← Ch.1096 | Ch.1098 → |
Thần Hoang kiếm nguyên theo tiềm lực dũng mãnh tiến vào. Bắt đầu biến hóa, giống như thủy triều ngàn trượng, mạnh mẽ bành trướng. Không ngừng trùng kích, gông cùm giữa Tạo Hóa cảnh tam trọng thiên và Tạo Hóa cảnh tứ trọng thiên trong tích tắc bị đánh trúng.
Cảm giác trời cao đất rộng mặc chim bay xông lên trên đầu. Thần Hoang kiếm nguyên sau khi đột phá, bất luận là chất hay là số lượng đều nhảy vọt, vận chuyển trong kinh mạch. Một cỗ cảm giác mạnh mẽ khiến cho thân thể Sở Mộ bộc phát ra khí tức mạnh mẽ. Lập tức, phong cấm mà hắn bố trí bị khí tức mạnh mẽ dâng lên trùng kích tới lắc lư, nghiền nát rồi biến mất.
Liên tục vận chuyển ba Thần Hoang kiếm nguyên ba đại chu thiên. Sở Mộ nhanh chóng lấy ra ba hạt nguyên đan trung phẩm phục dụng. Nhanh chóng luyệnh óa, chuyển hóa thành Thần Hoang kiếm nguyên, củng cố tu vi vừa mới đột phá.
Khí tức mạnh mẽ dâng lên, khiến cho đám người bên ngoài doanh trại run lên, cả kinh giật mình khó hiểu. Cỗ khí tức kia không yếu hơn Tạo Hóa cảnh lục trọng thiên một chút nào.
Nhưng mà bọn hắn biết, người đột phá bên trong, tu vi vốn chỉ là Tạo Hóa cảnh tam trọng thiên. Sau khi đột phá cũng chỉ là Tạo Hóa cảnh tứ trọng thiên chứ không phải là Tạo Hóa cảnh lục trọng thiên.
Bọn họ không khỏi hô một câu thiên tài, yêu nghiệt trong lòng.... Hàn Quang càng vui vẻ không thôi.
Đột phá tạo thành khí tức khổng lồ chấn động, dần dần suy yếu, cho tới lúc biến mất.
Hai mắt Sở Mộ mở ra, tinh mang nồng đậm giống như điện mang vút không bắn ra, khiến cho không khí vang lên tiếng xẹt xẹt, hết sức kinh người.
Tinh mang nội liễm, đứng dậy, hoạt động quyền cước một phen. Hai nắm tay liên tục đấm ra, không khí chấn động rồi nghiền nát, phát ra từng trận thanh âm bạo liệt. Hai chân quét ngang mặt đất. Mỗi một chân dường như đều có thế phả hủy sơn nhạc, mạnh mẽ vô cùng.
Thiên phú tu luyện từ tứ phẩm tăng lên tới tam phẩm là từ trong tam phẩm vượt qua tam phẩm. Tu vi từ Tạo Hóa cảnh tam trọng thiên đột phá tới Tạo Hóa cảnh tứ trọng thiên. Từ Kiếm Vương cấp thấp đột phá lên Kiếm Vương trung giai.
Hai cái đều là cổ chai, đột phá cổ chai đầu tiên khai phá ra một cỗ tiềm lực cường đại. Dưới tiềm lực kia chuyển hóa, làm cho cổ chai thứ hai cũng đột phá. Khiến cho toàn bộ các mặt đều tăng lên.
Dậm chân một cái, Sở Mộ cảm giác khí lực của mình càng thêm mạnh mẽ, càng thêm có lực. So với trước kia, tối thiểu cũng tăng lên năm thành.
Không nên xem thường năm thành kia. Bởi vì khí lực vốn có của Sở Mộ cũng rất mạnh mẽ.
Giả sử Sở Mộ vốn có được lực lượng mười vạn cân, tăng cường lên năm thành chính là năm vạn cân. Đạt tới mười lăm vạn cân, vô cùng mạnh mẽ.
Cường hóa thêm năm thành khí lực, không chỉ lực lượng cường hóa, các phương diện có liên quan như tốc độ, sức bật, lực phản ứng... cũng tăng lên. Mang tới bay vọt toàn diện.
- Nếu như chỉ tính riêng khí lực, đủ để đối kháng, thậm chí là đánh bại Kiếm Vương ngũ tinh bình thường.
Nắm tay đang nắm chặt của Sở Mộ buông ra, thở dài một hơi, giống như là phong lôi thổ nạp.
Khí lực và các phương diện khác toàn bộ đều tăng lên. Tu vi cũng từ Tạo Hóa cảnh tam trọng thiên đột phá tới Tạo Hóa cảnh tứ trọng thiên. Thần Hoang kiếm nguyên cũng bay vọt về lượng và chất. Trước đó có thể so sánh với Kiếm Vương ngũ tinh bình thường, hiện tại có thể so sánh với Kiếm Vương lục tinh bình thường.
Cảm nhận thần niệm chi kiếm trong thế giới tinh thần, Sở Mộ cảm thấy mừng rỡ không thôi.
Thiên phú tu luyện và tu vi lần lượt đột phá, làm cho lực lượng thần niệm tăng lên rõ ràng. Có thể so với Kiếm Vương thất tinh, Tạo Hóa cảnh thất trọng thiên tầm thường.
- Thực lực của ta bây giờ, một khi toàn lực bạo phát có lẽ có thể chống lại Kiếm Vương thất tinh bình thường a.
Sở Mộ thầm nghĩ, tự tổng kết thực lực của mình sau khi đột phá.
Nhưng mà rốt cuộc có đúng hay không, hắn cũng không có cách nào xác định trăm phần trăm. Nhưng mà thực lực bây giờ, nhất định so với trước đó đã thăng cấp lên một tinh.
- Sở lão đại, ngươi đột phá.
- Sở Mộ, chúc mừng ngươi đột phá.
Hàn Quang cười nói.
- Thực lực ngươi càng mạnh, càng có hi vọng đạt được top ba trong binh sĩ đối chiến toàn doanh.
- Ta sẽ cố hết sức.
Sở Mộ không kiêu ngạo không nóng nảy, tự mình trải qua binh sĩ phân doanh đối chiến. Sở Mộ so với những người khác càng thêm hiểu rõ gian nan trong đó. Mà binh sĩ toàn doanh đối kháng, tất cả đều là top ba binh sĩ đối kháng phân doanh. Mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh. Muốn đối kháng với bọn hắn, hơn nữa đạt được top ba, độ khó kia lớn tới bao nhiêu không cần phải nói.
Trên thực tế, không chỉ có Sở Mộ. Những binh sĩ tham dự binh sĩ đối kháng toàn doanh cũng không có bao nhiêu nắm chắc mình có thể đạt được top ba.
Lúc này chỉ còn cách binh sĩ đối chiến toàn doanh một ngày.
Lý Vân Phong và Đỗ Khuê tìm tới tận cửa, không có quanh co lòng vòng mà nói thẳng ý đồ tới của mình.
- Liên thủ sao?
Sở Mộ khẽ giật mình.
- Đúng vậy, mỗi một binh sĩ tham dự đối kháng toàn doanh đều không dễ trêu. Nếu như liên thủ, chúng ta có cơ hội càng lớn.
Trong mắt Đỗ Khuê lóe lên tinh mang, trầm giọng nói.
- Các ngươi đã muốn liên thủ, chắc hẳn đã có kế sách vẹn toàn a.
Sở Mộ không đồng ý, cũng không có cự tuyệt.
- Hiện tại còn không rõ ràng lắm, chúng ta cùng một cửa tiến vào hay là phân tán tiến vào. Nhưng mà bất kể là loại nào, đều cần ước định một phen, lúc gặp nhau không nên công kích lẫn nhau mà nên liên thủ.
Lý Vân Phong chậm rãi nói, hắn là người khởi xướng đề nghị liên thủ.
- Liên thủ, thu hoạch chia đều.
- Tốt.
Suy nghĩ một chút Sở Mộ lập tức đồng ý.
Chắc hẳn người có ý nghĩ như vậy trong đầu không chỉ có mình Lý Vân Phong, những người khác cũng có thể có, hơn nữa nhất định đã thương nghị tốt xem liên thủ như thế nào.
Đã có mục đích liên thủ, trong doanh trại, ba người tiếp tục hiệp thương, như thế nào mới có thể phối hợp tốt hơn.
Địa điểm binh sĩ toàn doanh đối kháng là ở trong một sơn cốc.
Tân binh tham dự binh sĩ toàn doanh đối kháng tổng cộng có ba trăm hai mươi người.
Quả nhiên, mỗi người đều từ phương vị khác nhau tiến vào trong sơn cốc.
Sơn cốc rất lớn, có rừng rậm, cũng có đầm lầy... Địa hình so với rừng rậm trước đó càng thêm phức tạp.
Giống như rừng rậm, sau khi tiến vào trong sơn cốc, mọi người đều cảm nhận được một cỗ lực lượng hàng lâm, bắt đầu làm suy yếu tất cả lực lượng của bản thân.
Đây là điều trong dự liệu cho nên mọi người không có hoảng hốt một chút nào. Mà thành thạo triển khai phương pháp tiềm hành, dung nhập vào trong sơn cốc.
*****
Ba trăm hai mươi tinh nhuệ đối kháng với nhau, chỉ có ba người có thể nổi danh. Những người khác chỉ có thể ngậm ngùi làm nhân vật phụ, vô cùng tàn khốc.
Thời gian đối kháng giống như lúc binh sĩ phân doanh đối kháng, thời gian binh sĩ toàn doanh đối kháng cũng chỉ có năm ngày.
Thời gian năm ngày coi như không chiến đấu, chỉ cần bằng vào tốc độ suy yếu lực lượng kia, cuối cùng cũng chỉ còn có một chút kiếm nguyên và lực lượng thần niệm.
Nếu như xảy ra chiến đấu mà nói, vậy thì không nhất định. Bởi vì tiêu hao mỗi một lần chiến đấu đều không tầm thường.
Một lần kinh nghiệm, khắc sâu trí nhớ khiến cho Sở Mộ lại một lần nữa định ra kế hoạch. Hắn quyết định không vận dụng lực lượng thần niệm. Mà lúc có người sử dụng lực lượng thần niệm tìm kiếm, hắn sẽ thi triển kỹ xảo Niệm Chi không một chút là được. Nếu không sẽ làm cho lực lượng thần niệm không đủ, sớm tiêu hao không còn.
Cảm giác lực lượng thần niệm tiêu hao không còn kia hắn vẫn còn có cảm giác mới mẻ.
Vận dụng kiếm ý và lực lượng quy tắc cũng sẽ tiêu hao một bộ phận lực lượng thần niệm, cho nên hắn phải phân phối càng thêm hợp lý.
Thần hoang kiếm nguyên chỉ là thứ phụ trợ. Mà khí lực mới là chủ lực.
Đồng thời Sở Mộ cũng biết rõ, binh sĩ tham dự toàn doanh đối kháng làm một trăm hai mươi người. Những người khác tu vi thấp nhất cũng là Tạo Hóa cảnh thất trọng thiên.
Trên phương diện tu vi, Sở Mộ không có bất kỳ ưu thế nào. Thậm chí còn kém hơn không ít. Trên phương diện lực lượng thần niệm chỉ ngang hàng với một bộ phận. Lực lượng khí lực, người có thể chống lại hắn có lẽ không nhiều lắm, thậm chí là rất ít.
Tránh đi sở đoản, đem ưu thế của mình phát huy tới tận cùng mới là đạo thủ thắng.
Nơi Sở Mộ tiến vào là một mảnh rừng rậm, ánh mắt hắn nhìn như bất định, mơ hồ, nhưng kỳ thực vô cùng lợi hại. Đây cũng là một kỹ xảo nhỏ, kỹ xảo này hắn học được trong lúc huấn luyện. Ánh mắt lợi hại tạo thành chấn động vô hình, có cảm giác cực kỳ dễ bị nắm bắt. Mà ánh mắt mơ hồ, bất định thì khiến cho loại chấn động kia giảm xuống trên phạm vi lớn.
Nhưng mà loại tan rã, mơ hồ này không phải là tan rã chân chính, mà là một loại mơ hồ trên hình thức mà thôi. Bản chất vẫn lợi hại như vậy, vô cùng huyền ảo. Muốn nắm giữ nó rất khó. Trong lúc binh sĩ phân doanh tác chiến, Sở Mộ cũng không có nắm giữ. Bất quá tới lúc này hắn đã nắm giữ được.
Rừng rậm yên tĩnh im ắng, ngay cả một chút gió cũng không có. Cành lá giống như cứng lại, Sở Mộ không có phát hiện ra bất kỳ thứ gì.
Hắn thi triển thính kiếm, phối hợp với thị kiếm, từ hai phương diện thính giác và thị giác để tìm hiểu, nghe ngóng chung quanh. Đây vốn là thứ hắn am hiểu nhất, hơn nữa không có tiêu hao rõ ràng, chỉ cần tập trung tinh thần là được. Sau khi viên mãn, có một số gần như bản năng.
So với sở học kỹ xảo có tên là kiếm thuật ngũ cảnh mà Sở Mộ học được khi huấn luyện không kém cỏi chút nào. Thậm chí ở phương diện khác còn hơn.
Thi triển phương pháp tiềm hành càng thêm thuần thục. Tiềm hành trong rừng rậm. Rừng rậm này cũng không có rộng rãm như rừng rậm trước. Một mặt tiềm hành, một mặt xóa bỏ dấu vết, một mặt chú ý động tĩnh bốn phía.
Bỗng nhiên Sở Mộ dừng lại, hai mắt nhắm lại, làm cho thính kiếm không bị quấy nhiễu. Đạt tới mức tận cùng, lập tức tất cả thanh âm bốn phía đều bị Sở Mộ thu vào trong tai. Đủ loại sóng âm rất nhỏ đều được Sở Mộ phân biệt.
- Có chiến đấu.
Sau mười tức, Sở Mộ phán đoán hướng thanh âm truyền tới rồi tiềm hành phóng tới chỗ kia.
Tới gần hắn mới phát hiện ra là một Kiếm giả chiến đấu với một đầu mãng xà. Lúc này Sở Mộ mới biết được, hóa ra trong sơn cốc này không chỉ có Kiếm giả nhân loại, mà còn có linh thú tồn tại.
Hoàn cảnh như vậy so với binh sĩ phân đoanh đối kháng trước đó càng thêm tàn khốc. Bởi vì trừ việc đối kháng với nhưng tân binh tinh nhuejet khác, cũng còn phải chú ý linh thú.
Có đôi khi linh thú cũng không thể tránh đi được, cho nên không thể tránh né chiến đấu với linh thú. Coi như thành công chém giết linh thú, cũng sẽ tiêu hao lực lượng bản thân, nhưng mà hoàn cảnh thế này, càng thêm chân thật.
Suy nghĩ một chút, đây đâu chỉ là đối kháng, không phải là sinh tử chân chính. Nếu như là ở nơi khác thì chỉ có thể bồi hồi trước ngưỡng cửa sinh tử. Tình huống thế nào thì cũng chỉ có thể tự mình giải quyết. So với hiện tại càng thêm tàn khốc hơn.
Sở Mộ không có sốt ruột ra tay, bởi vì thính kiếm của hắn khiến cho hắn nghe được tiếng vang khác. Có hai Kiếm giả nhân tộc khác trước sau tới gần, tiềm phục bối phía, chuẩn bị làm ngư ông đắc lợi.
Sở Mộ phát hiện sự tồn tại của bọn hắn, bọn hắn cũng phát hiện lẫn nhau, chỉ là không có phát hiện ra sự tồn tại của Sở Mộ.
Kiếm giả đang kịch chiến với đầu mãng xà màu xanh kia là một Kiếm Vương bát tinh. Một mặt chiến đấu, một mặt chú ý động tĩnh bốn phía. Hắn cảm thấy được có người đang tới gần và ẩn nấp cho nên trong lòng có chút sốt ruột. Ý niệm trong đầu khẽ động, nhanh chóng di chuyển về phía một người ẩn nấp trỏng đó. Hắn định mang linh thú mãng xà này qua đó, khiến cho cảnh tượng có chút hỗn loạn.
Hành động của hắn hết sức nhanh chóng, kể từ đó, quả thực đã dụ cho người ẩn nấp kia phải hiện thân. Một người ẩn nấp khác cũng không chịu được dụ dỗ, biến thành ba Kiếm giả đối kháng với linh thú mãng xà kia.
Linh thú mãng xà mau xanh này quả thực rất cường đại, nhưng mà dưới sự vây công của ba Kiếm giả, rất nhanh đã bị chém giết.
ba Kiếm giả đều xuất hiện, tự nhiên không có rời đi mà quyết chiến với nhau một phen.
Vừa vặn ba người đều là Kiếm Vương bát tinh, thực lực không phân trên dưới. Sau khi hỗn chiến một phen toàn bộ cây cối chung quanh đều bị phá hỏng. May mà khoảng cách của Sở Mộ tương đối xa, không có bị ảnh hưởng tới. Hắn đang đợi ba người chiến đấu phân ra thắng bại, khi đó nhất định đều có suy yếu rõ ràng. Đến lúc đó lại bộc phát tập kích, nói không chừng có thể thu được ba đạo binh khí.
Chỉ là rất nhanh Sở Mộ đã phát hiện ra, tính toán của hắn đã sai. Ba người chiến đấu sau khi giao thủ mấy kiếm, phát hiện ra thực lực không có kém nhau nhiều, muốn đánh bại đối phương rất khó. Cho nên ba người đồng thời lựa chọn lùi về phía sau, trong sự cảnh giác, thân thể chậm rãi lẻn vào trong rừng cây rồi rời đi.
Có lẽ là thiên nhiên biến ảo, có lẽ là con người cố gắng làm ra. Bất kể là loại nào cũng không thể thay đổi được sự thực.
← Ch. 1096 | Ch. 1098 → |