ mang theo chút ít thành kính đi từng bước vào cung điện to lớn.

Cánh cửa lớn cung điện đóng kín, phía trên có một tấm bảng cực lớn, trên tấm bảng có bốn chữ còn cổ xưa hơn cả tâm bảng trên Thiên Hoang Địa Cung.

Sở Mộ không nhận ra trên đó ghi lại cái gì.

Cửa chính cung điện cao trăm mét, Sở Mộ tới gần, hắn cảm giác mình quá nhỏ bé, trên cánh cửa có vô số điêu khắc, đủ loại giống như đại thế giới thời thái cổ man hoang.

Dường như chúng có linh cảm ứng được Sở Mộ đang tới gần, cánh cửa đóng kín không biết bao nhiêu năm tháng rung động và vô số tro bụi rơi xuống, nó chậm rãi mở một khe hở để hắn đi vào.

Hoang khí tinh thuần nồng đậm từ trong khe hở bạo phát ra ngoài, gần như có thể cuốn Sở Mộ bay đi.

Tóc dài và trường bào phập phồng, phải qua một lúc hoang khí phong bạo mới yếu bớt.

Thở ra một hơi, Sở Mộ cũng khôi phục thần thái bình tĩnh, hắn đi tới trước khe hở trên cửa lớn.

Cho dù là một khe hở nhưng khe hở cửa cánh cửa lớn trăm trượng vô cùng lớn, có thể đủ cho ba người đi vào.

Đứng bên ngoài khe hở nhìn bóng tối bên trong, lúc chính thức đi vào, bên trong xuất hiện ánh sáng làm Sở Mộ kinh ngạc.

Cung điện to lớn cao hơn ngàn mét, diện tích của nó lớn bằng một trăm sân bóng đá kiếp trước, cũng không có cây cột gì, vách tường còn mang theo một ít tia sáng màu vàng li ti, trên vách tường có vô số điêu khắc, rất nhiều bích hoạ và hung thú, hung thú nào cũng có.

Nó ghi chép một thế giới, thế giới thái cổ man hoang xa xưa.

Sở Mộ nhìn những bích hoạ kia, nhìn bức này tới bức khác, hắn bị hấp dẫn một cách vô hình, tâm thần đắm chìm vào bên trong không tự kìm chế được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)