← Ch.1097 | Ch.1099 → |
Hạt mưa tí tách từ trên trời giáng xuống, che kín bầu trời, lờ mờ mà trầm thấp, giống như cả bầu trời sắp sụp đổ xuống. Làm cho sơn cốc nhìn qua càng áp lực.
Bất luận là rừng rậm hay là dòng sông, đầm lầy. Chỉ cần là trong phạm vi sơn cốc, toàn bộ đều bị cơn mưa càng lúc càng lớn bao trùm, mưa kia dần dần tạo thành mưa to.
Mưa to rơi xuống, hạt mưa to như hạt đậu rơi vào trên lá cây, phát ra tiếng tí tách vang vọng liên tiếp, nối thành một mảnh. Làm cho rừng rậm vốn thiếu ánh sáng càng trở nên mờ ảo, đối với thị giác tạo thành ảnh hưởng nhất định. Cũng quấy nhiễu phán đoán của mọi người.
Trong hoàn cảnh như vậy, độ khó khi thi triển các loại kỹ xảo cũng tăng lên.
Linh thú qua lại, hệ số nguy hiểm tăng lên.
Có kiếm cương hộ thể, cam đoan sẽ không bị mưa to làm ướt. Nhưng mà vô số thanh âm tí tách lại quấy rầy phán đoán.
Sở Mộ tiềm phục trên một gốc cây lớn, ở một chỗ bí mật cành lá sum xuê nhất, giống như dung nhập vào làm một thể với đám cành lá kia. Hai mắt nhắm lại, đem thính kiếm kích phát tới cực hạn.
Giọt mưa rơi vào trên lá cây, rơi vào trên cành cây, thanh âm nhỏ xuống đất, chồng chất, luân chuyển, lọt vào trong tai giống như một khúc nhạc đặc biệt thú vị, tràn ngập hàm súc.
Muốn ở trong loại hoàn cảnh như vậy phân biệt ra được tiếng vang của nhân tộc tạo ra, càng khó. Đối với Sở Mộ mà nói cũng là khiêu chiến lớn lao.
Không có ai biết trận mưa to này sẽ kéo dài bao lâu. Đại đa số tân binh tinh nhuệ đều lựa chọn tạm thời ẩn nấp. Bởi vì hành động trong mưa to không thể nghi ngờ sẽ làm lực lượng tiêu hao tăng lên.
Chỉ là một ngày sau đó, mưa to không những có dấu hiệu yếu bớt mà nhiệt độ trong không khí lại hạ thấp trên phạm vi lớn. Người bình thường sẽ trực tiếp bị lạnh tới chết. Coi như là Kiếm Vương cũng sẽ cảm thấy hàn ý tập kích người, nhiệt lượng thân thể nhanh chóng tiêu hao.
- Đám tân binh này cũng không biết mưa to sẽ kéo dài cho tới khi đối kháng chấm dứt.
Chỗ tổng doanh, tổng doanh trường, phó tổng doanh trưởng cùng với tất cả trưởng phó phân doanh... đều phát ra tiếng cười vô lương.
Trước mặt bọn họ là những tân binh tinh nhuệ của mấy trăm giới diện, những người này đều hiện lên rõ ràng trước mặt bọn họ. Như Sở Mộ tiềm phục trong đám cành là rậm rạp, cũng có một ít người tiềm phục sau các tảng đá, trong bụi cỏ, còn có một ít người giống như độn thổ, giấu trong bùn đất.
Dám doanh trưởng đang đánh giá năng lực ẩn nấp của mỗi người.
Nhìn vào vào biểu hiện trong lúc đối kháng của từng tân binh một, nhìn được những điểm này, sau này cũng có chút tác dụng.
- Xem ra mưa to này trong thời gian ngắn sẽ không dừng lại.
Sở Mộ thầm nghĩ, hắn cũng không có lập tức hành động. Mục tiêu của hắn là tôp ba. Tinh Huy, Hạo Nguyệt và Kiêu Dương.
Nhưng mà hiện tại mới qua một ngày, khoảng cách cho tới lúc đối chiến chấm dứt còn có gần bốn ngày. Coi như xảy ra chiến đấu, các tân binh tinh nhuệ nhất vẫn còn duy trì được lực lượng. Cho nên Sở Mộ định lưu lại lực lượng tới ngày cuối cùng mới hành động.
Tân binh tinh nhuệ có cùng suy nghĩ với Sở Mộ cũng không ít. Nhưng đại bộ phận thì lại lựa chọn hành động.
Tính cách khác biệt quyết định phương thức, hành động khác biệt.
Sở Mộ ẩn nấp trên cành cây, thậm chí ngay cả một đầu linh thú linh xà màu xanh đang quấn quanh cành cây cũng không có phát hiện ra hắn. Điểm này khiến cho rất nhiều doanh trưởng hai mắt sáng ngời, cho năng lực ẩn nấp của Sở Mộ điểm cao nhất.
Sở Mộ cũng không có chú ý tới đầu linh thú kia. Bởi vì đầu linh thú kia khiến cho hắn có cảm giác không dễ dàng đối phó như vậy. Coi như là giết chết linh thú màu xanh này cũng không nhận được bất luận một đạo binh khí nào.
Linh thú linh xà màu xanh này bò qua bả vai Sở Mộ, không có phát hiện ra Sở Mộ là một nhân loại còn sống sờ sờ.
Lúc này tim Sở Mộ như dừng đập, huyết dịch lưu chuyển cũng ngừng lại. Toàn thân cao thấp lạnh buốt, cả người giống như rơi vào trong trạng thái hôn mê sâu. Loại trạng thái này làm cho đủ loại tiêu hao của Sở Mộ hạ xuống thấp nhất.
Những người khác có lựa chọn giống như Sở Mộ lại không thể làm được điểm này. Ngay cả Tổng doanh trưởng cũng âm thầm gật đầu.
- Tân binh xuất sắc.
Tổng doanh trưởng thấp giọng nói.
- Quả thực là vậy. Đây là chuyện mà rất nhiều lão binh cũ không thể làm được.
Phó tổng doanh trưởng bên cạnh cũng gật đầu, nói. Bởi vì muốn làm được như vậy cần năng lực khống chế tuyệt đối với bản thân mình.
Luận khống chế thân thể, trong đám tân binh, Sở Mộ nói thứ hai không ai dám liệt thứ nhất.
Lúc này Sở Mộ cũng đang ở trong một trạng thái kỳ quái. Hắn có thể cảm nhận được toàn bộ động tĩnh bốn phía, nhưng giống như lại chia cắt với hoàn cảnh chung quanh. Thoát khỏi thế giới, biến thành một thể độc lập. Lại giống như dung nhập với thế giới chung quanh, có cảm giác vô cùng mâu thuẫn tự nhiên sinh ra.
Giống như linh hồn xuất khiếu vậy.
Lờ mờ hiểu rõ loại tình cảnh này khó có được. Coi như có người phía dưới đi qua, Sở Mộ cũng không có chút động tĩnh nào.
Lần thứ nhất có trải nghiệm như vậy, từ phương diện nhất định bao quát bản thân. Đối với tất cả mọi thứ của thân thể càng thêm hiểu rõ, nắm giữ cũng càng sâu sắc hơn.
Sở Mộ cũng không biết tại sao hắn lại tiến vào loại trạng thái này. Chỉ là hắn cố gắng thu liễm tất cả khí tức chấn động của bản thân. Trái tim cũng khống chế tần suất đập, máu tươi lưu chuyển cũng bị khống chế. Hơn nữa dùng thính kiếm cẩn thận chú ý tới động tĩnh bốn phía, dưới tiết tấu không ngừng rơi của hạt mưa, dần dần tiến vào loại trạng thái này.
Mỗi một chỗ trên toàn thân, cái cảm giác tất cả mọi thứ đều hoàn toàn được nắm giữ khiến cho Sở Mộ trầm mê vào trong đó, không thể tự kiềm chế được.
Thời gian trôi qua từng chút một, mưa to như trút nước đổ xuống, có người đạt được binh khí, có người bị đánh bại mà đào thải. Phàm là người bị đánh bại, cánh cửa đi ra đều xuất hiện trước mặt.
Vốn có ba trăm hai mươi giới diện, hiện tại đã mất hơn trăm, còn thừa lại hơn hai trăm.
Ngày hôm sau qua đi, giới diện lại biến mất một bộ phận. Ngày thứ ba qua đi, giới diện lần nữa biến mất một bộ phận, ngày thứ tư quá đi...
Ngày cuối cùng cũng là ngày thứ năm. Những người ẩn nấp kia liên tục từ trong chỗ ẩn nấp đi ra. Tới lúc hành động, tới lúc bộc phát số lực lượng mà bọn hắn giữ từ ngày đầu.
Mặc dù có chút không nỡ, nhưng mà Sở Mộ vẫn thoát khỏi loại trạng thái kỳ lạ này, bởi vì đây là ngày cuối cùng.
*****
Giống như linh hồn lần nữa trở về thân thể. Vốn ban đầu có chút cảm giác lạ lẫm, hơi hoạt động một chút, trái tim như sống lại, máu tươi lại lưu chuyển, nhanh chóng nắm giữ thân thể lần nữa.
Sau một phút đồng hồ, Sở Mộ hoàn toàn nắm giữ thân thể. Hơn nữa hắn có cảm giác, độ khống chế đối với thân thể dường như lại tăng lên một cấp độ.
- Kiếm nguyên vẫn ở mức Tạo Hóa cảnh tam trọng thiên. Lực lượng khí lực có thể đối kháng với Kiếm Vương tứ tinh. Lực lượng thần niệm ở cấp độ Kiếm Vương lục tinh.
Cẩn thận cảm nhận lực lượng còn thừa lại của mình, Sở Mộ âm thầm mừng rỡ.
Một mực không có ra tay chiến đấu, lại cơ duyên xảo hợp tiến vào loại trạng thái kỳ lạ này, làm cho tiêu hao lực lượng của Sở Mộ hạ xuống mức thấp nhất. Sở Mộ mới có thể giữ lại được rất nhiều lực lượng.
Ý niệm khẽ động, thân thể thoát khỏi thân cây rồi đáp xuống. Loại cảm giác tùy tâm sở dục này so với trước càng thêm mạnh mẽ. Đây là thể hiện trực quan nhất về độ khống chế thân thể mạnh yếu ra sao.
Ý niệm khẽ động, Sở Mộ có thể tùy ý khống chế tim đập, hoặc là trở nên càng thêm chậm chạp, hoặc là nhanh hơn. Tốc độ máu tươi lưu chuyển cũng hoàn toàn nằm trong sự khống chế.
Trừ độ khống chế thân thể tăng lên ra, Sở Mộ cũng phát hiện ra một điểm. Khi hắn thi triển thính kiếm hoặc là thị kiếm, thậm chí hắn còn có cảm giác siêu thoát. Giống như thoát khỏi cấp độ viên mãn trước đó, siêu việt tới cấp độ cao hơn.
Năng lực sinh tồn tăng vọt lên.
Đnag hành động, bỗng nhiên Sở Mộ dừng lại. Trong nháy mắt Bất Diệt thánh kiếm xuất hiện trong tay, một kiếm vung lên rồi chém về phía bên phải. Mũi kiếm xẹt qua màn mưa, xé rách hạt mưa, phản chiếu ra hàn mang lập lòe. Dưới thân kiếm của Sở Mộ bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, giống như từ trống rỗng xuất hiện. Hơn nữa còn chủ động đâm vào thân kiếm của hắn vậy.
Một kiếm này là một kiếm quán chú đủ loại lực lượng vào bên trong. Dưới chính diện chém xuống, thân ảnh kia trực tiếp bị đánh bại.
- Ngươi... Sao ngươi lại biết được?
Tân binh xui xẻo bị Sở Mộ đánh bại là một Kiếm Vương bát tinh. Hắn tiềm phục ở bên cạnh, vừa vặn thoáng nhìn thấy Sở Mộ đi ngang qua. Cho nên hắn định tập kích. Ai ngờ tập kích không thành, lại còn bị thua.
Sở Mộ không nói nhảm với hắn, trực tiếp cướp đoạt binh khí của đối phương. Không ngờ lại là bốn đạo. Số lượng binh khí trên người Sở Mộ thoáng cái đạt tới năm đạo.
- Phản ứng thật nhanh.
Một doanh trưởng kinh hô.
- Có lẽ là trực giác rất nhạy cảm.
Tổng doanh trưởng thấp giọng nói, thông qua tấm gương kia, những thứ có thể nhìn thấy cũng có hạn. Giống như lúc trước Sở Mộ thi triển ra một lần kiếm lực. Bởi vì có bụi cỏ làm thứ chắn đi tầm mắt, cho nên bọn họ cũng không quan sát rõ ràng lắm. Cho nên không ai biết được Sở Mộ nắm giữ được kiếm lực cấp hai.
Nhưng mà có một ít người ánh mắt kinh người, ví dụ như Tổng doanh trưởng vậy.
Hắn suy tư một chút, dường như đã hạ quyết định gì đó.
Sở Mộ biết rõ mình có thể dùng một kiếm đánh bại Kiếm Vương bát tinh kia là bởi vì trừ tiến vào loại trạng thái kỳ lạ kia, làm cho tinh khí thần của hắn thăng hoa ra, cũng làm cho lực lượng của hắn tiêu hao nhỏ nhất. Còn đối phương tiêu hao trên phạm vi lớn, hơn nữa lại còn định tập kích hắn. Cho nên không có gì ngoài dự liệu cả, bị hắn phát hiện ra sớm.
Kế tiếp Sở Mộ gặp phải đối thủ thứ hai, là một Kiếm Vương thất tinh. Xuất kiếm, dễ dàng đánh bại, đoạt được hai đạo binh khí.
Đối thủ thứ ba là một Kiếm Vương cửu tinh mạnh mẽ, hơn nữa tạo nghệ trên phương diện Luyện thể thuật lại cao thâm hơn Sở Mộ. Sở Mộ chiến một trận, phát hiện ra không có cách nào đánh bại đối phương cho nên lui lại.
Kiếm Vương cửu tinh này tiêu hao lực lượng rất lớn, hắn cũng không có đuổi theo Sở Mộ, bởi vì tốc độ của Sở Mộ quá nhanh.
Sau khi nhanh chóng thoát thân, Sở Mộ thở dài một hơi, tiếp tục tiềm hành, đồng thời tìm kiếm dấu vết còn sót lại, tìm kiếm mục tiêu.
Những tân binh tham dự tân binh toàn doanh đối kháng rất là xuất sắc. Tân binh có thể kiên trì tới ngày thứ namw có thể xem như là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Dù sao coi như là ẩn nấp cũng khó có thể an toàn.
Về phần lúc trước thương lượng liên thủ với Lý Vân Phong và Đỗ Khuê thì không thực hiện được. Bởi vì Sở Mộ thoáng cái ẩn nấp bốn ngày. Hiện tại không biết Lý Vân Phong và Đỗ Khuê kia có còn trong sơn cốc hay không. Hay là đã bị đào thải.
Thời gian không ngừng trôi qua, ban ngày trôi đi, cách thời điểm kết thúc chỉ còn gần nửa ngày mà thôi. Sở Mộ có chút sốt ruột, bởi vì số lượng binh khí hắn thu được cũng không nhiều.
- Đã tới giờ, binh sĩ toàn danh đối kháng chấm dứt.
Thanh âm to, rõ ràng vang vọng trên không trung sơn cốc. Ngay sau đó mọi người chỉ cảm thấy loại lực lượng kỳ lạ bao phủ trên thân thể biến mất. Lực lượng tiêu hao cũng dừng lại.
- Chấm dứt rồi.
Sở Mộ thở dài một hơi, trên mặt không khỏi hiện lên vài phần thất vọng.
Thần Hoang kiếm nguyên của hắn còn chưa tới mức tiêu hao không còn, tương đương với lực lượng của Tạo Hóa cảnh nhất trọng thiên. Thể lực còn hơn nữa. Lực lượng thần niệm cũng không có thiếu. Nếu như phân phối hợp lý, lại tiếp tục chiến đấu nửa ngày cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ là đối thủ, mỗi một người đều vô cùng mạnh mẽ. Chỗ Sở Mộ chịu thiệt nhất là tu vi quá yếu, chênh lệch rõ ràng.
Chấm dứt, người còn lại lục tục rời khỏi sơn cốc, tổng cộng còn có hai mươi tám người.
Top ba nhất định sẽ sinh ra trong hai mươi tám người này.
Hai mươi tám người đều không rơi vào trong hôn mê. Nhìn trạng thái cũng có thể coi là chấp nhận được. Bởi vậy bọn họ không có nghỉ ngơi mà trực tiếp đi tới chỗ tổng doanh.
Tổng doanh trưởng, phó tổng doanh trưởng và các doanh trưởng, phó doanh trưởng phân doanh... Toàn bộ đều rời khỏi chỗ tổng doanh. Đi ra bãi đất trống cực lớn bên ngoài. Nơi này có một điểm tướng đài.
Sở Mộ và hai mươi bảy binh sĩ tinh nhuệ khác trước sau đi tới điểm tướng đài. Tất cả đại đội trưởng, trung đội trưởng, tiểu đội trưởng của các đội ngũ cũng đều tụ tập tới.
Sở dĩ không có triệu tập tân binh là bởi vì tân binh chừng mấy trăm vạn người. Bãi đất trống này không đủ để hoàn toàn dung nạp. Còn nữa, muốn triệu tập toàn bộ, thời gian cũng tương đối nhiều.
Coi như chỉ triệu tập những đội trưởng kia, nhân số cũng có hơn vạn.
Tổng doanh trưởng là một đại hán có râu quai nón, đôi mắt to như mắt trâu, tinh mang bắn ra bốn phía. Ánh mắt đảo qua hai mươi tám người, hơi dừng lại trước mặt Sở Mộ. Cũng không biết có phải là ảo giác của Sở Mộ hay không, hắn có cảm giác tổng doanh trưởng này khẽ gật đầu với mình.
← Ch. 1097 | Ch. 1099 → |